Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi – Chương 1405: Lấy Cái Mạng Chó Đó – Botruyen

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 1405: Lấy Cái Mạng Chó Đó

– Bản lĩnh của Số 1 lớn như vậy, muốn làm cái gì còn có thể bị Mông gia các người biết được, các người hình như còn thần thông quảng đại hơn cả ông ta.

Dương Thần nghi ngờ nói.

Mông Nguyệt lúc này sợ Dương Thần không tin, nhưng lại không nói ra được cái gì cụ thể, chỉ có thể tranh luận:

– Trong quan trường, không có cái gì gọi là bí mật thật sự, mỗi gia tộc tồn tại lâu dài đều có phương thức thu được tin tình báo của mình. Tôi không biết tin này lấy được như nào, nhưng tôi không có lý do lấy chuyện này để lừa anh.

Dương Thần đã tin bảy tám phần, cẩn thận nghĩ lại, mình giống như bị người ta coi là con dao, nhớ đến điểm này, lại hiểu biết thêm về Thủ trưởng Số 1.

Một người trong TV nhìn qua vô cùng vui tươi hớn hở, sau lưng lại biết mượn đao giết người.

Bên trong chuyện này, đương nhiên cũng được Lý gia trợ giúp không ít, tuy Lý Độn giao tình không tồi với mình, nhưng chỉ sợ đứng trước loại chuyện này, vẫn là ‘lấy lợi ích quốc gia làm trọng’.

Dương Thần đau mà không dám kêu, cũng không có chỗ nói, đi qua đi lại trong chốc lát, ánh mắt như điện nói:

– Hiện tại cô nằm trong tay tôi, bảo người nhà cô thả cha mẹ vợ tôi ra, tôi liền thả cô về.

Trong mắt Mông Nguyệt hiện lên chút dao động, cô thật sự là không muốn tiếp tục ở thêm một giây nào trên thuyền nữa.

– Anh cho tôi phương tiện liên lạc, tôi liền nói với ông nội mình.

Bàn Nhược ở bên cạnh ném điện thoại di động cho cô. Loại di động này là loại đặc chế chuyên môn, trình độ khoa học kỹ thuật của quốc gia nào cũng không thể giám sát được.

Trung Hải, bên trong sơn trang tư nhân cực rộng lớn mà Mông gia đã mua được.

Không ít nhân vật trung tâm của Mông gia cũng đã vào bên trong trang, một vài tộc trưởng chi thứ của gia tộc Mông gia đều bị gọi tới đây.

Mông Khoát cùng Mông Điền, Mông Vệ, Mông Kỳ bốn vị Trưởng lão, cùng những cao thủ khác ngồi ở vị trí cao nhất, bọn họ chính là giữ yên lặng lắng nghe, cũng chẳng hề thảo luận điều gì với đám vãn bối này.

Phía dưới, Mông Khai Nguyên cùng mười mấy đại biểu chi thứ, và các nhân vật cao cấp của Hoa Nam bang đang thương lượng đối sách để ứng đối nguy cơ lúc này.

Dương Thần lại có thể thần không biết quỷ không hay đột phá phòng ngự của hải quân Hoa Hạ, đưa chiến cơ đạn đạo đến để công kích Mông gia, nếu không có Mông Khoát và vài vị Trưởng lão kia rời núi, Mông gia lúc này đã là rắn mất đầu!

Dương Thần ác độc tàn nhẫn thủ đoạn thông thiên đã khiến người của Mông gia không rét mà run!

Nhưng, càng khiến Mông gia lo lắng chính là, Mông gia tranh chấp không ngừng với Dương Thần, Thủ trưởng Số 1 ở phía trên sẽ không thật sự từ bỏ ý đồ.

Mông gia mấy năm nay không ngừng âm thầm mở rộng mạch máu của chính mình, liên thủ với Ninh gia. Dù là trong thương trường hay quan trường, đều đã thẩm thấu đến không ít góc cạnh.

Thủ trưởng Số 1 lúc trước không để ý, là bởi vì nếu động vào, cây già bóng lớn, sẽ đại thương nguyên khí quốc gia.

Nhưng lúc này không còn giống như vậy nữa, có lính hầu Dương Thần làm nhân tố bất an, Thủ trưởng Số 1 thật biết thức thời, dù sao áp bách Dương Thần cũng hao không ít khí lực, chèn ép Mông gia cũng phải bỏ ra nhiều sức, để hai bên giao đấu, xem diệt người nào có lợi lớn hơn liền diệt người đó, sau đó lại tiến hành chỉnh đốn.
– Dương Thần hiện tại không rõ tung tích, chúng ta đang ngồi ai cũng không an toàn, không dám bảo đảm chính xác khi nào hắn lại lao tới.

