– Cô bé ngốc, em cũng thật là khờ, nếu như anh không để ý tới em, không liên lạc với em, thì có chạy đến nhà em thăm em không? Em có biết không, vừa rồi khi thấy em lạnh lùng như vậy, Dương đại ca rất đau lòng…
Dương Thần lúc này cũng hiểu ra, vì sao lúc Eum Jeong nhìn thấy mình lại có ánh mắt lạ lùng đó.
Ji Yoen lúc này nghĩ lại, cũng hiểu được mình khờ như nào, nhưng ngay sau đó lại ngẩng đầu lên, vài phần vui sướng nói:
– Dương đại ca, anh là bởi vì em lạnh nhạt anh mà rất đau lòng sao?
Dương Thần lắc đầu,
– Em đối với anh nhiệt tình hay lãnh đạm anh đều có thể tiếp nhận, chỉ là anh không thích nhìn thấy bộ dáng không vui của em, anh hy vọng em sẽ sống thật vui vẻ.
Ji Yoen hơi có vẻ thất vọng, nhưng vẫn cười gật đầu, dường như Ji Yoen hoạt bát dễ hòa nhập trước kia đã trở lại.
– Dương đại ca, may mà anh đến, xem ra ông trời cũng phải giúp em.
Ji Yoen bỗng nhiên nói.
– Hả? Sao thế?
Ji Yoen chu miệng:
– Em không muốn kết hôn với tên Kim Chul kia, nhưng ông ngoại nói Phật tâm xá lợi khai quang là điềm lành khó có được, nhất định phải tranh thủ ngày mốt để tổ chức kết hôn.
Dương Thần cười quái dị nói:
– Vừa rồi ai đó còn luôn mồm nói ‘vị hôn phu’, sao bây giờ lại không muốn kết hôn?
– Anh… em…
Ji Yoen xấu hổ cúi đầu nói:
– Em là giận anh mới nói thế.
Dương Thần thở dài, xoa xoa khuôn mặt của Ji Yoen,
– Đừng ngốc nữa, kết hôn là chuyện nghiêm chỉnh, anh chỉ là người ngoài, không thể mạnh mẽ can thiệp.
– Vì sao không thể? Lúc trước anh không phải là đoạt lại An Tâm ở Nhật về Trung Hải sao? Em không muốn ở lại đây nữa, nửa năm này, cuộc sống của em ngoài học tập thì là xã giao. Đây căn bản không phải cuộc sống em mong muốn, không ai có thể nói lời tri tâm, không ai để ý em thích cái gì…
– Bây giờ, em đã biết ông ngoại gạt em, ngay cả chị Eum Jeong cũng gạt em! Em không muốn sống cùng bọn họ nữa, em muốn về Trung Hải!
Ji Yoen buồn bực nói.
– Nói lời ngốc nghếch gì đó, An Tâm không giống em, anh và An Tâm có quan hệ và tình cảm trước, cô ấy là người phụ nữ của anh, đương nhiên không thể gả cho người khác. Mà em lại giống như em gái của anh, hoàn toàn không giống nhau.
– Ông ngoại em cũng là vì tốt cho em, để em yên tâm ở đây kế thừa gia nghiệp lớn như vậy, ông ấy nhất định là bỏ rất nhiều tâm huyết lên người em.
– Anh thấy hiện nay, ông ấy cũng không muốn tổn thương em, mà Kim Chul lại là một người đàn ông không tệ, cho dù em không thích cậu ta, nhưng tình cảm là có thể từ từ bồi dưỡng.
Dương Thần khuyên nhủ.
– Em không nghe, em không nghe!
Ji Yoen cuống cuồng kêu lên:
– Dương đại ca không phải nói là muốn thấy em vui vẻ sao? Em mà kết hôn với Kim Chul thì cả đời này sẽ không vui vẻ!
Vẻ mặt Dương Thần vô cùng khổ tâm, bản thân hắn sao lại không đoán ra tâm tư của Ji Yoen, cô ấy có tình ý với mình cũng không phải một ngày hai ngày, nhưng Dương Thần lại không muốn loại hạt này nở hoa kết quả.
Ji Yoen nên có cuộc sống của chính mình, tranh thủ khi cô ấy còn trong tuổi thanh xuân quý báu, vốn là một kiều nữ có thể độc lập bên ngoài tinh phong huyết vũ.
