Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá – Chương 94 Phải làm cho mọi chuyện căng thẳng sao? – Botruyen
  •  Avatar
  • 37 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá - Chương 94 Phải làm cho mọi chuyện căng thẳng sao?

Lúc Dương Tử Vân điện thoại tới, Hạnh Nhược Thủy đang bàn bạc cùng các nhân viên trong phòng họp, điện thoại di động cô lại để trong phòng làm việc riêng của cô.

Đợi cô họp xong ra ngoài nhìn điện thoại thì đã nhỡ mất hơn một giờ đồng hồ.

Hạnh Nhược Thủy cầm điện thoại lên xem lại kĩ lưỡng, thật sự cô sợ hết hồn khi có đến mười cuộc gọi nhỡ. Xem xét, tất cả đều là mã điện thoại của thành phố B, cô vội vàng gọi lại.

“ Tôi là Dương Tử Vân.” Bên kia điện thoại trực tiếp nói ra họ tên. Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, lập tức nói: “ là dì ạ. Thật xin lỗi, cháu vừa mới ở phòng họp không đem theo điện thoại di động, thật ngại quá.”

“Cô chừng nào trở lại? Tôi đã đứng đợi hơn một canh giờ rồi.” Giọng điệu của Dương Tử Vân không tốt lắm, hiển nhiên rất khó chịu khi phải chờ đợi. Nếu để phải đợi thêm lúc nữa, chỉ sợ sẽ nổi trận lôi đình.

Hạnh Nhược Thủy biết thế bèn trả lời ngay: “ Dì xin chờ một chút, cháu lập tức trở về!” Chỉ còn nửa giờ nữa là tới giờ tan sở, cô trở về trước tiếp người hẳn là quan trọng hơn. Chuyện của công ty có thể trì hoãn giải quyết sau, mẹ chồng tương lai tới thăm không thể không tiếp đón chu đáo.

“Ừ!” Dứt lời, Dương Tử Vân đã cúp điện thoại.

Hạnh Nhược Thủy xoa xoa mi tâm, cầm chìa khóa rồi chạy vội ra ngoài. Cô vừa đi vừa ngoái lại nhắc nhở nhân viên.“ Hạ Lăng Yên, chị có chuyện đi trước, có vấn đề gì gọi điện ngay cho chị.”

Hạnh Nhược Thủy lái xe về nhà, ở khúc quanh mời chợt nhớ tới bọn họ đã chuyển nhà. Chuyện này cũng chưa có nói cùng bố mẹ của Trường không, đoán chừng Dương Tử Vân vẫn đang chờ ở chỗ cũ.

Thật may là cô kịp thời nhớ tới, nếu không thì không biết sẽ lỡ đến bao giờ. Hạnh Nhược Thủy xa xa đã nhìn thấy Dương Tử Vân, sắc mặt có chút khó coi. Dừng xe lại, cô liền vội vàng đi xuống: “Dì ơi, thật xin lỗi! Cháu không biết dì tới, cho nên…”

Dương Tử Vân khoát tay nói: “ Đừng nói nhiều như vậy, trước hết cho tôi ngồi rồi uống ly trà trước đã.” rồi lập tức xoay người muốn vào nhà.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng kéo bà lại rồi nói: “Dì, chúng cháu giờ không còn ở nơi này, chúng cháu đã dọn đi nơi khác.”

Dương Tử Vân ngạc nhiên quay lại nhìn cô: “ Chuyển nhà?” rồi ngay lập tức nhíu mày. “ Chuyển đến đâu? Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao không ai nói với tôi lấy một tiếng?”

Hạnh Nhược Thủy không biết làm gì hơn ngoài cười gượng, cô thật sự rất sợ chỉ vì chuyện này mà lại xảy ra “ chiến tranh”. Chạy ra mở cửa xe cho Dương Tử Vân. “Dì, dì lên xe trước rồi chúng ta chầm chậm nói chuyện, được không?”

