Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá – Chương 88 Triền miên. Cố nhân trở lại – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá - Chương 88 Triền miên. Cố nhân trở lại

Về đến nhà, không thể thiếu được một phen triền miên. Luôn luôn không bỏ qua dù chỉ là một lần lưu lại trên người.

“Trời sắp đổ mưa máu rồi! Thực sự có phải ăn trộm không?” Hạnh Nhược Thủy vừa chất vấn, vừa kéo chăn ra nhìn xuống người anh. Đến khi nhìn thấy tiểu huynh đệ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang của anh thì không nói nổi một lời. nhưng mà, ngày mai không phải Chủ Nhật sao? Ưng Trường không đầu bị rút gân?

Ưng Trường không biết vợ đang nghĩ cái gì, ôm lấy cô hôn một cái. “Mau ngủ đi, ngày mai còn có chuyện quan trọng cần phải làm.”

Sau đó, anh đành phải đi tắm nước lạnh.

Hạnh Nhược Thủy nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, nghi ngờ nằm xuống. Phỏng đoán ngày mai anh muốn làm gì, nghĩ đi nghĩ lại liền ngủ mất rồi.

Ưng Trường không tắt nước đi ra ngoài thì nhìn thấy vợ đã cuộn rúc vào chăn ngủ say sưa. Vội vàng dùng tay chà xát thân thể mình cho ấm rồi chui vào chăn ôm vợ ngủ. Chỉ là, không bao lâu sau ** lại ngẩng đầu lên, giằng co cả đêm, khổ sở không sao chịu nổi.

Hạnh Nhược Thủy không biết những chuyện này, ngủ thực an ổn.

Lúc Ưng Trường không thức dậy vào sáng hôm sau, nhịn không được, quấn lấy vợ, ở trên giường dây dưa một canh giờ mới thôi.

“ ** của người đúng là một đầu mãnh thú, một lần chưa mở được miệng, nhưng mà chỉ cần mở rồi, về sau sẽ rất khó đóng!” Vào thời khắc này, Ưng Thượng tá vô cùng khẳng định nói ra những lời cảm thụ này.

Sau khi triền miên, Hạnh Nhược Thủy vào phòng tắm. Ưng Trường không ân cần vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, mơ hồ nghe được thanh âm hừ hừ.

Ăn xong bữa sáng tình yêu của Ưng Trường không, Hạnh Nhược Thủy liền bị lôi ra ngoài cửa, nhét vào trong Hummer. “Này, rốt cuộc là đi đâu thế, sao lại thần bí như vậy?” Cô thật sự không nghĩ ra được, chuyện gì mà lại phải bí mật đến thế, lại còn khiến cho Ưng Trường không nhịn cả đêm.

Ưng Thượng tá mà đã không muốn nói thì so với khóa kéo còn chặt chẽ hơn. Dù sao bọn họ cũng là bộ đội đặc chủng, nếu như chuyện này mà cũng không làm được thì chắc chắn sẽ bị đào thải. Cái cảm giác ngày đó phải trải qua khiêu chiến tử vong vẫn còn rất rõ ràng. Đến anh là đội trưởng mà còn muốn bỏ đi cái biện pháp giày vò đấy.

Khi xe dừng lại tại một studio ảnh, Hạnh Nhược Thủy mới chợt tỉnh từ cơn mơ.

“ anh đã tìm hiểu rồi, mọi người đều nói studio này không tệ. anh cũng đã đặt trước với bọn họ rồi, chúng ta có cả một ngày.” Ưng Trường không kéo tay cô đi vào.

Cô đột nhiên rất cảm động, trước đã nói đến chuyện chụp ảnh cưới, nhưng anh luôn rất bận. Cô cho là anh đã quên mất,thế nhưng anh lại nhớ, còn chuẩn bị vô cùng tốt.

Chụp ảnh cưới là một chuyện tốt đẹp, nhưng cũng là chuyện khiến cho người ta mệt mỏi suy sụp. Mệt nhất dĩ nhiên là người phụ nữ, bởi vì phải hóa trang, thay đổi kiểu tóc, lại còn phải thay đổi vô số loại lễ phục phức tạp. người đàn ông thì đơn giản hơn nhiều, nhất là Ưng Trường không, sống chết không chịu để cho người ta bôi vẽ gì lên mặt mình.

