Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá – Chương 73 Trở về – Botruyen
  •  Avatar
  • 18 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá - Chương 73 Trở về

Đêm, không gian đen kịt bao phủ cả vùng đất.

Trận cuồng phong phát ra những âm thanh khiến cho đêm đen càng thêm đáng sợ.

Đây là một tòa biệt thự nhưng ở ban đêm mượn ánh sáng tia chớp thỉnh thoảng xẹt qua xem có chút giống như những căn nhà cũ trong phim kinh dị.

Một chiếc xe hơi màu đen đi trong mưa, dừng lại ở cửa lớn của biệt thự. người gác cổng gọi một cuộc điện thoại nội bộ, cửa liền từ từ mở ra.

Xe ngừng lại, rất nhanh trên xe có người xuống mở ô.

không bao lâu, từ ghế sau xe bước xuống một người đàn ông cao lớn mặc quần áo màu đen. Ở trong biệt thự ánh đèn chiếu rọi, dung mạo của anh ta không rõ ràng lắm, nhưng một thân quần áo tung bay theo gió rất nổi bật làm cho anh ta có một loại mị lực cuồng dã.

Hai bên cửa của biệt thự mở ra.

người đàn ông vững vàng bước vào, gió thổi bay vạt áo khiến người phía sau cảm thấy giống như một tấm lưới màu đen đập vào mặt, cảm giác áp bức mãnh liệt.

Bị dẫn vào đại sảnh, lúc này người đàn ông đi vào cửa biết ở trong đó đã bày ra thế trận chờ anh. Lần này tới dễ dàng nhưng lui thì không dễ. anh sớm biết nhưng chưa từng do dự.

“ không hổ là người làm cho người ta nghe tên đã sợ mất mật Cô Lang, quả nhiên có gan sắc” Đối diện cửa, một người đàn ông một thân màu đen chậm rãi đứng lên.

Dáng người anh ta to con, vóc dáng cao khoảng 1m9, áo choàng tóc dài. Xì gà để trên môi, đôi tay vỗ theo tiết tấu.

Trong miệng nói lời thưởng thức, trên mặt cười như không cười ánh mắt lạnh lẽo sắc bén.

“ Cũng vậy” Trang Dịch Sính nhìn lại anh ta, nhàn nhạt đáp lại.

“ Tốt! tôi rất thích người có khí phách. Chỉ là, hôm nay anh tới thì dễ nhưng đi thì rất khó khăn” người đàn ông chậm rãi đi tới, khóe miệng là nụ cười khát máu.

Trang Dịch Sính cười nhạt “ Tôi biết rõ. Chỉ là tôi tới là muốn cùng anh làm một giao dịch”

“ Hả? Tôi rất hứng thú nghe một chút” người đàn ông chau mày, ngón tay vuốt vuốt điếu xì gà.

Tay Trang Dịch Sính chậm rãi đặt lên ngực trái của mình: “ Nghe danh anh là tay súng thần kì, hôm nay anh cứ ở chỗ này cho tôi một phát, từ nay về sau chuyện anh và tôi không còn liên quan đến nhau nữa, anh thấy sao?”

người đàn ông chậm rãi nheo mắt lại nhìn anh hồi lâu đột nhiên cười ha ha: “ Được!”

anh vung tay lên phân phó: “ người đâu, súng!”

Trang Dịch Sính hai chân khẽ tách ra, hai tay chấp sau lưng. Trên mặt vẫn lạnh nhạt không có một tia sợ hãi.

“ Phanh” Một tiếng súng vang lên mang theo làn khói, rồi sau đó là máu chảy.

Thân thể Trang Dịch Sính lay động mãnh liệt, sau đó anh che lại nơi đang chảy máu ở trước ngực, miệng chậm rãi nhếch lên một đường cong. Thân thể ngã về phía sau, có người đỡ anh.

“ Tại sao?” Trước khi mất đi ý thức anh đã nghe có người hỏi.

Trang Dịch Sính cười cười tầm mắt đã tan rã: “ Có lẽ tôi chán ghét cuộc sống như thế…..” Hoặc đây là tôi thiếu cô ấy.

Nửa câu sau anh không thể nào nói ra. Hay là anh không muốn nói ra.

……….

Sáng hôm sau Hạnh Nhược Thủy vào phòng hiệu trưởng đề đơn từ chức.

