Đặt sấp giấy xuống, Lạc Tiểu Cầm nhìn lên chiếc đồng hồ trong phòng làm việc, kim đồng hồ đã chỉ đích năm giờ chiều, hôm nay cô đã xin Giám đốc Thẩm năm giờ chiều nay tan ca, chỉ vì cái số gọi ẩn danh ấy.
Cô đứng dậy bước đi, vừa ra khỏi phòng cô bắt gặp Loạt Y. Vừa hay, cô cũng đang tìm cô ấy trước khi đi về. Cô chào hỏi Loạt Y.
“Chào cô. Loạt Y.” – Cô đưa tay ra trước mặt Loạt Y như kiểu muốn bắt tay.
“Chào cô. Tiểu Cầm.” – Cô gái tên Loạt Y cũng đưa tay ra bắt tay với cô.
“Chiều nay cô rảnh không?” – Cô ngụ ý hỏi Loạt Y.
“Cũng khá là rảnh.” – Loạt Y xoa xoa cằm nói.
“Cô giúp tôi một việc được không?” – Cô hỏi Loạt Y.
“Việc gì? Cô cứ nói.” – Loạt Y trả lời cô.
“Chẳng là hôm nay tôi có hẹn mà Giám đốc Thẩm lại không cho đi, vì tôi chưa làm xong đống giấy kia. Cô vào làm phụ tôi được không? Có gì xong việc tôi dẫn cô đi ăn.” – Cô nói ra lý do mình cần Loạt Y giúp.
“Được… Được…” – Loạt Y gật đầu lia lịa vì bị Lạc Tiểu Cầm nói trúng tim đen của mình.
Bàn giao xong với cô gái tên Loạt Y ấy thì cô gấp rút đi liền. Đến địa chỉ mà người ẩn danh nói với cô, hiện tại cô đang đứng ở trước quán cà phê “Fluid Coffee Bar” ấy đây. Cô cố gắng bước tiến vào trong. Vừa vào quầy, cô gọi ly “Mountain Drew” để uống giải khát. Ông chủ cửa hàng nhìn cô.
“Cô có đặt chỗ trước không ạ?” – Chủ cửa hàng hỏi cô.
“Không.” – Cô trả lời ông chủ cửa hàng.
“Vậy thì xin lỗi cô. Ở chỗ tôi đây chỉ nhận khách đã đặt trước mà thôi.” – Ông chủ cửa hàng giải thích với cô.
“À… Tôi không đặt chỗ ngồi trước nhưng có người gọi tôi tới đây.” – Cô nói với ông chủ cửa hàng.
“Ai vậy ạ?” – Ông chủ cửa hàng nhìn cô hỏi.
“Là số lạ. Nhưng trong cuộc gọi thì là người đàn ông nói. Giọng anh ta khàn khàn, trầm trầm.” – Cô giải thích cho ông chủ cửa hàng hiểu.
“Người đàn ông?”
“Đúng… Đúng… Đúng… Là một người đàn ông.” – Cô hấp tấp nói.
“A… Mời cô ngồi.” – Ông chủ cửa hàng cung kính dẫn cô lại chỗ ngồi mà người đàn ông tối qua đã đặt.
Sau khi dẫn cô lại chỗ ngồi “VIP” của cửa hàng thì ông chủ cửa hàng liền làm “Mountain Drew” mà cô đặt. Còn cô thì cứ ngồi thẫn thờ ra đó, rốt cuộc người đàn ông đó có vai vế như thế nào. Chắc hẳn là một người rất giàu có, nhưng cô chắc chắn rằng anh ta chưa già như mấy ông lão tám mươi, vì nghe giọng nói của người đàn ông ấy rất cứng rắn, âm giọng trầm, có thể thấy, người đàn ông đó chỉ tầm khoảng ba mươi đổ lại.
Ông chủ cửa hàng đặt ly “Mountain Drew” lên bàn làm cô hoàn tỉnh lại. – “Cảm ơn.” – Chỉ vỏn vẹn hai từ, xong cô liền cầm ly nước lên uống một hơi liền mạch.
Ông chủ cửa hàng nhìn cô, miệng mỉm cười. – “Không có gì.” – Nói xong, ông quay trở lại với công việc của mình.
Cô cứ ngồi đó chờ, lâu lâu lại nhìn vào đồng hồ của mình, thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh mà ngay cả cô cũng không hề biết bây giờ đã là tám giờ tối rồi. Đáng lý ra là giờ này đây cô đang ngủ ở nhà một giấc thật ngon rồi, vậy mà ngay lúc này đây cô còn phải ngồi ở đây để chờ người đàn ông của đầu dây tối hôm qua.
“Oáp… Mình lại ngủ quên sao?” – Cô dụi dụi mắt, ưỡn mình.
“Cô ngủ đủ giấc chưa?” – Ông chủ cửa hàng hỏi Lạc Tiểu Cầm.
“Tôi đã ngủ ở đây bao lâu rồi ông chủ?” – Cô ngái ngủ hỏi ông chủ cửa hàng.