“Khuyên nhủ chồng cô đi, trang điểm lên sẽ đẹp hơn rất nhiều.” Nhân viên nói với Hạnh Nhược Thủy.

Hạnh Nhược Thủy nhìn người đang đọc sách trên sofa, cười cười lắc đầu. “ anh ấy cả bên ngoài lẫn tính tình đều không thích hợp để hóa trang, không nên miễn cưỡng.”

Nếu như chịu để cho người ta bôi bôi trét trét lên mặt mình thì không còn là Ưng Trường không nữa rồi. Huống hồ tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, chí ít thì cô luôn thấy Thượng tá của cô là đẹp trai nhất.

Nhận thấy tầm mắt của vợ, Ưng Trường không ngẩng đầu, nhìn cô lộ ra nụ cười dịu dàng. nhưng biến mất rất nhanh, chỉ là một thoáng qua mà thôi.

Một đại soái ca cao lớn đẹp trai lại lạnh lùng, trong mắt chỉ có người phụ nữ của mình! Dù chỉ là một thoáng cũng đủ sát thương mấy em gái.

Rốt cuộc hóa trang tạo hình lần đầu tiên cũng xong, một đám người ngồi vào trong xe, lên đường tới địa điểm chụp ngoại cảnh.

Trước đó Ưng Trường không đã liên lạc, cũng nhắc đi nhắc lại anh không chụp chính diện, cho nên nhiếp ảnh gia ở đây đã sớm nghĩ các hình tượng phù hợp, còn dùng bút ghi lại hết trên giấy.

Bắt đầu chụp ảnh, cô dâu hướng về phía ống kính cười ngọt ngào, hạnh phúc như mật ngọt. Chủ rể hơn phân nửa là thâm tình nhìn tân nương, đừng nói chính diện, ngay cả góc mặt cũng không rõ ràng, khiến người ta không thể nào liên tưởng tới người thật.

Nhân viên cũng la hét tiếc nuối, Hạnh Nhược Thủy lại không có mấy cảm giác. Đây là thân phận của anh, không cần thiết phải nói.

Cuối cùng, nhiếp ảnh gia đưa lại cho Ưng Trường không hơn mười tấm hình một người, mặc quân trang xanh lá mạ, dùng lời nói để hình dung chính là đẹp trai chai mặt!

Nhiếp ảnh gia chụp rất sống động, luôn làm những động tác cứ như là tay bay lên không, chân đá ra quyền, sau đó mới chụp hình. Máy ảnh tách tách tách không ngừng, thanh âm đặc biệt động lòng người.

Những bức hình này Hạnh Nhược Thủy thích nhất!

Giằng co cả một ngày, cuối cùng cũng chụp xong. Cả đám người cũng mệt mỏi muốn chết rồi!

Hạnh Nhược Thủy ngồi vào trong Hummer, nghiêng người sang ôm cổ Ưng Trường không, hôn chụt chụt mấy cái. “Ưng Trường không, em thật sự càng ngày càng yêu anh rồi!”

Ưng Thượng tá ôm cô, hôn một cái thật dài, hôn đến khi cô thở không nổi mới bỏ qua.

Thật sự rất mệt mỏi. Chỉ là, dù có mệt nhưng vẫn vui vẻ!

Ban đêm nằm trên giường, Hnạh Nhược Thủy vẫn mong chờ ảnh được rửa xong, cô muốn thưởng thức tư thế oai hùng của Ưng Trường không. Lại nói, nhiếp ảnh gia đó thật giỏi, lại còn thay Ưng Trường không chụp mấy kiểu ảnh một mình. Về sau mà có cơ hội, cô sẽ giới thiệu anh ta với mọi người.

Sáng hôm sau Ưng Thượng tá sẽ phải về bộ đội. Buổi tối, anh không chút để ý đến mệt mỏi cả một ngày, quấn lấy cô giằng co tới hơn nửa đêm.

Hạnh Nhược Thủy bị giày vò rất thảm, nhưng nghĩ đến anh đi lần này không biết đến bao giờ mới có thể trở về, cô vẫn chịu đựng không cầu xin tha thứ. Nhiệt tình đáp lại khiến Ưng Trường không thật tận hứng. Chờ đến khi anh thỏa mãn, cả người cô đã mềm nhũn, nhắm mắt lại liền ngủ mê man.

