Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá – Chương 79 Động phòng hoa chúc – Botruyen
  •  Avatar
  • 15 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá - Chương 79 Động phòng hoa chúc

“ Trường không!” Hạnh Nhược Thủy kêu to một tiếng, từ trên giường bật ngồi dậy. Thở dốc nặng nề, mồ hôi ướt đẫm, thần chí mơ hồ.

Cô kinh ngạc ngồi ở trên giường, một hồi lâu tinh thần vẫn chưa hồi phục lại.

“ Lại mơ thấy ác mộng sao?” Dã Lang chéo chân dựa vào cạnh cửa, đầu ngón tay kẹp điếu xì gà.

Hạnh Nhược Thủy nhàn nhạt liếc anh một cái, gật đầu một cái hô hấp vẫn khó khăn. Mấy ngày nay đều ở đây nhìn tù binh, có rất nhiều hình ảnh đáng sợ nhưng vẫn không có chút tin tức của Trường không. Thần kinh của cô căng thẳng quá mức!

Cũng may, đây không phải là sự thật tất cả chỉ là một giấc mơ! Chỉ là mơ!

“ Thân thể cô kém, tinh thần càng kém hơn, phải rèn luyện nhiều hơn” Dã Lang thản nhiên đưa ra một kết luận sau đó xoay người rời đi.

Hạnh Nhược Thủy biết anh ta nói rất đúng. Cô vẫn luôn núp dưới cánh chim của người khác, quá yếu đuối rồi! Lúc nào thì cô mới có thể mạnh lên, mạnh đến mức có thể tự bảo vệ chính mình thật tốt!

Lại ngồi trên giường ngây ngốc một hồi Hạnh Nhược Thủy mới đứng dậy.

Hai ngày tiếp theo trừ thân thể mệt mỏi, còn có những hình ảnh đáng sợ ám ảnh trong đầu, ngoài ra không có thu hoạch gì khác.

Hạnh Nhược Thủy trở lại khách sạn, cũng không thể bình tĩnh như trước nữa. Chẳng lẽ thật sự chỉ là giấc mộng? Cô ôm đầu, cảm thấy giống như sắp hỏng mất.

“ không có lòng tin?” Dã Lang ngồi xuống đối diện với cô, đưa cho cô một ly rượu.

Hạnh Nhược Thủy trầm mặc, nhận lấy ngửa đầu uống một hớp, thiếu chút nữa làm cổ họng cháy bỏng, ho giống như muốn đem phổi văng ra ngoài.

Dã Lang cười ha ha như là rất vui mừng, nhìn cô kinh ngạc: “ Đây là rượu mạnh. Đàn ông cũng không dám uống như vậy….. cô lại uống một hớp. Thật may là tôi chỉ cô có chút xíu”

Hạnh Nhược Thủy khổ sở ho khan, hung hăng nhìn chằm chằm anh, hận ánh mắt không thể thành con dao để cho anh mấy nhát. Cô khẳng định tên khốn kiếp này chắc chắn là cố ý!

Dã Lang không quan tâm cô chút bực bội, tâm tình vẫn là rất tốt.

“ Khụ khụ khụ……” Hạnh Nhược Thủy ho khan vài tiếng, phát hiện cổ họng đã đau. Rượu này quả thật chẳng khác gì nước nóng. Cô lại nghĩ đến ngày đó bị tên bại hoại Hứa An rót nước nóng, đúng là cảm giác khổ sở. Bây giờ nghĩ lại cô vẫn không nhịn được mà phát run.

Dã Lang bảo người mang một chén nước mật ong cho cô: “ Uống một chút mật ong cho tan đàm”. anh trong lòng thầm lắc đầu, chưa từng thấy qua người phụ nữ nào đần như vậy.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng bưng lên ngửa đầu ừng ực ừng ực uống. không biết là có phải có tác dụng hay không nhưng đã thấy đỡ hơn một chút. Nhìn người đàn ông hỏi: “ Ngày mai chúng ta có còn phải đi không?”

Cô rất sợ nghe được, đây đã là người cuối cùng có thể tìm thấy, nếu như không có đó chính là thật sự không có.

“ Còn có một chỗ cuối cùng, là một nơi máu tanh rất nguy hiểm. Nếu không cô ở lại khách sạn chờ tin tức của tôi?” Một người phụ nữ thấy những thứ kia sợ sẽ gặp ác mộng.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng lắc đầu nhìn anh, ánh mắt rất kiên định: “ không, tôi không muốn”. Nói xong cô lại nghĩ tới một vấn đề khác: “ Tôi đi có phải mang đến bất tiện hay không?”

Có lẽ Trường không là ở chỗ đó, nếu như cô đi sẽ vướng chân vướng ta, như vậy cô tình nguyện chịu đựng đau khổ ở trong khách sạn.