Bên cạnh mình đã có không ít phụ nữ cần mình chăm sóc, quan tâm, trân trọng, bản thân đã có trách nhiệm nặng nề rồi.
Ji Yoen hẳn nên có một tình yêu trọn vẹn, có một người đàn ông hoàn toàn yêu thương cô ấy, cùng cô ấy an nhàn sống cuộc đời bình thường, chứ không phải là đi theo mình để gặp đủ loại nguy hiểm.
Dương Thần không cho rằng Kim Chul là người chồng hoàn mỹ, nhưng ít ra trước mắt Kim Chul xem ra là một chính nhân quân tử, nhiều năm qua luôn ở bên cạnh Park Cheon, Park Cheon khẳng định biết điểm ấy. Cậu ta là một người đàn ông có trách nhiệm, từ phản ứng trong tình huống khẩn cấp của Park Cheon là có thể nhìn ra được sự trung thành và trách nhiệm.
– So Ji Yoen, trong chuyện này, anh đồng ý với lựa chọn của ông ngoại em, đừng làm loạn nữa, chờ sau khi em thật sự trưởng thành, sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của trưởng bối.
Dương Thần nghiêm túc nói.
Sắc mặt Ji Yoen trong nháy mắt lộ ra vài phần trắng bệch, trong mắt cũng khẽ toát ra sự phẫn hận và thất vọng.
– Dương đại ca… Sao anh có thể đối với em như vậy… Em… Em hận anh!
Ji Yoen khóc thành tiếng, trực tiếp xoay người chạy ra ngoài.
Dương Thần thở dài thật dài một hơi, trong lòng cũng khó chịu, tuy đã giải trừ được hiểu lầm, nhưng dường như Ji Yoen lại sinh ra tức giận mới với mình.
Nhưng Dương Thần cũng không cảm thấy phán đoán của mình là sai, hắn đã không còn là thiếu nhiên lông bông năm đó, không thể bởi vì một người con gái thích mình, mà có thể mạnh miệng đồng ý cái gì.
Lúc quay về phòng ăn, mọi người đã sắp dùng cơm xong, mà hình ảnh Ji Yoen khóc lóc chạy về phòng vừa rồi, mọi người đương nhiên nhìn thấy.
Dương Thần cũng không muốn ở lại lâu, giật đầu ý nói với Jane, nhân tiện nói:
– Hội trưởng Park, chúng tôi phải đi rồi, lúc tổ chức hôn lễ sẽ tới.
Park Cheon có chút hài lòng, đứng dậy tự mình đưa tiễn, luật sư Kim và Kim Chul đương nhiên cũng đi theo.
Đi đến ngoài cửa, Park Cheon cầm lấy tay Dương Thần, nói
– Dương tiên sinh, tôi cho rằng, người phụ nữ tài hoa tuyệt đỉnh như bác sĩ Jane, sẽ không thể thích một người đàn ông bình thường, cậu quả nhiên có trí tuệ to lớn, tôi muốn cảm ơn lựa chọn mà cậu đã làm…
Lời nói của Park Cheon có chút không rõ àng, nhưng nội dung bao hàm trong đó cũng là không ít: Thứ nhất, ông ấy cũng biết Dương Thần đã phát hiện ra chuyện ông ta làm với Ji Yoen, còn cả thứ Ji Yoen muốn có được, Dương Thần là như nào nói với Ji Yoen.
Dương Thần kỳ thật không có nhiều thiện cảm với ông, nghiêm mặt nói:
– Hội trưởng Park, thứ cho tôi nói thẳng, mặc dù tôi là người ngoài, nhưng tôi không hy vọng cuộc sống trong tương lai của Ji Yoen lại không được thoải mái. Cho dù là sau khi cô ấy kết hôn, tôi vẫn sẽ quan tâm cô ấy, đừng để cô ấy bị tổn thương… Bằng không, tôi khó đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì.
Trong lời này đã có ý tứ uy hiếp, làm cho sắc mặt của Park Cheon hơi biến hóa.
– Cháu gái ruột của tôi, tôi đương nhiên sẽ dốc hết toàn lực để chăm sóc.
Park Cheon cũng không muốn nói nhiều, làm ra tư thế ‘mời’ để tiễn khách.
Quay về khách sạn, đương nhiên không cần gọi taxi, Park Cheon đã cho một chiếc Benz đưa Dương Thần và Jane về khách sạn Hilton.
