Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá – Chương 82 Nụ Cười Ấm Áp – Botruyen
  •  Avatar
  • 21 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá - Chương 82 Nụ Cười Ấm Áp

Địa ngục nhân gian, tầng chót.

“Nếu thích cô ấy, tại sao lại không giữ ở bên người?” Sói Xám hít một hơi thuốc, không hiểu hỏi.

Dã Lang vắt chéo hai chân, ngón giữa kẹp điếu xì gà, miễn cưỡng tựa lên sô pha. Nghe xong câu hỏi của Sói Xám liền nhíu mày “Nếu có người đem Mạc Vấn giữ ở bên cạnh suốt cả đời, cậu cảm thấy Mạc Vấn sẽ yêu người kia sao?”

Sói Xám sửng sốt một chút, anh ruốt cuộc cũng chịu nhắc đến cái tên Mạc Vấn này, đó là điều cấm kỵ trong lòng anh, không cho người khác nói tới, chính anh cũng sẽ không nhắc đến.

“ không biết” Mạc Vấn cho dù có bị nhốt cả đời thì trong lòng cũng chỉ có một mình Dã Lang.

Dã Lang khẽ mỉm cười, vẻ mặt xa xôi: “Cô ấy cũng giống như vậy, ta cũng sẽ không uất ức bản thân làm người thế thân cho kẻ khác”. Dù cho ta có giữ cô ấy ở bên cạnh cả đời, trong lòng cô ấy cũng chỉ có hình bóng của người khác.

Sói Xám cười hì hì một tiếng, giơ tay đánh một quyền lên tay anh “*&^%$! Cái tên này, miệng càng ngày càng trôi chảy.”

Dã Lang nhàn nhạt, từ chối cho ý kiến.

Vào lúc này, bỗng có tiếng gõ cửa vô cùng gấp gáp.

“Vào đi”

“Lão đại, có người tiến vào địa ngục nhân gian, gần lên tới tầng cuối rồi.”

Dã Lang ngừng một chút, khẽ cau mày “ người nào?”

“Một người phụ nữ, một người phụ nữ rất lợi hại” tên thuộc hạ lau mồ hôi, chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ cường hãn ngoài kia liền đổ mồ hôi.

“Hả?” Dã Lang nở nụ cười thú vị, nhíu mày “Nhiều người như vậy lại không cản nổi một người phụ nữ, vậy ta không thể làm gì khác ngoài việc chờ ở chỗ này, mặc cho người ta chém giết rồi.”

người phụ nữ như thế nào mà có thể đột phá địa ngục nhân gian tầng tầng trở ngại? người này, sợ rằng giống thợ săn Liệp Báo về khoản liều mạng. Chỉ là không biết mục đích của cô ta là cái gì, không phải là muốn ám sát anh chứ?

“Đại ca” tên thuộc hạ mồ hôi túa ra ngày càng nhiều.

Dã Lang khoát khoát tay, cho hắn ta lui xuống. Đưa xì gà lên miệng, chậm rãi hút một hơi. Tiếng đánh nhau đã đến ngoài cửa. Ở địa ngục nhân gian, bình thường không dùng súng, cho dù có dùng súng, cũng là súng cách âm, vì vậy không nghe được tiếng súng.

Một lát sau, cửa mở rộng, một người đi vào, còn là một người phụ nữ! Một đường xông thẳng tới nơi đây, hơi thở của cô chỉ hơi nặng nề một chút. Giống như đối với cô mà nói, xông phá vòng phòng ngự nặng nề này căn bản không thành vấn đề.

Nếu là lúc bình thường, Dã Lang nhất định sẽ lo lắng về vấn đề phòng ngự của địa ngục nhân gian, nhưng mà giờ phút này anh không có tâm tư để quản chuyện đó.

