Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi – Chương 143: Chủ Tịch – Botruyen

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 143: Chủ Tịch

Hoàn cảnh thay đổi làm mọi người đều kinh ngạc, người đàn ông này muốn gì?

Triệu Hồng Yến cảm thấy mông mình bị một bàn tay nóng như lửa chụp lấy. Còn ngênh ngang vuốt vài cái, bóp nhẹ, khiến Triệu Hồng Yến xấu hổ muốn chết. Đồng thời khiến hai chân cô nhũn ra, không có sức phản ứng lại.

Công nhân Quốc Tế Ngọc Lôi đứng đầy xung quanh. Đối diện là chồng và em chồng, người đàn ông này lại cố tình dùng tay sờ mông cô. Trong khi giãy chết cô căn bản không có lực giãy ra.

Triệu Hồng Yến cảm thấy tim nhảy ra khỏi lồng ngực, so với chạy như bay còn hơn. Cô sợ mọi người xung quanh thấy sự lạ của cô có vài phần chờ đợi, có vài phần hưởng thụ…
Đang thử sức chịu đựng tâm lý của mình, thường thường có thể nhìn đến sự chân thật nhất của mình. Lúc này Triệu Hồng Yến phát hiện, cô thật sự không gạt bỏ Dương Thần có hành động hơi quá một chút. Bởi vì phía dưới của cô đã bắt đầu ươn ướt, cảm giác tràn đầy…
Chẳng lẽ cô thật sự là người lẳng lơ?

Đây là vấn đề về đạo đức. Triệu Hồng Yến quên mất hoàn cảnh xấu hổ trước mặt, rơi vào đấu tranh tư tưởng.

Dư Huy nhìn thấy người phụ nữ mà ngày đêm mình mong nhớ đang bị Dương Thần ôm vào ngực, còn sờ mông. Tức giận, nói với anh trai bên cạnh:

– Anh, hắn làm như vậy căn bản là khinh thường anh, khinh thường anh chính là khinh thường nhà họ Dư chúng ta, chúng ta không thể nhẫn nhịn.

Dư Quang vừa rồi chỉ tức giận Dương Thần to gan, lúc này nghe em trai nói, tức giận:

– Dương Thần, anh khiêu khích nhà họ Dư chúng tôi sao??

– Đúng thế thì thế nào?

– Mày dám nói lại lần nữa? Mày có biết hậu quả thế nào không?

Dư Quang trợn mắt nói.

Dương Thần lười mở miệng, khẽ nhếch mép. Đột nhiên giơ tay kia, giơ hai ngón tay nắm cằm của Triệu Hồng Yến.

Triệu Hồng Yến đang đứng ngây ra, căn bản không có phản kháng gì, mặc kệ Dương Thần nắm cằm của mình, hơi ngẩng mặt lên, khuôn mặt xinh đẹp đối diện Dương Thần. Mắt đầy nước mơ màng không biết đang nghĩ gì.

Ngay sau đó, một việc khó tin lại xảy ra.

Chỉ thấy Dương Thần không chút do dự cúi đầu, môi như cánh hoa nở, hôn lên môi Triệu Hồng Yến.

Cho dù là anh em họ Dư hay là công nhân công ty đều trơ mắt nhìn Dương Thần hôn Triệu Hồng Yến.

Căn bản Triệu Hồng Yến đầu óc trống rỗng, khi Dương Thần hôn cô, hơi thở nóng hổi, giống như bị sét đánh, đầu trống rỗng không có suy nghĩ gì.

Lúc này cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu: Hắn hôn mình, hắn hôn mình! Hắn hôn mình!

Không nghĩ gì làm Triệu Hồng Yến không thể khống chế cơ thể mình, vô tình Dương Thần đã chiếm được cặp môi thơm của cô, cũng lướt qua hàm răng, quấy quýt quanh lưỡi cô.

Hai người hôn nhau phát ra tiếng động nho nhỏ, âm thanh mờ ám cùng với hoàn cảnh xung quanh làm không ít đôi nam nữ trẻ thấy vô cùng lãng mạn, không ít người bắt đầu vỗ tay ủng hộ.

Hai anh em Dư Quang và Dư Huy nhìn thấy thế mặt tái đi, đứng yên không nói nên lời.

Một hồi lâu sau, Triệu Hồng Yến mắt mơ màng, cơ thể mềm như nước. Dương Thần mới từ từ buông người phụ nữa đang thở hổn hển ra.

Triệu Hồng Yến giật mình vẫn chưa tỉnh, môi hồng nhìn Dương Thần mê muội làm đám đàn ông ghen tị với Dương Thần.

– Tôi tôi… tôi muốn gặp thủ trưởng của anh. Lãnh đạo Ngọc Lôi các anh. Ngay lập tức, tôi yêu cầu đuổi đồ bại hoại này ra khỏi nơi này. Người như hắn phải cho vào tù.

