Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá – Chương 93 Quấn quýt si mê. Ép buộc – Botruyen
  •  Avatar
  • 29 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá - Chương 93 Quấn quýt si mê. Ép buộc

Hạnh Nhược Thủy biết có người theo dõi mình. Đã ba ngày rồi, người đó đều theo sát không gần không xa.

Bản thân cô không sợ nhưng lại lo lắng cho bé con kia. Vì vậy cô vội vàng gọi điện cho Trường không, anh lập tức tìm Hiên Viên Kỳ để phái người âm thầm bảo vệ hai mẹ con.

Từ phản ứng của Trường không, cô biết anh đã nắm rõ danh tính đối phương. Cô cũng vừa nghĩ liền đoán được, người đó cùng với thế lực ngăn cản đơn xin kết hôn của Trường không là một. không để cho bọn họ kết hôn tất nhiên chính là người phụ nữ có ý đồ với Ưng Trường không, nói cách khác thì là đào hoa của Thượng tá chọc vào họa.

Hạnh Nhược Thủy nhìn người ngăn cản trước mặt mình, tuyệt đối không ngoài ý muốn. Theo dõi nhiều ngày như vậy vốn đã nên ra tay. Huống chi, bọn họ không có bắt cóc, khách khí ngoài dự liệu của cô. Có lẽ, người ta không chút nào muốn phải động thủ với một cô gái yếu đuối.

“Chúng tôi chỉ nghe lệnh mà làm việc, hi vọng Hạnh tiểu thư phối hợp. Nếu không phối hợp, chịu thiệt cũng chính là cô, rất mong cô có thể hiểu rõ.”

Hạnh Nhược Thủy mỉm cười, người này coi như lễ phép. nhưng mà, nhìn đến toàn thân quân trang này, anh ta quả thật nên tỏ ra có tư cách một chút.

“Hạnh tiểu thư, mời lên xe!” người nọ mở cửa xe, làm tư thế ‘xin mời’.

Hạnh Nhược Thủy không nói gì, phối hợp chui vào. Cô cũng muốn nhìn một chút xem số đào hoa của Thượng tá đã gây ra chuyện gì.

Đối phương không trói tay chân của cô, cũng không mơ hồ nhìn ánh mắt của cô. Có thể thấy được, người ta không hề sợ cô chạy trốn, có sự tự tin tuyệt đối.

Hạnh Nhược Thủy không nói một lời, không hỏi bất kỳ vấn đề gì. Cứ coi như cô hỏi thì người ta cũng chẳng chịu trả lời. Huống chi, hỏi cái người làm theo lệnh người khác nào, căn bản là chẳng ý nghĩa gì.

Xe đi về vùng ngoại ô, cuối cùng dừng lại tại ngoài cổng một biệt thự. Một biệt thự đơn độc, cũng không ở trong tiểu khu.

Cửa xe mở ra, Hạnh Nhược Thủy từ từ bước xuống. Đưa thân vào trong vườn hoa, ngẩng đầu lên là biệt thự ba tầng, phong cách Châu Âu, nội thất vô cùng tinh xảo, cầu kỳ. Rất có ý tứ, bên trong biệt thự có một bức điêu khắc, là một con chim ưng hùng dũng giương cánh.

Hạnh Nhược Thủy chậm rãi nhíu mày, nghĩ thầm, chẳng lẽ con chim ưng này chính là Trường không? Thật sự si tình đến mức này sao?

Cô không có thời gian nghĩ nhiều, có người đi ra mời cô tiến vào. Lướt qua tầng một, trực tiếp lên tầng hai.

Hạnh Nhược Thủy vừa vào cửa liền nhìn thấy vị chủ nhân của tầng hai, đó là một người phụ nữ ngay cả ngồi cũng cho người ta một loại cảm giác cao cao tại thượng.

Cô ta có một mái tóc dài quăn cuộn sóng tôn lên khuôn mặt trái xoan đặc biệt tuyệt mỹ, cặp mắt sáng kia cũng rất sắc bén, đôi môi như được phác họa tinh xảo, tản ra nét sáng bóng hấp dẫn.

Vóc người cô ta khá cao, tầm một mét bảy trở lên. Ngực nâng cao, eo thon, chân dài, tuyên cáo cô ta chính là một con người ngạo nghễ.

Nói đơn giản, đây là một báu vật, hơn nữa, toàn thân đều tản ra ngạo khí.

