Thành phố Z là thành thị giao lộ ba tuyến đường, không tính là đặc biệt phồn hoa, sầm uất. nhưng chính vì chưa phát triển, nên mới ít ô nhiễm, không khí trong lành mát mẻ, sống ở đây rất thoải mái.
Ở nơi này lại không có khu công nghiệp, vì vậy cũng không có công nhân gì cả. người dân cũng chân chất, an ninh trật tự cũng rất tốt.
Ngày 9 hàng tháng, nhiệt độ giảm đi nhiều, hai bên đường có nhiều cây đại thụ, cây to gió lớn, rất mát mẻ.
Đàm Bội Thi kéo tay Nhược Thủy đi dưới những hàng cây xanh bên đường, giới thiệu cho cô biết về những công trình kiến trúc ở đây. Thật ra thì cũng không nổi tiếng gì, chỉ để cho Nhược Thủy biết cửa hàng, quán ăn ở đâu thôi.
Hạnh Nhược Thủy nằm trên giường đã lâu, mặc dù sức khỏe tốt lên nhiều, nhưng vẫn còn mệt, vì thế hai người cũng không dám đi quá nhanh. Chỉ chậm rãi từ từ, tâm tình cũng thoải mái hơn.
“Sao rồi? Có phải thấy nơi này rất thoải mái, rất tốt rồi không?”
Đàm Bội Thi hít một hơi không khí trong lành, cười híp mắt quay đầu hỏi bạn tốt. Cô rất thích nơi này, vì nơi này có người cô yêu.
Hạnh Nhược Thủy gật đầu cười: “Ừ, rất tốt. không khí trong lành, không nhiều người, giao thông không đông đúc. Đúng như cậu nói, rất thích hợp để sinh sống lâu dài.”
“Vậy thì tốt. Sau này cậu sẽ ở đây, nên phải thích nó mới được chứ. Nếu không thì bảo đội trưởng mua lại nhà trên lầu hay dưới lầu cũng được, mình làm hàng xóm? Khi nào đội trưởng chọc giận cậu, cậu có thể chạy sang bên mình. Lúc đó mình sẽ đuổi Phó Bồi Cương ra khỏi cửa, hai người chúng mình đắp chăn nói chuyện phiếm, mặc cho hai tên đàn ông kia gào khóc tắm nước lạnh!”
“Bội Thi, lại nói bậy rồi!”
Hạnh Nhược Thủy không nhịn được dậm chân. Cô không thể không thừa nhận, bản thân rất muốn có cuộc sống bình yên, ấm áp như vậy. nhưng không hiểu vì sao trong lòng cô vẫn cảm thấy rất lo lắng. Cảm giác rằng, hạnh phúc sẽ không dễ dàng đến với cô.
Đàm Bội Thi cười khúc khích, thật bó tay.
“Nhược Thủy, cửa hàng đối diện kia được lắm, đồ ăn rất ngon. Đi lâu vậy rồi, cậu cũng mệt, ta vào ăn chút gì, tiện thể nghỉ ngơi luôn đi.
Hạnh Nhược Thủy càng thêm khổ sở, để tránh cho cậu bé khóc nhiều hơn, theo bản năng đưa tay ôm lấy cậu bé, vỗ nhè nhẹ sống lưng của cậu. “Ngoan, đừng khóc mà, đừng khóc.”
Rất nhanh, cậu bé liền ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn cô, lông mi dài vẫn còn dính nước mắt.
Hạnh Nhược Thủy liền đưa tay lau nước mắt cho cậu bé.
Cậu bé hình như rất thích cô làm vậy, liền gọi mẹ mẹ, rúc đầu vào lòng cô, còn nhún nhún giống như chú heo con.
Hạnh Nhược Thủy không đẩy cậu bé ra nữa, vì người giám hộ của cậu bé đã đến. Nhược Thủy có chút xấu hổ, nhìn người đó cười cười.
Đó là một người phụ nữ trung niên, trên dưới năm mươi tuổi. Nếu không phải khóe mắt có nếp nhăn, mà chỉ nhìn vào da căn bản không đoán ra tuổi của bà. Hơn nữa toàn thân cao thấp tản ra sự cao quý, chắc là một vị phu nhân thuộc giới thượng lưu.
“Tiểu Phúc An.” Bà gọi cậu bé.
Cậu bé liền từ trong lòng Nhược Thủy xoay người sang chỗ khác, đột nhiên ôm lấy chân cô, ngước đầu nói với bà: “Bà nội, con tìm thấy mẹ rồi, con tìm thấy mẹ rồi!”
Bà khom lưng sờ sờ đầu cậu bé, nhìn cậu dịu dàng nói: “Tiểu Phúc An à, con nhận nhầm người rồi, chị này không phải mẹ con đâu.”
Cậu bé ngẩn người, dậm chân một cái, cái miệng nhỏ nhắn phồng ra, chạy vào lòng Nhược Thủy. Còn quay đầu lại, liếc bà nội một cái.
“ không, bà nội gạt con, đây là mẹ con!”
Cậu đã thấy, cha cho cậu xem hình mẹ rồi, đây chính là mẹ cậu mà!