Chứng kiến người đi tới, trong nháy mắt, anh kinh ngạc trợn to hai mắt, không dám tin nhìn người đứng trước cửa. Mạc Vấn! không phải là người giống Mạc Vấn! Mà thật sự là Mạc Vấn!

người mới tới đi đến trước mặt anh, khẽ ngước đầu nhìn anh. Cô chậm rãi mở miệng, thanh âm hơi khàn khàn “Minh Dạ”.

Minh Dạ là tên thực của Dã lang, nhưng người biết điều này không nhiều lắm. Ngay cả Thiên Lang Bang cũng không có mấy người biết.

“Mạc Vấn?” thật lâu sau, Dã Lang mới nhẹ nhàng nói lên cái tên này.

người phụ nữ khẽ cau mày “ anh gọi sai rồi, tôi tên là Tĩnh.”

Dã Lang cuối cùng cũng khôi phục lại sự tỉnh táo. Mạc Vấn đã chết, chết ngay trong ngực anh, anh là người rõ nhất. người này cho dù có giống đi nữa, cũng không phải là Mạc Vấn của anh. Nhất thời, thanh âm của anh lạnh xuống, cả người toát ra hơi thở nguy hiểm. “Mục đích của cô là gì?”

Trừ Liệp Báo cùng Đao Ba, cô ta là người thứ ba có thể xông vào đây, còn là một người phụ nữ nhỏ nhắn.

“Tìm người” Tĩnh nhìn anh, hoàn toàn không bị hơi thở lạnh lùng của anh ảnh hưởng.

Trong lòng mọi người ở Thiên Lang Bang đều đang trầm trồ khen ngợi người phụ nữ này. Qua nhiều năm như vậy, không có được mấy người ở trước mặt đại ca mà còn có thể bình tĩnh như thế, huống chi còn là phụ nữ. người phụ nữ này thích hợp làm chị dâu của bọn họ.

“ người nào?” Dã Lang hơi nheo mắt hỏi.

Tĩnh cười cười, nhìn thẳng vào mắt của anh “ anh! Minh Dạ, dù lên trời hay xuống đất, anh đều là người của tôi!”

Nhất thời, trong phòng chỉ còn tiếng hút không khí.

Sói Xám nhịn không được huýt sáo một hơi, âm thầm khen ngợi người phụ nữ này. Phụ nữ muốn Dã Lang không ít, nhưng phụ nữ dám nói Dã Lang thuộc về cô ta, thì đây là người đầu tiên.

Dã Lang cũng không tức giận, ngược lại rất hứng thú “Tại sao?”

“ anh là người đàn ông của tôi” cường thế nhấn mạnh như muốn tuyên cáo với tất cả mọi người.

Ưng Trường không trực tiếp bay từ thị trấn T đến thành phố B, vừa đúng vào ngay ngày chủ nhật.

Vừa vào đến cửa nhà, mọi người trong nhà đều tập trung đầy đủ ở đây.

“Trường không!” Dương tử Vân nhào tới, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm nhem. Mặc dù đã nhận được tin tức, con trai của cô còn sống nhưng khi nhìn thấy người thật, vẫn nhịn không được chảy nước mắt.

Ưng Trường không vỗ nhẹ lưng bà, im lặng an ủi.

So với Dương Tử Vân thì Thượng Tướng cùng ông nội anh tỉnh táo hơn nhiều. Dù sao cũng là quân nhân, thường thấy tử vong. Đối với bọn họ mà nói, mỗi một đồng đội đều là anh em ruột thịt, tất cả đều là cốt nhục thân sinh.

“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!” Dương Tử Vân cười, mãnh liệt lau nước mắt, kéo con trai lại, nhìn hết toàn thân từ trên xuống dưới, đánh giá thêm một lần nữa.

“Cha!” đang chơi trò chơi ở trên lầu, nghe bảo mẫu nói cha trở lại, bé con tựa như tên lửa không đầu, lao xuống. Hai cái chân ngắn ngủn, nhỏ xíu chạy lẹp xẹp, đạp đất chạy xuống. Mọi người ở dưới, ai nhìn thấy cảnh này cũng run sợ.