Hiệu trưởng thuyết phục nữa ngày, bất đắc dĩ Hạnh Nhược Thủy kiên quyết không thể làm gì khác hơn là đồng ý. nhưng bởi vì vấn đề giao tiếp, cho nên phải nửa tháng mới bằng lòng để cô chính thức nghỉ việc.

Hạnh Nhược Thủy mặc dù một khắc cũng không muốn đợi nhưng đúng là mình quá đột ngột, dù sao cũng phải tìm người thay thế vị trí của cô, cũng đành phải đồng ý.

Hạnh Nhược Thủy cũng không nói chuyện từ chức cho những người khác. nhưng một tuần lễ sau có cô giáo tới lớp thay thế Nhược Thủy, mọi người cũng đoán được.

“ Chị Tích Mộng chị thật sự muốn đi sao?” người đầu tiên lại hỏi là Mai Ngạn Đình.

Hạnh Nhược Thủy đối với cái cô gái ầm ầm ĩ ĩ này cũng có cảm tình: “ Đúng vậy”

“ Làm rất tốt sao phải đi? Có phải xảy ra chuyện gì hay không? em có thể giúp chị một tay?” Mai Ngạn Đình ôm lấy cánh tay của cô, cô rất ưa thích chị Tích Mộng.

Hạnh Nhược Thủy đùa bỡn tóc của cô cười cười lắc đầu: “ không có xảy ra chuyện gì. Chỉ là anh rể em hi vọng chị trở về bên cạnh anh ấy. anh không muốn cuộc sống ở riêng, cho nên….” Lý do này là tốt nhất.

Quả nhiên Mai Ngạn Đình không nói gì chỉ là quẹt mồm: “ Thật đáng ghét nha. Chị Tích Mộng em không muốn tách ra với chị”

“ không sao, em về sau có thể sang đây gặp chị, chị trả tiền lộ phí cho em, còn cho em chỗ ăn chỗ ngủ như thế nào?” Chỉ là đến lúc đó cô ấy nhìn thấy Trường không, sẽ không bị hù dọa đi. Cô đột nhiên rất tò mò, Mai Ngạn Đình sợ bộ dáng ấy.

“ Một lời đã định không cho đổi ý a!” Mai Ngạn Đình cũng hiểu vợ chồng ở riêng không phải là kế hoạch lâu dài. Chỉ là những năm gần đây ngoại trừ Hứa An chị Tích Mộng là đối với cô tốt nhất, cô thật không bỏ được.

“ Một lời đã định”

Mai Ngạn Đình tâm tình còn chưa tốt lắm, ôm cánh tay của cô hỏi lại: “ Chị Tích Mộng vậy khi nào thì chị đi?”

“ Cô giáo mới đã vào vị trí của mình rồi, chỉ cũng có thể đi, thời gian gần đây thôi” Cô muốn trước tiên thu dọn đồ đạc, sau đó gửi đến thành phố Z. Tối về nên đặt vé máy bay rồi.

……..

Mai Ngạn Đình tan việc trở về, cùng Hứa An nói đến chuyện này, Hứa An có chút kích động: “ Chị Tích Mộng phải đi? Thế nào đột nhiên lại như vậy?”

Mai Ngạn Đình nhìn anh rất kì quái: “ Ai, chị Tích Mộng phải đi anh làm gì kích động vậy? Chẳng lả anh thầm mến chị Tích Mộng?”

Cô cảm thấy thái độ của Hứa An đối với chị Tích Mộng có chút là lạ. nhưng cô lại không muốn suy nghĩ nhiều, nếu Hứa An thật sự thích chị Tích Mộng, cô cũng không biết làm sao.

Ý định di chuyển trong đầu rất gấp gáp cũng không dám để lộ ra ngoài mặt. Cô chỉ hi vọng Trường không làm nhiệm vụ an toàn trở về, ngoài ra những thứ khác không quan trọng!

Mấy ngày nay Thương Duy Ngã cũng không xuất hiện.

Thần kinh Hạnh Nhược Thủy từ từ thanh tỉnh lại, cô kêu ý tá đem tới một ít sách khi nào tinh thần tốt thì đọc sách. Vết thương đã tốt lên rất nhiều cũng chỉ là ngoài da không tính là ngiêm trọng. Cổ họng vẫn không thể nói chuyện cũng không thể ăn uống, nếu không sẽ vô cùng đau đớn. Mỗi lần ăn thì cũng chỉ có thể ăn cháo, uống nước thì để từ từ thấm xuống, lúc ăn đặc biệt khó khăn. Chỉ là toàn thân từ từ có chuyển biến tốt.

