Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá – Chương 75 Chúng ta về nhà – Botruyen
  •  Avatar
  • 14 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá - Chương 75 Chúng ta về nhà

Đàm Bội Thi và Hiên Viên Kỳ đi cả đêm đến Thành phố Z, lại phát hiện Nhược Thủy đã bị người mang đi.

Những ngày này, trong lòng cô vẫn thấp thỏm lo âu.

May là Hiên Viên Kỳ xác nhận rất nhanh, Nhược Thủy thật sự bị Thương Duy Ngã mang đi, tạm thời không có gì nguy hiểm. Nên trong lòng đỡ lo hơn một ít.

nhưng không biết có phải lần này Phó Bồi Cương làm nhiệm vụ trong thời gian dài không, mà trong lòng Đàm Bội Thi luôn có cảm giác không tốt,ban đêm rất khó ngủ, ngủ thiếp đi thì luôn bị hoảng sợ mà tỉnh lại.

Vừa đi vào phòng làm việc, Đàm Bội Thi cầm lấy lịch ngày trên bàn, khoanh một vòng ngày hôm nay. Nhìn những vòng vẽ càng ngày càng nhiều, cô càng cảm thấy lo lắng không yên.

“Mỹ nhân ngư, chào buổi sáng. Ăn sáng chưa, anh mời em?”Lục Dực Minh ăn mặc bảnh bao đi tới, trong tay giơ lên một túi thức ăn sáng.

Đàm Bội Thi không buồn nhìn anh, hung hăn nói”Đừng làm phiền tôi!”

Lục Dực Minh cũng biết anh da mặt dày, cũng không cần nhìn sắc mặt, đi cũng không đi.”Đừng có vô tình như vậy chứ, anh có mấy món điểm tâm, em xem một chút muốn ăn món nào?”

anh đặt túi đồ ăn sáng để lên bàn làm việc của cô, bày ra.

Tâm tình Đàm Bội Thi vốn không tốt, lại bị anh làm phiền như vậy, liền tức giận. Đưa tay gạt một cái, bữa ăn sáng cứ như vậy bay ra ngoài.

Lục Dực Minh ngạc nhiên nhìn cô, những người khác trong phòng làm việc đều quay lại nhìn, mọi người trợn to hai mắt xem cuộc vui.

Đàm Bội Thi bỗng nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm vào anh hung dữ nói: “Hôm nay tâm tình tôi không tốt, anh còn làm phiền tôi, tôi thiến anh!”

Lục Dực Minh run lên. “Được được được, tôi không làm phiền cô.” Ảo não đi vào phòng làm việc của mình.

Đàm Bội Thi liếc nhìn quanh phòng, mọi người vội vàng cúi đầu làm như đang ăn sáng hoặc làm việc. Cô tức giận thở dài,cũng biết mình quá đáng.

Cả ngày, Đàm Bội Thi không có tâm tình để làm việc. Thật may là chưa tới thời điểm bận rộn, không làm xong công việc cũng không sao. Cô chỉ cần nhận điện thoại, giải thích với khách hàng một chút vấn đề là được rồi.

Buổi chiều lúc hơn ba giờ, điện thoại di động đột nhiên vang lên, là số lạ.

“Alo?” Đàm Bội Thi cầm cây viết đâm đâm vào quyển vở, không chút để ý nghe điện thoại.

Đối phương chỉ nói ba câu, Đàm Bội Thi hoảng hốt đứng lên, mặt trắng bệch không còn chút máu. “Cái gì…….Tôi lập tức đến đó!”

Cúp điện thoại, Đàm Bội Thi đầu óc trống rỗng, quên cả hô hấp.Trong đầu chỉ có một câu ——-

Phó Bồi Cương xảy ra chuyện!

Mắt cô nhìn thẳng, sợ sệt một hồi, đột nhiên cầm lấy túi xách chạy ra ngoài! Giống như một cơn gió, biến mất khỏi phòng làm việc, để lại mọi người ngạc nhiên nhìn nhau.

Thang máy đi xuống, lúc cô chạy ra cửa cao ốc, bước chân lảo đảo, cứ như vậy té xuống bậc thang. nhưng cô không để ý đầu gối có trầy hay không, có đau hay không, bò dậy chạy tiếp.

Phó Bồi Cương, anh không thể có chuyện gì! anh đã đồng ý cả đời này chung sống với em!