Ưng Trường không đã sớm đứng ở dưới cầu thang, im lặng làm tư thế bảo vệ.

Đến lúc còn lại nửa đoạn cầu thang, bé con kêu cha, cứ như vậy hướng về phía anh nhảy xuống, không một chút do dự cùng sợ hãi.

Ưng Trường không nhanh chóng tiếp được cậu bé, sau đó ném lên không trung rồi đưa tay ra đón lấy. Lâu rồi không thấy hai cha con chơi trò chơi của bọn họ. Giờ phút này, trong phòng tràn đầy tiếng cười lạc lạc lạc của bé con.

Đến khi trò chơi kết thúc, bé con ôm lấy cổ anh, không ngừng gọi “Cha, cha, cha…”

Dáng vẻ kích động này làm cho tất cả mọi người nở nụ cười.

“A Tuệ, dọn cơm lên” vừa vặn đến thời gian ăn tối, Dương Tử Vân vội vàng phân phó bảo mẫu dọn cơm.

Vì vậy mọi người nháo nháo nhiệt nhiệt ngồi vào bàn ăn.

“Cha, tại sao mẹ không về nhà cùng cha?” bé con cầm chặt đũa, chớp đôi mắt to, gấp gáp hỏi.

Dương Tử Vân cùng Thượng Tướng đều sửng sốt, trợn mắt nhìn bé con. Đứa nhỏ này, thật biết cách làm cho người khác bất ngờ.

Bé con không hiểu cũng không nhìn thấy, bởi vì cậu đang gắt gao nhìn chằm chằm cha cậu, chờ câu trả lời.

Ưng Trường không gõ nhẹ lên đầu bé con, cười cười “Mẹ có chuyện quan trọng phải làm, nhưng mẹ sẽ trở về thật nhanh. Đến lúc đó, Phúc Yên lên thành phố Z ở cùng mẹ, chịu không?”
Ưng Thượng Tá nghĩ đến hình ảnh kia, cũng nhịn không được nở nụ cười. Yêu thương giơ tay lên, siết chặt gương mặt của vợ mình “Chỉ có em mới có ý nghĩ cổ quái như thế.”

Hạnh Nhược Thủy lại tiếp tục cười, mơ hồ đem chuyện năm đó nói ra.

Ưng Thượng Tá cũng bị chọc cho cười không ngừng, tựa như trừng phạt nắm lấy khuôn mặt nhỏ bé của vợ. Phải nói mặc dù dầm mưa nhiều ngày như vậy nhưng da thịt của vợ anh vẫn rất trơn mềm.

Hai người ăn uống no đủ, cũng không tiếp tục nhét thêm vào bụng. Để đũa xuống, vuốt bụng, ợ một cái, lại tiếp tục đi dạo trên đường.

Nắm lấy tay nhau, không nói lời nào. Thỉnh thoảng bốn mắt nhìn nhau, lặng lẽ cười. Chỉ cần như vậy thôi, họ đã cảm thấy mọi thứ rất tốt đẹp.

Đây là lần đầu tiên bọn họ giống như một đôi tình nhân trẻ tuổi, nắm tay nhau ở trên đường nhàn nhã dạo chơi xung quanh.

“ người nhà của anh, còn có bé con, tất cả đều tốt sao?” lại nói, cô đã thật lâu không có nhìn thấy bé con rồi. Lần trước đi đến nhà anh chỉ gặp cha mẹ anh, lúc đó bé con đang ở trường học nên cô không được gặp cậu bé.

Ưng Thượng Tá cười dịu dàng “Tốt vô cùng, nhưng bé con luôn nhắc đến em. anh cũng có chút ngoài ý muốn, đã lâu như vậy mà bé không hề quên. Khi anh trở về nhìn thấy bé lúc ngủ cũng phải ôm hình của em, nằm mơ còn gọi mẹ.”

