Ngày ấy, lúc Đàm Bội Thi đi khám thai, mẹ Đàm lại bị cảm, Hạnh Nhược Thủy liền cùng cô đến bệnh viện kiểm tra.
Bụng Bội Thi đã có chút lớn, sau lần đầu tiên đi khám thai, nghe Đàm mẹ nói chuyện Phó Bồi Cương có chút hoảng hốt, kinh sợ. không có việc gì, chốc chốc lại sờ sờ bụng của cô muốn nói chuyện cùng đứa bé. Nghe Bội Thi nói, lúc ngủ Phó Bồi Cương đều vuốt bụng cô ấy, nếu không nằm ngủ cũng chẳng an tâm.
Đàm Bội Thi lập tức gọi điện cho cô để cô cùng tới bệnh viện với hai mẹ con cô ấy. Lần đầu tiên sờ tới đứa bé, cảm giác dưới lòng bàn tay khiến Nhược Thủy thấy thật sự rất kì diệu, cô không cách nào diễn tả hết bằng lời.
Thời khắc ấy, Nhược Thủy quả thật cảm thấy có chút mong chờ. Chỉ là, cô với Trường không còn chưa chính thức kết hôn cho nên họ vẫn làm các biện pháp. Cô nhớ báo cáo kết hôn đã sớm gửi lên từ sớm, lẽ ra nên được chấp nhận rồi chứ. Có lần cô đã dò hỏi Bội Thi và khẳng định thời gian hẳn là không lâu như vậy.
Cho nên, cô nhạy cảm suy đoán về một số chuyện xảy ra mà cô không hay biết. Chỉ là Thượng Tá không nói, cô cũng không hỏi, cô biết rằng có một số chuyện anh muốn tự giải quyết nên cô sẽ để anh lo liệu.
Lúc này, Bội Thi đang ôm bụng, Nhược Thủy đi bên cạnh đỡ cánh tay cô ấy. Hai người đi từ từ vào bệnh viện vừa đi vừa nói chuyện. Trên căn bản Nhược Thủy đang nghe Bội Thi to nhỏ về đứa bé trong bụng vận động thế nào, cảm giác ra sao …Tóm lại, đây ắt hẳn là niềm hạnh phúc của người mẹ đi.
Hai người cười cười nói nói, đi lên thang máy. Khoa phụ sản bệnh viện nằm ở ngay lầu ba. Hai người bất ngờ thấy một đôi nam nữ đi về phía phòng xét nghiệm, cả hai nhất thời ngây dại. Bởi lẽ, người đàn ông kia là Ưng Thượng Tá.
người phụ nữ kia mặc 1 áo khoác đen, chân váy kèm theo đôi giày thấp, trên cổ quàng chiếc khăn hoa văn. Cô ấy cúi đầu, bước đi rất chậm với vẻ không thoải mái. Bên cạnh,Ưng thượng tá tỏ vẻ quan tâm lo lắng. Do khoảng cách có chút xa, hai cô hầu như không nghe thấy họ nói gì.
Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra rồi từ từ bình tĩnh lại. Cô lôi kéo Bôi Thi đi về phía phòng khám phụ sản. Cơn giận của Đàm Bội Thi còn lớn hơn, cô nàng tức giận nói “ Ưng Thượng Tá thật quá đáng, Nhược Thủy chúng ta phải quay lại tìm anh ta tính sổ.”
Hạnh Nhược Thủy vội vàng kéo cô ấy lại.“ không! Bội Thi! không cần ”
Cô rõ hơn ai hết, trong lòng cô thật sự rất khó chịu bởi hình ảnh vừa rồi, nhưng cô tin tưởng anh.
“ Nhược Thủy ” Bội Thi gắt lên với cô. Cô chỉ trầm lặng trả lời:“ Bội Thi, ta tin tưởng anh ấy ”. Cô sẽ không bao giờ từ bỏ anh dù có khó khăn, cách trở nào, cô không nên hoài nghi người đàn ông của cô. “ Đi thôi, mình tin tưởng anh ấy nhất định sẽ nói rõ chuyện này với mình, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi ”
Trong quá trình kiểm tra thai với Đàm Bội Thi, biểu hiện của Hạnh Nhược Thủy thật sự rất bình tĩnh, tựa hồ chưa từng có sự xuất hiện của những hình ảnh vừa rồi.