Hạnh Nhược Thủy nghĩ thầm, cô ta quả thật là có tư cách để kiêu ngạo. Bề ngoài xuất sắc như vậy, kết hợp với gia thế hiển hách, không có ngạo khí mới là kì quái.

Cảm giác của phụ nữ thường rất chuẩn và trực giác của Hạnh Nhược Thủy nói cho cô biết: người này chính là Cổ Tranh!

người phụ nữ mà Ưng Trường không từng mê luyến quả nhiên không đơn giản! Chỉ là, hai người các cô không hề giống nhau, không có bất cứ chỗ nào tương tự. Nếu cứ cứng miệng nói giống thì cũng chỉ là hai người đều có khuôn mặt trái xoan, chỉ vậy mà thôi.

Hạnh Nhược Thủy nhớ tới Ưng Trường không từng nói qua: “Nếu em giống cô ta thì anh nhất định sẽ không chọn em.”

Cùng lúc đó, Cổ Tranh cũng âm thầm quan sát người phụ nữ trước mặt. Diện mạo vóc người cũng coi như là khá, nhưng so với cô thì còn kém xa vạn dặm. Ngược lại, thái độ bình tĩnh lại khiến cô hơi ngoài ý muốn. Một người phụ nữ bình thường như vậy làm thế nào mà chiếm được yêu thương của Ưng?

Cổ Tranh từng nghe nói qua, thời điểm cô vừa mới đi, Ưng Trường không đã trầm mặc một thời gian rất dài. Sau đó vẫn không tìm người phụ nữ nào khác, tinh thần đều tập trung vào quân đội. Tất cả mọi người nói trong lòng anh vẫn còn có cô, vẫn chờ đợi cô quay trở lại.

Chỉ là không biết vì sao anh đột nhiên ở cùng với một người phụ nữ đã từng ly dị, hơn nữa lại tính chuyện hôn nhân mà hoàn toàn không để ý tới sự phản đối của gia đình.

nhưng mà người phụ nữ bình thường trước mặt này lại khiến anh bất chấp tất cả như vậy? anh thật sự thích người phụ nữ này hay chỉ là làm trò cho cô nhìn? Nếu thế thì cô càng tin tưởng vế sau, anh quá cao ngạo, năm đó là cô sai lầm, anh chỉ là không chịu cúi đầu thôi.

“Cổ Tranh?” Hạnh Nhược Thủy nhàn nhạt cười rồi lại nhàn nhạt nói ra tên của cô ta. Biểu tình tựa như đang nghĩ tới nghĩ lui muôn ngàn việc hệ trọng của cô ta đều lọt vào mắt Nhược Thủy.

Nghe được cô nói tên của mình, Cổ Tranh rất hả hê. “Cô biết tôi? Xem ra, Ưng đã từng nhắc tới tôi với cô!” Cô nói rồi mà, Ưng không có khả năng quên được cô.

Hạnh Nhược Thủy cười thành tiếng, đối với cảm giác tốt của mình có chút yên lặng. “Trường không chưa từng đề cập với tôi về cô, ngược lại là Cố Chân Chân nhắc tới.”

Cố Chân Chân còn nói, hai người bọn họ dáng dấp rất giống nhau. Sự thật chứng minh, Trường không không nói dối, họ tuyệt đối không giống nhau.

Cổ Tranh ngẩn ra, ngay sau đó nói: “Ưng đương nhiên sẽ không nhắc tới tôi trước mặt cô, anh ấy không phải là không muốn nói mà là không dám nói.”

“ không biết cô rút từ đâu ra cái kết luận này?” Hạnh Nhược Thủy rất muốn cười, nhưng để tránh cho người ta nghĩ là cô khiêu khích nên cô vẫn cố nhịn. Chẳng lẽ cô ta cho rằng Ưng Trường không cùng cô ở chung một chỗ là vì giận dỗi với cô ta?

Cổ Tranh hừ lạnh một tiếng, cũng không trở lại với vấn đề của Nhược Thủy ngay. “Tôi cùng Ưng có tình cảm, cô chẳng hiểu gì hết. Nếu như không phải tôi rời đi trước, cô cho rằng cô có cơ hội đến gần Ưng?”

Giọng nói gây sự này của cô ta, không biết là muốn thuyết phục người khác hay là thuyết phục chính mình đây!