Ưng Trường không cực kì đau lòng, ôm cô không chịu buông tay. Đối với chuyện phê chuẩn báo cáo kết hôn gặp vấn đề, anh không có nói cho cô biết. Chuyện phiền não này chỉ cần anh giải quyết, cô cứ vui vẻ là được rồi.

Nửa đêm triền miên, nửa đêm mộng đẹp. Trời đã sáng.

……

Đề án của công ty vật dụng hằng ngày ở phía trước, công ty kẹo XXX ở phía sau.

Một tuần sau, Hạnh Nhược Thủy thu được tin tức tốt, bọn họ đã thành công. Để cảm ơn những đoàn đội đã đặc biệt cực khổ, Hạnh Nhược Thủy mời khách ăn cơm.

Chỉ là không nghĩ tới, sẽ trùng hợp như vậy mà gặp phải Gary. Lúc ấy Hạnh Nhược Thủy đi rửa tay, lại đụng phải Gary từ phòng rửa tay ra.

“Moon? Thật là trùng hợp, không nghĩ tới có thể gặp cô ở đây.” Gary trưng ra khuôn mặt tươi cười chào đón.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng chào hỏi, cũng lộ ra một nụ cười thân thiện. “… Gần đây mọi người tương đối bận rộn, cho nên tôi mời họ ăn bữa cơm, cảm ơn bọn họ luôn.”

“Xem ra Moon thật là một Giám đốc tốt. là bận vì chuyện đề án sao?” Gary lau tay, ánh mắt nhìn cô không chớp.

Hạnh Nhược Thủy cười gật đầu một cái.

“Năm nay có thêm hai nhà cung ứng tham gia đề án, quả thật cạnh tranh lớn hơn nhiều. nhưng mà cá nhân tôi vẫn có thói quen coi những người cùng hợp tác là bạn bè. Có lẽ hôm nào chúng ta có thể ra ngoài ăn bữa cơm, nói chuyện một chút.”

“Được, vậy khi nào rảnh thì gặp nhau, hẹn gặp lại!” Hạnh Nhược Thủy cười cười, bước đi.
“Rất ngon! Tài nấu nướng của vợ anh là đỉnh nhất!” Ưng Trường không trả lời, trong lòng vang lên một thanh âm: vợ nhà mình thật là tốt!

Một đám chiến sĩ gào khóc, thật ghen tị mà. “Đội trưởng, chị dâu thực sự đem anh biến thành đại gia rồi! Đội trưởng, bây giờ em chính thức bày tỏ với anh ghen tị trần trụi!”

“Xin mời thoải mái ghen tị, tôi rất hào phóng!” Ưng Thượng tá cười toe toét.

Lời vừa nói ra đã khiến một đám người hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải là không bỏ được thức ăn của chị dâu, bọn họ sẽ phải liên hiệp lại cho đội trưởng chút màu sắc. Lại nói, bọn họ hợp lại có thể đánh được đội trưởng sao?

Hạnh Nhược Thủy không gia nhập làm ầm ĩ với bọn họ, chỉ cười cho bé con ăn cơm. Sợ nó bị hóc xương cá nên đặc biệt gỡ xương ra.

Thượng tá nghĩ thầm, trong lòng mấy người lính này, tìm vợ thì phải như chị dâu vậy, đây là bọn họ cùng chung tiếng nói.

người đàn ông làm lính, hơn phân nửa là thích người phụ nữ dịu dàng. Đừng hỏi tại sao, có lẽ là cương nhu vốn nên đi cùng với nhau. Làm một người lính phải xa quê hường, xa nhà quá nhiều nên luôn tồn tại nhớ nhung. Để có cảm giác như một mái nhà, yếu tố đầu tiên cần phải có là một người phụ nữ ấm áp. Vậy nên người lính đối với người phụ nữ có học thức, có thông minh tài trí gì đó, thật ra cũng không quá để ý. Bọn họ chỉ hi vọng khi mình huấn luyện trở về có một chiếc đèn lặng lẽ cho họ ánh sáng; khi bọn họ hết nhiệm vụ trở lại có thể có một giọng nói ôn hòa nói câu ‘ anh đã về!’; khi bọn họ mệt mỏi có một người phụ nữ dịu dàng cười mà đưa trà đưa cơm……

