Anh đặt cái áo vest ngoài của mình xuống ghế. Nằm chống tay ra sau đầu nhắm mắt. Cả ngày nay bận rộn tấp nập công việc, không kịp cả thời gian gặp cô gái ấy nói huống chi là nghỉ ngơi, giờ lại đang được nghỉ thì tội gì không ngủ một chút. Không biết cô ta có nghĩ anh là người nói mà không làm hay không.
Mở mắt ra, anh đứng dậy bước đến cái hộp két sắt gần đó. Lục lọi một hồi, thứ cần tìm cũng đã thấy. Anh lấy cuốn sách ấy ra, lấy tay phủi chút bụi dính trên bìa cuốn sách. Cuốn sách ấy là cuốn sách nhật ký. Cuốn sách này là do một người nào đó đánh rơi, là một người mà anh muốn tìm kiếm đã rất lâu, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được người ấy. Lòng anh buồn rầu nhìn cuốn sách ấy, cuốn sách này đã được anh giữ gìn suốt mười mấy năm rồi. Từ lúc anh chỉ mới bảy tuổi. Đã mười tám năm rồi. Cuốn sách đã cũ, rách nát đến thậm tệ.
Anh lật từng trang trong cuốn sách ra đọc. Dù đã đọc đi đọc lại đến cả thuộc lòng, nhưng anh vẫn rất chăm chú, khuôn mặt nghiêm nghị, đẹp không một góc chết hiện ra rõ rệt khi anh chăm chú vào một thứ gì đó.
Còn bên cô, sau khi đi ăn xong thì bay về nhà ngủ luôn. Đồ ăn lề đường, mì gói,… thường là những món ăn tiêu biểu mà những năm tháng qua cô thường hay ăn. Những bữa cơm gia đình, xum họp bạn bè thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
“Reng… Reng… Reng…” – Chuông đồng hồ báo thức reo lên liên hồi, cô dụi dụi mắt nhìn lên đồng hồ trong nhà.
Cô bước chân chậm rãi vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân. Xong xuôi thì lại đến công ty làm việc. Ngày ngày cứ thế trôi đi, lặp đi lặp lại rất rất nhiều lần làm cô cảm thấy chán ngán khôn tả.
Nhưng hôm nay, có một sự thay đổi mới. Vừa đến công ty thì Giám đốc Thẩm lập tức mời cô lên văn phòng của ông ta. Cô bỡ ngỡ, cứ tưởng như rằng sẽ có món quà lớn mà ông ta dành cho mình. Nhưng không, sau khi lên văn phòng. Nghe tin ông ta nói, cô thẫn thờ, khuôn mặt đỏ ửng như muốn khóc khi nghe tin mình bị họ đuổi ra công ty. Cô đã làm gì cơ chứ? Cô còn giúp ông ta lấy cắp đồ từ công ty của Trương Triết Huynh cơ mà? Sao ông ta lại đuổi cô đi cơ chứ? Đúng như cô nghĩ rồi đấy, một món quà phải nói là rất bất ngờ, bất ngờ đến muốn khóc. Món quà này giá như cô chưa từng có thì hay biết mấy. Ước như nó chỉ là mơ, cô sẽ giật mình tỉnh giấc, nhưng không, nó là thật không phải mơ.
“Tôi làm gì sai mà Giám đốc lại đuổi tôi đi cơ chứ?” – Cô bức xúc hỏi Thẩm Tiêu Luyến.
“Cô không có sai gì cả, nhưng… Tôi phải nói là ”CÔ KHÔNG CÒN GIÁ TRỊ LỢI DỤNG” với công ty chúng tôi nữa.” – Thẩm Tiêu Luyến vừa uống trà vừa trả lời cô. Khuôn mặt ông ta rất bình tĩnh như thể cô và ông ta không có gì để nói vậy. Nhìn khuôn mặt ông ta, cô chỉ muốn cho ông ta một trận.
“Được… Ông chờ đó. Rồi một ngày không xa tôi sẽ khiến ông phải trả giá.” – Cô cố gắng lấy lại sự bình tĩnh hằng ngày.
Cô nói rồi bước ra khỏi phòng Giám đốc Thẩm. Ông ta cười khẩy nhìn cánh cửa đang đóng cái rầm lại.
“Để xem cô có thể trả thù tôi được không. Còn bên nhà họ Trương, giao hết cho cô. Xem xem cô giải quyết cái đống đó ra sao. Cô thật là ngu ngốc. Quyết định đúng đắn khi sa thải cô. Lạc Tiểu Cầm à.” – Thẩm Tiêu Luyến cười gian xảo hớp một ngụm trà vào miệng.
