Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá – Chương 84 Thượng tá lãng mạn – Botruyen
  •  Avatar
  • 21 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá - Chương 84 Thượng tá lãng mạn

“Đang nghĩ gì mà cười vui vẻ thế kia?” Đàm Bội Thi đỡ bụng nhổm dậy, tùy ý bẹo cho gương mặt của cô trông thật xấu.

“Đau nha!” Hạnh Nhược Thủy vội vàng kéo tay cô xuống, cười híp mắt. “ Mình cảm thấy, bạn học Đàm Bội Thi thật sự là một người bạn tốt, cũng là một người vợ thật tốt nữa!”

Đàm Bội Thi cười ha ha, hài lòng, nói.”Hừ, cậu bây giờ mới nhận ra sao, cũng qua chậm đấy!”

” không biết xấu hổ!”

Hai người hi hi ha ha, nháo loạn.

“Ai, chớ đụng bụng của tớ!” Đàm Bội Thơ hô to.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng thu tay khẽ chống cằm. Nhìn bụng cô, vui mừng hỏi: “Cậu, cậu chẳng lẽ đang mang thai?” Bụng giống như hơi nhô ra, lại giống như không phải.

“Bingo!” Đàm Bội Thi cười hì hì đem lấy tay cô kéo qua, áp nhẹ lên bụng của mình.”Đến đây đi, cậu với Kiền Nhi Tử nên chào nhau chút.”

Hạnh Nhược Thủy cẩn thận từng li từng tí đưa bàn tay đến, sờ lên bụng của cô. Từ bên ngoài nhìn vào còn không thể nhận ra, nhưng là lòng bàn tay có thể cảm thấy.”Nó, nó đang động sao?”

“Còn chưa đâu, qua ít ngày nữa liền bắt đầu đi khám thai rồi.” Đàm Bội Thi cười rất hạnh phúc.”Cậu không biết đâu, anh ấy vui mừng không dứt. Tớ vừa mới bắt đầu mang thai, anh ấy liền xin nghỉ về nhà, buổi tối lại không ngủ, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào bụng của tớ! Bộ dáng kia, muốn có bao nhiêu ngốc liền có bấy nhiêu! Thật sự hạnh phúc!”

Phó Bồi Cương là một cô nhi, hôm nay có một huyết nhục tương liên của mình, nên khó tránh khỏi kích động.

Hạnh Nhược Thủy thấy cô nói xong lòng tràn đầy hâm mộ, hận mình không thể cũng như cô lập tức mang thai.

“Nhược Thủy, cậu cùng đội trưởng cũng nên chuẩn bị đi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau mang thai, thật tốt! Chỉ là, con trai của cậu phải gọi con tớ một tiếng anh trai, hắc hắc!” Đàm Bội Thi cười đắc chí.

Hạnh Nhược Thủy bất đắc dĩ nhẹ nhàng bẹo cánh tay của cô.”Cậu cho rằng việc đó dễ như trồng cây, muốn có liền có sao.”

Đàm Bội Thi như một tên trộm tiến tới bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng. Đội trưởng mạnh như vậy, khẳng định một kích phải trúng!”

Hạnh Nhược Thủy thiếu chút nữa lấy khăn nhét vào mồm cô, nghĩ đến cô là người phụ nữ đang có thai, không thể làm gì khác hơn là đưa tay thu hồi lại. Chỉ là, cô động lòng. Cô cũng đã kết hôn, có một ngôi nhà, có một đứa con của bọn họ!

Cô nhẹ nhàng dán sát mặt vào bụng Đàm Bội Thi, cảm nhận đứa bé đang tồn tại bên trong. không khỏi cảm thấy thần kỳ, trong bụng có một sinh linh đang từng ngày lớn lên!