Dương Tử Vân nghe thế liền hừ một tiếng, lên chiếc xe bên cạnh không thèm nhìn đến Hạnh Nhược Thủy. “Tự tôi có xe.”

Hạnh Nhược Thủy sờ mũi một cái, không thể làm gì khác hơn là lên xe đi trước dẫn đường. Mang xe ra khỏi khu chung cư hướng của biệt thự đi đến. Ở trên đường, cô cầm điện thoại gọi cho Ưng Trường không. Đáng tiếc là hình như Thượng tá đang bận nên không có người nghe máy.

Bởi vì nhà mới cách chỗ cũ không xa, cho nên hai người rất nhanh liền tới nơi.

Khi ở ngoài cửa biệt thự, hai người liền đụng phải Viên Mộng cùng tiểu Phúc An. Tiểu hài tử ngay lập tức nhận ra được xe của cô, vẫy vẫy cánh tay mũm mĩm gọi mẹ. Nhìn dáng vẻ hưng phấn của con bao nhiêu lo lắng, dao động trong cô liền tiêu tan hết.

Hạnh Nhược Thủy không có dừng lại bởi vì xe của Dương Tử Vân đang chạy ngay phía sau.

Lúc Dương Tử Vân nhìn thấy biệt thự sắc mặt bà có chút tối lại.

Dương Tử Vân thấy biệt thự chung cư thời điểm, sắc mặt cũng có chút tối. Bọn họ không chỉ có im hơi lặng tiếng dọn nhà, mà ngôi nhà bọn họ dọn tới còn là biệt thự cao cấp? Mặc dù nhà bọn họ không thiếu chút tiền này, nhưng dù gì cũng nên thông báo một tiếng, không phải sao! Nếu là trước kia, Trường không nhất định không làm như vậy, khẳng định đây là chủ ý của Hạnh Nhược Thủy đi!

Hạnh Nhược Thủy ngừng xe, vội vàng đi xuống, mở của xe cho.”Dì, chúng ta đến nơi rồi.”

Mặt Dương Tử Vân đen lại rồi cũng đi xuống, tầm mắt quét qua bốn phía.” Khu nhà này không tệ, thoạt nhìn rất sang trọng, hoàn cảnh rất tốt, chắc không ít tiền phải không?”

Hạnh Nhược Thủy nở nụ cười cứng đờ.”Dì, vào nhà uống nước thoải mái trước đã.”

” là muốn lấy ly trà giảm nhiệt, trời nóng nực rồi, hỏa khí dâng trào rất khó chịu không phải sao.”

Hạnh Nhược Thủy không có trả lời, để tránh chuyện này cô chuyển sang đề tài khác. Cầm chìa khóa mở cửa, đem “lão phật gia đón vào”.”Dì, dì ngồi. Cháu đi rót trà!”

Dương Tử Vân ngồi xuống, mắt quan sát bố trí trong phòng, đợi khi nhìn đến ảnh cưới trên tường thì sắc mặt đen đi vài phần.”Các ngươi kết hôn rồi sao?”

Hạnh Nhược Thủy không biết trả lời làm sao, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là cười cười. Đặt trà đến trước mặt Dương Tử Vân.”Dì, mời uống trà.”

Dương Tử Vân đã thật khát, cho nên không có làm lơ với ly trà.

Hạnh Nhược Thủy âm thầm thở dài một hơi, cô còn sợ Dương Tử Vân trực tiếp đem ly trà hất rơi xuống đất. Chỉ là nhìn sắc mặt của Dương Tử Vân, hôm nay sợ rằng không tốt lắm. Lại thêm Thượng tá không có ở nhà, thật sự là chuyện nhức đầu.