Vừa về tới khách sạn, sau khi vào đến đại sảnh, đột nhiên vọt ra hai đội cảnh sát Hàn Quốc, vây quanh Jane và Dương Thần.
Dương Thần buồn bực nhìn Jane cười, đám cảnh sát này theo dõi từ giữa trưa đến bây giờ không hề lơ là, đây là có ý muốn trực tiếp bắt người.
Hoàng Tú Nghiên mặc cảnh phục đi lên từ phía sau hai đội cảnh sát, ánh mắt tràn ngập dò xét lưu lại trên người Dương Thần một lát.
– Dương Thần tiên sinh, tôi là cảnh chính Hoàng Tú Nghiên thuộc Cục An ninh, hiện tại tôi nghi ngờ thân phận của cậu liên quan đến một tổ chức khủng bố khả nghi, hiện tại lấy thân phận hiềm nghi để bắt cậu, mời cậu phối hợp với cảnh sát chúng tôi.
Dương Thần dở khóc dở cười,
– Cảnh quan, tư liệu xuất nhập cảnh của chúng tôi đều có, cô xác định đã điều tra về tư liệu của tôi sao?
Hoàng Tú Nghiên cười lạnh nói:
– Chúng tôi đã đề ra yêu cầu với Cảnh sát Hoa Hạ rồi, muốn xem hồ sơ của cậu, nhưng hồ sơ của bọn họ có trăm ngàn kẽ hở, một người bán hàng ba năm trước đây ở Hoa Hạ, vì sao lại là tốt nghiệp đại học Havard Mỹ?
– Hơn nữa, còn phát hiện ra cậu có dính dáng quan hệ với tập đoàn Tinh Nguyệt. Chúng tôi có lý do hoài nghi, cậu là nhân viên đặc vụ gián điệp, tiếp cận quyền quý khắp nơi, bụng dạ khó lường.
Dương Thần đều trợn tròn cả mắt, điều này cũng bị dự đoán được? Gián điệp?
Hoa Hạ không chịu cung cấp tư liệu thật sự là điều tất nhiên, tư liệu thật của mình không phải là thứ cảnh sát có thể nắm gió. Chỉ có Bộ An ninh phê duyệt mới có thể, Hoàng Tú Nghiên không điều tra ra là điều đương nhiên.
Mà bên trong quan hệ với Park gia, Hoàng Tú Nghiên khẳng định cũng là nhất thời không điều ra rõ ràng, kết quả là đưa ra suy đoán sai lầm.
Đúng lúc Dương Thần có chút buồn rầu, Trương Như không biết vì sao lại chạy vào giữa vòng vây của cảnh sát, túm lấy cánh tay của Jane.
– Cô giáo, người đàn ông này rất nguy hiểm, Đội trưởng Hoàng nói tài liệu của anh ta chỗ nào cũng có điểm khả nghi, ngài vẫn là nhanh chóng cùng tôi cách xa hắn ra, hắn khẳng định là có mục đích mới tiếp cận ngài!
Lúc nói chuyện, Trương Như còn lộ ra vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Dương Thần, giống như là nghi ngờ người này bạo khởi.
Jane phải cắn chặt môi mới nhịn không phá lên cười, vẫn duy trì tư thế vài phần rụt rè nghịch ngợm nhìn Dương Thần bên cạnh nháy mắt mấy cái, ý tứ rất rõ ràng, cô cảm thấy rất có hứng thú muốn xem trò hay.
Dương Thần hoàn toàn không còn gì để nói với Trương Như này, nếu không phải chồng cô ta là Khương Tiểu Bạch, hắn hận không thể lấy điện thoại di động ra ném cô ta, giờ phút này đành phải nói với Hoàng Tú Nghiên:
– Đội trưởng Hoàng, không ngại để tôi gọi điện thoại chứ, tôi có thể chứng minh mình trong sạch.
Hai tay Hoàng Tú Nghiên khoanh trước ngực, kiêu căng nói:
– Đương nhiên có thể, nhưng mỗi câu cậu nói đều có thể trở thành bằng chứng.
Dương Thần thở dài, trực tiếp gọi điện thoại cho Lý Độn, để anh ta liên hệ với Viện Tình báo Hàn Quốc, cũng để bọn họ có thể trực tiếp vượt cấp quản lý tình huống nhầm lẫn này.