“ Đúng. Bởi vì người ở đó không phải muốn mua là có thể mua. Tới lúc quan trọng chúng ta có thể phải cướp” Hơn nữa cướp cơ hội lớn vô cùng anh đã chuẩn bị sẵn sàng.

Hạnh Nhược Thủy ngạc nhiên, trong lòng toát ra một cỗ khí lạnh: “ Này, vậy đó là nơi nào?”

“ Chợ đen đọ sức. Xem qua UFC chưa?” Dã Lang uống một ngụm rượu mắt sáng như đuốc nhìn cô.

Hạnh Nhược Thủy gật đầu một cái: “ UFC tôi có xem qua chính là vật lộn…. vận động. Chợ đen đọ sức chính là len lén tiến hành UFC sao?” Chẳng lẽ Trường không bị bắt làm tay đọ sức? nhưng là tay đọ sức không phải là tự nguyện sao?

“ Có thể nói như vậy. nhưng là chợ đen đọ sức và UFC có khác biệt rất lớn. UFC có bảo vệ hơn nữa không cho phép đánh chết người. nhưng chợ đen đọ sức thì không có bất cứ bảo vệ gì cho phép đánh chết người. Nói trắng ra là đó là một cuộc chiến thịt người, chỉ cần có thể đánh thắng cho dù đem đối phương đánh chết hoặc đánh cho tàn phế cũng không có quan hệ gì.” Nói trắng ra là ngay cả có tiền người có thể ăn no không đem người khi người vận động

Hạnh Nhược Thủy cả người lạnh lẽo “ Này, vậy….” Cô sợ tới đầu óc trống rỗng, cũng không biết nói cái gì cho phải.

Mặc dù biết Trường không rất lợi hại nhưng vật lộn như vậy, hơn nữa còn trong thời gian dài sẽ xảy ra chuyện gì cũng không ai biết. Nghĩ như vậy, cô giống như là nhìn thấy Trường không bị người ta từng quyền từng quyền đánh hình ảnh huyết nhục mơ hồ, cô muốn điên rồi!

Dã Lang đưa tay, nâng mặt cô lên vỗ nhẹ: “ Nhìn tôi. Đừng vội hù dọa mình như vậy không có ý nghĩa gì đâu”

Hạnh Nhược Thủy nhìn anh không ngừng hít sâu để cho mình tỉnh táo lại. Cô biết cô làm những thứ này cũng không giải quyết được vấn đề: “ Nếu như tôi không đi có phải là hành động sẽ dễ dàng hơn một chút không?”

“ Dĩ nhiên. Đừng quên cô không có bất cứ năng lực tự vệ nào”. Mang theo cô giống như là cõng theo một cái túi. Chẳng qua nếu như cô kiên trì muốn đi anh cũng sẽ không cự tuyệt.

Hạnh Nhược Thủy mím môi gật đầu: “ Tôi biết rồi, vậy tôi không đi” Mặc dù là một cuộc giao dịch nhưng người ta chịu thay cô tới cứu người nên cảm tạ vạn lần rồi. Hôm nay người ta đang cố gắng cứu người, cô không thể không giúp còn tăng thêm gánh nặng.

“ Rất tốt” Dã Lang chau mày, trong mắt chợt lóe lên một tia thưởng thức. anh thích tính dũng cảm nhưng lại không tự cho là đúng của người phụ nữ.

Hạnh Nhược Thủy đưa tay nắm lấy Dã Lang, nhìn thật sâu vào mắt anh: “ Nếu như, nếu như anh nhìn thấy anh ấy, xin nhất định cứu anh ấy ra ngoài. Bất luận bỏ ra giá cao thế nào tôi đều nguyện ý!”

Dã Lang nhíu mày cười cười, một tay đè lại gáy cô, hôn một cái lên trán cô: “ Yên tâm đi”

Dã Lang đứng lên cầm nón đội lên đầu, trước khi đi dặn dò cô: “ Cô ngoan ngoãn ở lại đây. Nếu như người của tôi đến đưa cô đi, cô không cần hỏi gì hết đi theo bọn họ, biết không?”

“ Ừ! Tôi biết rồi!” Cô nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Làm ơn, xin nhất định phải tìm được Trường không, cứu anh ra ngoài!

“ Đợi chút. Lúc biến mất còn có một chiến hữu của anh ấy, anh có thể hay không cũng xem một chút? Van xin anh! Tôi, tôi cho anh tấm hình”

“ không cần” Dã Lang chau mày, trước khi đóng cửa còn nói: “ Cô thật tham lam”

Hạnh Nhược Thủy biết anh trả lời như vậy, chính là đồng ý nếu như nhìn thấy sẽ cứu ra ngoài. Dã Lang thật ra là người rất tốt!

Nhìn cửa đã đóng lại Hạnh Nhược Thủy quay đầu lại nhìn ra cửa sổ quỳ xuống, đôi tay làm hình chữ thập, nhắm mắt lại.

