Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá – Chương 74 Kinh hồn – Botruyen
  •  Avatar
  • 14 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá - Chương 74 Kinh hồn

Có người đi tới, dẫn cô đi về hướng phòng ngủ.

Hạnh Nhược Thủy sợ sệt một hồi lâu, mới đi theo. Cô vẫn nhớ gian phòng kia, đơn giản là trí nhớ của cô rất tốt.

người nọ mở cửa, làm một tư thế xin mời.

Hạnh Nhược Thủy từ từ đi vào, ngạc nhiên phát hiện, bố trí trong gian phòng không có bất kỳ sự thay đổi nào. Năm đó cô để lại những đồ đạc gì thì vẫn còn đặt ở vị trí cũ. Chỉ là trong phòng thiếu đi hơi người nhưng vì thường xuyên quét dọn, cho nên sạch sẽ, gọn gàng. Cô nhìn những vật dụng một thời đã rất thân thuộc. Từ chiếc giường với khung màn màu tìm công chúa đến bộ ga đệm họa tiết violet… ở đâu đó vẫn còn vang vọng lại tiếng cười đùa của cô và Thương Duy Ngã.

Thời gian yêu nhau, mặc kệ là cùng nhau làm gì cũng đều cảm thấy rất vui vẻ. Lúc không còn yêu, dù là liếc mắt nhìn cũng đều là đau đớn. Cô lại nhìn trên bàn còn có chiếc laptop màu hồng, kiểu dáng thịnh hành nhất thời gian đó. Cô lúc ấy rất ít tới đây nên nghĩ không cần lãng phí tiền mua máy vi tính. Thương Duy Ngã còn ôm cô, cười ở bên tai cô nói: “Nhược Thủy, em không biết chồng em không có chỗ tiêu tiền sao?”

Cô lúc ấy nói: “Vậy anh tại sao còn cố gắng kiếm tiền như vậy làm gì chứ?”

Thương Duy Ngã nói: “ anh muốn hưởng thụ quá trình này. Vậy nếu không anh mua một chức quan rồi lăn lộn quan trường nhé?”

Từng chữ từng chữ rỡ ràng ở bên tai, giống như mới ngày hôm qua.

Hạnh Nhược Thủy từ từ đem khởi động máy vi tính, lau lại màn hình cho sạch sẽ. Chạm tới bàn gõ bên trái, cô lúc này lại nhìn thấy hình những động vật nhỏ được dán rất dễ thương.

Cô lại đi tới tủ treo quần áo, chậm rãi kéo ra. Đập vào mắt là một núi quần áo. Xuân, hạ, thu, đông đều có. Nhìn kĩ tất cả đều là trang phục năm đó Thương Duy Ngã sai người chuẩn bị cho cô. Đa phần màu sắc đều rất nhẹ nhàng thanh thuần bởi lẽ lúc đó cô mới hơn hai mươi tuổi, cô luôn thích sự mộc mạc giản dị.

……

Tất cả tất cả, đều vẫn như năm đó, thời gian ba năm vừa qua dường như không hề tồn tại. Giống như cô chỉ là buổi sáng đến trường đi học, bây giờ lại trở về nhà. Một lát nữa, sẽ có một lồng ngực rộng lớn, ấm áp từ phía sau ôm lấy cô, dịu dàng gọi tên của cô…

nhưng lòng người đã sớm thay đổi. Năm đó yêu nhau nồng nàn, say đắm nay chỉ còn lại thù hận, rốt cuộc là ai đã sai?

Hạnh Nhược Thủy dùng sức hít một hơi, nhắm mắt lại, lệ tuôn nơi khóe mắt.

Cô kinh ngạc phát hiện, trong phòng máy vi tính là có thể kết nối Internet. Thương Duy Ngã hoàn toàn không sợ cô lợi dụng Internet để liên lạc với bên ngoài, bởi vì anh tự tin cô trốn không thoát.

Trên thực tế, Hạnh Nhược Thủy cũng không muốn cầu cứu ai cả. Bởi vì cô biết người có thể chống lại Thương Duy Ngã chỉ có Trường không. Chỉ là giờ phút này trong lòng cô hết sức mâu thuẫn: một mặt, cô hi vọng Trường không có thể đem cô ra khỏi “nhà tù” này; mặt khác, cô cũng hiểu thương Duy Ngã nhất định bày ra thiên la địa võng, cô không hy vọng Trường không gặp chuyện nguy hiểm. Hai loại ý tưởng đấu trang gay gắt, trước mắt cô cũng không biết mình muốn gì nữa?