Trái ngược lại, Bội Thi cứ chăm chăm nhìn sắc mặt cô, hỏi đi hỏi lại cô thật sự không có chuyện gì sao. Trong mắt Bội Thi, Nhược Thủy giống như cô búp bê yếu ớt, những hình ảnh vừa rồi hẳn là khiến Nhược Thủy kích động và choáng váng đi.
Hạnh Nhược Thủy lúc này chỉ biết cười cười nói: “ Mình thật sự không có việc gì mà, cậu yên tâm đi, Trường không là người đàn ông của tớ, tớ hiểu anh ấy rất rõ ”. Cô thầm nghĩ họ đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu như sự tin tưởng quan trọng nhất mà không có, như vậy thật quá uổng phí.
Ra ngoài sau khi kiểm tra xong đâu đấy, hai người kia đã không thấy. Buổi tối hôm đó, Ưng Thượng Tá cũng không về nhà. Hạnh Nhược Thủy đã chuẩn bị tâm lí, nhưng dường như là vô ích. Mặc dù tin tưởng anh, nhưng cô vẫn luôn hi vọng có thể biết rõ chân tướng, đơn giản chỉ vì quá để ý đến anh mà thôi.
…………….
Ưng Trường không đỡ Viên Mộng nằm xuống giường bệnh. Mấy năm nay, thân thể cô ấy ốm đau, hao tổn rất nhiều.Viên Mộng nằm xuống, thở phào nhẹ nhõm, suy yếu cười cười nói: “ Tôi không có việc gì, anh mau trở về đi. Đây đều là bệnh cũ không có gì đáng lo ngại ”.
Ưng Trường không nhìn khuôn mặt gầy gò của cô, trong lòng chính là cảm giác đau đớn như bị dao đâm. anh mặc dù đã lo liệu mọi chuyển ổn thỏa, nhưng dù sao đây vẫn là ngục giam, hoàn cảnh thật sự rất không tốt. Cô thân thể yếu ớt, giằng co mấy năm nay càng ngày càng suy nhược.
Ưng Trường không nắm tay chặt đến nỗi khớp sương nhô hẳn ra. Năm ấy, trong anh chính là nỗi thống hận muốn giết người mà tới giờ khắc này nó vẫn còn rõ nét trong tâm trí anh. Một lúc sau, anh chậm rãi buông lỏng vẻ mặt. “ Đừng nói chuyện, cô ngủ một giấc, tôi tìm người chăm sóc, cô yên tâm đi ”.
“ Tốt ”. Cô cười cười, nhắm hai mắt lại. Sắc mặt cô tái nhợt, tiều tụy,đáy mắt là một mảnh xanh đen. Ứng Trường không đứng trước cửa sổ rất lâu rồi mới dặn dò người chăm sóc cô một số chuyện, xong mới sải bước rời đi.
Ra khỏi bệnh viện, anh lái xe chạy thẳng tới bên ngoài một khu rừng cây mới dừng lại. Nhảy xuống xe, anh tìm một cây đại thụ, từng đấm từng đấm đánh vào thân cây to.
Bởi vì vô cùng dùng sức, trên mu bàn tay anh máu chảy ra rất nhanh. Thế nhưng anh lại giống như một chút đau đớn cũng không có. không những thế, tiếng đấm còn càng ngày càng mạnh, nhanh vang vọng trong khu rừng yên tĩnh.
không biết qua bao lâu, anh nện xuống đấm cuối cùng, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng. Một tiếng này giống như tiếng gào thét của con mãnh thú bị thương chất chứa sự không cam lòng, tuyệt vọng, khổ sở đến vô cùng
Ưng Trường không xoay người, từ từ cong hai chân lên, anh gần như ngồi sụp xuống mặt đất. Rồi cặp mắt anh kinh ngạc nhìn máu từng giọt, từng giọt tựa hồ nghe được cả âm thanh từ trên tay mình rơi xuống mặt đất.