Sau một tuần lễ vết thương trên người cơ bản đã khỏi. Cổ họng đã có thể nói chuyện nhưng thanh âm khàn khàn rất khó nghe.

Lại qua một tuần nữa thân thể Hạnh Nhược Thủy đã hoàn toàn hồi phục. Chỉ là giọng nói không thể nào khôi phục trong trẻo giống trước kia mà hơi khàn khàn.

Khi Thương Duy Ngã đẩy cửa đi vào Nhược Thủy cũng không có gì ngạc nhiên.

“ Đi thôi” Đôi môi mỏng khẽ mở ra khạc ra âm thanh lạnh lùng.

Hạnh Nhược Thủy nhìn lại hắn, hỏi: “ Đi đâu? Biệt thự Thương gia?” Đi một vòng cuối cùng trở về cái nhà trống rỗng đó hả? Hay là còn có một người phụ nữ xa lạ trình diễn một màn xuân cung đồ?

“ Biệt thự Vân Thiên” Thương Duy Ngã nắm tay cô đi ra cửa, có chút không khống chế được cảm xúc.

Hạnh Nhược Thủy không có thói quen thân mật cùng hắn như vậy nên động đậy giãy giụa. 

“ em tốt nhất nên ngoan ngoãn nếu không anh cũng không dám cam đoan có thể ở trước mặt mọi người muốn em không?” hắn dùng lực nắm lấy cánh tay cô, cúi đầu hôn lên trán cô cất giọng lạnh lùng uy hiếp.

Hạnh Nhược Thủy giật mình kêu lên: “ anh dám làm như vậy tôi liền tự sát!” Cô tình nguyện chết cũng không muốn cùng hắn nảy sinh quan hệ!

“ Có thể. em chết thì anh cho dù dùng tất cả mọi cách cũng phải đem Ưng Trường không giết chết!” hắn khẽ nâng khóe miệng nói ra lời nói lạnh lẽo.

“ anh thật khốn kiếp!”

“ không phải em sớm đã biết rồi sao?” Thương Duy Ngã cuối đầu cười đem mặt dán vào mặt Nhược Thủy tâm tình giống như là tốt hơn rất nhiều.

………

Hạnh Nhược Thủy đến biệt thự Vân Thiên là lúc hai người đang yêu nhau cuồng nhiệt. Lúc đó anh ta giống như một ông vua, hết lòng yêu cô gái của mình.

Ba năm trôi qua nay lại trở về nơi này, người và vật sớm đã không còn như cũ.

Hạnh Nhược Thủy hít sâu một hơi trong lòng rất nặng nề. Với cô mà nói biệt thự Vân Thiên hay biệt thự của Thương gia đều là lồng giam không có gì khác nhau. Chờ đợi cô ngoại trừ nhốt thì chính là hành hạ.

Chỉ là lần này cô cảm thấy mình kiên cường hơn một chút, bởi vì trong lòng cô đã có một tình cảm kiên định. Ít nhất cô sẽ không mê mang cô có một phương hướng rõ ràng! Việc cô phải làm đó chính là bảo vệ mình. Cô tin tưởng Trường không nhất định sẽ tới!

Quay đầu nhìn những thủ vệ bên ngoài biệt thự, trong lòng cô lại thấy lo lắng. Thương Duy Ngã nhốt cô ở đây cũng nhất định bày ra thiên la địa võng chờ Trường không tự chui đầu vào lưới, mà anh ta chỉ cần ngồi đó chờ bắt rùa trong chậu!

Vừa nghĩ như vậy trong lòng cô liền thấy khẩn trương, đôi tay không nhịn được nắm chặt thành nắm đấm. Cho dù bị nhốt cả đời cô cũng không muốn Trường không bị bất cứ tổn thương nào!

Vào biệt thự Thương Duy Ngã ngồi trên ghế salon, bộ dạng lười biếng đặt tay lên trên thành ghế. Con mắt đen như mực khóa chặt trên người Nhược Thủy. Khóe miệng hơi nâng lên một đường cong.

Hạnh Nhược Thủy ngồi ở bên sofa bên kia có người rót nước cho cô. Cô cầm chén trà trong tay uống từng chút một tầm mắt rơi trên sàn nhà. Từ từ tầm mắt mờ đi tinh thần cũng mông lung.