“Khoảng chừng hai giờ trước thì phải.” – Ông chủ cửa hàng nhìn đồng hồ nói với chuyện với cô.
“Hả? Tôi… Tôi… Tôi… đã… ngủ… ngủ… cách… cách… đây… hai… hai… giờ… trước… trước… sao… ?” – Cô nhìn lại vào đồng hồ mình, lắp bắp nói.
Ông chủ cửa hàng nhìn cô với vẻ thắc mắc. Cô vội vàng cầm túi xách, dù vội vàng, luống cuống cỡ nào nhưng cô cũng không quên trả tiền cho ông chủ cửa hàng.
“Haizz… Cậu Trương thật là… Sao lại để con gái người ta chờ cả hai, ba tiếng thế không biết.” – Ông chủ cửa hàng nhìn chăm chăm vào cái bóng lưng thấp thoáng của cô mà lòng thầm thở dài lắc đầu.
Cô bước ra khỏi phòng mà người đàn ông đặt, cô vừa đi ra thì một người đàn ông mặc áo vest đen, chân bước nhanh vào trong phòng mà chính cô vừa mới bước ra, họ không nhìn thấy nhau vì lúc vừa bước ngang qua nhau thì họ bị những người làm trong quán nước vác đi ngang qua họ một tấm hình tượng trưng rất lớn, làm cho họ bị che mất tầm nhìn của nhau khiến họ không thể nhìn thấy nhau.
Khi anh bước vào cũng là lúc cô bước ra khỏi quán cà phê. Tất cả sự mệt mỏi đều hiển thị rõ trên khuôn mặt của cô, hốc mắt cô hiện lên rõ những quầng thâm xì, mỗi lần ngủ trễ hay là mất ngủ thì cô lại thành ra cái bộ dạng này đây, trông như gấu trúc ở sở thú vậy, rất mắc cười.
“Về ngủ thôi. Mệt mỏi quá…” – Cô vừa ngáp vừa đi.
Cô bước vào chỗ để xe, lấy chiếc Honda của mình ra, và lên xe chạy đi.
“Cô gái đó có đến đây không ông chủ?” – Còn bên đây, Trương Triết Huynh đang hỏi hỏi ông chủ cửa hàng về cô.
“Cô gái đó vừa đi ra ngoài rồi.” – Ông chủ cửa hàng nhìn mặt Trương Triết Huynh mà trả lời.
“Cô gái đó đi về luôn sao ông chủ?”
“Chắc là vậy. Cô gái đó đưa cho tôi số tiền rồi đi luôn.”
“Vậy sao tôi lại không nhìn thấy cô gái đó cơ chứ?” – Trương Triết Huynh khó hiểu nói.
“Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?” – Ông chủ cửa hàng trả lời Trương Triết Huynh.
“Haizz… Cô gái đó có gửi lời nhắn với tôi không?”
“Cô ấy nói rằng ngày mai vào lúc năm giờ chiều cũng tại chỗ này.” – Ông chủ trả lời anh.
“Được rồi.” – Nói xong, anh bước đi thẳng ra ngoài mà không ngoái lại.
Trợ lý Bân bước đi nhanh theo Trương Triết Huynh. Dù sao anh cũng đã làm trợ lý cho Trương Triết Huynh gần được năm năm rồi, bao nhiêu tâm tư, thói quen, tính tình của Trương Triết Huynh anh đều biết cả hết.
Anh và trợ lý Bân của mình bước xuống hầm xe, lái chiếc BMW màu đen ra. Anh bước vào xe, chiếc xe từ từ lăn bánh đi. Anh trợ lý nhìn lên kính chiếu hậu của chiếc xe.
Anh mệt mỏi dựa đầu ra sau, hai tay kê lên đầu, nhắm mắt định thần. Về đến biệt thự, trợ lý Bân bước ra cửa sau mở cửa cho Trương Triết Huynh, anh cúi đầu nghiêm trang hành lễ với Trương Triết Huynh.
Anh bước xuống xe, bước đi hiên ngang vào trong nhà. Tất cả người hầu, quản gia trong nhà đều đứng thành hai hàng thẳng tăm tắp để chào đón anh về nhà.
Vừa bước vào trong, tất cả mọi người đều cúi đầu cung kính chào anh.
“Chào mừng cậu chủ về nhà.”
Anh không nói một lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn họ rồi bước vào. Họ thở phào nhẹ nhõm, hình như hôm nay cậu chủ của họ không được vui thì phải. Nhưng cũng may, họ chưa bị sư tử làm thịt. Còn về phần trợ lý Bân, anh lái xe vào trong hầm xe. Xong xuôi, anh bắt một chiếc taxi đi về. Hôm nay không chỉ Trương Triết Huynh mệt mỏi, bực bội mà còn có anh nữa. Cả ngày nay, anh đều phải nhìn sắc mặt của sếp mình mà sống, trái ý thì chỉ có con đường chết mà thôi.