“Loại cảm giác này, rất kì diệu. Cậu có thể cảm thấy, nó như ở ngay trong tim của cậu. Nhất cử nhất động của cậu, nó giống như có thể cảm thấy. Cậu hẳn không biết, thời điểm vừa mới bắt đầu, tớ ngay cả đi bộ cũng không dám dùng sức, anh ấy thì càng buồn cười hơn, tớ thật giống như là một quả bom hẹn giờ vậy, làm cái gì cũng đều cẩn thận. Nơi này đi theo, nơi đó cũng đi theo, hận không thể cả nhà vệ sinh cũng đi theo! Cái này không để cho tớ chạm vào, cái đó cũng không để cho tớ… Trời ơi! Nếu không phải là mẹ tớ ở đây, hắn có thể sẽ xin luôn mấy người đi theo tớ 24/24!”

Đàm Bội Thi nhớ tới tình cảnh lúc ấy, cười vui vẻ hơn.

“Người ở trong phúc mà chẳng biết hưởng!” Chỉ là cô biết, bọn họ hẳn đang rất hạnh phúc. Nể tình đứa bé, trước hết tha cho cô.

“Thật sự rất hạnh phúc! Cho nên, cậu cũng nên xem thử! Đến lúc đó, đội trưởng khẳng định sẽ đem cậu trở thành bảo bối cất giữ trong cung!” Thấy Đội trưởng buồn bã như vậy thấy thật không đành lòng, không chừng nếu có thật khẳng định so với Phó Bồi Cương còn khoa trương hơn.

Hạnh Nhược Thủy cười cười, không nói gì.

Sau đó, hai người lại nói về chuyện của công ty. Bởi vì mang thai, Bội Thi đành nhờ người khác quản lý hộ.

Hai người bàn chuyện xong, quyết định bắt đầu từ năm sau, công ty liền do Nhược Thủy quản lý.

Về phần Đàm Bội Thi, chỉ cần cô yên tâm làm một bà mẹ tốt.

Từ khi tạm biệt Đàm Bội Thi, Hạnh Nhược Thủy dọc theo đường luôn nghĩ đến chuyện kết hôn cùng con cái, có chút không yên lòng.

“em đang nghĩ gì thế?” Ưng Trường không bế cô ôm vào trong ngực, sờ sờ gương mặt bị gió thổi lạnh của cô.

Hạnh Nhược Thủy lặng lẽ nhìn anh, cười cười.”Bội Thi mang thai.”

Ưng Trường không gật đầu một cái, tỏ anh đã biết. Sau đó dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, cười hì hì hỏi: “Chịu sinh con cho anh rồi hả?”

“Ai nói thế—” Hạnh Nhược Thủy vốn nghĩ định phủ nhận, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống. Bĩu môi, bất mãn trừng anh.

Mẹ từng nói qua, cha mẹ cùng con cái là duyên phận, có thể gặp mà không thể cầu, ngàn vạn lần không thể tùy tiện nói không muốn có. Phải biết rằng bao nhiêu người dù cầu xin cả đời cũng không thể mang thai.

“Vợ đừng giận mà.” Ưng Trường không ôm lấy vợ, hôn lên gương mặt cô.”Mặc dù bọn họ đi trước chúng ta một bước, nhưng mà nếu bàn về số lượng chắc chắn sẽ thắng bọn bọ. Chúng ta liền sinh một đôi, có được hay không?”

Hạnh Nhược Thủy dở khóc dở cười đấm vào ngực anh.” anh cho rằng đứa bé thể tự đi, nghĩ nhét bao nhiêu cũng được sao?’’

“Chẳng phải sao, bọn chúng đúng là do anh nhét vào!” nói xong liền bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

“Lưu manh!” Hạnh Nhược Thủy đỏ mặt mắng to, nhanh chân bỏ chạy.

Ưng Trường không vội vàng đuổi theo, khom lưng một cái bế cô lên rồi chạy tiếp về phía trước.

” anh làm gì thế?” Hạnh Nhược Thủy bị dọa sợ đến kêu lên, vội vàng nhìn xem trên đường còn có ai không. May mắn đêm đã khuya, không có ai đi dạo quanh đây.