Cô bước ra nhìn tất cả mọi người trong công ty. Họ nhìn cô với vẻ khó hiểu và pha thêm chút sợ hãi. Vì Lạc Tiểu Cầm cô hằng ngày không đáng sợ như vậy, Lạc Tiểu Cầm của hằng ngày rất đổi hiền hậu, vui vẻ và tươi tắn,… Cô cất giọng nói của mình phá tan bầu không khí không lấy vui vẻ.
“Tôi… Từ nay sẽ không làm ở công ty này nữa. Tôi rất cảm ơn những gì mà mọi người tặng cho tôi cũng như đã giúp tôi rất nhiều về công việc,…” – Cô lấy hết can đảm để nói thật to.
Mọi người nhìn cô càng thêm chăm chú. Còn có nhiều người thắc mắc hỏi cô.
“Tiểu Cầm… Cô bị sao vậy?”
Cô không trả lời, một mạch bước ra khỏi công ty. Cô vào hầm giữ xe, lấy chiếc honda của mình chạy thẳng về nhà. Về đến nhà, cô quăng đồ đạc lung tung rồi lên sô pha nằm. Mắt cô chập chờn chập chờn, sau một hồi thì lại thiếp đi lúc nào cũng không hay.
TẬP ĐOÀN TRƯƠNG THỊ
Anh chăm chú nhìn đống hồ sơ trên bàn, lật từng trang, từng trang một ra đọc, đọc xong liền ném sang một bên. Anh bực dọc quát trợ lý Bân.
“Cậu làm ăn kiểu gì vậy hả?”
“Dạ… Dạ…” – Trợ lý Bân run rẩy cầm đống tài liệu vừa bị anh ném lên.
“Cậu lo mà liệu hồn làm lại tất cả đi.” – Anh lạnh lùng đứng dậy bước đi, hai tay bỏ vào túi quần.
Trợ lý Bân nhìn anh: “Sao chứ? Một chồng vậy mình biết làm kiểu gì? Ôi trời ơi. Số tôi sao mà khổ thế này.”
Hôm nay, anh phải đi tra khảo một số tài liệu quan trọng nên chắc có lẽ sẽ không ở trong công ty quá lâu. Như vậy cũng được, chẳng phải ai cũng mong anh đi xa xa họ ra sao. Vì sao? Vì anh quá đổi hiền từ cơ mà. Chỉ cần liếc không cần nói, tất cả đều chẳng giám hó hé dù chỉ là nữa câu.
Anh bước ngang qua quầy lễ tiếp tân. Căn dặn họ phải làm đúng như bản thảo, khi nào thấy một người đàn ông đến thì cứ gọi cho anh.
Bữa nay, cô có hứng nấu ăn, cô lái chiếc honda của mình đi ra chợ. Thấy cái gì thèm thèm là mua về. Đã lâu lắm rồi cô không được ăn những món ăn này. Toàn là ăn mì gói, những món ăn lề đường, ăn đến nỗi nhìn vào cô chỉ muốn nôn ra mà thôi, thật sự nó quá ngán với cô rồi.
Hiện tại cô đang ở dưới bếp nhà mình, lật đật trở món này, lật món kia. Cuối cùng là phần trình bày, cô dọn tất cả những món mình nấu lên. Nhìn xong, cô chẳng muốn đụng đũa tí nào. Món ăn cô nấu thì không khét chỗ này cũng đen chỗ kia. Nhìn mà phát chán. Thế là cô bỏ đó mà nằm phì xuống sô pha. Bất chợt nhớ đến người đàn ông ẩn danh kia, cô nhìn vào đồng hồ. Giờ này chỉ mới ba giờ. Còn hai tiếng nữa. Thôi thì ngủ một giấc cho êm trước đi. Mắt cô lại lim dim lim dim nhắm. Tính cô đã dễ, việc ngủ còn dễ hơn. Nhiều lúc đã ngủ đủ giấc nhưng khi đi làm là cô lại ngủ gà ngủ gật, nhiều lúc cô bị Giám đốc Thẩm cáu gắt mắng mỏ nhưng vẫn chưa bao giờ bỏ được cái tính nết ấy. Có khi đang ăn nhưng cô vẫn có thể ngủ được nữa cơ mà, ngủ ở nhà cả ngày đối với cô chỉ dễ như ăn cháo. Nếu cô đi thi ngủ nướng mà chỉ đứng hạng hai thì chẳng ai dám tranh hạng một.