Dư Quang tức giận gào lên, gân nổi lên trên mặt, chỉ tay vào Dương Thần.

– Là ai muốn gặp tôi…

Một giọng nói trọng trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên. Tất cả các công nhân của Quốc Tế Ngọc Lôi nghe giọng nói này vội vàng cung kính xoay người nhìn người đang đến.

Lâm Nhược Khê mặt một bộ đồ bó sát màu đen cùng với thư ký Ngô Nguyệt cùng mấy quản lý cấp cao đi đến. Đôi giầy cao gót màu xám bạc, bước chân thướt tha đi đến khu thư giãn. Khuôn mặt lạnh lùng đoan trang, giống như một nàng tiên.
– Chào Tổng giám đốc Lâm.

Đám công nhân lập tức chào, hơi cúi đầu, không dám thở mạnh. Hiển nhiên là do ảnh hưởng của Lâm Nhược Khê ngày thường đã đến mức khủng bố.

Lâm Nhược Khê lạnh lùng nhìn bọn họ một cái:

– Tôi trả lương cho các anh chị, không phải để các anh chị xem trò vui.

Vừa nói xong, mọi người giống như uống thuốc kích thích, nhanh chân chạy ra bốn phía, vội vàng chen chúc vào thang máy, thang bộ, tóm lại là nghĩ cách nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Trong mắt bọn họ có lẽ Lâm Nhược Khê là người phụ nữ siêu việt, người phụ nữ cho họ cơm áo, có thể thành ác ma cũng không biết được.

Anh em nhà họ Dư cũng bị Lâm Nhược Khê làm cho sợ hãi, sao một công ty lớn như vậy, Chủ tịch lại chính là một cô gái trẻ tuổi. Hơn nữa hơi thở lạnh lùng cũng làm cho anh em nhà họ Dư chột dạ.

Triệu Hồng Yến đang bị Dương Thần ôm đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy mắt Lâm Nhược Khê như nhìn qua đây, cả người giống như bị điện giật, mặt đỏ lên tránh ra khỏi người Dương Thần, cúi đầu, thầm muốn thoát ra khỏi đây, cố tình nhìn xuống đất không dám nói gì.

Một cặp mắt si tình nhìn Dương Thần. Người đàn ông này hại cô thê thảm, không biết vì sao không có cách nào tức giận với hắn, cô điên rồi…

Dương Thần hơi cười khổ, vuốt vuốt mũi không nói gì. Định bụng chọc tức anh em nhà họ Dư, bị Lâm Nhược Khê đột nhiên đến quấy rầy. Không xong chính là Lâm Nhược Khê đầy sát khí, hiển nhiên là thấy hắn và Triệu Hồng Yến hôn nhau.

Ngay trước mặt bà xã, lại ở công ty của bà xã hôn nữ đồng nghiệp. Nếu không phải là Lâm Nhược Khê mà là người khác đã sớm xé xác hắn.

– Tôi là Tổng giám đốc kiêm Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty Quốc Tế Ngọc Lôi Lâm Nhược Khê, các anh có việc gì sao?

Lâm Nhược Kê chỉ liếc mắt nhìn Dương Thần một cái, không hề nhìn hắn, quay đầu hỏi hai anh em nhà họ Dư.

Dư Quang lúc này mới tỉnh táo lại, cố đứng thẳng người lên nói:

– Tôi là tổng biên tập của nhật báo Quang Hoa và tạp chí Chính Khí. Con cả nhà họ Dư Dư Quang, đây là em trai tôi Dư Huy. Anh Dương Thần của công ty các cô và vợ tôi là Triệu Hồng Yên ngoại tình còn làm việc bậy bạ tại đây. Làm chủ tịch công ty tôi cho rằng cô hẳn phải đuổi việc bọn họ.

Ngoại tình? Lâm Nhược Khê thản nhiên nhìn Dương Thần một cái, lại nhìn Triệu Hồng Yến vài lần, trong lòng mệt mỏi. Dáng dấp thật sự rất đẹp, tầm nhìn của người này thật sự là cao.

Tuy biết người đàn ông này chơi bời không ít nhưng người ta là đàn bà đã có chồng, hắn không thể kiềm chế mình sao?

Vừa rồi cô cùng người quản lý kiểm tra văn phòng, vừa thấy mọi việc, muốn không để ý đến cũng không có cơ hội tránh.

Lâm Nhược Khê đắng lòng một hồi. Khi kết hôn chính cô đã nói không can thiệp sinh hoạt của cá nhân. Hơn nữa chính cô cũng không thực hiện nghĩa vụ người vợ, thật sự ngại mở miệng ngăn Dương Thần sống thế. Đành phải mở một mắt nhắm một mắt có tức cũng nuốt vào trong bụng.