Hạnh Nhược Thủy nghe anh nói xong, trong mắtcũng rưng rưng lệ. Thật ra cô cũng rất nhớ bé con. So với Trường không cô với bé ở chung với nhau lâu hơn “em rất nhớ bé con, rất nhớ.”

Ưng Thượng Tá vội vàng ôm lấy vợ, vuốt ve mặt của cô “ không có việc gì, rất nhanh sẽ được gặp bé. Chờ em trở về thành phố Z, chúng ta đón con đến ở cùng có được không?”

“Dạ!” Hạnh Nhược Thủy mím môi cười một tiếng, dùng sức gật đầu.

Khi đi ngang một cửa hàng bán đồ trang sức, Ưng Thượng Tá bỗng nhiên nhớ tới hình như mình chưa bao giờ tặng đồ trang sức cho vợ, nên anh nhanh chóng kéo kéo cô vào.

“ không cần, chúng ta bây giờ không thể đeo, đợi sau này rồi hãy mua.” Hạnh Nhược Thủy vội vàng kéo anh lại, hướng chỗ khác đi tới. Nhân viên của cửa hàng vội vàng đuổi theo, tựa hồ nhìn ra Ưng Thượng tá là một nhân vật có tiền.

Nhân viên bán hàng rõ ràng rất am hiểu cách buôn bán, vì vậy không phải ngăn lại người có tiền là Ưng Thượng Tá mà là chắn trước mặt Hạnh Nhược Thủy. nhưng vì cô đang đi rất nhanh, còn anh ta thì đột nhiên lao ra, hai người thiếu chút nữa thì đụng phải nhau.

Thượng tá kéo vợ lại, hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái, lôi kéo vợ hướng phía trước mà đi.

Nhân viên bán hàng tự động đứng qua một bên, chờ bọn họ đi xa mới phục hồi tinh thần lại. Theo bản năng chà sát hai cánh tay, ánh mắt của người kia thật đáng sợ!

“Nhìn anh hung hăng kìa, làm người ta sợ hãi!” Hạnh Nhược Thủy quay đầu lại, nhìn tên tiểu tử nọ đang chà sát cánh tay, nũng nịu “trách cứ”.

Ưng Thượng Tá không cho là đúng “ hắn ta thiếu chút nữa đã đụng trúng vợ anh, anh không có đánh hắn ta đã là rất dịu dàng!” nói xong còn lắc lắc nắm đấm.

Hạnh Nhược Thủy cầm quả đấm của anh, cười nhón chân lên, hôn anh. anh vốn là như vậy, không cho người khác tổn thương cô một chút xíu. Cô rất may mắn, có thể cùng một người như vậy sống đến hết cuộc đời.

Hai người đi tới đi lui, đi đến khúc quanh của một đường mòn, ít người lui tới, xe cộ thưa thớt.

“Vợ, anh hát cho em nghe” Thượng Tá đột nhiên liều lĩnh, mạo hiểm nói.

Hạnh Nhược Thủy trợn to mắt nhìn anh, “ anh xác định, anh hát chứ không phải là rống lớn chứ?” cô có quyền hoài nghi, bởi vì Thượng Tá căn bản chưa từng ca hát ở trước mặt cô. Hơn nữa, người làm lính mà ca hát cũng chỉ có thói quen rống lớn.

“Vậy em có muốn nghe hay không?” Ưng Thượng Tá bị hoài nghi nhưng không có tức giận, mà chau mày có chút nghịch ngợm liếc nhìn cô.

Tự nhiên Hạnh Nhược Thủy sẽ không cự tuyệt, cô cũng muốn nghe một chút giọng hát của anh “Đương nhiên là muốn nghe nhưng anh phải nhỏ giọng một chút, bị người khác nghe được, em nhất định sẽ mặc kệ anh.”