Ưng Trường không bước nhanh chân, vừa chạy vừa trả lời: “Về nhà tạo người a!”

Đầu tiên là trở về nhà, Hạnh Nhược Thủy nhỏ bé bị con sói nào đó đè xuống giường, muốn một lần lại một lần nữa. Cuối cùng dù không có ngất đi, nhưng thực sự rất mệt mỏi đến đầu ngón tay cũng không nhúc nhích nổi.

Ưng Thượng tự tay tắm sạch cho cô, còn hả hê nói: “Vợ, nơi này nhất định là có đứa bé của chúng ta!”

Hạnh Nhược Thủy không còn hơi sức đâu để đánh anh, chỉ có thể dùng mắt trừng tên lưu manh này.

Trong lòng lại không nhịn được nghĩ, nếu quả thật có thể mang thai, vậy cũng tốt! Đó chính là kết tinh của bọn họ, ràng buộc nhau thật chặt, mà còn cho Tiểu Phúc An có bạn.

“Vợ, đừng quyến rũ anh. anh còn ăn chưa no!” Ưng Thượng tá nhìn mắt vợ có tia kiều mị, chỉ cảm thấy trong cơ thể nhiệt hỏa lại bắt đầu bùng cháy.

Hạnh Nhược Thủy nhịn được thân thể bủn rủn, một cước hướng tới mặt của anh mà đạp. nhưng mà bởi vì vô lực, lại giống như đang khiêu khích.

Ưng Thượng tá bắt được chân ngọc của vợ, hôn lên mu bàn chân trắng nõn của cô. Sau đó nắm ở mắt cá chân khẽ dùng sức kéo, cô liền nằm ở trong bồn tắm, anh cũng nhào tới.

” không cần, cứu mạng á!” Hạnh Nhược Thủy đáng thương kêu cứu. Đáng tiếc, không ai nghe.

Duy nhất chỉ có một người nghe thấy là Thượng tá, thì lại đang bận ở trên người cô làm việc chăm chỉ.

Chỉ không lâu sau, trong phòng tắm nổi lên một đợt sóng, triền miên một đêm đến khi trời tờ mờ sáng mới chấm dứt.

……

Ngày thứ hai, Hạnh Nhược Thủy ngủ luôn một lèo thẳng đến khi mặt trời đã lên cao.

Xoa xoa cái lưng, nhịn không được kêu lên một tiếng. Cả người bủn rủn giống như làm ba ngày ba đêm, mỗi một khúc xương đều là bủn rủn.

Cô mới kêu đau, cửa liền mở ra.

Ưng Trường không sải bước đến, ngồi xuống ở bên giường, một tay ôm lấy vợ đang bao bọc trong chăn vào ngực. Một tay thò vào trong chăn, thay cô xoa cái eo đang mỏi nhừ.”Đã đỡ hơn chút nào chưa vợ?”

“Tốt, vậy ta liền chọn quân đen rồi.” Nói xong, cầm lên một quân đenđặt xuống.

Lão nhân gia cả đờingựa chiến, màu đen mới xứng với ông.

Hạnh Nhược Thủy lặng lẽ ngồi xuống, nhặt quân trắng lên, nhẹ nhàng đặt vào bên cạnh quân đen.

Gương mặt hai người, lập tức liền thay đổi trở nên nghiêm túc chuyên chú.

Hai nhân viên bảo vệ cùng Ưng Trường không ở một bên nhìn chăm chú. Cho nên người chơi chuyên chú, người nhìn cũng chăm chú theo.

Trong phòng, hai ngườimột lớn một nhỏ, ngươi tới ta lui. Nhìn kỹ xuống, có thể nói lực lượng ngang nhau. Cuối cùng, Hạnh Nhược Thủy vẫn thua.

“Cháu chơi cờ không giỏi, ôngđừng cười cháu nha!” Hạnh Nhược Thủy nhìn bàn cờ mình đánh thua, có chút nũng nịu nói.