Cầu xin Chúa, xin nhất định phù hộ Trường không cùng Phó Bồi Cương còn sống, phù hộ Dã Lang có thể cứu họ trở về! Đồng thời, xin phù hộ Dã Lang cũng bình an vô sự! Cầu xin Chúa!

Sau khi Dã Lang rời đi Hạnh Nhược Thủy ngồi trên bàn ăn, ăn một miếng bữa ăn sáng, không có một chút khẩu vị. Trong lòng giống như thả một máy trộn bê tong, không ngừng khuấy đảo tâm tình của cô.

Hạnh Nhược Thủy dừng đũa, giơ tay vuốt mi tâm cảm thấy đầu óc muốn nổ tung, cô muốn điên rồi!

Đứng lên trong phòng xoay quanh, rồi lại ngồi xuống. lại đứng lên, lại ngồi xuống…… Thật là đứng ngồi không yên.

Vì để tránh cho mình suy nghĩ lung tung Hạnh Nhược Thủy tìm một quyển tạp chí, đó là từ Trung Quốc mang tới. nhưng lật vài tờ một chữ cũng đọc không vô, suy nghĩ hoàn toàn không ở trên đó.

Hạnh Nhược Thủy ôm đầu, thật là muốn hét lên một tiếng. Thật may là vẫn còn một chút lý trí còn nhớ rõ đây là nước X.

…….

Dã Lang ra cửa ngồi vào trong xe “ Đi thôi”

anh lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại dặn dò khắp nơi phải chú ý giữ tinh thần.

anh thật ra đã sớm nghĩ tới nếu như hai người kia còn sống như vậy có khả năng xuất hiện ở chợ đen đọ sức. Bởi vì bọn họ là quân nhân thích hợp đánh lộn. nhưng anh không thể vừa bắt đầu liền chạy thẳng tới nơi này, rất dễ dẫn đến sự chú ý.

Chợ đen đọ sức của nước X không nhiều lắm ở thủ đô này là lớn nhất. Hơn nữa nơi này sân quyền anh cùng quân đội cùng chính phủ đều có cấu kết với nhau, dễ nhận những tù binh thân thể cường tráng. Cũng chính nơi này quan quân cùng quan viên biến thái ** lấy tồn tại của chợ đen làm thịnh vượng.

Chợ đen đọ sức thường ở dưới mặt đất. Phía trên thường là những chỗ ăn chơi

Đấu trường đọ sức nổi tiếng nhất nước X là một phần của XX Ngu Nhạc Thiên nổi danh, nó được xây ở dưới đất. người bình thường không có cơ hội đọ sức so tài những người ở phía dưới đều có chút uy tín danh dự là người quyền thế.

Dã Lang không phải lần đầu tiên đến đầu trường đọ sức này nhưng là lần đầu tiên mang theo mục đích như vậy mà tới.

Ở cửa XX Ngu Nhạc Thiên, anh móc ra một điếu xì gà lập tức có người thay anh đốt lửa. Hít một hơi khói, xì gà kẹp ở tay trái tay phải để trong túi nhìn vào có một loại khí thế.

Đi vào những nơi như vậy đều bị soát người.

Dã Lang ngậm xì gà nâng lên hai cánh tay cho người khác lục soát. Ở địa bàn của người ta dù muốn hay không vẫn phải tuân thủ quy định.

Soát người xong Dã Lang bị đưa đi xuyên qua nơi lượn sóng, tiến vào một thang máy đặc biệt. Thang máy đầu tiên là lên lầu cuối, lại từ lầu cuối đi qua một thang máy khác đến dưới đất.

Đọ sức bình thường đều là tự nguyện. Tiền thưởng kếch xù là động lực cho những tay đọ sức. Chợ đen đọ sức là cuộc so tài khác với cuộc so tài đọ sức bình thường, chỉ cần liên tục thắng mấy trận, tay đọ sức sẽ rất nhanh phất lên. Một mặt khác, chính là tinh thần của tay đọ sức, bọn họ thường là những người rất khát máu.

Trừ những thứ này thì tay đọ sức tự do còn có một ít là bị mua hoặc là bắt tới như tù binh chẳng hạn. Đối với những người này, hắc sư của đấu trường đọ sức thường lợi dụng ma túy để khống chế họ.

Thang máy dừng lại, vừa tiến vào cánh cửa kia đã nghe được tiến hô.

Dã Lang bị mang đi xuyên qua một đường hầm mờ tối, từng bước từng bước đến gần tiếng hô. Ở nơi này trong tiếng hô song sau cao hơn sống trước, anh có thể nghe rõ được nhịp tim của mình.

Vừa đi vào thính phòng, nhìn hai tay đọ sức, Dã Lang chậm rãi nheo mắt lại. Mẹ nó, trúng đầu thưởng rồi!