Hạnh Nhược Thủy hướng về phía màn ảnh máy vi tính, rốt cuộc mở ra văn bản word. Thời điểm tâm trạng không, linh cảm là mãnh liệt nhất. Cô đột nhiên lại có rất nhiều cảm xúc. Cô tạo một bài viết mới, đổi tên thành “ Làm vợ sói.”

Cô ngồi trước máy vi tính gõ lách cách lách cách, thần kinh từ từ buông lỏng, cô hoàn toàn đắm mình vào thế giới về đoạn tình cảm với Thương Duy Ngã mà cô đang hồi tưởng lại. Thời gian nhanh chóng trôi qua mà cô vẫn không thoát ra được.

Lúc Thương Duy Ngã trở lại, nhẹ nhàng mở chốt cửa, liền thấy cô ngồi ở trước máy vi tính gõ.

anh nghiêng người đứng dựa ở cửa một lúc, mới chậm rãi đi vào, dừng ở sau lưng của cô. Thấy rõ ràng cô đang viết tiểu thuyết, anh khẽ ngạc nhiên. Năm đó, anh biết cô ở trường học chính là “ tài nữ văn học”. Nhìn tên tiểu thuyết “ Làm vợ sói”.

“ Làm vợ sói? Con sói này là anh hay là Ưng Trường không?” anh đột nhiên mở miệng.

“A a ——” Hạnh Nhược Thủy bị đột nhiên giọng nói của Thương Duy Ngã dọa sợ đến thét chói tai, đột nhiên quay đầu lại nhìn, thấy rõ người trước mắt, trái tim lúc này mới lại từ từ bớt hoảng sợ.

Biết là anh, Hạnh Nhược Thủy cũng không muốn đáp lời, lại quay đầu đi. Đem bài viết thu nhỏ xuống, mở ra Tân Lãng xem tin tức.

Thương Duy Ngã cũng không bỏ qua cho cô, đưa tay đem quay gương mặt của cô lại, khẽ nâng lên, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh hỏi. “Con sói này là anh hay là Ưng Trường không, hả?”

“Có liên quan gì tới anh?” Cô đẩy ra ngón tay của anh, lạnh lùng hỏi. Trong lòng, lại khẩn trương đến không thở được.

Thương Duy Ngã nhìn thẳng vào mắt cô, đột nhiên khóe miệng khẽ cười, môi mỏng hé mở: “Nếu như em không nói, anh liền hôn.”

Hạnh Nhược Thủy hoàn toàn thua ở độ vô sỉ, chỉ đành phải dời tầm mắt đi tức giận trả lời. “Chỉ là tiểu thuyết, cũng không phải là truyện ký.”

“Nguyên mẫu nhân vật kia là ai?” Thương Duy Ngã lại đem mặt của cô xoay trở lại, cố chấp muốn đáp án từ cô.

Hạnh Nhược Thủy cực kỳ tức giận. “Dù sao không phải là anh!”

Cô nói vừa dứt, Thương Duy Ngã đã nắm lên con chuột.

Hạnh Nhược Thủy hoảng sợ. “ anh làm gì đấy?” Cô vội vàng đưa tay muốn đoạt lại con chuột.

Thương Duy Ngã dễ dàng bắt đươc hai tay của cô, sau đó ở trước mặt cô đem bài cô vừa viết xóa đi.

“Cái tên khốn kiếp này, anh làm gì đấy? Tôi viết tiểu thuyết mắc mớ gì tới anh, khốn kiếp!” Hạnh Nhược Thủy thấy tâm huyết của mình bị hủy bỏ tức đến độ muốn khóc. Cô viết tiểu thuyết, từng chữ từng câu cũng đã dùng hết tâm huyết, giống như là đứa bé của cô vậy!

Thương Duy Ngã nhàn nhạt nhìn cô giãy giụa, trong đôi mắt bắt đầu ướt trông càng thêm phần điềm đạm đáng yêu.

Hạnh Nhược Thủy không thoát được sự kiềm chế của anh, vừa khóc vừa cúi đầu cắn một cái lên mu bàn tay của Thương Duy Ngã. Hung hăng, dùng tất cả hơi sức. Vừa cắn vừa rơi nước mắt.