Ưng Chấn Bang cười ha ha.”Con bé này, thật khó lường nha. Tuổi còn trẻ, có thể giữ được tâm lý bình thản, không tệ!”

Cô bé này, ông càng ngày càng thích.

Khen ngợi xong, Ưng Chấn Bang lại dùng chiêu đứa bé làm nũng nhìn cô.”Hay là, chúng ta đánh thêm một ván, được không?”

Bộ dáng này của ông, chọc cho tất cả mọi người cười, rồi lại không dám cười.

“Ông, người vừa nói chỉ đánh một ván. Ngày mai, chúng ta chơi tiếp, có được hay không?”

Cuối cùng, Hạnh Nhược Thủy liền vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, đem ông lão dụ dỗ đi vào phòng ngủ. Lại phải chuẩn bị chăn nệmcho hai nhân viên bảo vệ, xong xuôi mới vào phòng ngủ.

Duỗi duỗi thẳng tay chân, mới phát hiện thật sựmệt mỏi.

Ưng Trường không vội vàng tới gần, bóp tay cho cô.”Vợ, mệt lắm sao?”

“Có chút.” Hạnh Nhược Thủy tránh tiểu tử nằm bò trên giường, bắt đầu nằm thẳng. Tối hôm qua giằng co một đêm, buổi chiều lại đi đến buổi trưa, tối nay còn náo loạn đến nửa đêm, thật sựmệt mỏi!

“Nằm xuống, anh giúp em xoa bóp!” Ưng Trường không đau lòng.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng nằm xuống, nhắm mắt hưởng thụ Thượng tá xoa bóp.

“Vợ, em thật tốt! Bộ bàn cờkia, tặng cho ông người rất thích. em đừng nhìn bề ngoài bộ dạng vui vẻ ôn hòa kia lừa, ông bình thường rất nghiêm túc. Ông thật sự thích em, sợ en bị dọa, mới tiếu hài cho vui,chỉ là phần quà tặngnày, ông thật rất ưa thích!”

Hạnh Nhược Thủy cười cười, lầu bầu nói: “em cũng không nghĩ tới ông sẽ thíchnhư vậy. Xem ra, vận khí của em rất tốt a.”

Ông cụ có quá nhiềuđồ, cô nghĩ muốn lấy lòng khó. Thật may là, vận khí côkhông tệ.

Ưng Trường không biết, tuy nói do may mắn, nhưng hẳn là cô tốn rất nhiều tâm trí.

anh hiểu vị trí các khớp xương, biết bóp mạnh nhẹ tùy chỗ, Hạnh Nhược Thủy bị nắm đến buồn ngủ. không bao lâu, hô hấp đều đều.

Cô ngủ thiếp đi hồi lâu, Ưng Trường không vẫn còn xoa bóp, sợ cô ngày mai đứng lên sẽ có chút nhức mọi. Cuối cùng mới ôm cô, nhắm mắt lại. Ôm người ngọc mềm mại trong ngực, không thể tốt hơn!

Một nhà ba người, cả đêm đều gặp mộng đẹp.

Ngày hôm sau Hạnh Nhược Thủy vốn là muốn dậy thật sớm để chuẩn bị bữa ăn sáng, lại bị Thượng tá ấn vào trong chăn bảo cô ngủ tiếp, nói anh sẽ chuẩn bị.

Hạnh Nhược Thủy vốn trong lòng nhắc nhở chỉ nên ngủ thêm một chút thôi, thế nhưng không cẩn thận nằm ngủ đến chín giờ. Lúc thức dậy, bốn người đàn ông không chỉ đãtập thể dục xong, bữa ăn sáng cũng ăn xongrồi. Ngay cả tiểu tử cũng đứng nghe cha giáo dục, len lén đứng lên đã lâu.

Hạnh Nhược Thủy ra khỏi phòngtrước mắt bao người, mặt đỏ rần. Thật may là ông cụ không có chê cười, còn là cười ha hả.

