Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá – Chương 91 Vận đào hoa – Botruyen
  •  Avatar
  • 30 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá - Chương 91 Vận đào hoa

“Cha…” Bạn nhỏ Ưng Phúc An gọi một tiếng đặc biệt vang dội, cả người giống như con báo nhỏ chạy tới bên Thượng Tá. Ưng Trường không tiếp được bé con, thuận thế hướng lên không không trung tung lên. Hai cha con chơi trò chơi mặc kệ ở địa điểm nào cũng không có bị cản trở.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng kéo cánh tay anh. “Trường không, mau dừng lại ngay.”

Ưng Trường không vội vàng ôm lấy Tiểu Phúc An dừng lại, không hiểu nhìn vợ:“ Vợ, thế nào?”

“Khiến bọn nhỏ nhìn thấy, ngộ nhỡ bắt chước thì làm thế nào?” Cô biết trẻ nhỏ rất hiều kì, chỉ cần cảm thấy mới lạ là sẽ bắt chước.

Ưng Trường không nhìn theo tầm mắt vợ, quả nhiên có không ít đứa nhỏ với ánh mắt tỏa sáng nhìn tới họ, ánh mắt ấy không sai thì chính là sự ngạc nhiên, hiếu kì và thích thú.

Một nhà ba người, bạn nhỏ ở giữa dắt tay hai người lớn, bước chân bước cũng phải dùng sức hơn bình thường. Nhìn dáng vẻ hả hê của Tiểu Phúc An lúc này chính là biểu hiện của chú Khổng Tước nhỏ kiêu ngạo, thỏa mãn đi.

Thượng tá trở lại, thức ăn chuẩn bị buổi sáng nhất định không đủ. Vì vậy csau khi tính toán, cô liền bảo anh đưa cô đến chợ mua thức ăn, mua khá khá thực phẩm.

Mai Ngạn Đình ở trong nhà, hơn nữa đã nấu xong cơm. Nghe được tiếng chìa khóa, vội vàng chạy ra mở cửa: “Chị Tích Mộng, a! anh rể cũng về rồi sao!”

Ưng Trường không gật đầu một cái, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì, liền sải bước mang thức ăn vào trong bếp.

Mai Ngạn Đình có chút sợ, nuốt nước miếng một cái. “Chị Tích Mộng, cơm em đã nấu xong nhưng anh rể trở lại có thể không đủ có khi phải nấu thêm thôi.” Hạnh Nhược Thủy để túi xách xuống nói: “ Ừ, không việc gì, không vội.” Rồi pha một ấm trà. Đem ly của Thượng tá rửa sạch sẽ, rót trà. Lại chuẩn bị điểm tâm cùng trái cây để bọn họ ăn lót dạ trước.

Nhìn Thượng tá từ trong bếp đi ra, Nhược Thủy hỏi: “ anh trước ăn một chút đi, em sẽ nấu cơm, rất nhanh có thể ăn. À, anh có muốn tắm qua một chút?” Dù sao Thượng tá tắm cũng rất nhanh, không làm trễ thời gian ăn cơm.

Thượng tá cúi đầu nhìn y phục trên người đáp một tiếng. “Ừ.”

“Ngạn Đình, em tới giúp chị.” Mai Ngạn Đình vội vàng đi theo, cô vốn đã tính như thế. anh rể khí thế quá lạnh rồi, cô không dám cũng anh rể một mình một chỗ.

Thượng tá nghe thế đau lòng, sợ vợ quá mệt mỏi bèn gọi: “Vợ, nghỉ một chút trước đã, anh còn chưa đói bụng.”

Hạnh Nhược Thủy kéo tay áo, đối với anh cười cười. “ không có việc gì, cũng không phải làm gì vất cả. anh tắm rửa chờ một chút, rất nhanh có thể ăn cơm.” Món ăn thật ra thì không nhiều lắm, cô chỉ nấu một lượng vừa đủ. Hai người đồng thời nấu nướng rất nhanh liền đem món ăn cắt thái đâu vào đấy, chỉ chưa cho lên bếp nấu.

