Cổ Tranh cảm thấy hai người môi muốn áp vào cùng nhau thì một bàn tay to vươn ra, giữ lấy đầu cô.
“Tốt lắm.” Dứt lời, Ưng Trường không đã đứng lên, đứng ở một bên. Thái độ, không, trên mặt không lộ vẻ gì. Coi như mới vừa kém điểm bị một người phụ nữ cường hôn, anh vẫn không có thái độ gì. nhưng ở trong nội tâm, anh lại có một ít chán ghét.
Ở trong lòng của người đàn ông, trừ cùng ở trong nhà ở trên giường, người phụ nữ thì không nên tùy tiện như vậy. Khi trong ngực anh, người phụ nữ chính là dâm phụ Phan Kim Liên, anh cũng cảm thấy không có gì. nhưng mà, cho dù là ném cả mặt mày, đó cũng là phóng đãng. Ưng Trường không càng nhìn càng thấy chán ghét nhất là loại phụ nữ không biết tự ái này.
Cổ Tranh cúi đầu nhìn chân, giật giật, không sao. Đứng lên, từ từ đi tới trước mặt Ưng Trường không.”Này, anh không phải liệt dương chứ, thấy người phụ nữ đều không có phản ứng chứ?”
Trừ Liễu Hạ Huê ra chỉ sợ cũng không nhịn được, anh còn là một bộ mặt đen thui. Tựa như anh là người mù, giống như giọt sương anh cũng không nhìn thấy! Cô tự nhận dáng người yểu điệu có lồi có lõm,khi đi bơi ở Paris, còn có người nhìn cô đến chảy máu mũi!Trừ khi anh là ác ma, nên mới không có tác dụng gì?
Ưng Trường không đeo mắt kính ở dưới mắt, nhàn nhạt quét qua mặt của cô, đối với mặt cô là một tia nhìn phức tạp.
Khi biết cô phản bội, anh có lẽ là ghét cô. không có một người đàn ông nào có thể đối mặt mình người phụ nữ phản bội còn tỉnh táo, trừ phi việc phản bội này là do kế hoạch của của mình. Thời gian sau này, cái ghét đấy cũng tan như mây khói. Thêm nữa, lại gặp được Nhược Thủy, người phụ nữ đó đã lấp đầy tâm trí anh, lập tức cũng cũng không dành cho những người pụ nữ khác một chút tình cảm nào, nhưng điều ghét bỏ kia, không là gì. Chỉ là có yêu liền có hận.
Có người nói qua, có yêu mới có hận. Cho nên hận là tình cảm cực kỳ mãnh liệt, nếu như người này không có nắm giữ trái tim mình, như vậy ngươi không phải sẽ hận cô, một chút xíu cũng sẽ không. Ưng Trường không là một người của lý trí, trải qua thời gian sáu năm, anh đã sớm làm rõ tình cảm của mình, sáu năm trước chuyện này đối với anh không phát sinh ra bất kỳ ảnh hưởng gì.
“Ưng Trường không, anh không chỉ là liệt dương, mà còn điếc phải hay không?” Cổ Tranh tức chết, cảm giác mình như một con nghé con.
Đối với một người từ vóc dáng đến gương mặt đầy kiêu ngạo như mình, đả kích lớn nhất không phải là nhục mạ mà là coi như người vô hình. Cũng đang bởi vì cái dạng này, X Lộ Lộ càng có động động lực để cởi, bởi vì có rất nhiều ý kiến trái chiều tiêu cực về cô sẽ không phải là càng có nhiều người muốn chiêm ngưỡng thân thể cô hay sao. Nếu như truyền thông không đưa tin, người người không lên tiếng, vậy thì cô cởi cho ai xem? cô còn có thể cởi sao?
Ưng Trường không giống như là mệt mỏi thay cô, từ tốn nói mà một câu: “Cổ Tranh, đều đi qua rồi, tiết kiệm chút hơi sức đi.”