Dã Lang nhìn trận chiến kịch liệt một hồi, lấy điện thoại di động ra cười nói: “ Như thế nào? Tôi cảm thấy được này rót hạ rồi.”

……..

Vừa một hồi biến thái ** sôi trào tranh tài rơi xuống màn che.

Ưng Trường không xoa một chút vết máu trên mặt, sải bước đi ra đấu trường. Đi theo phía sau một nhóm người, mọi người trên mặt tươi cười nở hoa.

Đi một đoạn, đối diện có một người đàn ông tay cầm điếu xì gà đi về phía anh. Mang theo mắt kính gọng vàng, râu quai nón mắt nho nhỏ nhưng ánh mắt sắc bén. người đó là ông chủ của anh.

Cùng ông ta đi đến còn có một người Trung Quốc, diện mạo hết sức lịch sự. nhưng đôi mắt nhìn như tùy ý nhưng lại làm người ta cảm thấy xảo trá khác thường.

Ông chủ trong miệng thì thầm nói lời khen ngợi, hiển nhiên là thắng nhiều tiền tâm tình rất tốt.

Ưng Trường không vẫn như cũ dáng vẻ hết sức lạnh lùng.

người Trung Quốc đó đưa tay ra với anh “ Rất hân hạnh được biết anh. Khát ba ngày chỉ lấy một muôi, buổi tối hẹn anh ở XXX Giải Trí thành, có vài phần không biết không biết anh có hừng thú?”

Ưng Trường không nhàn nhạt liếc anh ta một cái giống như không nhìn thấy sự nhiệt tình của anh ta, trực tiếp đi xuyên qua giữa hai người. Tên người Trung Quốc suýt chút thì bị đụng ngã.

Ưng Trường không đi rất nhanh vào thang máy. Ông chủ an bài chỗ ở của anh ở ngay tại Ngu Nhạc Thiên.

Vào cửa, anh cởi quần áo trên người. Đối với người đi sau ném xuống một câu “ Buổi tối tôi muốn đi X Giải Trí thành” Sải bước đi vào phòng tắm.

“ Mục đích” người nọ vội vàng đi theo.

“ người phụ nữ” Dứt lời anh đóng sầm cửa phòng tắm.

người nọ vội vàng lui về sau một bước, thiếu chút nữa đụng hư lỗ mũi. Trừng mắt liếc cánh cửa, có hỏa cũng không dám phát.

Trong phòng tắm người đứng ở dưới vòi nước, nghĩ tới câu nói của người kia… trong đầu thoáng qua một câu.

Khát ba ngày chỉ lấy một muôi.

người kia cùng Nhược Thủy ở chung một chỗ, còn đưa ám hiệu nơi gặp mặt cho anh. Chỉ là, Nhược Thủy làm sao tới đây? Còn cùng một người tiếng tăm lẫy lừng thủ lĩnh quan hỏa đến một nơi?

………

Hạnh Nhược Thủy thấp thỏm không có bất cứ tin tức cũng không có ai tới mang cô rời khỏi nước X. Cô ở trong chảo dầu lật xào cả ngày, thần kinh căng thẳng muốn đứt.

Nhìn thấy Dã Lang nhàn nhã đi tới, sau lưng không có một bóng người, cô nhất thời cảm thấy cả người lạnh lẽo. Chẳng lẽ, chẳng lẽ Trường không anh….

Dã Lang ngồi xuống ghế sofa xoa mi tâm tà tà nhắm mắt lại, cả người cũng có vẻ mệt mỏi.

Hạnh Nhược Thủy ở cửa phòng đứng nhìn anh một bước cũng không dám động. Trên thực tế, cô chính là suy nghĩ muốn động cũng không nhúc nhích được. Bởi vì đôi chân giống như rót chì thật nặng.

“ Thế nào? không có dũng khí tiếp nhận thực tế?” Dã Lang đột nhiên mở mắt, nhàn nhạt nhìn cô.

Hạnh Nhược Thủy không trả lời. Tới thời điểm này, cô càng không ngừng tự nói với mình dù là kết quả xấu ít nhất cô tìm tới như vậy cũng không hối hận. nhưng đến lúc này cô mới biết, mình căn bản không thể đối mặt với tin tức xấu.

Đối mặt với lời châm chọc của Dã Lang cô không còn lời nào để nói.

“ Tới đây” Dã Lang ngoắc ngoắc ngón tay với cô, sau đó tay chân mở ra nửa nằm ở trên ghế sofa. Ánh mắt không sắc bén nhưng làm người ta không thể cự tuyệt.

Hạnh Nhược Thủy nhìn anh một hồi mới chậm rãi, từng bước từng bước đi tới trước mặt anh.