Thương Duy Ngã bị cắn rất đau, nhưng vẫn không nhúc nhích. Chỉ là bộ dạng cô lúc này y như một tiểu cô nương, ngay cả hành động phản kháng cũng ngây ngô đáng yêu như vậy. Trong lòng Thương Duy Ngã một góc nào đó trở nên mềm mãi khác thường.

anh đã rất nhiều lần hỏi ông trời: tại sao lại để Nhược Thủy là con gái của bà ta? Tại sao?

nhưng là, ông trời không có cho anh bất kỳ câu trả lời nào. anh cũng chỉ có thể mặc cho kí ức năm ấy hóa thành nỗi thù hận, như cỏ hoang sinh sôi khắp nơi. Đem anh và cô vây tròn, kìm chặt cùng nhau khổ sở giãy giụa.

Hạnh Nhược Thủy cắn Thương Duy Ngã đến mệt mỏi, rốt cuộc buông lỏng miệng ra, ngẩng đầu lên, gương mặt đầy nước mắt. Cô tốn gian hơn nửa ngày mới vất cả viết ra được một đoạn chuyện xưa, hiện tại bị anh ta xóa đi hết.

Thương Duy Ngã nhìn cô, rốt cuộc không nhịn được cười, thật là một đứa ngốc. anh buông hai tay của cô ra, giơ tay lên lau đi nước mắt của cô. “Cũng chỉ là mấy chữ thôi, viết lại không phải là được à?”

Hạnh Nhược Thủy hất tay của anh, lớn tiếng kêu: “Đó là bởi vì anh căn bản không có tâm. An cho rằng cái gì cũng có thể làm lại? anh tưởng làm lại thì có thể giống như ban đầu sao?”

Coi như những con chữ kia đều là chính cô nghĩ ra, thì viết lại cũng không thể giống nhau như đúc được.

Thương Duy Ngã có chút sợ sệt nhìn cô xoay người sang chỗ khác muốn đem tài liệu tìm trở về. Đợi cô rốt cuộc nhớ tới việc tìm kiếm trong thùng rác của máy tình thì bộ dạng chính là một đứa bé nở nụ cười ngây ngô.

Thương Duy Ngã cố ý đem bàn tay hướng con chuột. Cô lập tức sợ đến mức lấy tay ôm con chuột ở trước ngực, cảnh giác anh nhìn chằm chằm. Cô so với trước kia gầy hơn rất nhiều, con mắt to gay gắt. Bên trong ánh mắt ấy là vẻ kinh hoảng, giống như con thỏ nhỏ nhìn thấy sói xám.

Hạnh Nhược Thủy ôm thật chặt con chuột, co rúm thân thể. Ánh mắt của Thương Duy Ngã luôn khiến cô sợ hãi nhưng cô lại không dám dời đi tầm mắt, sợ anh lại làm chuyện xấu xóa đi tiểu thuyết của cô!

Thời điểm cô căng thẳng như vậy, Đột nhiên Thương Duy Ngã xoay người đi ra ngoài. Cô có chút không giải thích được, nhưng nhẹ nhõm thở phào một cái. Sững sờ một hồi, cô vội vàng xoay người, đem tiểu thuyết chuyển đến một file tài liệu bí mật. Lúc này mới cảm thấy an toàn, yên lòng ngồi xuống, tiếp tục viết.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng lắc mình rời đi bàn máy tính, hướng phòng tắm mà trốn tới. “ anh đừng có tới đây!”

Thương Duy Ngã cũng đã cởi bỏ áo sơ mi, tay lại dường như sắp tháo ra đai lưng.

Hạnh Nhược Thủy rốt cuộc lập tức sợ tới cực điểm, dao giơ lên, hướng về phía Thương Duy Ngã. “Đứng lại! anh, anh đừng tới đây, tôi thật sự sẽ giết anh!”

Thương Duy Ngã cúi đầu cười. “Nhược Thủy, em muốn tát anh một cái còn không được, nữa là…”

Hạnh Nhược Thủy biết anh nói thật. Cô chợt lách người, chạy vào phòng tắm, đóng cửa lại. nhưng còn chưa có kịp khóa lại, Thương Duy Ngã đã bước một bước dài đem cửa đẩy ra.

Hạnh Nhược Thủy tựa vào trên bồn rửa tay, hô hấp dồn dập. “ anh, tôi……”

Cô sợ đến nỗi không thốt nên lời. Đột nhiên cô quay đầu hướng dao, mũi đao chĩa vào lồng ngực của cô. “ anh còn tiến tới nữa, tôi liền tự sát!”

