Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá – Chương 92 Thượng tá lãnh khốc – Botruyen
  •  Avatar
  • 25 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá - Chương 92 Thượng tá lãnh khốc

Nói chuyện với Viên Mộng xong, hai vợ chồng nắm tay nhau đi về nhà.

Ưng Phúc An cùng Mai Ngạn Đình ngồi ở trên ghế sofa, vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem ti vi.

“Cha, mẹ!” Nhìn thấy bố mẹ xuất hiện, nhóc con nhảy xuống ghế chạy tới.

Hạnh Nhược Thủy đỡ lấy bé, ôm lên hôn một cái rồi lại một cái nữa. Nghĩ đến sau này giao bé con cho Viên Mộng, trong lòng cô lại không hề muốn.

Vừa nói đến người gây sự là Viên Mộng, thật ra cô so với ai khác đều hiểu, cho dù có là con của mình, cô cũng không kém yêu thương Phúc An chút nào. Chỉ là không có Tiểu Phúc An, Viên Mộng liền quá đáng thương, cái yếu ớt của người phụ nữ cần Phúc An che chở.

người bạn nhỏ Ưng Phúc An được mẹ hôn, lập tức trở về phòng, trong phòng vang vọng thanh âm bẹp bẹp.

Hạnh Nhược Thủy dở khóc dở cười siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, nó liền biến thành con vịt nhỏ nói cạc cạc.

“Vợ, chúng ta trở về phòng.” Thượng tá đem nhóc con từ trong ngực cô xách ra ngoài, ôm cô đi lên lầu.

Hạnh Nhược Thủy nhìn anh một cái, lời này cùng với động tác này, không phải rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm sao? Cô vừa quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Mai Ngạn Đình cười mập mờ.

Vừa về tới trong phòng, Thượng tá thân thật ôm chặt lấy cô, chỉ là yên lặng ôm, không giống như thường ngày vừa ôm vừa hôn

Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, quay lại ôm anh. Cô có cảm giác, chuyện liên quan đến thân thế Phúc An, chỉ sợ là nỗi đau khổ của quá khứ.

Một lúc sau, Thượng tá buông cô ra, từ từ đi tới cửa sổ. Đưa lưng về phía cô, chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn nghe không rõ.

Hạnh Nhược Thủy nhìn bóng lưng anh, có thể cảm thấy trong lòng anh đang rất cô đơn. anh rất ít khi lộ ra vẻ yếu đuối, giờ phút này nội tâm đang nổi sóng mênh mông. Đó là chuyện xảy ra lâu lắm rồi, bây giờ lại ở trong lòng anh nổi sóng, cũng từ đó khắc sâu trong đáy lòng của anh.

Chuyện xảy ra vào sáu năm trước. Sáu năm, hơn hai vạn ngày đêm……

Tên anh ấy là Khải Canh, theo Ưng Trường không cùng tham gia kỳ huấn luyện lính đặc biệt, hai người bọn họ cũng là anh em tốt. Khi anh còn rất nhỏ, cha qua đời vì bệnh nặng, là một tay mẹ nuôi dưỡng anh lớn. Có lẽ bởi vì rất vất vả, sức khỏe của mẹ cũng không được tốt.

Sáu năm trước, một ngày anh đang làm nhiệm vụ. Mẹ đột nhiên phát bệnh, bệnh viện ở huyện không thể chữa trị, liền đưa vào trong thành phố. Bọn họ tạm thời cố tình quyên góp không đủ tiền, còn thiếu hai ngàn tệ, bệnh viện không chịu cứu người. Viên Mộng quỳ xuống trước bác sĩ y tá ai cũng không bỏ qua, nói dối rằng chồng của cô là quân nhân, nhưng bọn họ không hề có ý định giúp.

Lúc ấy bác sĩ nói, nếu như một giờ sau không làm phẫu thuật, dù là thần tiên cũng khó cứu được. nhưng dù có cứu được, cũng khó mà sống lâu. nhưng Viên Mộng muốn cho anh nhìn thấy mẹ lần cuối, cho nên dù là tán gia bại sản cũng phải cứu. Trong thôn cách trấn trên nhanh nhất cũng hơn một giờ, căn bản không kịp đợi người trong thôn giúp góp tiền gửi đến đây.