Dã Lang nhìn cô chân dài đưa ra cô liền lảo đảo ngã trong lòng anh: “ Như vậy không tốt sau? Cô về sau thoải mái chuyên tâm đi theo tôi cũng tiết kiệm được một phần trái tim”

Hạnh Nhược Thủy im lặng. Cô quên mất mình tới nước X có một cuộc giao dịch. Dù Trường không trở lại, cô cũng không thể nào trở về bên anh. nhưng cô hi vọng anh vẫn còn sống, sống thật tốt “ Tôi, tôi không có….Tôi chỉ hi vọng anh ấy vẫn còn sống. Chỉ cần anh ấy sống thật tốt, tôi liền…..”

Cô không biết mình nên biểu đạt tâm tình như thế nào. Nếu như nói cô thật không có hi vọng xa vời Dã Lang để cho bọn họ ở chung một chỗ, đó là không thể nào! Chỉ là cô theo bản năng, ngăn cản chính mình tự đi muốn cùng Dã Lang giữa trận giao dịch này.

Dã Lang nắm cằm của cô, nâng mặt cô lên. Thấy trong mắt có nước mắt, nhíu mày. Chậm rãi anh cúi mặt xuống, trán đụng vào trán cô “ Bảo bối, có ai nói qua cho cô hay không, cuộc sống không phải khối đất dẻo, cô nghĩ muốn bóp thế nào thì thế ấy?”

“ Tôi, tôi hiểu rõ” Cô cũng không phải là cô gái ngây thơ chưa trải sự đời.
Hạnh Nhược Thủy nhất thời cứng họng, sau đó cãi lại.

“ Tôi không phải là ngây thơ, mà là có tâm hồn đẹp!” Loại người như anh trong lòng toàn là bóng tối sẽ hiểu được!

Dã Lang lành lạnh mà nói: “ Thứ em mong muốn nhất đã có nên cảm thấy đủ”

Lần này Hạnh Nhược Thủy hoàn toàn cứng họng rồi. Cô đã có đầy đủ tất cả! Trường không còn sống bọn họ còn gặp được nhau, còn có ** cả đêm. Những thứ này đã vượt quá xa mong đợi của cô!

Ý thức được điều này Hạnh Nhược Thủy trong lòng mềm nhũng, lời nói cũng vì thế mà trở nên mềm mại hơn: “ Vậy tôi phải ở chỗ này làm gì? Chẳng lẽ không có việc gì thì cùng anh khua môi múa mép sao?”

Coi như cô đồng ý, chỉ sợ anh cũng không có thời gian rãnh như vậy! Bang phái lớn như vậy, nhiều việc buôn bán như vậy, anh còn bận rộn hơn bất kì ai hết!

Dã Lang nở nụ cười giống như dã thú đối với con mồi: “ Vậy em muốn làm gì? Giúp tôi làm ấm giường hay là thay tôi sinh con?”

“ Tôi mang đứa bé của anh, được không?” cái này cô thật lành nghề!

Dã Lang bỗng chốc đứng lên, đưa tay kéo cô ngã vào trong ngực anh. Cúi đầu tươi cười, tầm mắt khóa chặt cô lại: “ Có thể, nhưng mà em phải giúp tôi sinh một đứa”

Hạnh Nhược Thủy ngạc nhiên nhìn anh.

Cô còn chưa trả lời anh đã buông cô ra, nói: “ Cứ quyết định như vậy. Sau đó tắm rửa sạch sẽ ở trên giường chờ tôi ha?”

Lời còn chưa dứt anh đã sải bước đi ra cửa.

“ Này anh….” anh cho rằng anh là hoàng đế a, còn có người phụ nữ tắm rửa sạch sẽ chờ anh lâm hạnh!

người nọ giơ lên ngón trỏ bên phải lắc lắc, cũng không quay đầu lại.

Hạnh Nhược Thủy suy sụp rũ hai vai xuống, miệng vểnh lên thật cao, mày nhíu lại thật chặt. Chán nản ngồi trên sofa, mặt ủ mày chau.

Làm thế nào đây? Cô mới không cần sinh con cho tên kia, tuyệt đối không muốn! nhưng mà nếu như anh nghiêm túc cô có thể cự tuyệt sao? Đừng quên, đây là giao dịch, cô không có tư cách cự tuyệt!

Hạnh Nhược Thủy vô ý thức xoắn tóc của mình lại, trong lòng rất rối loạn.

Cô không muốn cùng Dã Lang xảy ra quan hệ, mặc dù lúc đầu cô đã chuẩn bị rất kĩ càng, nhưng mà anh không có đụng đến cô.Hôm nay muốn quay đầu làm lại trong lòng cô thấy rất miễn cưỡng. nhưng anh đã tuân thủ lời hứa của mình, làm chuyện anh nên làm. Cô có thể làm trái cam kết sao?

không thể! Một người nói không giữ lời làm sao đối mặt với trái tim của mình?