Hạnh Nhược Thủy vẫn nhàn nhạt cười như cũ, thấy biểu hiện này của cô, Cổ Tranh dường như vùng vẫy giãy chết. “Cô nói không sai, nếu không phải cô rời đi, có lẽ anh ấy đến bây giờ vẫn chưa biết rõ mình muốn tình cảm gì. Nói vậy thì tôi nên cảm ơn cô, là cô đã khiến anh ấy thành thục hơn.”

Nếu như Cổ Tranh không rời bỏ Trường không, có lẽ hiện tại bọn họ đã sinh con dưỡng cái rồi. Mặc dù cô thấy loại chuyện này có tỷ lệ xảy ra rất thấp. Chỉ cần nhìn vào tính tình của Cổ Tranh để phán đoán, bọn họ sớm muộn gì cũng kết thúc.

Cổ Tranh bị lời của cô làm cho tức giận đến sắc mặt cũng thay đổi, rút ra một khẩu súng lục, chĩa thẳng vào đầu Hạnh Nhược Thủy. “ không cần phải đấu võ mồm trước mặt tôi, có tin tôi một phát súng giết chết cô hay không?”

Hạnh Nhược Thủy tin tưởng, phụ nữ mà ghen tị thì thực đáng sợ.

”Tôi tin. nhưng mà tôi cũng tin, nếu như tôi chết, cả Cổ gia nhà các người đều được chôn theo tôi. Có lẽ, cô có thể thử khiêu chiến với vị trí của tôi trong lòng Ưng Trường không.”

Nếu Cổ Tranh bắn phát súng này, cô dám cam đoan, Trường không của cô sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần để đòi lại công bằng cho cô, dù cho phải liều với chính mạng sống của mình. Đây chính là Trường không của cô, cô hiểu rất rõ.

Bất quá, Hạnh Nhược Thủy cũng không muốn cứ oan khuất như vậy mà xuống Âm phủ làm quỷ hồn. Con đường của cô và anh còn rất dài, cô không bỏ được.

“Hạnh Nhược Thủy, cô thật là coi trọng chính mình! Tạm thời không nói tới chuyện cô có vị trí như thế nào trong lòng Ưng, nhưng mà cô cho rằng người Cổ gia ai cũng có thể động vào hay sao?” Thế lực Ưng gia đã rất cường đại rồi, Cổ gia so với Ưng gia còn mạnh hơn.

Hạnh Nhược Thủy cười nhạt, cô tin tưởng thế lực của Cổ gia. “Có lẽ vậy!”

Hiển nhiên, Cổ Tranh còn chưa hiểu rõ tính khí của Trường không.

“ nhưng mà tôi sẽ không giết cô, cô không xứng để cho tôi phải động thủ.” Cổ Tranh thu hồi súng, ném về cho người kia. Sau đó từ từ dạo bước vòng quanh Hạnh Nhược Thủy. “Hôm nay tôi để cô tới đây cũng chỉ là muốn nhìn một chút xem Ưng lấy người phụ nữ thế nào tới chọc giận tôi mà thôi.”

Hạnh Nhược Thủy nhìn cô, không nói gì. Cô và Cổ Tranh đã không còn lời nào để nói.

“Đồng thời, tôi cũng muốn nói với cô một câu: thông minh thì nhanh chóng rời khỏi Ưng đi. Nếu không, tôi sẽ cho cô biết tôi mà mất hứng thì sẽ làm ra loại chuyệng gì.” Lời này, cô ta cơ hồ là dán vào lỗ tai Hạnh Nhược Thủy mà nói.
“Ưng mẹ, cô đừng thấy bộ dạng mấy người ngoại quốc trên TV mà nhầm, thật ra đều là do trang điểm hết. Hai chúng ta mà đi Paris sẽ trở thành một cặp chị em đẹp như hoa.

“Lại dụ dỗ Ưng mẹ rồi!”

“Con nói thật!”

Cố Tranh lựa vài chuyện lý thú ở Paris mà nói, trêu chọc cho Dương Tử Vân cười đến miệng không khép lại được. Bữa ăn nhà hàng Ý, thật sửng sốt với những sơn hào hải vị.

Hai người ngồi xe trở về Tử Vân thủ phủ, Cổ Tranh lấy cớ có chuyện, không vào nhà rồi lái xe của mình đi thẳng.