Viên Mộng lúc ấy hoảng hốt, rối loạn. Lao ra bệnh viện mua một cái dao gọt trái cây, chạy đến lối đi bộ chém giết cướp người đi đường. Bi kịch, cứ như vậy xảy ra. KhảiCanh không thể đến gặp mẹ lần cuối, bởi vì anh đã hi sinh trong nhiệm vụ rồi. Mà vợ của anh bị cảnh sát bắt, lúc ấy đang mang thai……

“Vốn là chúng ta có thể nghĩ cách cứu cô ấy, nhưng lại không làm, cô đáng lẽ không nên cướp. Bọn anh cùng nhau cố gắng, cũng không thể miễn trừ tai ương trong lao ngục của cô, chỉ có thể làm giảm hình phạt năm năm. Nhược Thủy, cái thế giới này căn bản rất hắc ám đáng sợ, chúng ta chỉ là không có cách nào tưởng tượng được!”

anh nhắm mắt lại, dùng sức nắm chặt tay thành hai quả đấm lộ ra khớp xương trắng bệch, thanh âm nghẹn ngào cơ hồ không phát ra được thanh âm nào.”Nhược Thủy, anh ấy vì tổ quốc cùng nhân dân dâng hiến tuổi thanh xuân hai sáu năm, tổ quốc lại muốn đem vợ anh ấy vào tù tội! Cái loại cảm giác đó, chỉ có quân nhân mới hiểu được! Nhược Thủy, anh đã từng một lần hoài nghi ý nghĩa quân nhân!”

anh nhắm chặt mắt, chảy ra nước mắt, thân thể run lẩy bẩy.

Bọn họ năm đó không trừng phạt bác sĩ vô tâm, nhưng lại trừng phạt Viên Mộng, đưa cô vào ngục giam! Trong lòng bọn họ cũng kìm nén đến sắp điên rồi!

Hạnh Nhược Thủy từ phía sau ôm chặt anh, một lời an ủi cũng không nói ra được. Chỉ có thể ôm anh, cùng với anh mà khóc. Đây là lần đầu tiên, cô nhìn thấy anh khóc, anh là người đàn ông tình nguyện đổ máu cũng không chịu rơi nước mắt!

Ưng Trường không xoay người, đem cô ôm thật chặt, vùi mặt vào trong cổ cô.

Có một ngày, bả vai nhỏ bé của Hạnh Nhược Thủy bị người đàn ông khóc đến ướt một phần áo. Cảm giác như có một ngọn lửa bùng lên trong lòng, để cho cô tiến thêm một bước hiểu thêm người đàn ông này, âm thầm càng thêm quyết định cùng anh sống đến hết đời.

anh là quân nhân mạnh mẽ, nhưng đáy lòng anh cũng có một nơi mềm yếu. anh đưa nơi đó giao cho cô, như vậy cô càng phải hảo hảo mà bảo vệ, quý trọng, không để cho nó bị thương.

Hạnh Nhược Thủy nén nước mắt, nhẹ nhàng cọ vào anh, ở trong lòng lặng lẽ nói:

em yêu anh!

Rồi, Thượng tá kéo cô lên trên giường, tựa trên đùi cô, ôm hông cô vùi mặt ở bụng của cô, rất lâu.

Hạnh Nhược Thủy cứ như vậy tựa vào đầu giường, cúi đầu lẳng lặng nhìn anh. Tay dịu dàng vuốt ve tóc anh.

Mãi cho đến buổi tối, Thượng tá cũng không nói lời nào. Chỉ là trước khi đi, nắm đầu vai cô, nhìn cô thật sâu nói: “Vợ, anh đem Viên Mộng giao cho em.”

“Tốt.” Cô nở nụ cười, nhận lấy trách nhiệm nặng nề mà anh giao.

……

Buổi tối, Hạnh Nhược Thủy gọi Mai Ngạn Đình vào.

“Ngạn Đình, bắt đầu từ ngày mai, em sẽ đi làm ở công ty chị. Chỗ ở của em, chị cũng tìm được rồi, có một phòng ngủ một phòng khách, dù có chút cũ, nhưng ánh sáng rất tốt, khung cảnh bên ngoài cũng rất được. Ngày mai, em liền dọn ra đấy đi, chỗ đó rất gần công ty có thể đi bộ đến.”