“Các ngươi kết hôn?” Dương Tử Vân vừa uống trà, vừa hỏi lại chủ đề vừa nãy. Coi như cô muốn bỏ qua chuyện này thì bức ảnh cưới trên tường cũng không cho phép. Trên tấm ảnh là hình một cặp vợ chồng đang nhìn nhau tình nồng ý mật.

Hạnh Nhược Thủy suy nghĩ một chút, “Vâng” một tiếng. Dù sao đều sẽ nổi giận, không bằng nói thật trước cho xong.

Thanh âm của cô không lớn, Dương Tử Vân hất ly trà vừa mới để xuống rơi xuống đất, thanh âm va đập “ choang” một cái, đồng thời trên mặt đất là rất nhiều mảnh vụn.

“Trong mắt hai người có còn người mẹ như tôi tồn tại hay không? Đổi nhà, không cho tôi biết! Kết hôn, cũng không thông báo! Có phải hay không chờ đứa bé ra đời, các người cũng sẽ không nói một tiếng? Có phải hay không các người làm như tôi đã chết?” Dương Tử Vân nộ khí ngất trời. Đoạt lấy ly trà của Hạnh Nhược Thủy rồi lại hung hăng đập xuống.

Hạnh Nhược Thủy đang muốn giải thích, cửa chính bất ngờ bị đẩy ra, Viên Mộng lôi kéo tiểu hài tử đi tới.

“Nhược Thủy, đã xảy ra chuyện gì?” Viên Mộng ở ngoài cửa vừa nghe thấy có tiếng người mắng to.

“Mẹ!” Tiểu Phúc An thẳng tắp nhào tới bên Nhược Thủy.

Viên Mộng kéo đứa bé lại để tránh bị tổn thương bởi những mảnh sứ vỡ trên mặt đất.”Đừng có chạy lung tung, bị đâm vào chân sẽ đau đó.”

Phúc An bị xách lại, mắt xoay chuyển một cái liền phát hiện ra Dương Tử Vân rồi lập tức hô lớn: “Bà nội! Bà nội, cháu rất nhớ bà!”

Đứa bé miệng ngọt này, vừa thấy mặt đã rót mật cho bà nghe rồi.

Sắc mặt của Dương Tử Vân lúc ấy liền có chút hòa hoãn, đi tới, đem Phúc An một tay ôm lên.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng lấy ra cây chổi, đem mảnh sứ vỡ quét sạch sẽ. Thật may là có Phúc An ở đây, nếu không thật không biết làm thế nào để bỏ qua chuyện này. Mặc dù cuối cùng vẫn phải đối mặt, nhưng cứ bình tĩnh giải quyết có lẽ mọi chuyện sẽ không quá gay gắt.

“Bà nội, sao bà lại tới đây?” Tiểu Phúc An ôm cổ bà, cười đến ngọt.

Dương Tử Vân thích đến quên hết mọi chuyện, hôn một cái rồi nói yêu.”Bà nội nhớ, cho nên tới chơi với tiểu bảo bối.”

“Bà nội, Phúc An cũng nhớ bà lắm, bà không thể tưởng tượng được đâu!” Nói xong còn hào phóng hôn mấy cái bẹp bẹp trên mặt bà nội.

Dương Tử Vân bị chọc cho rất vui vẻ.”Thật biết nghe lời!”

Viên Mộng nghe cuộc đối thoại, cũng biết đối phương là mẹ của Ưng Trường không. nhưng nhìn một già một trẻ chơi thực vui vẻ, cũng không tiện cắt đứt. Vì vậy đi vào phòng bếp, lấy một chút bánh ngọt đem ra ngoài.”Bác gái, ngồi xuống ăn chút điểm tâm đã. Phúc An, mau xuống đây đi, chớ làm bà nội mệt.”
Hạnh Nhược Thủy cũng cảm thấy như vậy. Một người phụ nữ quá mức kiêu ngạo, lại có thế lực ủng hộ phía sau thường thường dễ dàng làm ra những chuyện quá khích. Biết anh lo nên cô cũng đáp lại “em hiểu rõ.”