Đến bây giờ anh vẫn nhớ, lần đầu tiên về nhà thấy có ánh đèn nhỏ vẫn đang sáng thì anh cơ hồ rơi lệ. Đối mặt với mưa bom bão đạn anh chưa từng nghĩ đến chuyện rơi lệ, nhưng đối mặt với ánh đèn đó thì anh dường như không nhịn được. Vậy mà không chỉ là một chiếc đèn, còn có một người phụ nữ đang yên lặng chờ đợi người đàn ông trở về…..

Bởi vì chuyện xin kết hôn, anh phải nghĩ tới Cổ Tranh vốn đã bị quên. Dù năm đó Cổ Tranh không phản bội thì bọn họ cũng chẳng thể đi được xa. Bởi vì Cổ Tranh không phải người có thể yên lặng chờ đợi, cô ta luôn hành động tùy ý, mong muốn cả thế giới xoay chuyển quanh mình. Như vậy, hai người nhất định là không có kết quả. May mắn thay, số phận đối với anh không quá tệ, để cho anh sớm nhìn rõ mà được cùng xây dựng mái nhà với Nhược Thủy.

Hạnh Nhược Thủy nghe thấy những binh lính kia kêu la mà Trường không lại không nói tiếng nào, kì quái quay đầu nhìn anh, phát hiện anh tựa hồ đang xuất thần. Đẩy đẩy một cánh tay của anh. “Sao vậy?”

Ưng Trường không khôi phục tinh thần, cười cười lắc đầu. “ không có gì đâu. em đưa nhóc con cho anh, em ăn chút gì đi. Bận rộn lâu như vậy, em chắc chắn đói bụng lắm rồi!”

Đây là sự dịu dàng của Ưng Trường không, Hạnh Nhược Thủy cười hưởng thụ, đem Tiểu Phúc An thả vào giữa hai người.

“Chị dâu, chị dâu, khi nào chị giới thiệu đối tượng cho bọn em?” Ăn chơi vui vẻ xong rồi lại bắt đầu quay lại vấn đề này.

Dĩ nhiên rồi, cưới vợ là chuyện quan trọng biết bao! Bọn họ cũng muốn được như đội trưởng vậy, có cơm nóng để ăn, có người chăn ấm!

Hạnh Nhược Thủy lần nữa dở khóc dở cười. “Vậy cũng phải gặp được cô gái thích hợp đã, chẳng lẽ cậu muốn tôi biến một phát ra một người à? nhưng mà, nếu cậu không ngại người quá nhỏ so với cậu thì có ngay người ứng tuyển.”

Hạnh Nhược Thủy cười híp mắt, trong lòng có chút ý xấu.

Dĩ nhiên Ưng Trường không nhìn là hiểu, vợ anh muốn làm chuyện xấu.

nhưng mà những binh lính này không hiểu, trong ấn tượng của bọn họ, chị dâu dịu dàng là người vô cùng tốt, chắc chắn sẽ không đùa bỡn bọn họ.

“Chị dâu, chỉ cần người đó có thể chấp nhận được bọn em, nhỏ tuổi một chút cũng không sao cả. Phải không?”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Chị dâu, chị đang nói ai thế?”

Hạnh Nhược Thủy mím môi cười, chỉ chỉ Đàm Bội Thi. “Có thấy cái bụng của chị dâu Phó gia của các cậu không? Tôi đoán đó là một tiểu công chúa, các cậu ai quan tâm thì có thể xí trước.”

Một đám chiến sĩ nghẹn họng nhìn trân trối, bị đùa giỡn thật thảm.

Đàm Bội Thi bất mãn. “Bạn học Hạnh Nhược Thủy à, sao lại dám có suy nghĩ muốn động đến bảo bối nhà tớ? Phó Bồi Cương, cắn cô ấy!”

Nhất thời, mọi người cười ầm lên.

“Vợ à, chúng ta để bảo bối cắn có được không?” Phó Bồi Cương vội vàng đưa ra lời đề nghị.