“Nha.” Mai Ngạn Đình đáp một tiếng, ngạc nhiên nhìn cô.

Mấy ngày này, cô ở đây đã thành thói quen. Cũng phải nhanh quên đi, nơi này không phải là nhà của cô, cô không thể ở tiếp. Mặc dù, ở đây còn rất nhiều phòng trống……

Mai Ngạn Đình cảm thấy cổ họng như có cái gì dâng lên, lỗ mũi cũng có chút cay. Cô vội vàng nhảy dựng lên, kêu: “Chị Tích Mộng, em đau bụng cần đi nhà vệ sinh!”

Hạnh Nhược Thủy nhìn cô che bụng chạy đi, thở phào nhẹ nhõm. Mai Ngạn Đình phản ứng, cô có thể nhìn ra,hiểu được, cô nhóc này sợ rằng nhất thời khó có thể tiếp nhận, nhưng mà đã hết cách rồi.

Cô làm như vậy, không chỉ là vì Viên Mộng muốn đến. Coi như không có chuyện Viên Mộng, cũng không thể để Mai Ngạn Đình ở đây. Nhiều người khi ở cũng cha mẹ cũng cảm thấy có chút bất tiện, huống chi là người ngoài?

Cái nhà này không chỉ có cô và Phúc An, còn có Thượng tá đấy. Mặc dù anh không ở nhà thường xuyên, nhưng chính vì như vậy, anh cần có một ngôi nhà để anh tự do sinh hoạt. Mỗi lần bé giương mắt to nhìn chằm chằm vào bọn họ, anh cũng đã đủ buồn bực. Nếu như mỗi lần anh về nhà, có người ngoài ở đó, anh đùa giỡn với vợ của mình đều là ở trong phòng, anh không nổi giận đến chết mới là lạ!

Cho nên, mặc dù cô cảm thấy áy náy với cô nhóc, nhưng cũng không thể không ra quyết định. Cô bé có lẽ vẫn chưa hiểu, hi vọng cô ấy từ từ sẽ hiểu.

Mai Ngạn Đình ngồi ở trên bồn cầu thật lâu, che mồm, lặng lẽ rơi nước mắt. Rất nhiều rất nhiều uất ức từ trong đáy lòng tràn ra, nước mắt thế nào cũng không ngừng được.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hạnh Nhược Thủy tiễn Mai Ngạn Đình đến đón Viên Mộng. Đưa Viên Mộng vào trong nhà, cùng tiểu tử bồi dưỡng tình cảm.

Bởi vì là chủ nhật, vừa lúc không cần lên công ty. Mai Ngạn Đình có thể dọn dẹp sửa sang một chút, thuận tiện xem khung cảnh chung quanh.

Hạnh Nhược Thủy đưa Viên Mộng về, bé con đã rời giường. Đang đánh răng rửa mặt sau nhanh chân chạy xuống lầu.
“Ưng.” Cổ Tranh nhìn người đàn ông cao lớn rắn rỏi sải bước đến, cô mị hoặc cười, từ từ nghênh đón.

Ưng Trường không nhíu mày, trên mặt không lộ vẻ gì.”Ừ.”

Chỉ có một từ, đó cũng căn cứ vào lễ phép. Ngay cả câu”Đã lâu không gặp”, cũng keo kiệt không cho cô.

Cổ Tranh ngẩn ra, rất nhanh khôi phục lại nụ cười.”Sao vậy? Sáu năm không thấy, vừa thấy mặt đã giận dỗi em sao?”

Ưng Trường không cau mày, không trả lời cô…, chỉ là nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì sao?” Ngụ ý, không có việc gì ta liền đi về.

Cổ Tranh trong lòng giận đến cực độ, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường.”Mặc dù còn chưa tới mà hè, nhưng mặt trời cũng gần đứng trên đỉnh đầu, anh tính định để em phơi ngoài này?”

“Bên kia có cây.” Ưng Trường không hướng cửa phía bên phải có cây đại thụ. anh tính cách thô lỗ, cho nên khỏi phải nghĩ đến chuyện cùng anh nói đến phong độ.