Thương Duy Ngã chậm rãi nhíu mày, anh nhìn thấy người phụ nữ trước mắt tâm hồn đã bay mất. anh ta bởi vì cô không nhìn mà trong lòng tức giận, đứng lên sải bước đi tới.

Hạnh Nhược Thủy đang nghiêm túc suy nghĩ căn bản không chú ý nguy hiểm đến gần.

Thương Duy Ngã từ trên nhìn xuống có thể nhìn thấy lông mi của cô dài rũ xuống, che kín cặp mắt đen láy trong suốt kia. Duỗi bàn tay lấy đi chén trà trong tay cô.

Hạnh Nhược Thủy giật mình ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn vào mắt của Thương Duy Ngã. Một giây sau cô bị đẩy ngã trên sofa. Cô còn chưa có phản ứng Thương Duy Ngã đã cúi xuống, mặt của hai người gần sát nhau hơi thở của hắn phả vào mặt cô.

“ anh tránh ra!” Hạnh Nhược Thủy đưa tay đẩy hắn nhưng không đẩy được.

Thương Duy Ngã dùng sức một chút cúi đầu hôn lên đôi môi đang mím chặt của cô.

Hạnh Nhược Thủy liền quay đầu né tránh. Nụ hôn của hắn rơi vào sau cổ cô. Cảm giác nóng rực ướt át làm cô phải rụt cổ lại. Mặt của hắn chôn sau cổ cô, hơi thở nóng rực phả vào da thịt cô.

“ Thương Duy Ngã buông tôi ra, buông ra!” Hạnh Nhược Thủy giùng giằng nhưng anh ta rất nặng cô không đẩy được.

Thương Duy Ngã đè trên người cô một lúc liền tránh ra ngồi ở bên cạnh cô. Cánh tay dùng lực đem Nhược Thủy ngồi trên đùi hắn.

Đang muốn thở phào nhẹ nhõm thân thể bất giác lại căng thẳng. Mắt thấy môi anh ta lại rơi xuống cô không kịp nghĩ ngợi liền ôm lấy mặt anh ta. Móng tay cào xuống để lại hai vết máu.

Thương Duy Ngã dừng lại chậm rãi di chuyển tầm mắt nhìn cô. Trên mặt không lộ vẻ gì, không nhìn ra hỉ nộ, ánh mắt lại làm cho người ta cảm thấy lạnh.

Hạnh Nhược Thủy nuốt nước miếng đẩy đẩy cánh tay hắn: “ Tôi nói anh buông tôi ra!” Thương Duy Ngã thế nhưng lại buông ra.

“ Nhược Thủy trừ phi anh chịu thả em đi, nếu không anh tuyệt đối không tha thứ cho việc em từ bên cạnh anh rời đi một lần nữa. Cho nên sớm muộn gì em cũng là người phụ nữ của anh, thoát được hôm nay không thoát được ngày mai. Chờ khi anh hết kiên nhẫn anh không ngại dùng sức mạnh. Trên thực tế thì sự kiên nhẫn của anh đã không còn nữa rồi” hắn kéo cô lại vỗ vỗ lên gương mặt của cô.

Hạnh Nhược Thủy đẩy tay hắn ra vội vàng lui về phía sau, khuôn mặt cô trắng bệt. Cuối cùng cô ngã ngồi trên sofa hai chân mềm nhũn.

không bao lâu có người đi vào ghé bên tai Thương Duy Ngã nói gì đó.

Thương Duy Ngã đi tới cúi đầu sờ sờ đầu cô hai mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “ Nhược Thủy ngoan ngoãn đừng chạy trốn nữa em trốn cũng không thoát đâu!” Giọng điệu của hắn nhàn nhạt nhưng có một loại khí thế nhất định.

“ Mệt mỏi thì đi lên phòng nghỉ đi, còn nhớ gian phòng nào không? không nhớ thì bảo người dẫn em lên”

Dứt lời hắn nhìn Nhược Thủy một cái rồi xoay người rời đi.

Hạnh Nhược Thủy nặng nề thở ra một hơi cả người xụi lơ trên ghế sofa. Cô biết Thương Duy Ngã sẽ không giết cô.

nhưng hắn sẽ nhục nhã cô hành hạ cô để cô sống không bằng chết

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.