……

Náo nhiệt mãi cuối cùng cũng ăn xong, thức ăn một miếng cũng không còn thừa, bát đĩa sạch sẽ chỉ còn lại dầu mỡ. Các chiến sĩ rất tự giác, bảo chị dâu mệt mỏi nên họ đi rửa bát đũa.

Hạnh Nhược Thủy cũng không khách khí với bọn họ, để hết mọi việc lại. Bởi vì thật sự mệt mỏi, cô tiêu hóa cũng không được tốt nên liền mang nhóc con đi ngủ.

Cô vừa trở lại phòng ngủ của bọn họ, Ưng Trường không liền đẩy cửa tiến vào. “Sao không chơi cùng bọn họ?”

Ưng Trường không ôm cô, không nói lời nào, cúi đầu gặm.

Hạnh Nhược Thủy cười không nổi mà khóc cũng chẳng xong, biết bọn họ sáng sớm ngày mai sẽ phải về bộ đội, cô không nói gì, chỉ nhắm mắt để mặc anh tùy ý giày vò. nhưng mà không thể bỏ các anh em ở ngoài quá lâu nên Trường không chỉ muốn qua loa một lần. Đi tới ôm cô, mặt chôn trong hõm vai cô, từng tiếng kêu vợ.

Vậy cũng thật là đáng thương khiến lòng Hạnh Nhược Thủy mềm mại, ngẩng đầu hôn lên mặt anh rồi lại hôn. “Mau đi xuống đi, lần sau anh trở lại muốn thế nào cũng được, được chưa?”

“ không cho cầu xin tha thứ!” anh lầu bầu, thanh âm gay gắt. Lại ở trước ngực cô cọ xát mới không cam nguyện rời đi.

Một đám binh lính ở phòng khách chơi đùa đến hơn nửa đêm mới như bí đỏ mà lấy chăn đệm đi ngủ.

Buổi tối đầu tiên ngủ nhà mới, Hạnh Nhược Thủy cả đêm nghe ồn ào rồi lại nghe tiếng ngáy. Sáng ngày hôm sau lại dậy làm điểm tâm, để cho bọn họ ăn rồi mới trở về quân đội. Mặc dù cả đêm nghỉ ngơi không tốt nhưng tâm tình cũng không thể bị ảnh hưởng.

Ngược lại, Ưng Trường không cực kì khó chịu, bởi vì mấy anh em ở đây nên anh không thể tránh trong phòng để thân thiết với vợ cho đủ. Đến khi bọn họ ngủ rồi thì vợ cũng đã ngủ say, anh không có cơ hội.

……

Cửa chính của trại tạm giam loảng xoảng mở ra, từ bên trong xuất hiện một người, rồi lại loảng xoảng đóng vào.

Đó là một người phụ nữ với thân hình nhỏ nhắn. Cầm trong tay một bọc quần áo đơn giản. Cô đi vài bước rồi đứng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam. Một lát sau, cô thu hồi tầm mắt, chậm rãi quay đầu nhìn về phía trong nhà giam.

người gác cổng khoát tay. “Ra khỏi nơi này rồi thì đừng quay đầu lại, đi nhanh lên, đi nhanh lên!”

người phụ nữ cười cảm kích với gác cổng. “Cảm ơn!” Xoay người, từ từ cất bước, vẻ mặt có chút mê man.

Đúng lúc này, một chiếc Hummer phóng như bay tới, dừng bên cạnh cô. Một người đàn ông từ ghế tài xế bước xuống, cao lớn rắn rỏi, đó chính là Ưng Trường không.

người phụ nữ cười cười với anh. “Cậu đã đến rồi!”

Ưng Trường không nhận lấy hành lý từ trong tay cô, nói: “Về nhà thôi!” Sau đó, mở cửa xe để cho cô ngồi vào.

người phụ nữ quay đầu nhìn trại tạm giam rồi mới chui vào. Xe khởi động, cô quay đầu lại, lặng lẽ nhìn cánh cổng kia. Giống như đang ở trong lòng lặng nói một tiếng hẹn gặp lại. Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, không thể làm gì khác hơn ngoài cố gắng bước lên phía trước.

Hummer lướt đi, rất nhanh đã biến mất. Bụi bặm cuộn lên, lưu lại mấy phần hơi thở bi thương.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.