Nghĩ một chút, Lâm Nhược Khê hỏi hỏi Ngô Nguyệt:

– Thư ký Ngô, công ty có quy định nam nữ không được qua lại không?

– Báo cáo Chủ tịch, không có quy định nào như thế.

Ngô Nguyệt đáp rõ ràng.

– Vậy thật sự có lỗi, chuyện này tôi không quản lý được. Đây là chuyện riêng của công nhân, mời tự giải quyết.

Nói xong, Lâm Nhược Khê định bỏ đi.

Dư Quang sao có thể để như vậy, chỉ là Lâm Nhược Khê cố ý bao che hai người Dương Thần. Nên nảy sinh ý định độc ác nói:

– Tiểu thư Lâm, cô như vậy là không được. Cô quản lý một công ty, hẳn là có trách nhiệm xã hội. Người vi phạm đạo đức như vậy, phải trừng phạt. Nếu cô không làm gì, mặc kệ mọi việc, tôi nhất định viết công ty các cô không có văn hóa trên tạp chí của tôi. Để mọi người đều biết Quốc Tế Ngọc Lôi nuôi dưỡng gian phu dâm phụ.

Lâm Nhược Khê xoay người lại:

– Anh Dư, tôi có coi đây là câu uy hiếp không?

– Nếu tiểu thư Lâm cố ý cho là như vậy.

Dư Quang đắc ý cảm thấy tất nhiên là Lâm Nhược Khê sợ. Dù sao cũng là công ty lớn, công ty lớn sợ nhất là danh tiếng bị mất.

Lâm Nhược Khê đột nhiên hỏi người đứng cạnh, và Ngô Nguyệt:

– Ngô Nguyệt, đã điều tra xong chưa.

– Báo cáo Chủ tịch, căn cứ vào tài liện, nhật báo Quang Hoa và Chính khí là do nhà họ Dư sáng lập và thập nên ba mươi. Chủ yếu là phát hành cho chính quyền các địa khu phía Nam. Tổng tài sản ước chừng năm trăm sáu mươi lăm nghìn nhân dân tệ. Tài sản của nhà họ Dư theo thống kê ước chừng Một nghìn hai trăm triệu nhân dân tệ.

Ngô Nguyệt giống như phát thanh viên nhìn máy tính nói. Biết tính của Lâm Nhược Khê cô đã chuẩn bị trước, nhanh chóng có tư liệu.

Lâm Nhược Khê gật gật đầu, giơ tay về phía Ngô Nguyệt.

Ngô Nguyệt hiểu ý, lập tức lấy trong cặp ra một tờ séc đưa cho Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê cầm lấy một chiếc bút viết séc.

Anh em nhà họ Dư không hiểu ra sao, không biết Lâm Nhược Khê muốn làm gì. Nhưng vẻ mặt ngây ra, trước mặt cô gái xinh đẹp cho dù không nói lời nào nhưng đều làm cho hai người bọn họ cảm thấy sợ hãi.

Triệu Hồng Yến thở phào nhẹ nhàng, ban đầu cô còn lo lắng chuyện cô và Dương Thần bị đuổi việc. Hiện tại xem ra Chủ tịch cũng không tính đến việc này. Cẩn thận nhìn Dương Thần, không ngờ phát hiện, hắn thoải mái mỉm cười. Trời ạ! Thần kinh hắn quá vững rồi.

Lúc này Lâm Nhược Khê viết xong sec, nhẹ nhàng xé, trả lại tập còn lại cho Ngô Nguyệt.

– Đây là sec cua ngân hàng Thụy Sĩ cá nhân tôi gửi, không liên quan đến công ty tài chính. Trị giá hai trăm nghìn nhân dân tệ. So với tờ báo và tạp chí và tất cả tài sản của nhà các anh còn nhiều hơn bốn triệu nhân dân tệ. Bất cứ lúc nào cũng có thể đến chi nhánh của ngân hàng Thụy Sĩ để rút tiền. Nếu anh Dư còn muốn đăng báo chuyện hôm nay, tôi không ngại cưỡng chế thu mua lại tờ báo và tạp chí của các anh. Tuy rằng chúng tôi chỉ làm những tạp chí hiện đại nhưng đối với công ty có tài sản vượt qua chín mươi tỷ như công ty chúng tôi, có thêm những tạp chí chính trị nhỏ cũng không sao cả. Không cần nghi ngờ quyết tâm của tôi, vể mặt tài chính, anh không có cơ hội thắng.

Lâm Nhược Khê nói xong, đưa tấm chi phiếu viết rồi cho Ngô Nguyệt.

– Thư ký Ngô, nếu thấy việc không nên thấy cứ làm theo như lời tôi.

– Vâng, thư chủ tịch.

Ngô Nguyệt cầm tấm chi phiếu bỏ vào bao thư, tùy tay thả, chính là hai mươi triệu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.