Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá – Chương 87 Ai vì ai mà mê đắm – Botruyen
  •  Avatar
  • 30 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá - Chương 87 Ai vì ai mà mê đắm

Nếu như không cần nghĩ đến giá cả, căn hộ bán hay cho thuê với giá trung bình thì nhanh chóng sẽ có người đến.

Bọn họ không chỉ có mua, hơn nữa là một căn biệt thự, thiết kế lắp đặt cái gì cũng đã hoàn thành. Dù sao cũng là ở khu biệt thự cao cấp, không vì các thiết kế mới mà hỏng mất địa vị của mình, cho nên có thiết kế lại cũng không là vấn đề. Chỉ vì giá hơi cao nên chưa bán được.

nhưng mặc kệ là căn hộ do chính mình thiết kế, cũng không phải là có thể lập thức vào ở ngay được, dù sao sức khỏe cơ thể bản thân quan trọng hơn. Cho nên Hạnh Nhược Thủy gọi người đến dọn dẹp lại nhân tiện trừ đi mùi ô nhiễm, dù sao cũng không phải là không có chỗ ở.

Thời gian dọn nhà đã định, Ưng Thượng tá phải trở về bộ đội. Khó trách anh vô cùng lo lắng mà mua nhà.

Hạnh Nhược Thủy làm cơm tối, anh ăn xong liền vội vàng đi. Cô vội vàng dặn dò anh, lần sau trở về nhất định phải gọi điện thoại, bọn họ còn muốn đi chụp hình cưới đấy.

Ưng Thượng tá ừ hai tiếng, hôn trộm cô một cái, liền từ cửa sổ nhảy xuống rời đi.

Hạnh Nhược Thủy nhìn chén đĩa đầy bàn, bỗng chốc không còn sức lực. Tới cũng vội vã đi cũng vội vã. Vui mừng còn chưa hết, anh lại rời đi. Chỉ là, đây chính là cuộc sống cô lựa chọn, không có gì oán trách. Huống chi, cuộc sống có một chút khó khăn như vậy, chờ đợi và vui mừng, cũng là tốt vô cùng.

không phải sao?

Tham gia hội nghị tổng kết khuyến mãi đầu năm mới của công ty kẹo cao su XXX. Vốn là có Tổng giám tham gia cũng đã đủ rồi, nhưng mà bởi vì trước là do Bội Thi đảm đương, cho nên Hạnh Nhược Thủy muốn lợi dụng cơ hội mà xuất hiện, cũng tốt coi như là coi trọng công ty.

Nên năm mới khuyến mãi trừ công ty Bồi Ưng, còn có khác hai công ty cũng cạnh tranh ở đây, cục diện trước mắt là chia ba thiên hạ.

Hai công ty lớn khác cùng kẹo công ty cao su XXX là quan hệ hợp tác lâu dài, cho nên bọn họ kinh nghiệm vô cùng phong phú. nhưng là có câu nói, làm một việc đã lâu dễ dàng mệt mỏi, cũng liền dễ dàng lộ ra một vài vấn đề. Hơn nữa công ty bọn họ càng lớn, sau lưng phân lợi càng nhiều người, cứ như vậy ra giá sẽ khó mà chiếm ưu thế.

Mà chính hai điểm này, Bồi Ưng đã chiếm được một phần ba cơ hội.

Bồi Ưng là công ty nhỏ mới hoạt động, phương diện kinh nghiệm tự nhiên là có chỗ chưa đủ, nhưng là tay mới vào nghề nên sẽ nghiêm túc với từng chi tiết trong hạng mục. Bởi vì quan hệ cùng khách hàng không có thân thiết, cho nên phải dựa vào chất lượng mà nắm chắc phần thắng trong tay. Mà phần vốn xoay vòng của Bồi Ưng cũng rất thấp, tự nhiên ra giá cũng sẽ thấp nên giành được ưu thế.

Thật ra mà nói, nếu nói Bồi Ưng vẫn còn thiếu kinh nghiệm quả thật chưa chính xác. Bởi vì Hạnh Nhược Thủy cùng Đàm Bội Thi cũng có kinh nghiệm trong nghành quảng cáo, Hạnh Nhược Thủy cũng từng làm việc trong công ty đứng đầu cả nước chuyên về quảng cáo, hơn nữa khẳng định là kinh nghiệm rất cao. Mà Tổng giám Hạ Mặc cũng là người vô cùng kinh nghiệm, thật ra đây chính là một đội vô cùng chuyên nghiệp.

Vì vậy, việc khuyến mãi năm mới vừa phát động, Bồi Ưng đã vô cùng ưu tú. mặc dù trong quá trình có một vài vấn đề nhỏ xẩy ra nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến thành tích.

Hạnh Nhược Thủy xem kỹ email do Bội Thư gửi đến, bên trong thư là những lời khen ngợi rất nhiều lần của khách hàng. Đây chính là chứng minh tốt nhất.