Suy nghĩ một chút, cô lại đâm đâm anh.”Ai, lại nói cô ấy thật sự rất đẹp, gương mặt kia là báu vật nha. anh xem, có không một chút xíu động lòng hử?”

Thượng tá nhìn cô trợn to mắt, môi đẹp cong lên, bắt được liền gặm vài cái.”em ghen?”

” không có!”

Gặm một cái nữa lại trêu.”em ghen tỵ?”

” không có.”

Tiếp tục gặm vài cái.”Bản thân thấy tự ti sao?”

Hạnh Nhược Thủy liếc nhìn anh, rốt cuộc không nhịn được cười khúc khích. Đưa tay kéo kéo gương mặt tuấn tú của Thượng ta, nghiêm túc nói: “em có cái gì phải tự ti sao? Cô ấy có điểm xinh đẹp của cô ấy, nhưng em cũng có cái tốt của em a, so ra là cô ấy kém hơn nha.”

Thượng tá lộ ra ánh mắt tán dương, hung hăng gặm hôn vài cái, nhìn cái miệng nhỏ nhắn tươi đỏ ướt át của vợ mới ngừng lại.”Nghĩ như vậy là được rồi.”

Thượng tá nghiêng người, nằm ngang thân thể, để cho cô nằm ở lồng ngực của mình. Tay không ngừng vuốt ve tấm lưng bóng loáng của cô, mắt nhìn một chỗ khác của bồn tắm đang có hai đôi chân đang quấn lấy nhau.

” anh không phủ nhận, ban đầu anh đã thích cô ấy, nhưng đó là sáu năm trước đây. Khi đó có phải hay không tình cảm đơn thuần thoáng qua, tự anh cũng không biết. nhưng bây giờ, anh chỉ yêu thích vợ anh thôi, những người phụ nữ khác anh đều lười phải nhìn, Cổ Tranh gì đó cũng không ngoại lệ!”

Hạnh Nhược Thủy níu lấy bộ ngực của Thượng tá, từng phát từng lắc lắc đầu nhỏ.Nhịn không được trêu chọc “Coi như anh thức thời. em đây vợ tốt như này không thích, mà thích những cô gái ngực lớn nhưng không có đầu óc, vậy thì thật không có ánh mắt!”

Cô còn chưa nói hết, bất ngờ liền hét ầm lên. Bởi vì bàn tay Thượng tá cong lại ở hông của gãi gãi, để cho cô liều mạng lắc lắc thân thể muốn tránh thoát.

“Ai nha, không được, dừng tay, mau dừng tay!”

Mắt thấy cô muốn không thở được, Thượng tá mới ngừng tay, cắn nhẹ môi của cô nói: “Mặc dù lời này có chút rắm thúi, nhưng anh thích. Vợ của anh là tốt nhất, những người phụ nữ khác ai so ra kém!”

“Viên Mộng cũng so không được sao?” Cô cố ý làm khó anh.

“Viên Mộng là một cô gái tốt. nhưng đối với anh mà nói, vợ là tốt hơn. anh tin tưởng, sẽ có một người đàn ông cảm thấy Viên Mộng là người phụ nữ tốt nhất.” Viên Mộng có một trái tim thiện lương, chỉ cần cô có thể buông quá khứ đau buồn xuống, cô ấy nhất định có được hạnh phúc.

Hạnh Nhược Thủy ôm cổ của anh, cười ngọt ngào, không nói gì trêu chọc anh nữa.

Ở trong mắt cô, Thượng tá là người đàn ông tốt nhất trong thiên hạ!

……

Ưng Trường không vốn rất bận. nhưng xét thấy biểu hiện của mẹ ngày hôm qua, anh không quá yên tâm, lập tức xin nghỉ.