Một lát sau, anh ngẩng đầu lên, nhìn trời xanh rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại. anh cắn chặt hàm răng, chân mày nhíu chặt giống như đang chịu đựng nỗi thống khổ tột cùng.
Rất lâu sau đó, anh mới chậm rãi mở hai mắt ra. Sự bình tĩnh đã khôi phục trong đôi mắt ấy, anh chỉnh lại trang phục, nhảy vào trong xe.
Chuyển xe, bay đi.
……
Một khoảng thời gian rất dài,từ ngày gặp anh cùng một người phụ nữ ở bệnh viện, Ứng Trường không chưa có về nhà. Trong khi, Phó Bồi Cương vừa trở về, thế nhưng anh lại chưa thấy bóng dáng.
Hạnh Nhược Thủy không ngừng tự nói với mình không nên suy nghĩ nhiều, phải tin tưởng anh. nhưng trong lòng cô, khúc mắc kia theo thời gian trôi càng ngày càng lớn. Cô thậm chí còn đang hoài nghi, liệu đó có phải là nhiệm vụ của anh? Có lẽ, người phụ nữ kia chỉ là đối tượng anh cần phải bảo vệ mà thôi.
nhưng loại suy đoán ấy hôm nay đã bị xóa bỏ.
“Vợ tôi đi đâu?” Ưng Trường không giơ tay lên xem, thời gian không còn lại bao nhiêu, chân mày không có cách nào giãn ra. Thời gian của anh rất gấp, nhớ vợ điên lên được, cho nên khẩn cấp chạy về với cô.
Mai ngạn đình uất ức nói: “Tôi cũng không biết. Tôi ngủ thiếp đi, tỉnh lại đã không thấy cô ấy.”
Đang lúc này, bên ngoài truyền đến vài tiếng vang. Ưng Trường không trong lòng vui mừng, vội vàng chạy ra ngoài.”Bà xã!” Hạnh Nhược Thủy vừa đem cửa chính đóng, nhìn đến anh, cũng sửng sốt một chút. Ngay sau đó, nở nụ cười tươi.” anh trở lại rồi sao?”
” anh nhớ em, cho nên trở lại. anh chỉ có một chút thời gian, rất nhanh sẽ phải đi làm nhiệm vụ.” Ngay sau đó một tay cầm lấy đồ trong tay cô, một tay ôm cô đi vào trong, dáng vẻ rất nóng lòng.”Vợ, có nhớ anh hay không?”
Hạnh Nhược Thủy nhìn anh, nghe lời của anh, nhớ tới chuyện ngày đó. nhưng rất nhanh, cô lại đem hình ảnh loại bỏ khỏi đầu. Trước tiên đem chuyện tìm hiểu kĩ càng, không nên để nó làm khổ mình cũng như người mình yêu thương.Cô bèn rạng rỡ cười “Nhớ, tất nhiên là nhớ rồi.” Đây thật sự là nỗi niềm trong lòng cô, không có gì cố giấu diếm. Nghe thấy thế, Ưng Trường không rất hài lòng, liền cúi đầu hôn lên hai cánh môi mềm mại của vợ yêu..
“Chị Tích Mộng.” Mai Ngạn Đình gọi một tiếng, trong lòng còn rất uất ức. Cũng khó trách, vô duyên vô cớ bị đánh mà. Hạnh Nhược Thủy chú ý tới trong tay cô ấy cầm rượu thuốc, gấp rút chạy tới hỏi: “Ngạn Đình, sao thế?”
” anh đá.” Ưng Trường không vội vàng thừa nhận. “Cô ấy ở trong phòng ngủ, anh cho là có trộm tiến vào.”