Lần này báo cáo tổng kết, là tất cả tâm huyết của Bồi Ưng.

Hai công ty kia gồm một quản lý cùng hai trợ lý hạng mục tham gia, Bồi Ưng thì mang cả đội thực hiện hạng mục đến. chỉ là hội nghị diễn ra, các bộ phận cũng như các công ty khác phải tách ra không được tham dự.

Hạnh Nhược Thủy cho là, mỗi một lần hội nghị, nhất là mỗi một lần tổng kết hội nghị, đều là một quá trình học tập. Vì vậy, nếu như có thể, cô là hi vọng mỗi nhân viên đều có thể tham gia. Trước đó, Hạ Mặc đặc biệt xác nhận nơi diễn ra hội nghị có sức chứ đủ lớn. không thể tới tận nơi tham gia, đành phải tham gia hội nghị qua điện thoại.

Khách hàng tham gia là một quản lý thị trường thêm hai người phụ tá, nên mới chia ra hai nơi dành cho quản lý và phụ tá.

Khách hàng quản lý thị trường là một người đàn ông, ước chừng bốn mươi tuổi, bề ngoài xem ra còn là rất trẻ tuổi. Mang mắt kính, dáng vẻ rất lịch sự.

Hạnh Nhược Thủy theo chân bọn họ, lúc bắt tay cùng phòng quản lý thị trường Gary, không biết là vô tình hay cố ý, có vẻ hơi lâu hơn một chút.

Hạnh Nhược Thủy thật ra có lúc rất để ý tác phong của người khác, cũng giống như lúc này, Gary để lại cho cô ấn tượng không gọi là tốt lắm. Chỉ là người ta là khách hàng, cô phải chấp nhận.

Cả quá trình hội nghị vô cùng thuận lợi, bởi vì thành tích nổi bật. Đối với cả trong báo cáo nói lên một vài vấn đề cải tiến, dự phòng, cùng với đề nghị hạng mục sau này, cũng được đánh giá rất cao.

Hội nghị kết thúc, Hạnh Nhược Thủy tự nhiên nói mời mọi người ăn cơm, coi như là để mọi người quen biết nhau hơn.

Gary mang theo hai phụ tá đến nơi hẹn.

Trong bữa tiệc, Hạnh Nhược Thủy cùng Hạ Mặc nói chuyện với Gary coi như là…

“Nếu như phiền cô Moon có thể cho biết cô bao nhiêu tuổi rồi không?” Gary đổi đề tài, từ công việc chuyển đến đời tư của Hạnh Nhược Thủy.

Hạnh Nhược Thủy mặc dù trong lòng không thích, nhưng vẫn là cười: ” không sao, năm nay tôi hai mươi lăm rồi”

Cô theo bản năng sẽ phải thêm một câu”Đã không trẻ tuổi nữa”, đây là cùng bạn bè anh nói chuyện trời đất nhắc tới số tuổi phải nói lời nói này. Nghĩ đến tuổi của Gary, cô vội vàng ngăn lại.

Gary cười híp mắt.”Thật là hậu sinh khả úy. Khi tôi ở tuổi cô có lẽ là kẻ vô tích sự rồi.”

Được nở mũi như vậy, dĩ nhiên là không được tự nhiên.

“Chưa chi đã tròn mắt rồi, Gary là đang nói đùa với chúng ta đấy. Khi anh ấy đang ở tuổi chúng ta khẳng định đã là một con hắc mã rồi?”

“Đúng, đúng…!”

Mấy người trợ lý không cần nghĩ, cũng vội nói hết những lời tâng bốc Gary lên, làm cho tâm tình ông ta thật sảng khoái.

Hạnh Nhược Thủy mượn cơ hội đi rửa tay, thổi phồng một hơi, vốc nước lên rửa mặt, nhìn trong gương mình khẽ mất hồn. bất kể lúc nào, cô đều không có cách thích nỗi những trường hợp xã giao đầy nịnh nọt như vậy. Chỉ là, đây cũng là một thách thức dành cho bản thân mình.

Dã Lang từng nói, không phải cả đời ta có thể tùy theo ý mình, đôi lúc cũng nên làm bản thân mình chịu một chút uất ức. Đây là chân lý cuộc sống.

Khi Hạnh Nhược Thủy đi ra khỏi phòng rửa tay, vừa vặn đụng phải Gary đây không phải là vô tình đụng mà là thật sự đụng phải.

Thật là trùng hợp hôm nay, cô lại mang giày cao gót, va chạm như vậy nhất thời dưới chân lảo đảo, thật may là cô phản ứng nhanh, lắc mình xoay người mấy cái, đã có thể đứng thẳng một cách vững vàng.