Theo yêu cầu của Thượng tá, Viên Mộng đưa Tiểu Phúc An đi học, Hạnh Nhược Thủy cũng cứ theo lẽ thường đi làm.

Trong nhà, chỉ còn mẹ con hai người.

“Mẹ, có muốn hay không con cùng mẹ đi dạo chung quanh một chút?” Ưng Trường không tiễn mọi người ra cửa, vào đến nhà liền hỏi Dương Tử Vân.

Ngày hôm qua, Dương Tử Vân cùng con trai náo thành như vậy, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, cả đêm cũng không ngủ ngon. Buổi sáng, còn len lén nhìn sắc mặt của con trai. Lúc này, bà cũng không có tâm tình gì đi chơi.” không cần. Đã tới nhiều lần, cũng không có gì địa phương nào chưa qua.”

“Cũng tốt. Vậy hai mẹ con chúng ta trò chuyện, lại nói, chúng ta thật lâu cũng chưa nói chuyện cùng nhau thật hòa thuận.” Ưng Trường không ôm đầu vai gầy yếu của mẹ, hướng sofa ngồi xuống.

Một khắc kia, trong lòng anh rất xúc động. Mẹ vóc dáng không cao, người nhỏ và rất gầy. Mặc dù được bảo dưỡng rất tốt, nhưng số tuổi đã lớn lắm rồi. Lại nói, bà cũng đã sáu mươi tuổi. người đã già, dễ dàng trở nên cố chấp, cũng dễ dàng làm những chuyện hồ đồ. nhưng dù thế nào hồ đồ, bà cũng là mẹ của anh, là một bà lão sáu mươi tuổi rồi! Như thế nào so đo? Như thế nào dám so đo đây?

“Mẹ, con kể từ sau khi đầu quân cũng chưa có cùng qua mẹ nói chuyện thật tốt, mẹ có thể có hay không cảm thấy người con trai này không tốn tại? Con có phải là đứa con bất hiếu?” Lúc nói lời này, hốc mắt Thượng tá cũng nóng lên. Lòng cha mẹ trong thiên hạ, dù có uất ức, sĩ diện đến đâu cũng không nặng bằng tính cảm với con cái.

Dương Tử Vân nghe anh nói như thế, nhất thời cảm thấy đau xót, nước mắt liền rớt xuống.”Nào có, con đã thật biết điều rồi.”

So với con nhà người ta làm những chuyện trái luân thường đạo lý, anh đã rất xứng đáng với công dưỡng dục. Đi đường chính đạo, công việc ổn định chỉ thế cũng đủ làm cho cha mẹ kiêu ngạo

Trừ chuyện lựa chọn Hạnh Nhược Thủy, anh cố chấp không nghe lời cha mẹ, thời điểm khác là rất thân thiết!

Nghĩ như vậy, trong lòng Dương Tử Vân Tâm cũng mềm mại. Giống như lại trở về lúc anh còn nhỏ ở trong ngực của mình, nhìn thôi cũng đủ thấy thương yêu nhường nào.

“Mẹ, hai mẹ con chúng ta thật tốt mà nói, không có mâu thuẫn, thật ra cảm giác rất tốt có phải hay không?” Thượng tá cũng lập tức trở nên tình cảm bất ngờ.

Dương Tử Vân nhìn anh giống như lập tức biến thành đứa bé, cười sờ sờ đầu anh cũng cười lại. “Ai”

Hai người lẳng lặng dựa vào nhau, một lúc không nói lời nào.