Cổ Tranh không nổi giận rồi, cô hoàn toàn vô lực. Cô đột nhiên có cảm giác khí phách, mặc kệ cô cố gắng thế nào, có lẽ anh cũng sẽ không rộng mở một cánh cửa đối với cô nữa. Cổ Tranh cô không thiếu đàn ông. Ưng Trường không anh lại được phụ nữ chào đón vô số. Vả lại cô thật kiêu ngạo, nhưng anh lại kiêu ngạo hơn, sợ rằng sẽ không có một tia cơ hội.
” anh cứ yêu một người phụ nữ tầm thường như vậy?” Khi Cổ Tranh hỏi câu này, hoàn toàn không có cái loại khí thế hùng hổ dọa người. Chỉ là vô lực, từ trong ra ngoài. Cô vẫn đã cho rằng Ưng Trường không đáy lòng còn có mình, cho nên mới làm ra những chuyện như thế này. Hôm nay, cô coi như là hiểu, có lẽ tận sâu đáy lòng của người đàn ông này không còn có vị trí của cô rồi.
Ưng Trường không chỉ ừ một tiếng trả lời cô. Ánh mắt cũng đã dời đi, dò xét động tĩnh bốn phía.
Cổ Tranh nhìn bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của anh, nhớ tới một câu nói: chim bồ câu trắng bay nữa xa, cuối cùng sẽ về đến nguyên điểm, nhưng chim ưng không giống nhau. Chim ưng bay khắp trời xanh, bay xa, có lẽ cũng không trở về nữa. Trừ phi, trong tay của bạn phải có một sợi dây trói.
Mà nay, sợi giây này đã không cing trong tay Cổ Tranh
Chẳng lẽ, sợi dây đó đã nằm trong tay người phụ nữ tên Hạnh Nhược Thủy rồi sao? Cô được sao? Cô xứng sao?
……
Hạnh Nhược Thủy nhạy cảm phát hiện, kể từ lần đến nhà hôm chủ nhật, Mai Ngạn Đình có chút lạ. Thật ra thì biểu hiện cũng không còn nhiều rõ ràng, nhưng cô chính là cảm thấy ở giữa hai người có khoảng cách. Nếu như nói là cô bé đem cô xem như chị gái để dựa dẫm, nhưng hiện tại thì cứ như bạn bè, nhưng nói bạn bè cũng không đúng.
Ở trên công việc, côấy ngược lại càng thêm cố gắng rồi. Có lẽ là lần trước cô nói nguyên nhân, nên trong thời gian làm việc cũng không hỏi các đồng nghiệp khác mà chỉ im lặng quan sát mọi người làm, nghe mọi người chỉ dẫn, lâu lâu còn ghi chép lại những điều quan trọng.
Có lúc Hạnh Nhược Thủy muốn tìm cô nói chuyện một chút, nói vài lời lời trong lòng, chung quy lại là nói chưa đến điểm. Bởi vì côấy tránh nặng tìm nhẹ thậm chí nói sang chuyện khác, căn bản không có cách giải thích. Cô ấy tựa như đem mình để bên ngoài, cánh cửa trong lòng cũng không mở ra.
Hạnh Nhược Thủy nói chuyện này với Viên Mộng, Viên Mộng nói: “Nhược Thủy, trên đời không cs ai làm mọi chuyện đều hoàn mỹ, cô cũng không ngoại lệ. Ví dụ đi, cô dù có cố gắng hơn nữa làm tốt hơn nữa, cũng sẽ có người không hài lòng. người xưa nói, nghèo là chỉ lo thân mình, giàu là lo cho thiên hạ, cô nghĩ xem xưa đến nay có bao nhiêu người có thể lo cho thiên hạ? Mỗi người có thể chỉ lo thân mình, tuân thủ đạo đức cùng luật pháp giới cũng đã thiên hạ thái bình rồi. Cho nên, chớ bởi vì người khác mà tự xử tệ với bản thân, càng đừng vì vậy mà ảnh hưởng cuộc sống của mình.”