“Ngạn Đình, thật xin lỗi a. anh ấy là quân nhân, đây là theo phản ứng bản năng. Chị tới giúp em xoa bóp, khiến máu bầm tản ra là tốt.” Hạnh Nhược Thủy tắm rửa sạch sẽ, liền thay cô xoa nhẹ.
Mai Ngạn Đình làm sao mà chịu được đau đớn dạng này, vừa kêu vừa khóc.Thật quá thương! Hạnh Nhược Thủy một chút cũng không có xoa bóp nhẹ đi, xoa rất dùng sức.
Một lát sau, Ưng Trường không không nhịn được. Kéo tay cô lại.”Tốt rồi vợ, cô ấy cũng đỡ rồi. anh có chuyện muốn nói.”
Lời nói chưa dứt, liền lôi kéo cô liền hướng phòng ngủ trên lầu. Nhược Thủy bị kéo còn với lại một câu: “Ngạn Đình, trong túi có đồ, em lấy ra ăn đi.”
Vừa qua khúc quanh trên lầu, Ưng Trường không liền khom lưng ôm cô, mấy bước dài vọt vào phòng ngủ. Mục tiêu, đương nhiên là chiếc giường đặc biệt lớn kia.
Động tác kế tiếp, thả người ngã xuống, liền “ gặm cắn ” cô.
“Đừng, chờ em rửa tay đã.” Nhược Thủy một tay toàn mùi rượu thuốc có chút là lạ, khó chịu.
Ưng Trường không khẽ gọi một tiếng, ôm lấy cô đi vào bồn rửa tay bên cạnh. Lúc cô rửa tay, tay của anh không yên phận đã bắt đầu làm loạn duỗi đi vào vạt áo cô.”Vợ, enh nhớ em muốn chết!” Cho nên mặc dù chỉ có một chút thời gian, cũng muốn chạy trở về một chuyến.
“Ừ……” Hạnh Nhược Thủy phát ra một tiếng tiếng “ưm” thật thấp, bởi vì tay Thượng tá đã chạm đến điểm nhạy cảm trước ngực. Mà nút áo, còn thủ sẵn ở đấy thật chặt.Một tiếng này, làm cho ham muốn vốn mãnh liệt của Thượng tá không cách nào khống chế nổi. Đôi tay cởi quần của cô, so với cởi của mình nhanh hơn. không bao lâu, cô toàn thân không còn mảnh vải nhỏ rồi.
Phòng vệ sinh này có bồn rửa tay rất tinh xảo, phía trên mang theo một tấm gương cực lớn. Cho nên lúc này, Hạnh Nhược Thủy có thể nhìn đến cả bắp đùi bản thân, lúc này đang bị bàn tay Thượng tá thăm dò một cách khẩn cấp.
“Nhìn, vợ, em thật là đẹp!” thân thể cô mềm mại, bởi vì kích tình mà da thịt ửng đỏ, mê người, nhiệt tình tràn ngập. Hạnh Nhược Thủy nhìn mình trong gương, có chút xấu hổ không dám nhìn nữa.
“Ngoan, mở mắt.” Thượng tá đem chính mình lột sạch, dán thật chặt lên thân thể mềm mại, thơm ngát của cô. Thanh âm khàn khàn, mang theo mị hoặc.Hạnh Nhược Thủy bị mê hoặc rồi, ngoan ngoãn mở hai mắt ra. Thủy mâu mờ mịt, nhìn người phụ nữ trong gương nở nụ cười thẹn thùng mê người. Còn có, cô căn bản không ngăn cản được thân thể cao lớn phía sau lưng, bắp thịt tinh tế, rắn chắc dình chặt lấy cố thật khiến cô muốn thét chói tai.