Mai Ngạn Đình lúc rửa rau không cẩn thận làm ướt quần áo

Nhược Thủy thấy liền giục: “ Đi đổi bộ trang phục khác đi em, xuống là có thể ăn cơm.”

Mai Ngạn Đình liền đi ra ngoài. Cô ấy vừa đi khỏi, Thượng tá liền đi vào, cánh tay vững vàng ôm trụ eo vợ. Đầu tựa vào vai cô nói nhỏ: “ Vợ ơi, vợ làm thức ăn thật là thơm.”

Hạnh Nhược Thủy cười duyên, Thượng tá miệng càng nói càng ngọt. Hạnh Nhược Thủy chọc chọc anh. “ anh tựa sát vào lưng em như thế, sau đó hai người cùng ngã vào trong nồi thì làm thế nào?”

Thượng tá nghe thế càng không có buông tay, lại còn trên cổ trắng nõn của cô hôn mấy cái rồi thì thầm: “ Vợ không sợ, anh sẽ phía dưới làm đệm thịt cho em! Sau đó, đem cái nồi rách này xử lí, lại dám tổn thương vợ anh, tất nhiên là giết không tha!”

Hạnh Nhược Thủy rụt cổ, quay đầu liếc anh một cái, nhưng lại nhịn không được cười đùa: “ Cũng không phải vật sống, mà anh cứ giết không tha, giết không tha là sao!”. Vừa cười cô vừa nghĩ: Đây chính là khả năng của Thượng tá luôn luôn có thể khiến cho tâm tình của cô tốt lên.

Ưng Trường không không tha lại bồi thêm: “Nói không chừng nó bây giờ đang phản bác: ai nói ta không phải vật còn sống!Chỉ là các ngươi không nghe được mà thôi.”

Hạnh Nhược Thủy quay đầu lại cắn cắn trên mặt hắn một cái. “ anh càng ngày càng làm càn à nha!”

Thượng tá bị cắn, nhất thời vui mừng: “ Vợ, người bạn kia của em định ở lại thành phố Z phát triển sao?”

“Ừ. Cô ấy là cô nhi, hiện tại bạn trai cũng không biết tung tích. Bạn trai cô ấy còn vay nợ lãi suất cao, những người đó đang ép cô ấy trả nợ, cho nên cô ấy chạy trốn tới nơi này. em cũng hi vọng cô ấy có thể ở nơi này, quên Ryan đi. Cô gái nhỏ này sống thật không dễ dàng gì. Đợi cô ấy có thể quên bạn trai cũ kia, em còn muốn giới thiệu cho những anh em bằng hữu của anh đấy. Cô ấy tốt vô cùng, tâm địa lương thiện, tính tình cũng không tồi.”

Thượng tá bật cười.” anh làm sao lại nghe ra, em thật giống như bán em gái của mình vậy?”

“em không nói mạnh miệng đâu, cô là tốt vô cùng a. em còn sợ cô không muốn mấy binh lính các anh ấy!” Mặc dù bọn họ lòng dạ rất tốt, nhưng là gặp mặt thì ít mà xa cách thì nhiều đối với người phụ nữ mà nói rất khó chịu và không cam lòng.

Thượng tá chỉ sợ cô nói thêm điều tức giận, vội vàng ôm sát cô.”Dạ, vợ nói đều là đúng! Thế cô ấy bắt đầu tìm việc làm rồi sao?”

Hạnh Nhược Thủy dẩu môi, đây cũng là chuyện rất phiền não.”Cô ấy đang tìm, nhưng là còn chưa có tin tức tốt. Cô chỉ có trình độ học vấn trung bình, trước là giáo viên, không có kinh nghiệm công việc khác. em mang cô ấy đi tới các trường tiểu học vài lần, nhưng họ không tiếp nhận trình độ học vấn của cô ấy. Thành phố Z lại vốn ít cơ hội việc làm, những việc khác thì càng khó tìm kiếm rồi.”

Thượng tá nghiêm túc nghe, cuối cùng nhíu mày một cái hỏi: “Có cần anh tìm giúp một trường học rồi nói chuyện hay không?”