Đang chạy, cô lo lắng gấp đến độ rơi nước mắt.

……….

Những ngày kế tiếp, Hạnh Nhược Thủy ít nói chuyện với Thương Duy Ngã, không muốn nghe anh nói lời khó nghe.

Thật may, Thương Duy Ngã cũng rất vội. Hai người căn bản không có cơ hội nói thêm mấy câu, cũng không có thời gian đối chọi gay gắt.

Thời gian của Hạnh Nhược Thủy cũng dùng để viết, lúc suy nghĩ thông suốt rất muốn ngừng viết mà không được, nháy mắt đã hết một ngày. Thương Duy Ngã cũng không để có người gây khó khăn cho cô, những ngày này coi như là bình an, chỉ là nhớ thương trong lòng, nên không vui nổi.

Cả đêm không ngủ được, nằm ở trên giường chịu đựng từng giây từng phút,cố gắng ngủ thế nào cũng không được, cảm giác này thật là đau khổ. Mất ngủ lâu ngày, lại buồn bực làm cho cả người cô trông rất tiều tụy.

nữ bác sĩ đã đến đây mấy lần, vết thương trước ngực cô đã đỡ hơn nhiều, nhưng nghe nói sẽ lưu lại một vết sẹo.

Ngực trắng nõn lại có một vết sẹo, này quả thực làm cho người ta muốn chết! Theo lời nữ bác sĩ nói, ngực của Hạnh Nhược Thủy rất đẹp, lớn nhỏ vừa phải, kết quả lại có vết sẹo, trở nên không đẹp.Cô còn khuyên nên đi phẫu thuật thẫm mỹ để xóa đi vết sẹo đó.

Hạnh Nhược Thủy chỉ cười không để ý. Cô có quá nhiều người cần quan tâm, nên không rảnh quan tâm đến vết sẹo nhỏ này.

nữ bác sĩ nói mấy lần, cảm thấy không vui, nên không nói nữa.

“Đã tốt hơn, từ ngày mai tôi không cần đến nữa.” nữ bác sĩ nhìn vết thương trước ngực nói.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng kéo áo lại, không nhớ không để ý sau đó cô nhìn ngực mình phát biểu giải thích rõ ràng.

“Cô thật không muốn làm phẫu thuật? Thương Duy Ngã nhìn thấy bộ ngực đẹp mà lại có vết sẹo, nhất định không thích!” Gương mặt nữ bác sĩ nhăn nhó, giống như là vết sẹo ở trên người của cô ấy vậy.

Hạnh Nhược Thủy vốn không để ý tới, nhưng cô càng nghe càng cảm thấy quá đáng, rốt cuộc không nhịn được trả lời:” anh ta ngay cả sống chết của tôi cũng không để ý, cô cho là anh ta sẽ quan tâm tới những thứ không đáng kể này sao? Tôi có việc phải làm, cô đi đi.”

nữ bác sĩ ngạc nhiên nhìn cô, sau đó vuốt trán nói:”Thương Duy Ngã không quan tâm tới cô? Đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi từng nghe.”

Sau đó cô nhún nhún vai, thản nhiên đi ra. Trước khi đi khỏi, lại nói một câu, “Trên bàn có thuốc ngủ.”

Hạnh Nhược Thủy nghe nói, hơi kinh ngạc. Ngay sau đó lắc lắc đầu không nghĩ đến nữa, làm như không nghe được. Ngồi vào trước máy vi tính, tiếp tục gõ.

Bây giờ công việc chính của cô là sáng tác, mỗi ngày viết hơn 2 vạn chữ,biên tập cùng đọc giả rất thích. Mỗi ngày xem không hết tin nhắn, làm cô cũng cảm thấy sảng khoái. Tóm lại, tất cả đều vui vẻ.

Viết đến lúc vai phụ chết đi, Hạnh Nhược Thủy dừng lại không gõ nữa. Nghĩ đến ngày đó Thương Duy Ngã nói, Trường không lúc làm nhiện vụ đã chết rồi. Cô không muốn tin, nhưng trong lòng trước sau vẫn thắc mắc, cho nên mỗi đêm không thể ngủ ngon.

Nhìn thuốc để trên bàn, ngay cả vậy mà nữ bác sĩ đó cũng nhìn ra.