Hạnh Nhược Thủy chưa bao giờ biết, Viên Mộng lại là một cô gái có cá tính như vậy. Vốn là khi cô ấy không chịu nhận Phúc An, cô lại nghĩ cô ấy là một cô gái cố chấp. Hóa ra, cô lại rộng rãi nhhuw vậy. Cũng đúng, cô đã trải qua nhiều đau khổ, nếu như không có thể rộng rãi kiên cường một chút, còn thế nào đối mặt tương lai còn dài?
Cô đưa tay ôm vai Viên Mộng, không nhịn được cười nói: “Viên Mộng, thật không nhìn ra cô nha.”
“Khi trải qua nhiều chuyện, muốn không cũng không được.” Viên Mộng cười cười, đi vào phòng bếp. Tất cả suy nghĩ của cô bây giờ đều đặt trên người của bé con, đã không còn đau xót vì chuyện củ. Con đường của tương lai còn dài như vậy, cô phải đem những thứ đó vưt ra ngoài để còn mang theo những thứ quý giá hơn.
Hạnh Nhược Thủy nhớ tới côấy đã từng chịu phạt khổ, nhất thời cảm thấy trong lòng ê ẩm. Viên Mộng thiện lương dịu dàng như vậy, ông trời cư nhiên nhẫn tâm để cho cô chịu đựng như vậy kiếp nạn…… Chỉ là, Viên Mộng nhất định sẽ hạnh phúc!
Hạnh Nhược Thủy bình phục tâm tình, mới đi vào, giúp Viên Mộng một tay.”Viên Mộng, cô tínhvẫn ở lại Thành phố Z sao?”
Suy nghĩ hồi lâu, cô rốt cuộc không nhịn được hỏi. Từ trong lòng, cô là hi vọng Viên Mộng vẫn ở lại chỗ này. Nói như vậy cô không những còn gặp được bé con, mà còn có thể giúp đỡ họ một tay khi họ cần. Viên Mộng chịu khổ đã nhiều, cô không muốn nếu để cho cô ấy chịu thêm khổ, nên rất hi vọng mình cùng Trường không giúp cô giải quyết khó khăn, ở bên cạnh cô lúc cần
Viên Mộng ngừng tay một chút, nhìn cô, mấp máy môi, cười cười.”Tôi muốn đến thành phố T.”
Khải Cánh từng đưa cô đến thành phố T một lần.Khải Cánh từng nói, cô chưa bao giờ rời khỏi nhà đi xa, nên đặc biệt chọn thành phố lớn là T. Bọn họ nhìn hoa cả mắt, còn nói sau này sẽ đưa con của họ đến đây, cho bé biết được cuộc sống bên ngoài rất đặc sắc.
Hôm nay, Khải Cánh đã không có ở đây. Vậy thì cô sẽ dẫn con của họ đến, cùng nhau xem thế giới đặc sắc bên ngoài.
Thật ra thì, đối với bên ngoài bé con so với cô còn nhiều hơn. Dù sao, bé cũng sống ở nơi này, nơi nhộn nhịp, hát triễn.
nhưng là, đây là lời hứa năm đó của họ, cô còn là hy vọng có thể đi du lịch. Cô tin tưởng, Khải Cánh ở trên trời nhìn đấy.
Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, trong lòng không có cảm giác, nhưng vẫn là cười.”Thành phố T tốt vô cùng. là thành phố lớn, phồn hoa, cũng là nơi văn minh phát triễn. Chỉ là, cô không phải sẽ lặng lẽ rời đi, không để cho chúng tôi tìm được chứ?”
Đây là cô chuyện lo lắng nhất.
Viên Mộng hì hì một tiếng cười.”Sẽ không. Bé cũng là con của hai người, tôi sẽ không tước đoạt quyền lợi của bé. Huống chi, tôi cũng không phải là làm chuyện thật có lỗi với hai người, sao phải làm như chạy trốn vậy?”
Cô vừa nói như thế, Hạnh Nhược Thủy cũng cảm thấy giật mình.”Đó là do tôi suy nghĩ không tốt!”