” không cần!” Hạnh Nhược Thủy một tiếng cự tuyệt. Vừa lúc một món ăn ra lò, cô liền tắt máy, xoay người lại nhìn Thượng tá. Nhón chân lên, hôn một cái lên môi của anh.”em biết anh không thích nhất chính là đi nhờ vả quan hệ, em không muốn anh không vui. Hơn nữa, em tin tưởng em có thể giải quyết được.”

Cô dĩ nhiên biết, Thượng tá quan hệ so cô rộng hơn nhiều lắm. nhưng, làm lính người người đều có một cỗ khí thế, Thượng tá càng quá mức, để cho anh đi chạy cửa sau cầu người khác, tương đương với cho anh ấy cái bạt tai. Lúc ban đầu cô không hiểu, hôm nay hiểu rõ, chuyện không quá cấp thiết cô không muốn anh phải cuốn vào những chuyện vụn vặt như này.

Ưng Trường không trong lòng rất cảm động, nhưng không biết nói những gì, vì vậy ôm cô chặt hơn một chút lại hôn cô không dứt.

Phía ngoài phòng bếp.

Mai Ngạn Đình đổi xong quần áo, đang muốn đi vào phòng bếp xem có hay không có thể giúp một chút, liền nghe được một đoạn đối thoại.

.”Cô ấy đang tìm, nhưng là còn chưa có tin tức tốt. Cô chỉ có trình độ học vấn trung bình, trước là giáo viên, không có kinh nghiệm công việc khác. em mang cô đi tới các trường tiểu học vài lần, nhưng họ không tiếp nhận trình độ học vấn của cô ấy. Thành phố Z lại vốn ít cơ hội việc làm, những việc khác thì càng khó tìm kiếm rồi.”

“Có cần anh tìm giúp một trường học rồi nói chuyện hay không?”

” không cần!”

Mai Ngạn Đình không có nghe tiếp, chỉ cảm thấy hai chữ ” không cần”, khiến cho cô cả người từ trong ra ngoài tản mát ra một cỗ ý lạnh. Thì ra là, chị Tích Mộng là có thể giúp cô!

Mai Ngạn Đình từ từ đi trở về ngồi xuống trên ghế sa lon, kinh ngạc nhìn, đầu óc trống rỗng, trong lòng rối mù. Cô không cách nào hình dung loại cảm giác này, quá khó chịu.

không bao lâu, Thượng tá giúp một tay bưng món ăn đi ra.”Ưng Phúc An, rửa tay đi, rồi đến ăn cơm!”

“Vâng!” Tiểu tử từ trên ghế salon nhảy xuống, chạy vào phòng rửa tay.

Hạnh Nhược Thủy nhìn hài tử vội vã bước chân, cũng không nhịn được cười.”Ngạn Đình, tới dùng cơm thôi.”

“Vâng.” Mai Ngạn Đình đáp một tiếng, tầm mắt làm bộ như đang nhìn TV, cố gắng hít sâu tới bình phục tâm tình của mình.

Trên bàn cơm, Hạnh Nhược Thủy nhạy cảm phát hiện, Mai Ngạn Đình tâm tình có chút không đúng.”Ngạn Đình, em không sao chứ?”

“Tôi hôm nay, trừ việc muốn cho cô gặp vợ của tôi, còn muốn mang cô đi nhà tôi xem Tiểu Phúc An một chút.” Ưng Trường không đem mọi chuyện nói rõ với Viên Mộng

Viên Mộng nghe thế liền thay đổi sắc mặt. ” không cần, tôi hiểu biết rõ anh quả thật rất tốt, như vậy đủ rồi!”

Ưng Trường không hiển nhiên không biết khuyên cô ấy làm sao, trên thực tế đã khuyên qua nhiều lần, nhưng Viên Mộng rất cố chấp. Vì vậy, Thượng tá nhìn về phía vợ của mình, im lặng phát ra tín hiệu càu cứu.