Tay của Gary vẫn lơ lững trên không, cốt ý là chờ đỡ lấy cô. Ông ta ngẩn ra, ngay sau đó khôi phục nụ cười.”Tốt, rất có bản lĩnh. Moon có phải cô khiêu vũ cực tốt phải không? Nếu như là vậy, hôm nào hen cô đi nhảy một điệu.”

” không có. Chẳng qua là năm đó khi học đại học có mộ thời gian nhảy aerobics, mới vừa rồi cũng là vận khí tốt. Chúng ta trở về đi thôi.” Hạnh Nhược Thủy cũng không muốn nhảy một điệu cùng ông ta.

Gary cười ha ha.”Moon quá thật khiêm tốn.”

Một bữa cơm, cuối cùng là cũng ăn xong rồi.

Trước khi đi, Gary còn nói hôm nào hẹn ra mọi người cùng nhau chơi bóng.

Bọn họ không thể làm gì khác hơn là đáp lời. Khách hàng là thượng đế mà.

Trên đường trở về, Hạ Mặc nhắc nhở Hạnh Nhược Thủy: “Chị, về sau nên cách xa gã Gary đó xa xa một chút.”

“Tôi hiểu mà.” Hạnh Nhược Thủy trong lòng rất ấm áp, những người này là thật lòng quan tâm cô.”Quy tắc ngầm trong kinh doanh chỗ nào cũng có, tôi sẽ cẩn thận một chút.”

Như Minh Nguyệt đứng lên.

“Chúng tôi tình cờ gặp nhau, rất ngoài ý muốn, cho nên uống chung ly cà phê. Nếu không cũng ngồi xuống uống một chén?” Hạnh Nhược Thủy đứng lên, thay cô giải vây.

Thương Duy Ngã sắc mặt có chút thả lỏng, ngồi xuống.

Chỉ là ba người không khí rất lúng túng, tựa hồ nói gì đều không thích hợp. Cuối cùng, thương Duy Ngã lên tiếng.”em đến thành phố A làm gì?”

“Đi công tác.”

“Nha.”

không khí, lần nữa trở nên lạnh cứng.

Như Minh Nguyệt cười lên.”Tôi đi trước, hai người từ từ nói chuyện. Hẹn gặp lại.”

Hạnh Nhược Thủy vừa muốn nói, cô đã sải bước đi rồi. Từ cửa sổ nhìn, có thể thấy bóng lưng cô đơn của cô.” anh không nên đối xử với cô ấy như vậy!.”

Thương Duy Ngã hừ một cái, không lên tiếng. Chỉ là bưng cà phê, nhìn cô.

“Giữa chúng ta đã kết thúc, anh cũng nên thông suốt, cần gì phải làm như vậy? nếu anh có thể để cô ấy bên cạnh, em nghĩ ít nhất anh cũng có thích cô ấy.” Thương Duy Ngã thật ra thì cũng không hoa tâm, lại càng không lạm tình. Trước không ngừng mang phụ nữ về nhà, cũng chỉ là vì kích thích cô thôi.

Mỗi người sinh mệnh trong cũng sẽ có thật nhiều người tới tới lui lui, không quan hệ thời gian. Nếu như thật sự có duyên, mới có thể vẫn dừng lại. Nếu như vô duyên, nếu cứ ép buộc, cuối cùng cũng là uổng công.

“Thế nào, còn muốn làm bà mai? Nhược Thủy, em không phải cảm thấy này có chút tàn nhẫn sao?”

Hạnh Nhược Thủy cứng họng. Trầm mặc một hồi, vội vàng đứng lên.”em phải đi, còn phải về khách sạn thu dọn đồ đạc lên máy bay, gặp lại!”

Cô vội vàng rời đi, Thương Duy Ngã nhanh chóng được cổ tay của cô.” anh tiễn em.”

Hạnh Nhược Thủy vội vàng kéo tay anh ra.” không cần. em tự mình đi là được rồi.”

Cuối cùng, cô vẫn bị thương Duy Ngã lôi kéo qua đường, nhét vào trong xe.

Hạnh Nhược Thủy vốn cho là mình có thể tránh thoát, lại phát hiện cư nhiên không làm được. Cũng thế, Thương Duy Ngã xuất thân cũng là lính, cô thật là không có khả năng mà làm khó dễ được anh. Nói địa chỉ khách sạn, cô nhất quyết nhìn ra ngoài cửa xe, chứ không muốn nói chuyện với anh.

Thương Duy Ngã cũng không mở miệng, giống như là không lời nào để nói.

Mà cũng không có ai chú ý tới, một giây sau khi xe rời đi, tại phía sau một gốc cây nào đó, xuất hiện một bóng dáng yểu điệu. Nhìn bóng dáng xa xa kia, trong mắt một mảnh bi thương.

Biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, lại như cũ khăng khăng một mực. nhưng người nào lại nên vì ai cả đời chấp nhất? Cũng chỉ là, thời gian chưa đến thôi.