Dương Tử Vân vừa vào nhà liền phát hiện ra trên sàn đầy những túi và túi. “A Tuệ, chuyện gì thế này?”

Dương Tử Vân cầm một cái túi lên, mở ra nhìn, chính là bộ y phục đã thử qua hôm này. “Đây là…..” Ngay sau đó, vừa nghĩ cũng biết là Cổ Tranh mua rồi.

Lắc đầu một cái, bà có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn vui mừng. “Cái đứa nhỏ Tiểu Tranh này, thật là càn quấy. Nhiều quần áo như vậy sao cô mặc được hết đây.”

Lúc A Tuệ đi ra, bà đã cầm một bộ y phục lên ướm trên người. “A Tuệ, cô xem cái váy này như thế nào?”

“Rất đẹp, phu nhân dáng người đẹp nên mặc gì cũng đẹp hết!”

“Xem cô nói kìa, miệng ngọt y như Tiểu Tranh!”

……

Hạnh Nhược Thủy đang chuyên chú nhìn tổng kết hạng mục thì đột nhiên có tiếng gõ cửa. “Mời vào!”

Vừa ngẩng đầu, thì ra là Lâm Bội Bội.

Lâm Bội Bội ngồi xuống đối diện cô, tựa hồ có điều gì cần nói nhưng lại khó nói ra. “Tỷ……”

“Sao vậy?” Hạnh Nhược Thủy có chút kỳ quái nhìn cô. Cô nương này luôn tùy tiện, rất ít khi có tình huống muốn nói lại thôi như thế này.

Lâm Bội Bội gãi đầu, trong lòng rất giãy giụa. “Có mấy lời nhưng em không biết có nên nói hay không.” Mai Ngạn Đình là bạn tốt của tỷ, mọi người đều biết.

Hạnh Nhược Thủy đóng laptop lại, nhìn cô. “Nói đi. Chị thấy bình thường em trêu chị lớn tiếng như vậy, sao bây giờ lại phải ngại ngùng như thế?”

Mấy nhân viên này thường xuyên cùng cô nói giỡn, tuyệt không sợ cô.

“Vậy thì được rồi, em nói.” Lâm Bội Bội quay đầu liếc nhìn rồi làm thanh cổ họng. “ là về Ngạn Đình. Tỷ, không phải là em bảo cô ấy không tốt, cô ấy làm việc vừa nghiêm túc lại vừa chịu khó, cũng rất hiếu học. nhưng mà… có lúc cô ấy hiếu học hơi quá.”

Lâm Bội Bội cẩn thận nhòm ngó sắc mặt Hạnh Nhược Thủy, cẩn thận dùng từ.

“ là sao?” Hạnh Nhược Thủy hơi bất ngờ. Cô cũng thấy Mai Ngạn Đình rất nghiêm cẩn, cùng mọi người chung đụng không tồi.

“em biết là cô ấy muốn học hỏi thêm, cho nên chỉ cần có cơ hội thì sẽ hỏi mọi người, lại còn nghiêm túc nhớ kĩ. nhưng mà… có lúc, cô ấy… cô ấy học hỏi quá mức, cho nên, cho nên quên mất người khác cũng có công việc. Cô ấy ở đây không có kinh nghiệm gì, rất nhiều vấn đề muốn giải thích cho cô ấy không hề dễ dàng chút nào. Cô ấy hỏi một vấn đề, chúng em trả lời, rồi cô ấy lại theo đấy mà hỏi nhiều hơn. Bọn em mà giành thời gian để giải thích cho cô ấy thì công việc phải làm thế nào?”

Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra rồi mới gật đầu một cái. “Bội Bội, chị hiểu rồi. em yên tâm, chị sẽ nói chuyện với Ngạn Đình một chút.”

“Tỷ, không phải em nói cô ấy như vậy không tốt, bọn em cũng rất muốn giúp đỡ cô ấy, để cho cô ấy có thể trở thành một trợ thủ tốt của bọn em. nhưng em cảm thấy việc gì cũng cần thỉnh giáo như vậy thì không ổn lắm, đúng không?”

Hạnh Nhược Thủy cười gật đầu một cái. “Đúng. Chị sẽ xuống tìm cô ấy nói chuyện. Còn có việc nào khác không?”

“ không có. Tỷ, vậy em ra ngoài làm việc đây.”

“Được!”

Cửa đóng lại, Hạnh Nhược Thủy chậm rãi thở dài một tiếng.