Một gã Tộc trưởng chi thứ nói.

– Tôi thấy hắn cũng không dám quay về, có mấy vị Trưởng lão ở đây, hắn căn bản không phải đối thủ, lần này hắn đã chọc giận cấp trên, chỉ cần vừa quay về nước, Số 1 sẽ bắt lấy hắn, bằng không chẳng phải là mất hết mặt mũi Hoa Hạ sao?

Đường chủ Bạch Mã đường Bạch Hà lắc đầu nói:

– Không hẳn, Số 1 cho dù muốn bắt Dương Thần cũng nhất định phải chờ hắn lưỡng bại câu thương với Hoa Nam bang chúng ta, đến lúc đó, cho dù Dương Thần bị bắt, kinh doanh mà chúng ta nhiều năm khổ tâm gây dựng đều thành nước chảy về biển Đông.
– Theo tôi thấy, phải bắt hết những người xung quanh Dương Thần lại! Hắn không phải là có con gái ở Trung Hải sao? Bắt lấy con hắn xem hắn có còn dám hoành hành nữa không!
– Ông ngốc à!

Trương Hiến vừa lên làm Đường chủ Kim Ngọc đường mắng:

– Dương gia lần này vốn bất động, nói chỉ là ân oán cá nhân của Dương thần, Dương gia không quản.

– Nhưng nếu bắt con gái của Dương Thần, chẳng phải là ảnh hưởng đến huyết thống truyền thừa của Dương gia sao? Đến lúc đó binh lính ở quân khu Giang Nam trực tiếp vây lấy chúng ta, cho dù không thương gân động cốt cũng phải mất một lớp da!
– Không sai, người bên cạnh Dương Thần vẫn là không động vào là tốt nhất, Số 1 không muốn nhìn thấy nhất chính là nhiễu dân, bắt vợ chồng Lưu Thanh Sơn kia là bởi vì Lưu Thanh Sơn vốn không phải thứ gì tốt, bên cấp trên mới mặc kệ không quản.
– Mà đám đàn bà của Dương Thần đều là những nhân vật có máu mặt, nghe nói còn có hai người sớm đã ra nước ngoài rồi.

– Chúng ta ai cũng không biết Dương Thần ở trong nước vẫn còn sắp xếp thủ đoạn gì, nếu là bởi vì chọc tức hắn, khiến hắn tiến hành ám sát Mông gia chúng ta, đây chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?

Vừa nói như thế, mọi người đều hiểu được không ổn, dù sao Mông gia ‘căn phồn diệp mậu’ (rễ sâu nhiều lá), người thân rất nhiều, hơn nữa đều ở chỗ sáng, rất dễ bị Dương Thần bắt được thóp.

Mông Khai Nguyên nghe bọn họ mỗi người một lời, cái đầu đều to cả ra. Bây giờ buồn bực nhất chính là ngay cả Dương Thần ở đâu cũng không tìm thấy, hạm đội của tiểu tử kia đi lại vô tung, căn bản không có rađa gì có thể phát hiện.

Biển rộng mênh mông, có trời mới biết bọn họ ở đâu?

– Bang chủ, có điện thoại, là Đại tiểu thư!

Một thân vệ cầm di động tiến đến nói với Mông Khai Nguyên.

– Cái gì?! Nguyệt Nhi?!

Tấ cả Mông gia đều sôi nổi lên, lẽ nào Mông Nguyệt có thể trốn thoát?

– Mau chóng truy tìm tín hiệu điện thoại!

Bạch Hà kịp phản ứng đầu tiên, phân phó nhân viên kỹ thuật inte của Hoa Nam bang vẫn ở cách đó không xa.

Tay Mông Khai Nguyên nhẹ run lên, nhận lấy điện thoại, ôn nhu hỏi han:

– Nguyệt Nhi phải không? Là ông nội.

Mông Nguyệt nhẹ nhàng thở dài, xem ra ông nội không có chuyệnn gì, lập tức nói:

– Ông nội, cháu hiện tại đang ở trên du thuyền của Dương Thần, hắn nói chỉ cần chúng ta thả vợ chồng Lưu Thanh Sơn, hắn liền để cháu trở về.

– A?

Mông Khai Nguyên nhíu mày.

– Nguyệt Nhi à, cháu chờ một chút. Ông đang cùng các thúc bá của cháu họp, ông cũng không thể một mình độc đoán, ông thương lượng với bọn họ đã.