Hạnh Nhược Thủy chưa bao giờ biết, khi nhìn mình trực tiếp qua gương, cô sẽ trở nên nhạy cảm như vậy. Cô căn bản không thể tưởng tưởng nổi, không cách nào kiềm chế, mặc cơn động tình đem chính mình bao phủ, theo động tác của anh phát ra tiếng “Ưm”. Cô nghĩ nhắm mặt lại, nhưng không nhịn được muốn nhìn. Mà bên tai cô, Thượng tá vẫn thủ thỉ những tiếng dẫn dụ cô.“ Vợ yêu, xem đi, em thật đẹp! không có gì so với em đẹp hơn ”. Thượng tá đã sớm say mê không thể tự thoát ra được, vừa cuồng dã chiếm đoạt, vừa nhìn hình ảnh như hoa như ngọc, mạnh mẽ, to lớn của cô và anh trong gương. Cô tựa như đóa hoa phù dung kiêu sa, e ấp, chậm rãi nở rộ trong làn hơi nước mờ mịt, làm cho người ta điên cuồng.
Tầm mắt Hạnh Nhược Thủy, từ nơi hai người kết hợp dời đến khuôn mặt của Thượng tá. Biểu cảm trên khuôn mặt anh cô nhìn thấy không nhiều, bởi lẽ mỗi lần hoan ái cô đều bị anh làm cho hồ đồ, mờ mịt, căn bản không có thấy rõ ràng.
Mà bây giờ cô có thể từ trong gương, nhìn thật rõ từng phản ứng của anh. Cô chưa bao giờ biết, phản ứng của anh có thể mang lại những rung động đến thế, thậm chí cô cảm thấy muốn tan chảy vì anh. Mỗi cái thở dốc nặng nề cũng khiến cô càng thêm nhạy cảm và vui sướng.
Gương khổng lồ chứng kiến màn yêu thương say đắm trong hơi nước này của họ, nếu có thể chỉ sợ cũng muốn nhắm hai mắt lại mà thẹn thùng. Hồi lâu, giọng thét chói tai vang lên cùng tiếng gầm nhẹ của người đàn ông, một cuộc kích tình chấm dứt. Ưng Trường không chôn mặt tại hòm vai của vợ, im lặng rủa thầm. Mẹ nó, anh còn chưa có thỏa mãn đâu! nhưng là, đã không còn thời gian rồi!
Đem lấy cô xoay người lại, ở trên mặt cô ấn xuống liên tiếp những nụ hôn.”Vợ, anh phải đi!” Thượng tá nhanh chóng mặc lại quần áo.
Hạnh Nhược Thủy cứ để thân trần như vậy, đi theo ra ngoài.Nhẹ giọng thủ thỉ: “Cẩn thận một chút. em cùng con chờ anh về nhà.”
“Chờ anh.” Ưng Trường không một tay ôm chầm lấy cô, hung hăng gặm cắn một cái, lật người từ cửa sổ nhảy xuống. Vẫn không quên kéo rèm cửa sổ xuống, không thể để cho vợ mình bị nhìn thấy.
Hạnh Nhược Thủy từ sau rèm cửa sổ ló đầu ra, nhìn anh nhảy vào trong xe, rồi biến mất luôn. Mặc dù anh không nghe được, nhưng cô còn nói thêm một chữ.”Tốt!”
Cô đột nhiên cười. Chỉ là trong tình yêu cô biết, cô và Thượng tá đều không thay đổi. Hình ảnh ngày đó, nhất định là có nguyên nhân. Rất nhiều người nói, chồng phản bội, vợ luôn là người cuối cùng được biết. Hạnh Nhược Thủy không cho là như vậy. Nếu như đủ quan tâm, khi anh thay đổi, cô là nhất định có thể phát hiện. Bởi vì, lòng của cô luôn luôn tồn tại, sống trọn vẹn ở trái tim anh.
Hạnh Nhược Thủy thở ra một hơi, nằm soài trên giường, nhắm mắt lại giống như vẫn còn đang say mê với khoảng thời gian vừa rồi.
Nếu như không phải là Mai Ngạn Đình vẫn còn ở dưới lầu chờ, cô thật muốn ngủ một giấc. nhưng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là vào phòng tắm tắm nước nóng.
Chỉ là, tâm tình cô tốt hơn nhiều, giống như căn phòng tràn ngập ánh sáng mặt trời vậy.