Xem ra, Ngạn Đình hiếu học lại cản trở công việc của những nhân viên khác. nhưng tinh thần chăm chỉ ham học hỏi của tiểu cô nương này là điều cô muốn nhìn thấy, phải nói thế nào để không đánh vào sự tích cực của cô ấy đây?

Hạnh Nhược Thủy còn chưa nghĩ ra thì Hạ Mặc lại tiến vào bàn chuyện với cô, vấn đề kia tạm thời bị hạ xuống.

“Hạ Mặc, cậu gọi Ngạn Đình vào đây!”

“Được!”

không bao lâu sau, Mai Ngạn Đình đã gõ cửa tiến vào. “Chị Tích Mộng, chị tìm em à?”

Hạnh Nhược Thủy ngoắc ngoắc tay với cô. “Tới đây, ngồi đi.”

“Vâng!” Mai Ngạn Đình hào hứng đi tới, có thể thấy được tâm tình của cô ấy rất tốt. Có thể như những thành phần tri thức tới văn phòng làm việc, còn học được rất nhiều điều, cô rất thích. Mặc dù lương chỉ có nghìn sáu, nhưng so với thành phố Y thì cao hơn rồi. Căn phòng mà chị Tích Mộng thuê rất tốt, không bị áp lực tiền phòng, cuộc sống nhẹ nhõm hơn nhiều.

“em đã làm một thời gian rồi mà chị vẫn chưa có cơ hội cùng nói chuyện. Cảm giác thế nào?” Khí sắc cô nhóc này đã khá hơn nhiều, cũng khôi phục sự hoạt bát trước kia.

“Tốt vô cùng. Công việc rất thoải mái, mọi người đều thân thiện, dạy em rất nhiều điều.” Lúc mới bắt đầu cô luôn thận trọng, chỉ sợ chọc cho người khác mất hứng. Chung sống mấy ngày liền phát hiện tất cả mọi người đều rất thân thiện, hình thức chung đụng cũng rất tùy ý. Thời gian dài còn có thể cùng đi chơi với bọn họ, có lúc còn vừa làm việc vừa nói giỡn.

Hạnh Nhược Thủy nhìn ra được, tiểu cô nương rất thích công việc này, cũng rất muốn học hỏi. “Vậy thì tốt. Chị cũng thường thấy em thỉnh giáo những đồng nghiệp khác, việc này rất tốt. nhưng chị vừa phát hiện trước kia chị đã phạm một sai lầm.”

“Vâng.” Mai Ngạn Đình hiển nhiên có chút khẩn trương, lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

Hạnh Nhược Thủy cười cười. “ không cần khẩn trương như vậy, chị chỉ muốn cùng em chia sẻ một chút, hi vọng em không phạm vào sai lầm giống chị. Khi đó chị đang đi học, nghỉ hè nên đến một công ty quảng cáo học tập. Chị chỉ muốn có thêm kiến thức nên cứ có thời gian là quấn lấy đồng nghiệp hỏi cái này kia, bọn họ cũng rất nghiêm túc mà giải đáp. nhưng sau lại có một đồng nghiệp đi gặp lãnh đạo cáo trạng, em biết cô ấy nói gì không?”

Mai Ngạn Đình lắc đầu một cái, hai tay theo bản năng đan chặt vào nhau.

“Cô ấy nói chị học hỏi là không sai, nhưng có lúc người ta rất bận, chị quấn lấy người ta hỏi thì không tốt, làm ảnh hưởng đến công việc của người ta. Cô ấy hi vọng chị tìm lúc người ta rảnh rỗi hẵng hỏi, như vậy mọi người nhất định sẽ đáp lại, cũng không ảnh hưởng đến công việc của bất kì ai. Sau này chị ngẫm lại, cảm thấy cô ấy nói rất đúng, chúng ta không thể để cho sự ham học của mình làm ảnh hưởng tới những người khác.”

“Chị Tích Mộng, em biết rồi. Về sau nhất định em sẽ chú ý nhiều hơn.”

Hạnh Nhược Thủy không nhịn được than thở trong lòng, tiểu cô nương cười, nhưng rõ ràng nụ cười có chút cứng ngắc. Quả nhiên, cô ấy còn quá nhạy cảm.

Quả nhiên, mình còn chưa biết phải làm việc này thế nào cho tốt.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.