“Cô không phải nhớ người đàn ông của mình chứ?” Viên Mộng cười xấu xa, khó được cười giỡn như vậy. Kì thực, trong lòng cô tràn đầy hâm mộ.
Nghèo hay giàu cũng đã không quan trọng, ít nhất còn có thể dắt tay nhau cảm nhận được độ ấmcủa nhau, đây đã là chuyện hạnh phúc nhất. nhưng mà cũng có người khi có lại không biết quý trọng, đến khi âm dương cách biệt thì mới hối hận, nhưng đã là quá trễ
Hạnh Nhược Thủy buông đồ ăn trong tay ra, vói lại cù eo cô.”Thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay nha, Viên Mộng như vậy mà cũng biết đùa giỡn!”
“Ui, ui, ui, không được, Nhược Thủy tha mạng a……” Hầu như eo của tất cả chị em phụ nữ đều rất nhạy cảm, cô liên tục né tránh lớn tiếng cầu xin tha thứ.
Lớn tiếng như vậy, liền làm cho bé con đang ở phòng khách chạy đến.”Mẹ, mẹ, hai mẹ đang làm gì thế? Hai mẹ đang chơi trò chơi sao?”
Bé chớp chớp mắt to, dáng vẻ rất muốn gia nhập. Bé đang trong độ tuổi tò mò, nên với tất cả các trò chơi bé đều hào hứng.
“Bảo bối, cô khi dễ mẹ, mau tới cứu mẹ!”
“Bảo bối, con là bênh mẹ phải không?”
“À?” Bé conlung túng, gãi đầu, không biết nên nghe ai. Hai đều là mẹ, giúp ai cho phải đây? Cuối cùng là mẹ sống với cậu lâu hơn thắng.
Hạnh Nhược Thủy nhìn Viên Mộng không thở được, mới thu tay lại thả cô.”È hèm, biết sợ chưa, Nhóc con!”
Viên Mộng cả người cũng mềm nhũn, tựa vào trên người cô vẫn còn ở gọi đâu đâu, nước mắt thi nhau rơi ra.
Hạnh Nhược Thủy làm bộ còn tới, cô bị sợ đến nỗi cả người cũng nhảy lên.”Đừng đừng rồi, tôi muốn tắt thở rồi!”
Đợi hơi thở đều đều lại, Viên Mộngkéo con lại, làm bộ đánh hai cáivào mông.”Thế nào không giúp mẹ, hả?”
Bé con suy nghĩ đi suy nghĩ lại, thật khó khăn nói: ” nhưng cô là mẹ a.”
Chỉ càn tắm rữa qua, có cái gì cũng trôi đi sạch nhưng biết đây là phòng của Thượng tá, Hạnh Nhược Thủy đã cảm thấy giống như Thượng tá đang ở bên cạnh, vì vậy ngủ rất ngon giấc.
Ngày thứ hai kèn vừa vang lên, liền lập tức bò dậy. Ở dưới lầu, đụng phải ông cụ, vì vậy liền cùng nhau sáng sớm chạy bộ.
Ăn sáng xong, Hạnh Nhược Thủy cùng Dương Tử Vân đến bệnh viện.
Ưng Trường không đã tỉnh, nhưng là tinh lực không nhiều, tỉnh một chút lại đã ngủ. Bác sĩ nói anh đã vượt qua giai đoạn gian nan nhất, ngày mai sẽ có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường.
Hạnh Nhược Thủy cùng Dương Tử Vân ở bên ngoài ngồi, câu có câu không nói chuyện phiếm. Một khi để xuống thành kiến, hai người vẫn có thể tìm được chủ đề chung, bởi vì người đàn ông nằm bên trong là người bọn họ yêu quí nhất.
không bao lâu, Cổ Tranh xuất hiện. Lúm đồng tiền như hoa, chen vào bên cạnh Dương Tử Vân, mở miệng một tiếng” Bác Ưng “, dụ dỗ Dương Tử Vân.
