Bỗng chốc cô ngẩn đầu lên, chưa nhìn rõ ràng đối phương, nhưng theo bản năng Hạnh Nhược Thủy bắt đầu phản kích.
Đối phương khẽ dừng một chút, dường như vô cùng kinh ngạc, ngay sau đó phản ứng kịp liền bắt đầu tiếp chiêu.
Vị trí bọn họ hiện giờ vừa vặn là gốc cây đại thụ lớn, tươi tốt, cành lá rậm rạp đem ánh sáng che chắn chặt chẽ, chỉ có vài khe hở lá cây đôi lúc sót xuống một chút xíu ánh sáng. Con đường này dọc theo hướng tới vùng ngoại ô, cho nên người đi đường ít, xe cộ cũng không tính nhiều.
Cho nên hai người dưới cây đại thụ âm u đánh tới đánh lui cũng khôn có người biết. Nếu không lúc này sợ rằng đã vang lên tiếng còi cảnh sát.
Bởi vì vừa chưa kịp xem xét gì đã bắt đầu đánh, Hạnh Nhược Thủy không thể thấy rõ mặt mũi của đối phương, chỉ đại khái thấy được. Tập kích cô là một người đàn ông, dáng người cao lớn, hơn nữa là người vô cùng lợi hại! Quyền cước người này sử dụng cho thấy rõ hắn từng được huấn luyện chuyên nghiệp. Quan trọng hơn, quyền cước hắn ta sử dụng không phải dạng chiêu thức đẹp mắt mà căn bản chính là kỹ thuật đánh để lấy mạng người.
nhưng là, thời điểm đánh nhau trôi qua, Hạnh Nhược Thủy bắt đầu phát hiện, đối phương ý đồ không phải là tính mạng của cô. Bởi vì rõ ràng trình độ của hắn ta cao hơn cô, nhưng chậm chạp không có thương tổn cô. không giống như là muốn giết cô, càng giống như là thử dò xét năng lực của cô!
Hạnh Nhược Thủy không có dừng lại, cũng không có hỏi. Nếu đối phương không phải muốn giết cô, như vậy làm thành thử nghiệm đầu tiên cũng tốt. Đối phương không có đánh tận lực, cô lại đánh ra nhiều chiêu bức người ép hắn ta không thể không nghiêm túc ứng phó.
Ước chừng sau mười phút, tay của đối phương lấy hình dáng của đao đặt ngang ở cổ họng của Hạnh Nhược Thủy. Trận đánh nhau này, bây giờ mới coi như là kết thúc.
Hạnh Nhược Thủy lập tức thở gấp, mới vừa đánh nhau trong một khoảng thời gian tương đối dài. nhưng hơi thở của đối phương vẫn rất bình ổn, dựa vào cái này cũng cho thấy thực lực của hắn hơn cô mấy bậc. Mới vừa rồi nhích tới nhích lui, cô không có cơ hội nhìn hắn ta rõ ràng, bây giờ dừng cô lập tức nhận ra người trước mặt.
“Thương Duy Ngã, làm sao anh lại ở chỗ này?” Đôi mày thanh tú, khẽ nhíu lại.
Thương Duy Ngã buông tay ra. Trong bóng tối, hơi nhếch miệng. anh không có nghĩ đến, hơn một năm, Nhược Thủy lại có bản lĩnh như vậy! Càng không có nghĩ tới, Ưng Trường không có thể đem cô gái yếu đuối trói gà không chặt như cô huấn luyện trở nên lợi hại như vậy. Qủa nhiên, Ưng Trường không là một nhân vật không thể coi thường!
Nghĩ như vậy, trong lòng Thương Duy Ngã lại có chút khổ sở. Những thứ này dường như biểu hiện rằng Nhược Thủy càng ngày càng cách xa anh.
Đã có một thời gian thật dài không có gặp mặt, Thương Duy Ngã có chút tham lam ngắm nhìn cô, sau đó muốn kéo cánh tay cô nhưng lại bị Hạnh Nhược Thủy gạt ra “Nhược Thủy, tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện.”