Mông Nguyệt ở đầu kia của điện thoại nghe xong thì lạnh cả lòng, nhưng cũng tràn ngập chua xót bất đắc dĩ.

Con cái trong các gia tộc bình thường nếu như bị bắt cóc, trưởng bối nghe được sẽ đổi người đến cứu về, còn cần thương lượng cái gì nữa?

Nhưng con cái của Mông gia lại không được như vậy, phải quan tâm đến lợi ích của gia tộc, sao đó mới đến sống chết của mình.

Nhưng nghĩ đến ông nội thường ngày yêu thương mình nhất, Mông Nguyệt tin chắc ông nội nhất định sẽ đồng ý đổi người.

Mông Khai Nguyên sau khi nói lại về tình hình của Mông Nguyệt, tất cả mọi người đều trầm mặc, bây giờ đều không xem trọng mấy giao dịch này, Dương Thần có thể dễ dàng nói thả là thả sao?

Sau một hồi, Hộ đường Trưởng lão Mông Kỳ vẫn ngồi ở phía trên mở miệng nói:

– Tiểu tử Dương Thần kia giảo hoạt đa đoan, hôm qua nói rõ một mình tới gặp mà vẫn xiêm áo đạn đạo cùng thuốc nổ chờ chúng ta nhảy vào hố lửa. Lời của hắn, không thể tin.

Kỳ thật đây cũng là suy nghĩ của rất nhiều bang chúng Hoa Nam bang, nhưng bọn chúng cũng không nghĩ lại, lúc trước yêu cầu Dương Thần đến Hồng Môn Yến là ai?

Mông Khai Nguyên thấy ý tứ của mọi người thì hiểu rõ, trong lòng lặng đi. Tuy rất khó chịu nhưng cũng không thể làm trái ý mọi người, huống hồ Trưởng lão cũng phản đối.
– Cha! Cống hiến của Nguyệt Nhi với Hoa Nam bang, với gia tộc cũng không nhỏ!

Mông Khuyết không nhịn được, người làm cha như y quan tâm nhất là con gái mình.

– Hừ! Mông Khuyết, ngươi phải lấy đại cục làm trọng, hiện tại lá bài trên tay chúng ta có thể áp chế Dương Thần chính là vợ chồng Lưu Thanh Sơn. Nếu thả bọn họ, Dương Thần âm thầm tiến hành trả thù điên cuồng, mà chúng ta lại không tìm thấy hắn, vậy thì làm thế nào!?

Một người trong gia tộc Mông gia trách cứ.

Mông Khuyết sắc mặt hết đỏ lại trắng, cuối cùng là trắng bệch, suy sụp không nói ra lời.

Mông Khai Nguyên thở dài thật sâu, nói với Mông Nguyệt vẫn khổ sở chờ mong trong điện thoại:

– Thật xin lỗi, Nguyệt Nhi… Không phải ông nội…

– Cháu biết rồi! Ông nội… không cần nói nữa…

Âm thanh của Mông Nguyệt nhẹ run lên, nhưng vẫn miễn cưỡng cười,

– Cháu bây giờ rất tốt, không cần lo cho cháu, cháu tin ông nội sẽ cứu được cháu về…

Điện thoại lập tức bị cắt, hình như bên cạnh còn có tiếng chửi bậy của Dương Thần.

Lòng Mông Khai Nguyên quặn đâu, dù sao cũng là cháu gái từ nhỏ mình nhìn lớn lên, ông ta không thể để Mông Nguyệt bị tổn thương.

– Ngu xuẩn! Có tìm được địa điểm phát ra tín hiệu không?

Mông Khai Nguyên hướng về phía nhân viên kỹ thuật kia, giận dữ hét lên.

Một nhân viên phụ trách đứng lên, toát mồ hôi lạnh nói:

– Bang chủ, trang thiết bị của đối phương vượt mức quy định, chúng ta không có cách nào để tìm ra. Chỉ có thể… chỉ có thể đại khái biết được, là ở vùng biển quốc tế phía Đông.
– Vùng biển quốc tế? Vùng biển quốc tế lớn như vậy? Cả một Thái Bình Dương rộng lớn, nhà ngươi nói như vậy mà cũng nói à?

Mông Khuyết đứng dậy gầm lên.

Đột nhiên, Mông Khoát vẫn bất động thanh sắc dứng dậy, mắt sáng như đuốc đảo qua mọi người phía dưới:

– Biết là phía Đông là đủ rồi. Mông Điền, Mông Vệ, hai người các người theo ta ra biển, tìm nghiệt súc kia, lấy cái mạng chó đó.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.