Cổ Tranh hoàn toàn nổi giận.”em từ máy bay liền chạy thẳng tới đây, còn chưa có ăn cái gì đấy. anh không ngại mời em ăn một bữa cơm chứ?”

“Cô chờ một chút.” Ưng Trường không sải bước đi vào, tìm đến nhân viên bảo vệ. Xin phép bọn họ, để cho anh mang theo Cổ Tranh đi phòng ăn.

Vì vậy, mười mấy phút sau, ngoài cửa gương mặt mong đợi Cổ Tranh nhìn thấy một anh lính xa lạ.

“Cô là Cổ Tranh? Tôi là nhân viên bảo vệ tên là Tiểu Lý, đội trưởng để cho tôi dẫn cô đi ăn cơm.”

Cổ Tranh sắc mặt lập tức đen xì. Này so với việc nói lời oán trách thẳng mặt còn khó chịu hơn, cô nào có thể chịu được. Một cú điện thoại gọi đi, chỉ chốc lát đã có người nở nụ cười ra đón, mang cô đi vào bắt người.

Nhân viên bảo vệ Tiểu Lý sờ sờ đầu, trở về báo cáo cho đội trưởng.

Cổ Tranh cực giận. Ưng Trường không không thể không thi hành lệnh của cấp trên —— Đưa Cổ đại tiểu thư đi thăm trại lính!

Ưng Trường không là quân nhân, dù không nguyện ý, anh cũng phải thi hành mệnh lệnh. Chỉ là, thi hành thế nào, đó mới chính là vấn đề.

Cổ Tranh lúc mới bắt đầu còn dương dương tự đắc nhìn anh, nghĩ thầm ta cuối cùng cũng có biện pháp để cho ngươi không tránh được. nhưng chờ người đàn ông vừa sải bước đi vừa máy móc giới thiệu trại lính, Cổ Tranh hoàn toàn điên rồi.

“Ai ui ——” Mắt cá chân của Cổ Tranh một hồi đau đớn.

Ưng Trường không không thể không dừng lại, nhìn cô ngã trên mặt đất. Như cũ là dáng vẻ nhàn nhạt, trên mặt không lộ vẻ gì. Bộ dáng kia, cũng không giống như muốn tiến lên giúp một tay.

Chỉ thấy anh móc ra điện thoại gọicho bệnh viện quân đội cho người tới đây nâng người đi.

Cổ Tranh khuôn mặt giận đến biến hình.”Ưng Trường không, anh cứ như vậy chán ghét em? Ghét đến ngay cả em bị thương, cũng không chịu đỡ sao?”

” anh không ghét em.” Ưng Trường không nhàn nhạt nhìn cô, nhàn nhạt trả lời.” anh không động tay, một mặt là bởi vì anh không phải thầy thuốc, sợ không cẩn thận làm đau em; mặt khác, anh đã có vợ, phải kiêng dè.”

” anh —— Ưng Trường không, gan lắm!” Cổ Tranh cũng không giả bộ. Cô ăn nói khép nép, cũng chỉ vì năm đó là cô phản bội anh. nhưng cô là Cổ gia đại tiểu thư, cho tới bây giờ không ai dám kinh bỉ cô.

Ưng Trường không lạnh nhạt trả lời.”Tôi là có gan, nhưng cô sẽ không có cơ hội nhìn thấy.”

Cổ Tranh muốn hộc máu. Thật may là nhân viên cứu cấp đi rất nhanh, nếu không cô thật lo lắng mình sẽ hộc máu mà chết! Nhìn chằm chằm vào Ưng Trường không, hận không thể đem anh ra đốt, xem lòng của anh có hình dạng gì.

Tầm mắt Ưng Trường không căn bản không có nhìn trên người cô, bước chân không nhanh không chậm đi theo, cùng với cô là một khoảng cách thật dài. Cho người ta có cảm giác chính là không chút để ý, còn có không tình nguyện.