Hạnh Nhược Thủy hiểu biết và gật đầu với anh. Sau liền hỏi.”Tại sao? Tại sao cô phải tước đoạt quyền lợi nhìn thấy mẹ ruột của Phúc An? Tôi nghĩ cô nên cho chúng tôi có một cái lý do thuyết phục!”

Viên Mộng tâm tình nhất thời liền có chút mất khống chế, lấy tay che miệng, mắt nhìn phía ngoài cửa sổ.

Ưng Trường không có chút quan tâm, mở miệng muốn an ủi cô.

Hạnh Nhược Thủy bắt được tay của anh, ý bảo anh đừng làm gì cả. Viên Mộng tư tưởng có chút sai lầm, phải để cô ấy tự giải thoát chính mình. Nếu như cô ấy không thể cùng Phúc An ở chung một chỗ, cô ấy cả đời cũng sẽ không vui vẻ.”Viên Mộng, tôi cũng cần một lý do!”

Viên Mộng bật ra tiếng khóc thút thít, nước mắt liền rơi xuống.”Phúc An không nên có một người mẹ như tôi, một người mẹ đã từng ngồi tù! Tôi không muốn về sau có người coi thường con, càng không muốn con biết mẹ của mình đã từng là phạm nhân!”

Cô nhắm mắt lại, nước mắt rơi như mưa, đau lòng không thôi.

Hồi này, Hạnh Nhược Thủy ngạc nhiên. Cô thật sự không ngờ, Viên Mộng đã từng ngồi tù.

Ưng Trường không nắm lên tay của cô, dùng đầu ngón tay ở lòng bàn tay cô viết xuống: em không sai!

Hạnh Nhược Thủy gật đầu một cái, hít một hơi, chờ Viên Mộng cảm xúc có thể bình thường lại.”Viên Mộng, cô xem qua Forest Gump chứ?”

“Ừ.” Viên Mộng cắn môi gật đầu một cái, tầm mắt nhìn dưới mặt đất.

“Tôi cũng như rất nhiều người xem qua người mẹ A Cam cùng hiệu trưởng kia một màn, nhưng có ai phát biểu, bình luận qua nói A cam là một người mẹ xấu, không phải một bà mẹ tốt? Có câu nói, con không chê mẹ xấu. Mặc dù tôi không biết năm đó chuyện gì xảy ra, nhưng tôi có thể khẳng định cô là một cô gái tốt, cũng là một người mẹ tốt. Một người phụ nữ không có gì khác ngoài việc yêu thương con của mình, như vậy cô chính là một người mẹ tốt, ai cũng không có tư cách hủy bỏ tình cảm đó của cô cả!”

” nhưng ngộ nhỡ một ngày nào đó sự thật được sáng tỏ, hỏi đứa bé phải đối mặt ra sao với sự thật tàn khốc này? Nếu như đứa nhỏ ở lại bên cạnh của cô, cũng sẽ không có cơ hội xảy ra chuyện kinh khủng đó, sẽ là một điều thật tàn nhẫn cô hiểu không! Tôi hiểu rõ tôi ích kỷ, nhưng tôi thật sự là không nghĩ……”

Hạnh Nhược Thủy thương xót nhìn người phụ nữ đang khóc thầm, biết cô ấy trong chuyện này đang rơi vào ngõ cụt của chính cô. Có lẽ chỉ khi bức cô ấy đến đường cùng, cô ây mới có thể suy nghĩ lại mọi chuyện. Cô không ngừng được liền nói tiếp: “Cô không phải là Phúc An, làm sao cô biết đứa nhỏ không thể đối mặt? Phúc An là một nam tử, tương lai là phải là nam tử đầu đội trời chân đạp đất, nếu như chỉ chút chuyện này cũng không thể chấp nhận và đối mặt, như vậy sẽ đối mặt ra sao cuộc sống khó khăn sau này? Coi như đứa nhỏ được sự bao bọc, hậu thuẫn của gia đình, đây cũng có thể bảo đảm cái gì? Có thể bảo đảm cả đời đứa nhỏ sẽ trôi chảy sao?”

“Tôi ——” giọng nói của Nhược Thủy quá nghiêm nghị, Viên Mộng có chút kinh ngạc.