Hạnh Nhược Thủy viện cớ, rời đi bệnh viện. Trường không nhất thời cũng sẽ không tỉnh lại,cô lại không muốn thấy Cổ Tranh, vì vậy ra bên ngoài bệnh viên từ từ đi về phía trước, không có mục tiêu.
Giữa hè Thành phố B rất nóng, đi không bao lâu, cô liền đổ đầy mồ hôi, không thể làm gì khác hơn là đứng hóng mát dưới tàng cây.
Qua một chút, một cô gái mặc sơ mi trăng kết hợp đi tới, cũng nghỉ ngơi dưới tàng cây này.
Hạnh Nhược Thủy thấy rõ ràng dung mạo của cô gái kia thì thất kinh. Cô không có nghĩ qua, lại ở chỗ này nhìn thấy Minh Nguyệt. Cùng lúc này, như Minh Nguyệt cũng thấy cô.
“Thật là trùng hợp.” Như Minh Nguyệt cười đến gần.
“Đúng vậy a, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được cô.” Hạnh Nhược Thủy thật ra thì thật thích Như Minh Nguyệt, có lẽ là bởi vì hai người tương tự dung mạo, cảm giác đối phương giống như là em gáicủa mình. nhưng chuyện đã xảy ra, lại để cho cô cảm thấy rất lúng túng.
Như Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn cánh là rậm tạp trên đỉnh đầu, sau đó cười với cô.”Cô là không nghĩ tới, tôi sẽ rời khỏi anh ấy chứ.”
“Đúng vậy” Hạnh Nhược Thủy đàng hoàng thừa nhận. Cô hiểu được, Như Minh Nguyệt rất thích Thương Duy Ngã.
Như Minh Nguyệt cười, chỉ là cười đến có chút chua xót.” không có người nào có thể vĩnh viễn ở một chỗ chờ, cũng không phải là người máy, đã quá mệt mỏi.”
Hạnh Nhược Thủy nhìn cô, không nói gì.
“Thành phố B thời tiết mùa hè nóng quá, tìm một chỗ nói chuyện đi?” Làm thế thân, đối với chánh chủ đều là ghét bỏ. nhưng có lẽ là bởi vì hạ quyết tâm rời khỏiThương Duy Ngã rồi, cũng liền bình thường trở lại.
Hạnh Nhược Thủy không cự tuyệt. Hai người sóng vai đi về phía trước, cũng không có ai nói chuyện.Đi ước chừng có mười phút, gặp một tiệm nước giải khát, hai người liền tiến vào. Hơi lạnh đầy đủ, chính là thứ họ cần.
Tìm cái bàn ở một góc an tĩnh, gọi hai ly trà. Đối diện là máy điều hòa, rất thoải mái.
“Đúng rồi, làm sao cô lại ở Thành phố B?” Như Minh Nguyệt biết cô ở Thành phố Z.
“Ông xã nhà tôi làm nhiệm vụ ở Thành phố B bị thương, bây giờ còn đang nằm bệnh viện.”
Như Minh Nguyệt khẽ giật mình. Ngay sau đó quan tâm hỏi: “Bây giờ như thế nào rồi?”
Hạnh Nhược Thủy cảm kích cười cười.”Đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng là còn cần nghỉ ngơi.”
“Vậy thì tốt.”
Vừa trầm lặng một hồi. Hạnh Nhược Thủy không nhịn được hỏi, cô cũng không biết mình quan tâm ngoài Thương Duy Ngã còn có Như Minh Nguyệt.
“Cô thật không có ý định cho anh ấy một cái cơ hội? Thật ra thì, Thương Duy Ngã cũng coi là người đàn ông tốt. Nếu như không phải là ân oán đời trước hiểu lầm, có lẽ……” Nói tới chỗ này, mới hiểu được, đó là Thương Duy Ngã đối với Hạnh Nhược Thủy cô, mà không phải là Như Minh Nguyệt. Cô căn bản không biết, Thương Duy Ngã đối với Như Minh Nguyệt đã làm gì.