Cô ngồi buồn một lúc, quản gia kêu cô đến ăn cơm tối. Nghiêm chỉnh mà nói cái này gọi là ăn khuya.

Thức ăn rất phong phú cũng rất ngon, nhưng Hạnh Nhược Thủy ăn không bao nhiêu. Qua chín giờ tối cô bình thường sẽ không ăn gì. Bây giờ đã qua mười giờ.

Ăn xong Hạnh Nhược Thủy đi tản bộ trong sân cho tiêu hóa.

Tòa nhà rất lớn nhưng hoa viên lớn hơn, phóng tầm mắt nhìn đi căn bản không thấy bờ. Thời tiết giữa mùa hè, trong vườn hoa có rất nhiều bông hoa nở rộ tranh nhau khoe sắc.

Ban đêm một mãnh yên tĩnh, ở trên ruộng hoang tiếng ếch nhái kêu vang càng làm không gian trở nên u tĩnh.

Gió đêm hơi lạnh, khiến cho nơi này không có không khí nóng bức của mùa hè, ngược lại có cảm giác mát mẻ của mùa thu.

Hạnh Nhược Thủy cũng không đi xa, chỉ đi vòng vòng xung quanh tòa nhà. Tòa nhà rất lớn cô chỉ đi một vòng quanh cũng mất rất nhiều thời gian. Đèn đường rất sáng không giống biệt thự Thương gia âm trầm đáng sợ.

Hạnh Nhược Thủy đi tới một góc nhỏ của biệt thì thì phát hiện, thấp thoáng ở giữa trong đó có một ngôi nhà nhỏ. là một khu nhà nhà hai tầng.

Cô cảm thấy có chút kì quái, bên cạnh tòa nhà cổ kính lại có một căn nhà tầm thường, hoàn toàn làm mất hết cảm giác.

Hạnh Nhược Thủy đứng một chỗ rất lâu, cũng không có đi đến bên kia. Cô không phải sợ nhìn thấy cái gì không nên thấy, chẳng qua là cảm thấy không nên theo dõi chuyện riêng của người khác.

Đi quanh tòa nhà hai vòng, Hạnh Nhược Thủy cũng thấy mệt. Trở về phòng tắm rửa, bắt đầu leo lên giường.

Nghĩ đến câu nói của Dã Lang trước khi đi, cô khóa lại cửa phòng một lần nữa, mới lên giường ngủ. Vốn nghĩ rằng sẽ khó ngủ, kết quả nằm xuống không bao lâu thì đã đi vào mộng đẹp.

Trong đêm khuya một mảnh tĩnh lặng.

Mãi cho đến lúc ba giờ sáng tòa nhà mới vang lên tiếng mô tô.

Thượng Khác đã sớm cung kính đợi ở ngoài cửa: “ Ông chủ!”

Dã Lang chân dài nhảy xuống, ngẩng đầu nhìn căn phòng kia, không gian tối mịt. Vừa cởi áo khoác ra vừa nhàn nhạt hỏi: “ Cô ấy ngủ sao?”

“ Dạ, mười một giờ rưỡi đi ngủ.”

Dã Lang hơi cong môi một cái, có chút bất đắc dĩ: “ Cô ấy lại có thể an tâm ngủ, thật là người phụ nữ có lá gan lớn!”

Thượng Khác nghe được, trong giọng nói của anh có một điểm cưng chiều. anh muốn hỏi nhưng rồi lại thôi.

“ Muốn nói cái gì cứ nói” Dã Lang quay đầu lại, liếc anh một cái.

“ Dạ, ông chủ, cô Nhược Thủy là bà chủ tương lai sao?” Thái độ của anh làm người ta suy nghĩ. Hành động của bọn họ không giống nhưng gian phòng cô đang ở là do ông chủ tỉ mỉ bố trí…

Dã Lang nhướng mày, môi mỏng đột ngột xuất hiện hai chữ: “ Có lẽ….”

Thượng Khác đã hiểu không hỏi nhiều nữa. Vội vàng phân phó dâng trà, phục vụ ông chủ tắm rửa.

Dã Lang nằm ở trong bồn tắm nhắm mắt lại, hưởng thụ toàn thân được ngâm trong nước ấm thoải mái, trong đầu xuất hiện một nụ cười điềm tĩnh xinh đẹp.

Luôn luôn nhạt nhẽo ** lặng lẽ ngẩng đầu.

“ **!” Môi mỏng bật ra một tiếng chửi nhỏ. Quay đầu ra cửa kêu: “ Thượng Khác”

“ Dạ, ông chủ!”

“ Đưa Bạch Liên tới đây”

không bao lâu, mang tới một cô gái mặc áo choàng tắm: “ Lão đại, Bạch Liên đã tới”

“ Để cho cô ta vào. Ông lui ra đi”

“ Vâng” Thượng Khác lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Đợi cửa đóng lại, cô gái có chút gấp gáp cởi áo choàng tắm ra, lộ ra vóc dáng yểu điệu. Vóc dáng cô không cao nhưng vóc người rất đẹp. Vứt bỏ áo choàng tắm, cô bước nhanh vào phòng tắm: “ Ông chủ, để Bạch Liên phục vụ ngài!”