” anh có lời gì cứ nói đi?” Mặc dù lúc sau Thương Duy Ngã đã thật sự buông tay cô ra, nhưng cô nam quả nữ ỏ gần nhau luôn dễ dàng khiền người khác hiểu nhầm. Thượng tá nhà cô lại rất hay ghen, cô không muốn cho anh hiểu nhầm. Đến lúc đó cũng không biết làm ra chuyện gì đó mới thực phiền toái.
Đáy lòng Thương Duy Ngã thở dài một cái, mọi chuyện đã qua lâu như vậy, cái nhìn của Hạnh Nhược Thủy đối với anh vẫn không thay đổi. “Nếu anh muốn dẫn em đi, đã sớm động thủ, cũng không cần đem em lừa gạt đến chỗ khác. Đi thôi, quay lại không xa có quán cà phê, tới đó ngồi xuống nói chuyện.”
Hạnh Nhược Thủy suy nghĩ một chút, không có lên tiếng, quay lưng bước đi.
Thương Duy Ngã bước nhanh đuổi theo, đi ở bên cạnh cô. Lại thấy hai tay cô để trong túi quần, cố ý tạo khoảng cách với anh. anh không khỏi cười khổ, một bước lầm lỗi muốn đền bù nhưng không biết rằng thật sự vô cùng khó khăn.
Ban đầu Thương Duy Ngã theo đuổi Hạnh Nhược Thủy cũng tốn không ít tâm tư. Thời điểm đó Nhược Thủy cũng được coi là tiểu thư con nhà khá giả nhưng cô lại luôn có thái độ khinh thường với người có tiền. Trong đáy lòng vẫn luôn bài xích với đàn ông có tiền, nếu như muốn cô trao tình cảm lại chính là rất gian nan. Chẳng biết sao anh lại thích cô gái như vậy. Vì muốn lấy được cô, anh cũng coi như tốn không ít công sức mới đưa được mỹ nhân về nhà. Hạnh Nhược Thủy ghét nhất chính là đàn ông trăng hoa, anh lại chỉ thích dùng tiền tài để chinh phục phụ nữ. Lúc mới bắt đầu, anh đã từng rất hoài nghi trong những lần gặp nhau là do cô cố ý an bài, cũng từng khinh thường cô. nhưng sau lại từ từ phát hiện, đây là sự trùng hợp, là duyên phận. Cô chính là không muốn đến gần anh thậm chí tránh anh càng xa càng tốt. Biết được những điểm này, anh liền không cách nào không động lòng cho được.
Quá khứ của anh quá nặng nề, quá hắc ám, Nhược Thủy đối với anh mà nói là ánh sáng rực rỡ nhất, thậm chí cô như ngọn đèn chiếu sang thế giới của anh. Bát quái tạp chí luôn là Bộ Phong Tróc Ảnh, giống như anh chính là một phong nguyệt trường cao thủ. nhưng trên thực tế, nội tâm anh luôn luôn khao khắt sự ấm áp của gia đình, muốn một người phụ nữ ôn nhu, dịu dàng chờ anh trỏ về. Chỉ là anh đang sống trong xã hội vật chất hóa, thứ tình cảm mà anh mơ ước ấy trỏ nên quá xa xỉ. anh đã tìm kiếm, tìm kiếm rất nhiề năm mới có thể gặp được Nhược Thủy.
Mọi thứ ban đầu thuận nước đẩy thuyền, bọn họ cũng nhanh tạo thành một gia đình hạnh phúc. Thế nhưng trêu người khi ngay trước hôn lễ, anh lại nhìn thấy vết bớt trên ngực của Hoa Nguyệt Dung. Đối với phần kí ức, với khuôn mặt người phụ nữ năm đó anh thực sự rất mơ hồ, thế nhưng cái bớt đặc biệt ấy vẫn khắc sâu trong trí nhớ, đã rất lâu, rất lâu anh không thể xóa đi được cơn ác mộng ấy.