“Cô bé, mau ăn xong bữa ăn sáng chúng ta tiếp tục đánh cờ.”

Hạnh Nhược Thủy ở trong phòng bếp giải quyếtbữa ăn sángcủa mình. Vừa rangoài, liền bị ông cụ lôi kéo muốn đánh cờ. Cô chỉ biết đồng ý.

“Nha đầu, một người bạn cho ông mấy vé đi xem chương trình cuối năm, ông nói để cho cháu cùng Trường không cùng nhauđi xem. Cháu có hay không đi xem một chút?”

Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra.”Đi xem chương trình cuối năm?”

Chương trình cuối năm là đêm ba mươi người Trung Quốc diễn nhiều tiết mục hay. Trên TV xem nhiều đã quen, ở ngoài ngược lại không có xem bao giờ. Nghe nói, dù có tiền cũng chưa chắc có thể đi.

“Đúng, đi xem chương trình cuối năm! Như thế nào, có hứng thú hay không?” Ông cụ cười híp mắt nhìn cô, có thể nhìn thấy trong đôi mắt chợt lóe lên một thứ gì đó.

Hạnh Nhược Thủy không có chú ý tới, cô nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu một cái.”Được ạ! Trường không cùng bé con đi cùng không ạ?”

“Có, cũng đi!”

“Vậy thì đi thôi.” Dù sao cũng không có gì để làm, ra cảm thụ một chút chương trình cuối năm cũng tốt. “Chờ một chút, cháu đến đây!”

“Nghịch ngợm này!” Ưng Chấn Bang cười ha ha, nhìn cô nhân cơ hội ăn hết quân đen.

Hạnh Nhược Thủy le lưỡi, nghịch ngợm giống như thiếu nữ mười mấy tuổi. Cô trước kia đi Viện Dưỡng Lão chơi cùng các cụ, thường chọc cho bọn họ cười vui vẻ.

Một già một trẻ chơi liên tục hai bàn, không cam nguyện dừng lại. Bởi vì phải ngồi máy bay đi Thành phố B, nếu không sẽ không đủ thời gian đi xem được.

không nghĩ tới, ông cụ còn mang bàn cờ lên máy bay, ở trên máy bay còn cùng cô đánh cờ.

Thật may là người đánh cờ vốn tĩnh tâm, cho dù ăn được quân của người kia cũng không vui mừng hô.

Bé quệt mồm, bất mãn kháng nghị nói: “Ông cố là người xấu, ông giành mẹ của cháu!” Sau lại, nó còn la lối om sòm làm cho cuộc chơi cờ rối loạn.

Ưng Thượng tá bắt được nó, giả vờ đánh hai cái vào mông.

“Cha xấu, Cha xấu!” Bé nhào vào ngực mẹ, làm nũng, tố cáo tội trạng của cha

Ưng Thượng tá làm bộ như tới đây bắt con, nó vội vàng hướng trong ngực cô chui vào. Một lát sau len lén lộ ra đôi mắt, nhìn cha không có bắt nó, lại cười khanh khách.

Trên máy bay thời gian buồn tẻ, cũng chậm chạp trôi qua.

Thời điểm máy bay hạ xuống, Hạnh Nhược Thủy nhìn đô thị phồn hoa, khẽ mất hồn. Lại một lần nữa đi tới Thành phố B, tâm tình có chút bất đồng.

“Nghĩ gì thế?” Ưng Thượng tá lại gần, cọ vào mặt cô.

Đối với cô chuyện tình lần trước đi cầu cha mẹ cứu anh, anh biết. Tất cả mọi người cho là tin dữ là thật, duy chỉ có cô hoài nghi! Có lẽ, đây cũng là tâm ý tương thông.

Hạnh Nhược Thủy thu hồi tầm mắt, nhìn vào mắt Thượng tá, cười mê người.”Nhớ anh a.” May anh còn sống, thật tốt!

“Vợ, em lại quyến rũ anh!” giọng nói buồn bã mà cưng chiều.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.