“ Ừ” Dã Lang chỉ khạc ra một tiếng, nhắm mắt lại như cũ.

Cô gái bước vào bồn tắm, giang hai chân ngồi trên người anh. không cần phân phó tự động đi thẳng vào vấn đề. Cô phát ra một tiếng ** ngâm nga, hơi nước mờ mịt cặp mắt ẩn tình lẳng lặng nhìn phía dưới của người đàn ông. Thân thể anh không tính là to con nhưng tất cả của anh cũng làm phụ nữ thần hồn điên đảo.

Dã Lang chỉ lúc hai người giao hợp mới nhíu mày một cái. Sau đó không có vẻ gì nữa, từ đầu tới cúi luôn nhắm hai mắt.

Bạch Liên không cam lòng cắn môi dưới, luật động vòng eo mảnh khảnh, hy vọng cho người đàn ông phản ứng điên cuồng nhưng cuối cùng cũng thất vọng.

người đàn ông giống như là ngủ thiếp đi nếu không phải hai người còn kết hợp một chổ, cô sẽ cho rằng anh đã bất tỉnh.

Bạch Liên xuất tất cả vốn liếng chỉ muốn đổi lấy một chút phản ứng của anh. nhưng anh vẫn như vậy không thay đổi chút nào.

Cô rốt cuộc nhìn chằm chằm môi mỏng của anh. Ở một phút bộc phát,môi hướng tới môi anh. Vậy mà khi chưa đụng tới đã bị một bàn tay lớn che kín mặt.

“ Cút” Tay dùng để che mặt cô dùng sức đẩy về phía trước, cô liền lảo đảo ngả về phía trước.

“ Ông chủ, Bạch Liên….”

“ Đừng để tôi nói lần thứ ba,cút!” Môi mỏng khạc ra lời nói vô tình.

Bạch Liên nước mắt rưng rưng nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên, cũng không kịp dọn dẹp liền chạy ra ngoài.

Dã Lang chậm rãi mở mắt, hồi tưởng một cuộc ** vừa rồi, trong đầu chỉ có một từ: vô vị tẻ nhạt!

Đem dấu vết trên người rửa sạch, thay áo choàng tắm ra: “ Thượng Khác, cho tôi một ly rượu đỏ”

không bao lâu Thượng Khác mang một ly rượu vào: “ Ông chủ sớm đi nghỉ ngơi!”

“ Ừ. Ông cũng đi nghỉ đi” Dã Lang khoát khoát tay bảo anh ra ngoài. anh đi đến cửa sổ ngẩng đầu nhìn ánh trăng ảm đạm. Mới đầu tháng, trăng lưỡi liềm, ảm đạm không có ánh sáng.

Sau hồi lâu, anh để ly rượu xuống, đi tới tủ treo quần áo nhẹ nhàng đẩy, một cánh rửa mở ra.

Dã Lang đi qua cánh cửa kia, đi tới căn phòng anh đã bố trí. Cô thích màu tím vẫn luôn muốn có một căn phòng công chúa màu tím. Chờ anh bố trí xong, cô lại vĩnh viễn không thấy được.

Dã Lang nhìn sau tấm màn đội lên một vật nhỏ, đôi môi mím thật chặt. Hồi lâu, mới thở ra một hơi, từ từ đi đến bên giường.

Giơ tay lên, chậm rãi nâng tấm màn từ từ đi vào. Rồi sau đó, chậm rãi ngồi xuống bên giường, mở đèn ở đầu giường, ánh đèn yếu ớt chiếu xuống.

Nhiệt độ trong núi buổi tối thấp, người trên giường cuốn chăn, ngủ say sưa. Giống như đứa bé, mím môi khuôn mặt hồng hồng.

Đã từng có thời gian anh rất bận không có thời gian ở bên cô. Mỗi lần nửa đêm anh trở về, cô đã ngủ rồi nhưng ngủ rất không an ổn. Chỉ cần anh vừa vào cửa, cô liền mở cặp mắt mờ mịch nhìn anh, nói anh đã về. Thanh âm khàn khàn giống như đang làm nũng với anh.

anh đi tới ôm cô, sờ sờ mặt của cô, cô sẽ rất nhanh ngủ thiếp đi. Chỉ cần anh về nhà, cô liền ngủ rất say.

Đánh đánh giết giết cả ngày, trong lòng anh cũng không thể có một dòng suối trong suốt. Cho đến khi cô bị bắt cóc.