Bước chân Thương Duy Ngã dừng ở cửa, mắt chậm rãi nheo lại. “ Nếu em chết sẽ không thấy được Ưng Trường không nữa, em bỏ được sao? Nhược Thủy, em không bỏ được?” anh nhàn nhạt kết luận, thanh âm rất lạnh.

“Tôi ——.” Hạnh Nhược Thủy dĩ nhiên không muốn chết. nhưng tại thời điểm thương Duy Ngã nhấc chân, cô không rảnh suy nghĩ nhiều, mánh khoé dùng sức, dao liền đẩy vào ngực.

“A ——.”

Thương Duy Ngã bỗng chốc trợn to hai mắt, bước một bước dài tiến về phía cô.

“ không được tới đây!” Hạnh Nhược Thủy cau mày. Máu chảy ra, từ từ nhiễm đỏ chiếc áo T shirt màu trắng, nhìn thấy mà ghê.

nhưng Thương Duy Ngã căn bản mặc kệ cô, ôm hông của cô bế cô lên, xoay người xông ra ngoài

“Gọi bác sĩ”” Vừa ra cửa phòng, anh liền la lớn. Biết rất rõ ràng bằng sức lực của cô, dao cũng sẽ không đâm vào quá sâu, nhưng không quản được sự hốt hoảng.

Hạnh Nhược Thủy đau đến có muốn ngất xỉu, chủ yếu là do cô quá khẩn trương, có chút mệt lả. Bị Thương Duy Ngã ôm vào trong ngực, cô thấy được vẻ nóng nảy trên mặt hắn. Trong khoảnh khắc ấy cô thiếu chút nữa cho là, người đàn ông này yêu cô.

Cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, dứt khoát không nhìn Thương Duy Ngã. không có thị giác đánh thẳng vào, đau đớn càng thêm rõ nét. Cô chợt mà nghĩ, cô mới nhẹ nhàng đâm một vết thương mà đã đau như vậy, vết thương trên người Trường không vết nhiều như vậy, nhất định đau chết!

không biết, anh ra xong nhiệm vụ, đã về chưa……

Rất nhanh, bác sĩ riêng tới.

Vết thương của Hạnh Nhược Thủy thật ra thì cũng không sâu, sau khi sơ cứu băng bó, cũng không còn đáng ngại. Chỉ là còn đau gay gắt, trên trán cô toát đầy mồ hôi.

Bác sĩ là một phụ nữ, băng bó xong, lại giúp cô cởi y phục đã bị cắt nát. Lau chùi vết máu trên người cô, thay y phục khác sạch sẽ cho cô. Sợ đụng phải vết thương, cho nên cô mặc chính là tranh phục của Thương Duy Ngã. Trong quá trình này, cô nhìn Hạnh Nhược Thủy nói: “ không nghĩ tới, anh cũng sẽ có vẻ mặt như thế.”

Hạnh Nhược Thủy biết người được nói tới là Thương Duy Ngã, nhưng cô không muốn có gì để nói, vì vậy không có lên tiếng.

“Tốt lắm. Chú ý vết thương đừng đụng nước, sẽ nhanh lành thôi. Tôi nói với cô, đây là nơi đẹp nhất của người phụ nữ tại sao cô làm nơi này bị thương chứ? Hơn nữa, cô không phải biết trái tim thật ra ở dưới ngực sao?” Bác sĩ nữ lắc đầu một cái, cầm đồ đi ra khỏi phòng.

Hạnh Nhược Thủy cúi đầu nhìn vết thương đã được băng bó, cô lúc ấy cũng không còn suy nghĩ nhiều, chỉ là không muốn Thương Duy Ngã chạm tới. Lời của thầy thuốc mặc dù nghe là lạ, nhưng kỳ thật cũng không sai. Ngực của người phụ nữ, quả thật rất quan trọng.

Cửa bị đẩy ra, cô sợ hãi vội vàng ngẩng đầu lên.

Thương Duy Ngã đi tới, sắc mặt vô cùng u ám. Hiển nhiên, cô tự làm mình bị thương khiến anh vô cũng tức giận. anh thế nào cũng không ngờ được, vì ngăn cản anh đụng chạm, cô cư nhiên thật độc ác thương tổn tới mình!

Hạnh Nhược Thủy rũ xuống tầm mắt, không nhìn tới anh. Dù sao từ trong miệng của anh, cho tới bây giờ cũng chẳng bao giờ có lời nhẹ nhàng với cô.

Thương Duy Ngã đi tới trước giường.