Như Minh Nguyệt không biết tâm tình của cô, chỉ là hé nụ cười nói: “Tôi không nói anh ấy không phải là một người đàn ông tốt. Có thể có lúc, người đàn ông tốt cùng đối tốt với cô là hai việc khác nhau.”
Hạnh Nhược Thủy hoàn toàn không lời nào để nói. Trầm mặc một hồi, dời đi đề tài.”Định ở lại thành phố B lâu dài sao?”
” không biết, đi một bước tính một bước thôi.” Như Minh Nguyệt nhìn xe cộ tấp nập qua lại ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút mê mang.
Sau đó, hai người cũng không biết nói gì. Lặng lẽ ngồi hơn nửa giờ, Như Minh Nguyệt rời đi.
Hạnh Nhược Thủy dọc theo đường cũ, từ từ đi trở về bệnh viện.
Mặt trời nhô lên cao, thiêu đốt cả vùng đất. Trong không khí đều là mùi vị nhựa đường, gay mũi khác thường.
Trở lại ngoài phòng bệnh, Dương Tử Vân đã đi về, nhưng Cổ Tranh vẫn còn ở đó.
“Tôi đã nói cho Ưng mẹ, hai người căn bản không có kết hôn!” Cô vừa xuất hiện, Cổ Tranh hả hê nói ra kiệt tác của bản thân.
Hạnh Nhược Thủy nhìn Cổ Tranh, càng cảm thấy cô ta rất nhàm chán.”Tùy cô.” Ban đầu không có giải thích gì, cũng chỉ là cảm thấy không biết giải thích như thế nào, cũng không phải cố ý lừa gạt.
” Bác Ưng rất tức giận.”
“Vậy sao? Như vậy không phải hợp với ý cô sao? Có lẽ, cô nên thể nhân cơ hội này lập chút kế hoạch”
“Dù sao chỉ cần có tôi ở đây, cô sẽ không có cơ hội gả vào cửa chính Ưng gia.” Cổ Tranh giống như một con Khổng Tướccao ngạorời đi.
Hạnh Nhược Thủy lười phải nhìn lâu cô ta, ở ngoài phòng bệnh cách lớp thủy tinh nhìn Thượng tá. anh còn đang ngủ, đoán chừng mệt muốn chết rồi.
Buổi tối hôm đó, cô chưa có trở về Tử Vân thủ phủ, mà tìm quán trọ thuê phòng. Cô không phải sợ Dương Tử Vân chất vấn, chẳng qua là cảm thấy quá phiền toái.
Kết quả không quen chỗ lạ, Hạnh Nhược Thủy ở trên giường trằn trọc nửa đêm, mới mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi. Cô vẫn nằm mơ, hỗn loạn, khi tỉnh lại mệt mỏi như vừa đánh một trận đại chiến.
Sáng ngày thứ hai, Ưng Trường không liền được chuyển đến phòng bệnh bình thường, người có tinh thần hơn nhiều.
“Vợ, thật xin lỗi.” Thượng tá thanh âm khàn khànkhác thường, nâng tay của cô hôn một cái.
Hạnh Nhược Thủy rút tay về, hung ác lườm anh.”Tạm thời tha cho anh. Chờ anh thân thể tốt rồi, em sẽtrừng phạt anh!”
“Chỉ cần không để cho anh ngủ phòng khách, muốn xử thế nào tùy em!” Thượng tá đem chuyện mình sợ nhất nói ra trước tiên. Ở nhà không thể ôm vợ, anh sẽ không ngủ được!
Hạnh Nhược Thủy cười híp mắt đồng ý.” không thành vấn đề.”
Thời điểm Thượng tá mặt mày hớn hở, cô lại tăng thêm một câu: “Nhà chúng ta phòng khách ghế sa lon cũng là rất thoải mái nói.”
“Vợ!” Mặt của Thượng tá lập tức liền xụ xuống.
Hạnh Nhược Thủy cười hì hì, đang muốn tiếp tục trêu chọc anh, có người so với cô nhanh hơn. Nghe thanh âm, dường như còn hết sức kích động.
“Ưng, anh đã tỉnh!”