“Mẹ, con muốn cùng Nhược Thủy trải qua cả đời bên nhau, cho nên con không có nghe lời của mẹ, bởi vì con rất rõ ràng và biết được người nào phù hợp với vị trí đó. Mặc kệ là Cố Chân Chân, Cố Miêu Miêu, còn là Cổ Tranh, coi như con có thể cùng bọn họ kết hôn, nhưng kết quả cuối cùng cũng sẽ ly hôn, con không muốn cả đời u ám, buồn khổ bên nhau. Mẹ, hôn nhân là chuyện hai người, người khác vĩnh viễn cũng nhìn không thấu. Tựa như cha con, người phụ nữ khác với cha chính là hình ảnh của tảng đá thô tục, vừa cứng vừa không vừa mắt. Đó là bởi vì họ không biết, vị Thượng tướng đại nhân này trước mặt Dương Tử Vân chính là ôn nhu chăm sóc, đem mẹ làm bảo bối tựa như ngâm trong miệng thì sợ tan, nâng trên tay thì sợ rơi, có đúng hay không? Nhược Thủy đối với con mà nói, tựa như cha với mẹ vậy, chỉ có con mới hiểu vợ con là người như thế nào, có bao nhiêu tốt!”

Dương Tử Vân không có phản bác, nhìn con trai, không tìm được một từ nào để phản bác lại. Cho tới nay, bọn họ cũng chỉ vì vấn đề này mà giằng co mà tranh cãi. nhưng lúc này đây, khi con trai lấy chính tình cảm của bố mẹ để kể chuyện với Hạnh Nhược Thủy, bà đột nhiên cảm thấy không có lời nào để nó.

Giằng co lâu như vậy, bàn lần đầu tiên cảm thấy, con trai nói đúng. Tình yêu như người uống nước, lạnh ấm tự biết.

Năm đó bà gả cho Ưng Chí Huân, tất cả mọi người đều không đồng ý, bởi vì tính khí của Ưng Chí Huân rất không tốt. nhưng bà vẫn cố chấp lấy ông, không để ý việc mọi người trong nhà phản đối. Ưng Chí Huân đối tốt với bà như nào chỉ mình bà rõ ràng nhất! Nếu như có hội những người đàn ông bảo vệ vợ tốt nhất, như vậy Ưng Chí Huân tất nhiên là một người trong đó. Chính vì điều này, bà đồng ý gả cho ông không chút do dự.

Năm đó, đoạn hôn nhân của bà với Ưng Chí Huân không được mọi người coi trọng, vậy mà nháy mắt đã hơn ba mươi năm. Ba mươi năm này, bọn họ ngay cả cơ hội đỏ mặt tức giận lẫn nhau đều chưa từng có. Thỉnh thoảng ồn ào, nhiều hơn là đùa giỡn. Mà năm đó những chị em tốt của bà cũng đều đã sớm ly hôn, hoặc chịu cảnh chồng ở bên ngoài vụng trộm một mình ở nhà rơi nước mắt. Nếu quả thật đem ra so sánh, Dương Tử Vân – bà chính là người hạnh phúc nhất!

Dương Tử Vân nhìn gương mặt anh tuấn của con trai, đôi mắt sắc bén nhưng không thiếu phần ôn nhu mà trong lòng tràn đầy cảm khái.

Con trai đối với Hạnh Nhược Thủy chính là nhu tình, tựa như năm đó Ưng Chí Huân đối với Dương Tử Vân. Bà

và lão già hạnh phúc cả đời, có phải hay không cũng nên buông tay khiến người trẻ tuổi đi tìm kiếm hạnh phúc của chính bọn họ? Năm đó chính mình tự mình lựa chọn cũng không thua kém ai, hôm nay cớ sao lại ép buộc con cái, có phải hay bà đã sai?

Thôi, hạnh phúc của con cái nên để chính bọn chúng tự lựa chọn vun đắp lấy.

Chậm rãi, Dương Tử Vân cười. Như gió xuân tháng hai nhẹ nhàng đến xao động lòng người.

Ưng Trường không giật mình, anh đã hồi lâu không có gặp mẹ cười như vậy cho rồi. Thật ra thì mẹ anh thật sự là mỹ nhân. Ngay cả tuổi trên năm mươi, vẫn còn vương vấn đâu đó phong thái yểu điệu thuở nào.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.