Hạnh Nhược Thủy sợ hãi muốn trốn, lại bị anh một tay ôm lấy, “ anh buông tôi ra! Buông tôi ra!”

Thương Duy Ngã mặc kệ cô, lạnh lùng phân phó người đổi ga giường. anh phát hiện, người phụ nữ trong ngực càng ngày càng nhẹ, xương cũng lộ rõ như vậy. anh cúi đầu, liền nhìn thấy toàn bộ xương quai xanh của cô.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng bắt chéo hai cánh tay che mình, nhìn chằm chằm anh. Cử động này của cô, làm động tới vết thương, cô đau đến gương mặt cũng nhăn thành bánh bao.

Trong mắt Thương Duy Ngã, chợt lóe lên tia nhu tình. nhưng lời nói vẫn lạnh lùng cất lên: “Sao vậy? Biết đau rồi sao?”

“Ai cần anh lo!” Hạnh Nhược Thủy chịu đựng đau đớn phản bác.

Rất nhanh, người làm thay xong ga giường tất cả lui ra ngoài.

Thương Duy Ngã đặt cô trên giường, đôi tay hướng hai bên cô khẽ chống, cúi người ở trước mặt cô. Con ngươi đen nhánh hướng cô, miệng khẽ nói: “Nhược Thủy, em vì không muốn để cho tôi đụng cư nhiên dám tự sát, là vì muốn đem thân thể giữ lại cho Ưng Trường không đúng không? Đáng tiếc, đời này cũng không có cơ hội này! Chẳng lẽ, em tính toán trở thành lão xử nữ cho đến chết?”

Hạnh Nhược Thủy không ngờ tới trong miệng anh có thể nói ra lời đúng tâm tư của cô, nhưng nghe đến vế phía sau, nhất thời toàn thân chấn động. Tay kéo lấy cổ áo của anh, ngừng thở hỏi: “Lời của anh nói là có ý gì? Chẳng lẽ Trường không anh ấy…. không, sẽ không! anh lại muốn để gạt tôi, tôi sẽ không bị lừa đâu!”

Nói xong cô kéo chăn, che kín đầu, cự tuyệt không muốn lại bị anh lừa gạt.

Thương Duy Ngã nhẹ nhàng lôi kéo, liền đem chăn kéo ra.”Ưng Trường không ở nước X làm nhiệm vụ, chết trong một vụ nổ, thi thể cũng không tìm thấy. người ta chỉ có thể lập cho anh ta một mộ chôn quần áo và di vật, không tin, em có thể hỏi bạn tốt của em Đàm Bội Thi.”

” không, sẽ không! Tôi sẽ không tin! anh nhất định là động tay động chân tới việc gọi điện, phái người tới ép Đàm Bội Thilừa gạt tôi, tôi sẽ không tin!” nhưng là, tại sao thân thể của cô bỗng chốc lạnh ngắt.

Cô lại hoảng hốt nhớ tới, cơn ác mộng Trường không bị thương trúng ngực máu rất nhiều, rất nhiều…

“ không, sẽ không! Trường không là những quân nhân lợi hại nhất, anh không có việc gì! Trường không đã đồng ý tôi nhất định sẽ an toàn trở về, anh sẽ không xảy ra chuyện, sẽ không!”

Thương Duy Ngã nở ra nụ cười tàn nhẫn, nắm được cằm của cô ép cô nhìn hai mắt của mình, từng chữ từng câu: “ anh ta đã chết, chết ở đất khách quê người, thành một cô hồn dã quỷ. Cả đời này, em sẽ không còn được gặp lại anh ta! Có lẽ tình cảm của anh ta với em rất sâu, hồn phách sẽ báo mộng cho em đấy. nhưng từ này, em không có cơ hội nhìn thấy anh ta nữa đâu!”

Hạnh Nhược Thủy cố gắng bình phục tâm tình của mình. “Tôi sẽ không tin chuyện này đâu. Tôi mệt mỏi, tôi muốn đi ngủ!”

Nói xong, cô thật nhắm mắt lại, không để ý đến anh nữa.

Thương Duy Ngã vươn tay ra, rất muốn lay tỉnh cô, nhưng cuối cùng vẫn còn từ từ thu hồi lại. Mới vừa rồi thầy thuốc len lén nói cho anh biết, thần kinh cô vô cùng căng thẳng, thật sự nếu không nghỉ ngơi tốt, rất dễ dàng xảy ra vấn đề.

Dù sao Ưng Trường không đã chết, cô một ngày nào đó sẽ tiếp nhận sự thật thôi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.