Cổ Tranh tâm tình hết sức phức tạp, loại cảm giác này hoàn toàn bài xích khiến cho cô cảm thấy khác thường như bị đả kích cùng khó chịu. Năm đó thời điểm bọn họ đi chung với nhau, mặc dù Ưng Trường không có rất ít thời gian theo cô, nhưng mỗi lần gặp mặt đối với cô yêu chìu lên tận trời cao. Năm đó bên ngoài, thay vì nói cô lăng nhăng, không bằng nói cô muốn mượn việc đó để lôi kéo sự chú ý của anh. Cô cảm thấy mình bị bỏ quên, muốn anh toàn tâm toàn ý chú ý trở về. Đáng tiếc, cô dùng phương pháp sai rồi.

Trong cơn tức giậnbèn xuất ngoại, trên thực tế đối với anh là không quan tâm. Những năm ở nước ngoài này, cô giận dỗi tựa tìm một người đàn ông có thể sủng mình lên tận trời xanh, cũng thật sự có người có thể đủ nâng cô lên trời cao, nhưng thủy chung vẫn không phải cảm giác đó.

Cho nên, sáu năm sau, cô lại trở về rồi.

anh trai nói qua, Ưng Trường không yêu một người phụ nữ, còn là người bình thường. Biết hai người chuẩn bị kết hôn, cô nhờ cậy anh trai vận dụng tất cả thế lực không cho nó có cơ hội xảy ra. Cô muốn, tuyệt đối không cho người khác một chút cơ hội nào.

Thông qua khe hở, cô nhìn sau lưng để ý người đàn ông, hơi vặn nhướng mày……

Chân của Cổ Tranh thật ra không nghiêm trọng, chính là có chút sưng, dùng rượu thuốc xoa một cái hai ngày nữa khỏi. nhưng hai ngày này phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi, không thể dùng lực, nếu không sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Bác sĩ đưa rượu thuốc cho Cổ Tranh, Ưng Trường không liền ngồi trên ghế cạnh cửa, đầu hiện lên một góc bốn mươi lăm độ nhìn trời, trong miệng còn ngậm một ngọn cỏ. Tóm lại, trong tầm mắt không có Cổ Tranh.

Cổ Tranh một mặt bị thầy thuốc sức tay xoa đáng thương kêu, một mặt không cam lòng nhìn chằm chằm vào người người đàn ông đang nhìn trời kia. Cổ Tranh mặc dù có tính cách đại tiểu thư, nhưng ra đời trong gia đình quân nhân, tính khí cũng là có chút bướng bỉnh, thật ra thì chính là bị làm hư rồi. Ưng Trường không càng đối với cô lạnh nhạt, cô lại càng muốn làm cho anh cúi đầu xưng thần!

Bị thương, Cổ Tranh cứ như vậy ở lại bệnh viện quân đội, thật may là trong đây không có người bị thương, có thể thoải mái hoạt động.

“Đứng xa như vậy để làm gì? em là mãnh thú sẽ ăn thịt anh sao?” Cổ Tranh thở phì phò hướng phía cửa đến người đàn ông không biết đang nghĩ cái gì rống.

Ưng Trường không đi tới, mang bên giường cái băng rồi lui sau mấy bước, ngồi xuống. Vẫn như cũ không nói một câu, anh cùng cô thật không có lời để nói. anh vốn không thích nói nói nhiều, năm đó thời điểm bọn họ đi chung với nhau anh cũng không nói nhiều. Này trong thiên hạ, người có thể khiến anh nói nhiều, sợ rằng chỉ có Nhược Thủy rồi.

” anh mau nói? Cũng không phải là câm!” Cổ Tranh cũng muốn cầm thứ gì ra cậy miệng của anh rồi.

Ưng Trường không nhàn nhạt nhìn cô, hỏi: “Nói gì?Cô nói đi, tôi nghe.”

” anh, anh……” Cổ Tranh giận đến không thể nói ra.

Ưng Trường không tư thế cùng vẻ mặt cũng không có bất kỳ thay đổi nào, làm cho người ta không nhịn được hoài nghi anh có phải linh hồn bay đi rồi hay không.

“Ưng Trường không, anh khốn kiếp!” Một tiếng chửi mắng.

Vẫn như cũ không có trả lời.

“Ưng Trường không, anh là câm sao? Tức chết ta rồi!”

“……”

Thượng tá nhìn cô, giống như đang xem nghé con đùa giỡn. Cô không phải muốnnói chuyện sao?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.