Hạnh Nhược Thủy căn bản không cho cô cơ hội giải thích, lời nói sắc bén hỏi: “ Bản thân cô tự nghĩ để đứa bé ở bên người để chúng ta chăm sóc, nhưng ngươi có tính đến hay không rằng chúng ta có nguyện ý nuôi đứa bé cả đời?”

“Nhược Thủy!” Hồi này, nghe cô nói Ưng Trường không cũng có chút nóng nảy.

Hạnh Nhược Thủy không để ý đến anh, vẫn như cũ không buông tha nói.”Tôi cùng Trường không bây giờ còn chưa có có đứa bé, tương lai chúng tôi có đứa bé thì sao? Tôi có đủ tinh lực chăm sóc hai đứa bé sao? Cô có thể bảo đảm tôi sẽ không thiên vị? Ngộ nhỡ đến lúc đó tôi chỉ chăm lo con của mình, mà không quan tâm Phúc An, làm thế nào? Thậm chí ta để mặc cho con của tôi khi dễ Phúc An, sẽ làm thế nào? Đến lúc đó đứa nhỏ sẽ hỏi tôi, tại sao như vậy thiên vị, có lẽ tôi sẽ nói cho Phúc An biết, bởi vì đứa nhỏ không phải con của tôi! Mà mẹ ruột của con, không cần con!”

“Đừng bảo là, cô đã nói với Phúc An! Tôi van cầu cô, không nên nói nữa!” Viên Mộng bịt lấy lỗ tai, lớn tiếng gào thét, rồi chạy thẳng vào trong phòng.

Hạnh Nhược Thủy nghe tiếng cửa đóng rầm một cái, thở ra một hơi, quay đầu lặng lẽ nhìn Thượng tá.”em không phải thật là quá đáng chứ?”

Ưng Trường không lắc đầu một cái, ôm bả vai của cô. anh biết vợ của mình sẽ không bao giờ đối với Phúc An đối xử không tốt, cô chỉ là muốn mở ra nút thắt trong lòng Viên Mộng.

“Lúc em còn đang học đại học, có một lần làm tình nguyện, đụng phải một người phụ nữ. Cô ấy đã nói với em một câu, đối với một người phụ nữ mà nói, tàn nhẫn nhất chính là chuyện máu mủ chia lìa.” Viên Mộng – cô ấy bây giờ thật sự quá cố chấp, đứa bé ở bên cạnh chúng ta rất tốt. nhưng bản thân Viên Mộng cũng không thể vui vẻ, bởi vì đứa bé của cô ấy không có ở bên cạnh. Đứa nhỏ có thể cả đời cũng sẽ không kêu cô ấy một tiếng mẹ, thậm chí không biết sự tồn tại của cô ấy. Đây đối với một người phụ nữ mà nói, thật quá tàn nhẫn!

“Vợ, ta hiểu!” Ưng Trường không nắm chặt cánh tay Nhược Thủy, tay khác thì từ từ vuốt tóc của cô.

Trong phòng, Viên Mộng chui đầu vào trong chăn, lặng lẽ khóc thút thít. Hạnh Nhược Thủy quá nặng lời, cô nhất thời không cách nào chịu đựng. Một câu kia”Cô là hay không đã hỏi tôi có hay không nguyện ý thay cô nuôi đứa bé cả đời” đối với cô mà nói, không khác nào đánh một đòn cảnh cáo!

Hồi lâu, Viên Mộng mới giận dỗi tựa như lau sạch nước mắt.”Tốt, đứa bé của tôi, tôi tự nuôi!”

nhưng kỳ thật, đây là thanh âm trong lòng của cô, chỉ là cô không muốn đi đối mặt thôi. Cô quá yêu con của mình, sợ chuyên mình ngồi tù sẽ là vết nhơ trong cuộc đời đứa bé.

Hạnh Nhược Thủy thẳng tắp nhìn tới trước cô, dùng sức gật đầu.”Rất tốt! Từ ngày mai trở đi,cô ở nhà tôi đi. Mặc dù Phúc An không phải là con ruột của tôi, dù gì tôi cũng chăm sóc thật lâu, tôi phải bảo đảm đứa bé ở với cô chung một chỗ trôi qua vui vẻ, mới không uổng công kêu tôi đây là mẹ bao lâu nay!”