Hạnh Nhược Thủy chậm rãi đứng lên, đi về phía cửa sổ, ra ngoài ban công.

Ánh mặt trời trên không như lửa, đi nhanh dưới cái nóng mùa hè. nhưng cô cảm thấy thân thể có chút lạnh, là từ trong lòng tản ra, đến ánh mặt trời nóng bỏng cũng không thể đuổi đi.

“Nghĩ gì vậy?” Đột nhiên sau lưng có tiếng nói, cô giật cả mình.

Hạnh Nhược Thủy không cần quay lại cũng biết là Thương Duy Ngã, cho nên anh không lên tiếng, vẫn còn nằm ở trên hàng rào nhìn hoa hoa cỏ cỏ trong vườn đến thất thần.

Mắt Thương Duy Ngã híp lại, tiến lên hai bước. Thật ra anh rất mệt mỏi, mấy ngày nay bận việc ở công ty. anh vốn có thể đi đến chỗ Minh Nguyệt nghĩ ngơi, nhưng vẫn không nhịn được muốn về biệt thự Vân Thiên.

Chỉ là khi trở về, nhìn sắc mặt của cô, tâm tính có chút nóng nảy.

Đưa tay kéo cánh tay cô lại, kéo cô vào trong lòng, ôm chặt.

” anh làm gì đấy?” Hạnh Nhược Thủy sợ nhất chính là thương Duy Ngã đột nhiên ôm cô hôn cô, liền kịch liệt giằng co.
Tiếng của cô khàn khàn, gần như là không nghe được.

“Được, chờ cậu xuất viện, chúng ta cùng đi.” Đàm Bội Thi sờ vào mặt cô, cố gắng không khóc. Nhược Thủy thân thể còn yếu, cô không thể làm cho cậu ấy khóc.

Ánh mắt Hạnh Nhược Thủy có chút thất vọng, vẻ mặt ngẩn ra: “Khi nào thì mình mới được xuất viện?”

“Này phải nhờ vào chính cậu. Cậu đừng suy nghĩ nhiều, cố gắng ăn uống cho nhiều, ngủ thật tốt, thì rất nhanh sẽ được xuất viện.” Chỉ là làm sao không suy nghĩ,cô cũng không biết.Trên thực tế, cô cảm thấy tim của mình đã sớm ngừng đập. Rộng như vậy so với hẹp, có khác gì nhau?

Hạnh Nhược Thủy nghiêm túc gật đầu một cái.”Được, mình nghe lời cậu.”

Hai ngày sau, Hạnh Nhược Thủy được xuất viện về nhà. Có câu nói tâm bệnh thì phải có tâm dược, cô có nằm viện thì cũng như vậy, nên bác sĩ cho cô về nhà.

Hạnh Nhược Thủy kiên trì trở về nhà của bọn họ, có nói gì cũng không chịu về nhà của Bội Thi.

Đàm Bội Thi không yên lòng về cô. không thể làm gì khác là gom quần áo, đến ở chung nhà với cô.

Mộ của các liệt sĩ đều ở nghĩa trang, không phải muốn đi vào là đi vào, còn phải được cấp trên phê chuẩn. Đàm Bội Thị bị Hạnh Nhược Thủy thúc giục đi gọi điện thoại, bộ đội an bài vào ngày thứ hai thì có thể vào.

Các cô buổi sáng ra khỏi bệnh viện, cho nên có một ngày rảnh không làm gì.

Hạnh Nhược Thủy trốn ở trong phòng, tiếp tục viết tiểu thuyết. Bởi vì trong lòng rất đau khổ, trong tiểu thuyết của cô cũng ngược gay gắt, cô viết cho vài người chết đi. Buổi chiều khi cô cập nhật, chưa đến mấy phút, có một đống tin nhắn kêu rên thảm thiết. Nhìn bọn họ kêu rên, trong lòng cô vô cùng đau đớn, nhưng lại cảm thấy đây chính là nổi khổ mà cô cần phải chịu.

nhưng cô đã đồng ý với Đàm Bội Thi, nên ăn cơm thì sẽ ăn cơm, khi cần ngủ thì đi ngủ. Chỉ là ăn bao nhiêu ngủ bao nhiêu, thì cô không đảm bảo.

Cả ngày, cô đều vừa viết vừa khóc,về sau cũng có vơi bớt.