Hình dáng cái bớt đó rất đặc biệt, một con bọ cạp đỏ rực. Năm đó thời điểm mẹ anh cùng người phụ nữ kia lôi kéo, anh ngã nhào trên mặt đất chính lúc anh ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy con bọ cạp to lớn giương nanh múa vuốt hướng mình xông lại, sau đó sẽ từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh lại.
Con bò cạp này để lại ấn tượng quá sâu đối với Thương Duy Ngã, cho nên nhìn thấy cái bớt trên người Hoa Nguyệt Dung, anh thậm chí không nảy sinh suy nghĩ phải chứng thực. Chỉ là cũng không có ai ngờ tới, Hoa Nguyệt Dung cùng người phụ nữ kia không chỉ có dung mạo tương tự, ngay cả cái đó bớt cũng là giống nhau như đúc!
Sau khi chân tướng rỏ ràng, hối hận như con rắn độc gặm cắn Thương Duy Ngã. nhưng anh đánh mất không phải là một món đồ có thể tìm trở về hoặc mua một cái giống nhau như đúc. anh đánh mất chính là người phụ nữ anh yêu. Cô sẽ không ở nguyên tại chỗ đó mà đợi anh, cô đã dựa vào lồng ngực của một người đàn ông khác.
Thương Duy Ngã rơi vào những hối tiếc trong những chuyện cũ, thần trí có chút đã bay xa.
Hạnh Nhược Thủy hoàn toàn không muốn mở miệng, bởi vì cô không có cách nào để có thể cùng Thương Duy Ngã giống như bạn bè nói chuyện với nhau. Ban đầu, cô cũng yêu. Chính là bởi vì yêu, cho nên không có biện pháp thản nhiên khi đối mặt với người đàn ông này. Nếu như Thương Duy Ngã là loại hoành hành ngang ngược như Phú Nhị Đại, cô hoàn toàn có thể không để ý đến anh. nhưng cô biết, người đàn ông này đã từng chịu nhiều hành hạ, chua xót thực chất là rất đáng thương.
Dọc theo đường đi, hai người đều lặng yên không lên tiếng. Đối với người khác xem ra giống như cặp vợ chồng hoặc tình nhân sau khi gây gổ.
May mắn quán cà phê không xa, hai người không bao lâu đã đến. Quán cà phê buôn bán không quá tốt, bọn họ tìm góc bạn gần nhất ngồi xuống.
Hạnh Nhược Thủy không thường uống cà phê, cho nên gọi cho mình một ly nước chanh. Theo thói quen lại gọi cho Thương Duy Ngã một ly cà phê nhấn mạnh không cần bỏ đường.. Chờ nhân viên phục vụ rời đi, vừa quay đầu thấy ánh mắt Thương Duy Ngã, cô mới đột nhiên bừng tỉnh, lúng túng xoay tầm mắt. “ Thật xin lỗi anh có thể gọi lại đồ uống.”
Bọn họ từng là một cặp, mỗi lần đi uống cà phê đều là cô gọi thức uống, anh luôn luôn là ly cà phê đắng. Cô còn nhớ cô đã từng hỏi anh tại sao thích cà phê đắng. anh nói bởi vì cuộc đời giống với cà phê đắng, mùi vị lúc ban đầu là khổ, tỉ mỉ thưởng thức mới có thể nhận ra vị đậm đà của nó. Cô còn cười anh quá bi quan cô còn bảo lần sau sẽ không gọi cho anh cà phê đắng nữa. nhưng mỗi lần đi uống cà phê cô đã thành thói quen gọi cà phê cho anh.
Thương Duy Ngã nhìn người phụ nữ đơn thuần đang lúng túng không dám nhìn anh, khóe miệng khẽ cười. Vô luận như thế nào, trong lòng Hạnh Nhược Thủy vẫn còn có một góc nhỏ dành cho Thương Duy Ngã. Có lẽ anh vẫn còn cơ hội.
Hạnh Nhược Thủy trong lòng tự mắng, cho mình mấy cái bạt tai, rồi từ từ cũng điều chỉnh lại được tâm tình. Rốt cuộc, cô chuyển hướng nhìn mặt của anh nói: “ anh không phải có chuyện muốn sao?”