Ưng Thượng Tá cười cười ôm sát cô, thanh thanh cổ họng, liền cúi đầu hát lên:

“ anh không dễ dàng hứa hẹn bất kì điều gì

và cũng sẽ không vì một người mà tan nát cõi lòng

nhưng bây giờ anh có thể rộng mở tấm lòng mình

em là người con gái duy nhất anh yêu thật lòng

…………..

nhưng đột nhiên có một ngày em ra đi

Mang đi toàn bộ thế giới, không lưu lại một đám mây

Từ đó anh liền giống nhưbị rút cạn năng lượng sống

Ở đó tịch mịch cô đơn, chỉ có bàng hoàng và bàng hoàng

nhưng anh hy vọng em có thể hiểu rõ ràng

anh luôn ở cạnh bên em

Bất luận em có đi đến đâu

Cho dù em có thay đổi

Cho dù em có quên anh

em vĩnh viễn đều là người anh yêu nhất

Hạnh Nhược Thủy nghe Thượng Tá dùng thanh âm trầm thấp có chút khàn khàn hát tình ca chỉ thuộc về cô, không khoa trương nhưng chân thành, thâm tình. Cô biết bài hát này, đây là bài “em là cô gái anh yêu nhất” của , cô không biết thì ra Thượng Tá hát hay như vậy, về kỹ xảo, tuy không phải là rất tốt nhưng thanh âm khàn khàn, nhỏ giọng bày tỏ, rất động lòng người.

Cô xoay người, ôm lấy hông của anh “Ưng Trường không, em cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới!” đã trải qua biết bao nhiêu kiếp nạn cùng chia lìa, nhưng anh vẫn thủy chung không rời xa cô, còn có gì tốt đẹp hơn phần tình cảm này.

Đối với sự ôm ấp yêu thương của vợ yêu, Ưng Thượng Tá đương nhiên là rất vui mừng. Bài hát này là khi anh đi tìm cô vô tình nghe được. Có lẽ lời bài hát rất phù hợp với tâm tình của anh, nên anh lập tứcghi nhớ. Sau lại nghe thêm mấy lần trong máy vi tính, liền thuộc nó.

Ôm vợ, Ưng Thượng Tá đột nhiên nổi hứng kỳ lạ. Hôm nay, xem ra anh phải xin lỗi cô về việc trước kia. nhưng thời gian không đúng, người cũng không đúng, không thể làm gì khác hơn.

“Như thế nào? Chồng hát có hay không?” thay cô lau đôi mắt ướt át, đồ ngốc này, luôn dễ dàng chảy nước mắt. Một việc làm nho nhỏ là có thể làm cho cô cảm động đến tột đỉnh.

Hạnh Nhược Thủy gật mạnh đầu “Hay, hay lắm!” cô đánh bạo, nhón chân lên hôn anh.

Thượng Tá chuyển từ bị động sang chủ động, ôm cô dùng sức gặm. Cho đến khi cô tức giận thở hổn hển, anh mới buông ra. Cô vừa muốn nói chuyện, tầm mắt thoáng nhìn, liền thấy con đường đối diện, có hai người đang nhìn mình. Đó chính là hai người cảnh sát càn quét tệ nạn trong khách sạn lúc sáng.

Cùng lúc đó người ta cũng nhận ra bọn họ “Đứng lại! Các ngươi đứng lại cho ta!”

Liếc nhìn nhau.

Ưng Thượng Tá kéo tay vợ, chạy trên con đườngcổ xưa, vang lên tiếng cười sung sướng. Thỉnh thoảng quay đầu lại, cười nhìn hai người kia, cách họ càng ngày càng xa.

Chỉ cần có người ở bên cạnh bầu bạn, dù cho bất kì thời gian nào, bất kì địa điểm ở đâu, làm bất kì chuyện gì đều cảm thấy vui vẻ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.