Đàm Bội Thi không thể không lôi cô ra khỏi Tòng Điện não trước, bắt cô ngồi trên ghế sofa vừa uống nước vừa xem tivi, Chỉnh tivi đến kênh giải trí, tivi đang chiếu một chương trình hài hước. Nếu là trước kia, hai người đã sớm cười lăn lộn rồi. nhưng bây giờ họ xem giống như một đứa bé không hiểu gì, cũng không có một chút phản ứng.

Bất đắt dĩ, Đàm Bội Thi không có gì làm đành phải đi nấu bữa tối, ăn xong liền lôi kéo cô ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm.

Hai người lặng lẽ đi cạnh nhau, không ai nói một lời nào, ngay cả không khí cũng hít thở không thông.

“Bội Thi, bây giờ mình cảm thấy như đang ở trong một cơn ác mộng đáng sợ, nhưng do mình quá mệt mỏi, cho nên không thể từ trong mộng tỉnh lại được, chờ khi nào mình nghĩ ngơi thật tốt rồi, mở mắt ra sẽ nghe được tiếng nói của Trường không, nhìn anh cười dịu dàng với mình……” Hạnh Nhược Thủy đi bộ nhìn xe chạy qua lại, có chút mất hồn nói.

Đàm Bội Thi âm thầm thở dài một hơi, cô chịu nói ra những ý nghĩ trong lòng, vậy là cô đã bắt đầu chấp nhận sự thật. Cô cười khổ một tiếng, thiếu chút nữa lại rơi nước mắt. Hít một hơi, khàn giọng nói: “Mình cũng như vậy. Lúc mới nghe thấy, mình nghĩ bọn họ là đám người xấu, kết hợp lại để gạt mình….”

Ban đầu cảm giác đó thật đau đớn, lại rất rõ ràng. Cô lại khóc, nói không ra lời.

Im lặng một lúc, cô lại nói tiếp, nhưng tiếng nói đã ngẹn ngào nức nở: “Nhược Thủy, mình rất là hối hận là không sớm có đứa bé. Nếu biết có một ngày như thế này, mình nhất định sẽ sinh một đứa con cho anh ấy. Ít ra thì còn đứa bé cùng với mình, mình có thể sống kiên cường hơn. Bây giờ, nếu như không có mẹ mình. Mình thật sự không biết sống làm sao nữa…….cảm giác này quá đau khổ……..”

Hạnh Nhược Thủy cũng rất hối hận, cô buồn cười nói: “Bội Thi, so với cậu mình còn hối hận hơn nhiều, mình thậm chí còn chưa cùng anh ấy làm chuyện đó, chứ nói gì đến việc có đứa nhỏ. Nửa đêm tỉnh giấc, mình hối hận đến tận tâm can, hận không thể trở lại để có thể làm lại từ đầu.”

Hai người mắt đẫm lệ nhìn nhau, từ từ ôm nhau. Đả kích tàn nhẫn này, trói thật chặt cửa lòng hai cô với nhau. Chỉ có dựa vào nhau thì mới có hơi sức để trở lại cuộc sống.

“Nhươc Thủy, sau này chúng ta sống cùng nhau đi, còn có mẹ của mình nữa.”

“Được, sau đó chúng ta đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa bé, cùng nhau nuôi nó lớn. Nó mặc dù không có ba nhưng lại có hai người mẹ yêu thương nó, nó sẽ rất hạnh phúc. Cậu thấy có được hay không?”

“Ừ. Mình muốn đứa con trai, cậu thì sao?”

“Mình cũng thế.”

“……”

Ngay đêm đó, hai người ngủ trên một cái giường. Cùng nhau trằn trọc trở mình, cùng nhau nghẹn ngào rơi lệ, cho đến trời sáng.

Ngày thứ hai, bộ đội phái xe đến rước hai người bọn họ. Dù sao, không phải người nào cũng đều có thể tiến vào nơi bí mật của bộ đội đặc chủng.

Hạnh Nhược Thủy từ lúc bước vào trong xe cho tới bây giờ, đầu dựa vào cửa sổ, sợ hãi nhìn ra ngoài cửa xe. Cô không dám nhắm mắt lại, vừa nhắm mắt sẽ nhớ tới quá khứ, lòng càng đau. Nhìn cảnh vật ngòai cửa sổ lao vun vút để phân tán suy nghĩ,cô có thể nhờ thế mà đầu óc hoàn toàn chạy xe không.