“ anh nghe nói tình đầu của Ưng Trường không đã quay lại.” Thượng Duy Ngã lẳng lặng nhìn cô. anh hiểu rất rõ những lời này tất sẽ gây phản ứng không nhỏ đối với Nhược Thủy.
Qủa nhiên Hạnh Nhược Thủy trừng mắt đứng dậy muốn đi. Cô tức giận liền hướng bên ngoài xông ra đúng lúc đụng phải nhân viên phục vụ bưng cà phê tới. Nhân viên phục vụ sợ hãi kêu lên một tiếng, mắt thấy khay cà phê nóng chuẩn bị dội đi ra. Biết rõ lcô bây giờ có thể mau tránh ra, nhưng anh vẫn không nhịn được đưa tay kéo đổi vị trí của anh và cô, ôm cô vào trong ngực. Cà phê nóng cứ như thế dội trên người của anh.
“A, thật xin lỗi, thật xin lỗi……” Nhân viên phục vụ kinh hoảng rối rít nói.
Cà phê làm ướt áo sơ mi trắng của Thượng Duy Ngã, thế nhưng đến chân mà anh cũng không nhíu một cái, cúi đầu hỏi người phụ nữ trong ngực: “ Nhược Thủy, em có sao không?”
Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, đẩy anh ra.”Tôi không sao.” Trí nhớ Nhược Thủy căng lên khi nhớ nhớ về một màn tương tự trước đây.
Khi đó bọn họ vẫn còn ở trong tình yêu cuồng nhiệt, có lần cô lôi lôi kéo kéo Thương Duy Ngã đi ăn lẩu. Lúc ấy bên cạnh chỗ hai người ngồi là một nhà ba người, đứa bé còn rất nhỏ khoảng chừng ba bốn tuổi. Đứa bé ngồi ăn nhưng không yên, thích nhích tới nhích lui. Thời điểm ba đứa bé đi phòng rửa tay, đứa bé lại càng nghịch ngợm mẹ nói thế nào đều không nghe. Đúng lúc ấy, nhân viên phục vụ mang nồi lẩu cho bàn Hạnh Nhược Thủy, đứa bé cứ như vậy đụng vào nồi. Hạnh Nhược Thủy cũng không suy nghĩ nhiều, nhào qua muốn đem đứa bé kéo ra. Cuối cùng, Thương Duy Ngã đem cả cô cùng đứa bé ôm vào trong lòng, chính anh lại bị cả nồi lẩu làm bỏng…
Sau khi tới bệnh viện cô nhìn vết thương của anh khóc đến rối tinh rối mù. Thế nhưng anh lại dịu dàng ôm cô nói: “Thật may là không có nóng đến bảo bối của anh.”
“Mẹ Đàm, con hiểu biết rõ rồi.” Nói thế nhưng trong lòng Nhược Thủy vẫn không vừa ý với phương thức xử lí như vậy. Mặc dù chuyện đó không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người nhưng ảnh hưởng đến cuộc sống của họ. Muốn cô dễ dàng tha thứ như vậy, cô chịu không nổi. Đừng nói cả đời, chỉ là một hai tháng cô đã cảm thấy như có xương tắc nghẹn tại cổ họng. Thế thì làm sao có thể cảm thấy yên ổn thoải mái cho được.
Đàm Bội Thi liền lớn tiếng phản bác. “ Mẹ, loại người như cô ta dùng phương pháp đó sao được. Chúng ta thế này bị người khác trước mặt khiêu khích, không có chuyện gì còn tiếp cận, động lòng với chồng mình, trong lòng có thể coi như không có gì sao? Cái này là tâm không thoải mái, làm sao có thể sống qua ngày được? Cũng không phải chúng ta nhúng tay vào chuyện hôn nhân của người khác, tại sao phải im hơi lặng tiếng? Con mặc kệ, nữ nhận nào mà dám quấn lấy Phó Bồi Cương của con, con không thể không chỉnh cô ta!”
Mẹ Đàm nhìn Nhược Thủy một cái lại gõ đầu con gái nói: “ Được, con có khả năng.”