Hôm nay, anh vẫn nhớ rất rõ, cô bất chấp tất cả xông về phía họng súng của kẻ thù trên môi nở nụ cười. Cô toàn thân đều là máu nằm trong lòng anh, đôi mắt trợn tròn, nhưng giọng nói kiên định:

“ Kiếp sau… Kiếp sau em nhất định mạnh… Mạnh đủ để… Đủ mạnh để tự vệ còn nữa… không bao giờ trở thành…trở thành người… liên lụy”

Đến chết cô cũng không trách anh đã không thể bảo vệ được cô, mà chỉ suy nghĩ cô mạnh hơn để tự bảo vệ mình mà không phải liên lụy anh. anh rất may mắn mới có thể gặp được cô. anh không có năng lực mới có thể để mất cô.

Hôm nay anh đã đủ mạnh, nhưng lại không có cô mỗi buổi tối chờ anh trở về. anh có được tất cả nhưng lại đánh mất trái tim mình.

Nhắm mắt lại, nơi khóe mắt người đàn ông, một giọt lệ lặng lẽ rơi.

Mười mấy năm qua anh không dám nhớ lại tất cả. Trong đêm tối không có người… anh một ly lại một ly… chỉ hy vọng có thể quên tất cả.

Kể từ đó tới nay, hơn năm ngàn ngày đêm, anh không có một giấc ngủ ngon. Mỗi lần đều là mệt mỏi cực điểm, hy vọng xa vời có một giấc ngủ. Nếu không phải ý chí kiên cường anh đã tự sát không biết bao nhiêu lần.

Đang suy nghĩ đột nhiên người trên giường phát ra một tràng cười, mở miệng lầm bầm: “ Thật tốt ha ha…”

Dã Lang không cần hỏi cũng biết cô mơ thấy gì. Giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô. Da cô thât đẹp, trơn láng mềm mại sờ vào giống như tơ lụa thượng hạng. Cùng với xúc cảm trong ký ức giống nhau như đúc. Họ đều không thích trang điểm, không được coi là thông minh nhưng tính tình chân thành, cố chấp.

Dung mạo xinh đẹp chỉ có thể làm người ta kinh ngạc trong thoáng chốc nhưng một tâm hồn đẹp mới làm người ta nhớ mãi không quên.

Mạc Vấn…

Dã Lang chậm rãi cúi người đôi môi nóng rực hôn lên trán cô. Thật lâu cũng không buông ra.

người phía dưới vẫn không biết gì, trong giấc ngủ vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt. Khuôn mặt điềm tĩnh giống như đôi tay dịu dàng có thể xoa dịu tâm hồn đau đớn, bối rối.

Mới vừa bị an ủi ** giờ phút này lại loáng thoáng ngẩng đầu lên.

Môi Dã Lang từ từ đi xuống theo sống mũi cô, di chuyển từng chút từng chút…. Đôi môi hồng đầy đặn tản mác sự hấp dẫn.

“ Mạc Vấn…” anh nhỏ giọng nỉ non.

Ánh mắt nhìn dung mạo điềm tĩnh của cô từ từ đi xuống xẹt qua cổ trắng nõn, xương quai xanh xinh đẹp, hai bầu ngực cao vút phía dưới áo ngủ, không nhìn thấy phần bụng trơn láng mềm mại…

Tay Dã Lang đưa lên, đặt lên nút áo đầu tiên của cô. Ngừng một lúc từ từ mở nó ra. Đầu ngón tay kéo nhẹ váy một cái, cái váy liền mở rộng ra, bắt đầu đi tới viên nút thứ hai…

anh biết rõ. Cô không phải Mạc Vấn. Cô chỉ giống Mạc Vấn mà thôi. không phải đặc biệt xinh đẹp nhưng lại rất đáng để ngắm nhìn; nhất là tính cố chấp, lá gan không lớn nhưng không hề sợ anh, trên người luôn tỏa ra hơi thở an tĩnh làm cho phiền não trong lòng cũng biến mất…Tất cả giống như Mạc Vấn một lần nữa trở lại bên cạnh anh.

Rốt cuộc anh đem tất cả suy nghĩ ném ra khỏi đầu, ngón tay linh hoạt cởi nút áo ngủ ra. Áo ngủ đơn giản bảo thủ không có chút hấp dẫn nào. nhưng thân thể dưới áo ngủ lại tràn đầy hấp dẫn.

Cúi đầu hôn lên xương quai xanh của cô. Nhắm mắt lại tay nhè nhẹ xé áo ra. Từng tấc da thịt dưới lòng bàn tay xúc cảm thật tốt.

“ Ừ….” người ở dưới bị quấy rầy, phát ra tiếng kháng nghị. nhưng ở trong đêm khuya nghe càng giống như âm thanh ngâm nga hấp dẫn.

Dã Lang chỉ cảm thấy lý trí của mình giờ khắc này sụp đổ không còn tồn tại một chút gì trong đầu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.