Đàm Bội Thi cũng như cô, ở trong xe, không ai nói lời nào.

Hơi thở nặng nề, trầm mặc.

Khi thấy cửa chính của quân khu, Hạnh Nhược Thủy như bừng tỉnh. Cô giống như một đứa trẻ được đi đến nơi mà cô muốn đến từ rất lâu, hận không thể nhìn mọi thứ thật rõ ràng. Cô phải nhớ thật kỹ, đây là nơi mà Trường không thích nhất, anh tràn ngập trong trí nhớ của cô.

Có lẽ, sau này cô không còn cơ hội để đến đây nữa.

Nơi này cũng không yên tĩnh, có thể nghe được tiếng nói thật to, còn có cả tiếng súng……

Xa xa nhìn thấy những người đang tập đánh nhau, cô không khỏi tưởng tượng đến cảnh Trường không đánh nhau cùng người khác, giống như nó đang diễn ra trước mắt……

Nghĩa trang, vĩnh viễn là nơi lạnh lẽo và bi ai. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn như vậy. Bởi vì người sống, trong lòng đã cũng lạnh lẽo rồi.

Khu nghĩa trang rộng lớn, chằng chịt những ngôi mộ. Dưới mỗi ngôi mộ, là một vị anh hùng, bọn họ dùng nhiệt huyết của mình để duy trì cho người dân có cuộc sống hòa bình. Hôm nay, họ an nghĩ dưới lòng đất. Bọn họ có hiển linh hay không cũng luôn ở bên cạnh người thân?

Hạnh Nhược Thủy chân mềm nhũng run rẩy người. không biết có phài là ảo giác hay không, cô thậm chí nghe thấy tiếng quạ kêu thê lương, một tiếng lại một tiếng vang vọng bên tai.

Đàm Bội Thi khá hơn một chút so với cô, cho nên vội vàng dìu lấy cô.

Cuối cùng, họ dừng lại trước bia mộ, hai ngôi mộ liền nhau là Ưng Trường không và Phó Bồi cương. Hai người đứng trước bia mộ của người đàn ông mình, im lặng nghẹn ngào, nước mắt rơi như mưa.

Hạnh Nhược Thủy cứ đứng im lặng, nhìn hình trên bia mộ,thật lâu cũng không có chuyển động. người trong hình ngũ quan tuấn mỹ, ánh mắt sắc bén, nghiêm túc chỉ là không có nụ cười. nhưng cô biết, đằng sau khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng đó có bao nhiêu dịu dàng, đó là những dịu dàng thuộc về cô……

Thật chậm, Hạnh Nhược Thủy giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ lên tấm hình, từng chút từng chút, chầm chậm chầm chậm, chỉ là đầu ngón tay cảm thấy lạnh lẽo, không có một chút nhiệt độ để cho cô an tâm.

Nước mắt chảy không ngừng, cô từ từ quỳ xuống. người đàn ông đó cao lớn, rắn rỏi, lồng ngực ấm áp, dịu dàng khắc cốt, nhiệt tình nóng bỏng…… Hôm nay chỉ là một tấm bia lạnh lẽo, không nói một lời.

“Trường không……” Cô lầm bầm gọi tên của anh, rốt cuộc lên tiếng khóc lớn.

“Tại sao? Đây là vì cái gì?” Cô ngửa mặt lên trời hỏi, nhưng không ai cho cô một câu trả lời. Ba mẹ chết rồi, Trường không cũng đã chết…… Cô đã làm sai điều gì? Tại sao lại bị trừng phạt như vậy?

Đàm Bội Thi đang quỳ bên cạnh nghe như vậy, cũng chậm rãi nhắm mắt lại, cũng cô muốn hỏi vậy. Đây là vì cuộc sống tàn khốc, đau khổ, ngay cả đáp án cũng không tìm được.

Hạnh Nhược Thủy khóc đến thanh âm khàn khàn, cơ hồ không phát ra được tiếng nào.

Trước khi rời đi, cô vuốt ve người trong tấm ảnh, nói lầm bầm một câu: “Trường không, chúng ta về nhà.”

Sau đó, liền ngất đi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.