Hạnh Nhược Thủy cười cười, trong lòng cũng đồng ý với biện pháp của Bội Thi. “ Mẹ Đàm, con cũng cảm thấy Bội Thi nói đúng. Chúng ta không thể nhẫn nhịn, phải phản kích, để cho cô ta tự mình cút đi!”
“Ừ, quả nhiên là chị em tốt của mình mà. Đến đây, chúng ta nghiên cứu một chút, xem có biện pháp gì có thể đối phó con hồ ly lẳng lơ kia.”
“……”
Hạnh Nhược Thủy từ bệnh viện ra ngoài, trước khi đi còn dặn đi dặn lại Đàm Bội Thi cùng mẹ Đàm thời điểm sinh đứa nhỏ nhất định phải thông báo với cô.
Sau đó cô lái xe đến công ty. Đã vài ngày cô không tới không biết mọi người ra sao rồi.
Hạnh Nhược Thủy ngừng xe, cô đặc biệt ghé tiệm chè đối diện công ty bảo bọn họ đem chè đưa lên. Vừa vào phòng làm việc, vừa vào phòng làm việc đã nhìn thây mọi người vừa làm vừa trò chuyện linh tinh bát quái nhưng vẫn ngay ngắn trật tự.
“Các đồng chí, ai muốn uống chè liền tới đây nha.”
Hạnh Nhược Thủy ra lệnh một tiếng, mọi người liền như ong vỡ tổ chạy tới, trong miệng vẫn còn nói ngọt “ Chị Nhược Thủy, chị là là tốt nhất a!”
Hạnh Nhược cũng cầm một phần vào phòng làm việc, kêu Hạ Mặc cùng vào với cô, vừa vào phòng liền hỏi: “Mấy ngày nay không có việc gì chứ?”
“Tất cả bình thường. Chỉ là thứ hai sẽ tiến hành tổng kết công việc quý này, Lâm Bội Bội đã chuẩn bị mọi việc, em đã xem qua một lần, còn có chút vấn đề nên yêu cầu bọn họ chỉnh sửa, chị xem có cần thời gian bàn bạc lại với nhau một lần?”
Hạnh Nhược Thủy cầm lấy bản thảo trên bàn, làm dấu hiệu. “ Như vậy đi, chờ bọn họ sửa xong, hai chúng ta sẽ kiểm tra lại lần nữa. Chị tin tưởng không có vấn đề gì, chị tin vào năng lực của em.”
“Cám ơn chị.”
“ Vậy công việc mọi người vẫn ổn chứ, có hay không vấn đề gì nảy sinh?”Hạnh Nhược Thủy vẫn rất chú ý tình hình của mọi người, cô tin tưởng một người chủ tốt không chỉ quan tâm đến công việc của nhân viên mà phải quan tâm đến cuộc sống của họ nữa. Hài lòng trong cuộc sống thì mới có thể nhiệt tình, toàn tâm toàn ý với công việc
Dĩ nhiên, một người muốn sống cho thoải mái, thì phải học được cách đem công việc cùng cuộc sống tách ra, nếu không sẽ rối tinh rối mù.
Hạ Mặc uống chè, suy nghĩ một chút rồi nói. “ Có a là Mai Ngạn Đình.”
Hạnh Nhược Thủy hơi nhíu mày. “Ngạn Đình thế nào?”
” không có gì nhiệt tình, giống như trong lòng tích tụ thứ nhiều chuyện.” Trầm mặc một chút lại nói thêm. “ Chị Nhược Thủy, em nó chị đừng mất hứng. nhưng cô ấy dường như từ nhỏ chịu quá nhiều đau khổ, nếu như lòng dạ không đủ lạc quan rất dễ có những hành động, suy nghĩ tiêu cực. Một chuyện nhỏ không nghĩ ra, không làm được cô ấy phóng đại, suy tính quá nhiều, cũng rất có thể gây ra những chuyện không nên. em đề nghị chị nên chú ý đến cô ấy nhiều hơn.”