Động lòng người có lúc chính là như vậy, khi người ta quấn quýt si mê, bạn không phải chú ý tất cả chỉ muốn thoát khỏi thậm chí không tiếc tổn thương anh. Mà đến khi bạn muốn quý trọng, người ta đã rời khỏi, không để lại một chút gì gọi là vết tích.

Cho nên, nên quý trọng nhất định phải quý trọng. Mất đi mới hối hận, có lẽ đã là chậm quá.

……

Hạnh Nhược Thủy bay từ thành phố A, đã nửa đêm hơn mười hai giờ. Vừa ra cửa phi tường, lại thấy được chiếc Hummer của Thượng tá, nhất thời vui mừng vô cùng.

Cũng không kịp nhớ đên Hạ Mặc đang ở một bên, còn có những hành khách khác, vội lao đến ôm cổ thượng tá. Cười thật đáng yêu.”Sao anh lại tới đây?”

Thượng tá chau chau mày.”Vợ anh nửa đêm canh ba về nhà, anh không lo lắng gặp phảibọn yêu râu xanh biến thái à? Hoặc là gặp phải phần tử khủng bố thì sao, anh sẽ đi nơi nào tìm được người vợ tốt như vậy?”

Hạnh Nhược Thủy khanh khách mà cười, lời thượng tá dành cho cô có vẻ có tác dụng. Thật giả đã không quan trọng, quan trọng là cô hiện tại rất vui vẻ.

” anh Ưng.” Hạ Mặc chờ hai người âu yếm một phen, mới đi tới chào hỏi.”Chị, anh đây thật sự là lo lắng tôi lừa chị bỏ trốn đấy, cho nên vội vã chạy tới ngăn chặn.”

Thượng tá đá một cái.”Vậy cậu còn không chịu đi đi!” Thượng tá là một vại dấm, hơn nữa còn là một vạ dấm vô cùng chua. Đối với từng người đi bên cạnh vợ là đàn ông, anh đều không yên tâm.

“Ai nha!” Hạ Mặc nhanh chóng tránh xa, cũng không thèm để ý Thượng tá thô lỗ, đối với Hạnh Nhược Thủy nói, “Chị, vậy tôi đi trước.”

Hạnh Nhược Thủy cười gật đầu một cái, không có về cùng anh. Thượng tá cũng đã lâu chưa về nhà, muốn có thế giới của hai người cũng rất vất vả, cô cũng muốn nắm chặt thời gian này.

Đem cái bóng đèn đuổi đi, Thượng tá đưa vợ về, hành lý đáng thương bị anh nhét vào phía sau, lại mở cửa xe cho vợ vào ngồi kế bên.

Hạnh Nhược Thủy điều chỉnh tốt chỗ ngồi, thoải mái vùi ở bên trong.” anh về khi nào?”

“Tối hôm nay. Ngay cả nhà cũng không vào, liền chạy thẳng tới tới nơi đây rồi. Hả?” Thượng tá khoe mẽ, đem mặt nhích lại gần phía cô.

Hạnh Nhược Thủy tiến tới, dùng sức hôn mấy cái.

“Ở thành phố A, không gặp người không nên gặp chứ?.” Thượng tá còn băn khoăn chính là nhân vật nguy hiểm kia.

“Có gặp” Hạnh Nhược Thủy biết rỏ tính khí của anh, vội bồi thêm một câu.”Ở trên đường tình cờ gặp, yên tâm, anh ấy gì cũng không làm.”

” anh ta dám? Coi là anh ta thông minh!” Thượng tá thiếu chút nữa là dừng xe lại.”Vợ, về sau nhìn thấy anh ta liền đi tránh đi.”

“Tội gì, em nếu không có chuyện sẽ không đi đến đó. anh nha, hay để bụng.”

“Để bụng làm gì? Lòng của anh luôn luôn dâng tặng cho vợ anh nha.” Thượng tá phối hợp với thái độ khác người, đặc biệt trêu chọc. Cuối cùng lại tặng thêm một câu.”Vợ, chỉ cần là động vật giống đực, em cũng cách bọn họ xa một chút.”

Như vậy mới phải an toàn nhất.

Hạnh Nhược Thủy cười khanh khách.” anh chỉ cần quản tốt mấy nhánh hoa đào của anh đi.”

” anh ở đâu ra hoa đào? anh đã có quả đào rồi, ở đâu ra hoa?” không thể không nói, Thượng tá tài ăn nói là càng tốt lắm.

Hạnh Nhược Thủy bĩu môi, liếc xéo anh.”Ai biết, những nhánh hoa đào đấy có lẽ là trước kia tác oai tác quái lưu lại thì sao.”

Vốn là cười giỡn, nhưng không nghĩ một câu thành sấm.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.