Phúc An mới năm tuổi, nếu như Viên Mộng ngày ngày ở cùng, ắt là sẽ rất nhanh thích chấp nhận Viên Mộng thôi. Chờ bọn họ thiết lập tình cảm, mà có thể giao Phúc An cho Viên Mộng rồi.

Về chân tướng chuyện Viên Mộng ngồi tù, trờ về cùng Thượng tá cô muốn hảo hảo mà nói chuyện. Cô rất muốn hiểu rõ, năm đó sự việc ra sao!

“Này……”

……

Thành phố B, phi trường.

Một chuyến bay mới vừa hạ xuống, cho nên cửa ra phi trường người người đi lại đông đúc, vội vàng. không bao lâu đã yên tĩnh lại rồi. Phi trường cùng trạm xe vốn là như vậy, tới cũng vội vã, đi cũng vội vã, có ly biệt sầu não, nhưng cũng có lúc gặp lại tràn đầy vui sướng.

Cuối cùng đi ra là một cô gái cao gầy, cô đeo kính đen, một mái tóc quăn theo bước đi uyển chuyển cũng nhẹ nhàng nhấp nhô. Cô ấy mặc áo khoác đỏ rực lửa, bên trong là chân váy cân xứng màu đen bó sát, mang giày cao cổ, liếc mắt qua đoán chừng cũng tầm phải 10 cm.

Mặc dù đeo mắt kính nên che giấu một nửa dung mạo, nhưng từ phần da thịt trắng nón mịn màng lộ ra, môi trái tim quyến rũ, cả chiếc cằm nhon cùng phong cách ăn mặc, này 100% là một mĩ nữ.

Vòng eo của cô gái ấy nhỏ nhắn, như liễu yếu đu đưa theo gió rồi lại mang vẻ dẻo dai kia, dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người đàn ông. Cô ấy tay trái lôi kéo rương hành lý, tay phải chậm rãi tháo kính mát xuống. Trong nháy mắt, vẻ xinh đẹp phải gọi là điên đảo chúng sinh xuất hiện tại tầm mắt của mọi người bên, bốn phương một góc than tiếng sợ hãi.

Cô gái tựa hồ quen thuộc với chuyện như vậy, nên dường như chẳng có biểu hiện gì nhưng lại rất dễ nhận ra cô ấy vô cùng hưởng thụ loại cảm giác ngưỡng mộ từ mọi người như thế này.Ở cửa ra của sân bay, một chiếc đẹp mắt xe dừng lại, đó là một chiếc xe thiết giáp. Tựa bên cạnh thân xe là một chàng trai tướng mạo xuất chúng, trên người là một cỗ khí phách, phong cách uy nghiêm. Thấy cô gái xuất hiện, anh chậm rãi đứng lên, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt chỉ lộ ra nụ cười tươi tắn.”Tiểu Tranh, hoan nghênh về nhà.”

” anh hai.” Cô gái lúm đồng tiền như hoa, cùng anh ôm nhau.

“Lên xe đi, tất cả mọi người ở nhà chờ em đấy.” người đàn ông đó kéo cửa bên phía ghế phụ cho cô vào.

Cổ Tranh ngồi xuống, xe liền chạy ra ngoài sân bay.

Cổ Tranh nhìn cảnh sắc nhiều năm không thấy bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút hoài niệm. Nhiều năm như vậy, cô rốt cuộc lại trở về rồi. Giương mắt nhìn lên, trên bầu trời xuất hiện một màu đen điểm, là một con đại bàng lớn đang giang cánh.

Cổ Tranh nhìn nó, hình ảnh Trường không lại xẹt qua tâm trí. Nghe anh cùng ba nói, anh ấy hiện tại thành một con đại bàng chân chính! Thật ra thì, năm đó anh đã là một con Hùng Ưng. Chỉ là trải qua những năm này, anh tất nhiên xuất sắc hơn rồi!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.