“ Chỉ hiểu rồi, cảm ơn em. Còn có chuyện gì khác không em?”
“Tạm thời không có. Có vấn đề gì em sẽ chủ động tìm chị. Chỉ là có chút hóa đơn tài vụ cần thẩm định, kiểm tra.”
“ Chị rõ rồi. Mầy ngày nay chị không có tới phòng làm việc, em giúp chị quan tâm mọi người, có chuyện gì gọi điện thoại cho chị. em chịu cực khổ chút nhé.”
Hạ Mặc nháy mắt mấy cái, cũng đứng lên đi ra ngoài, vừa đi vừa ngoái lại nói. “ Chỉ cần chị phát nhiều tiền thưởng cuối năm là được rồi.”
” không thành vấn đề.” Hạnh Nhược Thủy trong lòng cũng rất an ủi, những nhân viên của cô đều có năng lực. Thành tích năm nay của công ty cũng không tệ lắm, cứ theo đà này tiền thưởng cuối năm nhất định là không thể thiều được.
Vừa quay đầu, thấy vị trí của Mai Ngạn Đình, Hạnh Nhược Thủy không nhịn được thở dài một cái. Tâm địa của cô gái này không xấu chính là quá hay nghi ngờ, suy tính thiệt hơn nên lúc nào cũng lo âu, mất phương hướng.
Trước cô đem mọi chuyện xử lí cho xong rồi kêu cô ấy vào để nói chuyện một chút. Thế nhưng nhiều chuyện chất đống đến lúc gải quyết xong thì đã quá giờ làm việc. Trừ một chút hóa đơn cần kiểm tra, rồi hơn trăm thư từ và một ít việc quan trọng cô phải ở lại. Đặc biệt là mấy phong thư của khách hàng, cô còn phải kêu người phụ trách giải thích rõ ràng mọi chuyện. Quay đi quay lại thời gian đã thật muộn.
Mai Ngạn Đình đã về nhà.
Trên thực tế, trong phòng làm việc chỉ còn lại mình cô. Mới vừa rồi, còn vài người chào hỏi cô trước khi về, cô cũng không quá để ý. Thì ra là đã gần tám giờ, khó trách tất cả về nhà rồi.
Hạnh Nhược Thủy ặn vặn cái lưng mỏi nhừ. Vội Vàng gọi điện cho Ưng Trường không, nói rõ tình huống với anh. Cúp điện thoại, cô cảm thấy khát nước liền cầm theo cái cốc đến phòng giải khát.
Vừa lúc đó nguy hiểm đánh tới. Nguồn điện đột nhiên bị ngắt, tất cả tối sầm.
Hạnh Nhược Thủy cái ly cũng không kịp để xuống, xoay người ngăn người đang tập kích cô. Cái ly là thủy tinh, không suy nghĩ nhiều cô trực tiếp sử dụng nó làm vũ khí.
Trong khi đối phương sử dụng một thanh chủy thủ. Ở trong bóng tối, lóe sáng như tuyết quang. Dựa vào đó cô nhìn thấy mặt hắn được che kín chỉ lộ ra đôi mắt vô cũng sắc bén.
Hạnh Nhược Thủy không thể làm gì khác, cô tập trung chú ý để ứng phó nhưng vẫn có chút quá sức. Với vị trí của phòng giải khát thì bên ngoài không nhìn thấy được. Vì vậy những công ty khác bên ngoài nghe được âm thanh đánh nhau nhưng không nhìn thấy gì. Suy đoán rằng có trộm có nên báo cảnh sát hay không.
Bên trong, hai người đánh nhau, chùy thủ lóe sáng mấy lần thiếu chút nữa đâm vào trên người của Hạnh Nhược Thủy. Cô cắn chặt hàm răng, trong lòng có chút nóng nảy. Thực lực của đối phương, lớn hơn cô rất nhiều
“Ừ!” Hạnh Nhược Thủy kêu lên một tiếng, bụng trúng nhát đâm của đối phương
Một giây kế tiếp, thanh chùy thủ đã kề sát cổ họng của cô mang theo cảm giác sắc lạnh.