Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá – Chương 72 Chân tướng cơn ác mộng – Botruyen
  •  Avatar
  • 19 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá - Chương 72 Chân tướng cơn ác mộng

“A ——“ Hạnh Nhược thủy rốt cuộc kêu lên thành tiếng, bỗng chốc mở mắt.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ giật mình ngồi bắn dậy, quay đầu thấy cô nằm ở một cái giường khác, vội vàng vén chăn chay đến.

Hạnh Nhược Thủy che ngực, hít thở từng hơi, mồ hôi lạnh đổ toàn thân, quần áo đều ướt đẫm. Nhịp tim nhảy thình thịch, cứ như vậy mà đập thật nhanh.

Cũng may, chỉ là một cơn ác mộng!

“Mẹ, mẹ, mẹ không sao chứ?” Trang Ngụ Kỳ đưa tay, sờ sờ mặt của cô. “Mẹ, trên mặt mẹ có rất nhiều mồ hôi?”

Hạnh Nhược Thủy cười cười, biết không phải là sự thật, thần kinh lúc này mới từ từ thả lỏng. “ không có việc gì, mẹ chỉ gặp ác mộng.”

“ không sao, đã không sao.” Bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ vòng tay, vỗ vỗ phía sau lưng cô, trong miệng học lời nói như mẹ dỗ đứa bé.

Hạnh Nhược Thủy thổi phù một tiếng liền cười, dùng sức ôm chầm lấy cậu. “Ừ, không sao. Ngủ tiếp đi, nếu không ngày mai sẽ không có sức đi chơi.”

“Mẹ, con ngủ cùng mẹ!” Cậu bé chui vào trong chăn của cô.

Hạnh Nhược thủy không nói gì, cầm lấy cái ly đầu giường uống một hớp nước, nằm xuống.

người bạn nhỏ lập tức bò lên người cô, đôi tay ôm lấy hông của cô, vững vàng bá chiếm.

Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, lúc Tiểu Phúc An cùng cô ngủ, cũng thích úp sấp trên người cô. Cô lấy tay vỗ phía sau lưng cậu, cậu sẽ rất nhanh ngủ thiếp đi.

Sau nửa đêm, Hạnh Nhược Thủy cơ hồ không sao ngủ được. Giấc mộng kia, khiến cô cảm thấy có chuyện gì không tốt sắp xảy ra, trong lòng rất thấp thỏm, cho nên mất ngủ.

Hạnh Nhược Thủy ngủ không ngon, cũng sẽ không có tâm tình đi chơi.chỉ là tất cả mọi người, ai ai cũng đầy hứng khởi, cô đành phải chịu thua, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng cười.

“Chị Tích Mộng, chị không sao chứ, sắc mặt hình như không tốt lắm?” Hứa An lại gần, nhìn sắc mặt cô hỏi.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng cười cười. “Chị không sao, em cùng Ngạn Đình chơi vui đi.”

“Được rồi. Thân thể chị không thoải mái, nhớ nói.” Nói xong, lại chạy trở về bên cạnh Mai Ngạn Đình, hai người chơi đùa thật vui vẻ, ngươi truy ta đuổi.

Hạnh Nhược Thủy nhìn xa xa, không khỏi hâm mộ. Nếu như Trường không vẫn còn bên cạnh cô, nhất đinh cũng có thể bộ dáng vui vẻ như vậy thôi. Thở dài một cái, cô thu lại nét mặt.

“Mẹ, mẹ đừng nói chuyện với người kia, con không thích chú ấy!” Bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ đang tìm nhặt những hòn đá thật đẹp, chột thấy Hứa An đang đến gần mẹ nên từ xa chạy đến.

Hạnh Nhược Thủy sờ sờ đầu cậu. “Chú là bạn trai của cô Ngạn Đình, mẹ làm sao có thể không để ý đến người ta được. Chỉ là con yên tâm, mẹ sẽ không chủ động tìm người ta để nói chuyện.” Đối với Hứa An, trong lòng cô lại có chút không thoải mái, tự nhiên sẽ không chủ động đến gần anh.

Lúc này Trang Ngụ Kỳ cười cười. Đôi tay giơ lên, đem bảo bối nhặt được giơ lên trước mặt cô. “Mẹ, mẹ xem đây là con nhặt được, nhìn thích không?”

“Đẹp. Đi thôi, mẹ cùng nhặt với con.”

“Dạ!”

“……”

Lần này đi du lịch, thời gian vui chơi ở Quế Lan tổng cộng là bốn ngày. Ngày thứ tư, sau khi ăn cơm tối xong, mọi người sẽ phải ngồi máy bay trở về thị trấn Y.

Thì gần tối ngày thứ ba. Xe của họ trở lại dưới khách sạn.

Hạnh Nhược Thủy cùng Trang Ngụ Kỳ nắm tay nhau đi xuống xe cuối cùng, xa xa nhìn thấy thủ trưởng trong tiệm rượu, thật là ngoài ý muốn.

Bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ buông tay Nhược Thủy ra, nhanh chân mà chạy đến, lao thẳng lên người Trang Dịch Sính. “Ba, sao ba lại đến đây? Ba đến là muốn chơi cùng với chúng con sao?”

“Đúng vậy nha.” Trang Dịch Sính cười cười.

Ngay sau đó người bạn nhỏ hoan hô vạn tuế lên, quay đầu nói với Hạnh Nhược Thủy: “Mẹ, ba nói ba cũng muốn đi chơi cùng chúng ta!”

Hạnh Nhược Thủy cười nhàn nhạt một tiếng, gật đầu với Trang Dịch Sính một cái. “Vậy anh có thể đã đến chậm, ngày mai chúng tôi sẽ phải ra về.”

“ không sao, không phải là còn lại một ngày để vui vẻ sao, cho dù là trong nháy mắt cũng đáng được sao?” Trang Dịch Sính vuốt đầu bạn nhỏ.

“Hạnh Nhược Thủy cũng không nhịn được kêu lên: “ anh rất chua a.”

“Ba không có tắm sao?” người bạn nhỏ cho là cô nói trên người thủ trưởng chua, vì vậy giống như con chó nhỏ ở trên người anh ngửi ngửi, chọc hai người lớn dở khóc dở cười.

“Chị Tích Mộng, có định giới thiệu cho chúng em một chút không?” Mai Ngạn Đình lôi kéo Hứa An chạy đến, những người khác chỉ nhìn một chút, không có lại gần.

Hạnh Nhược Thủy không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là giới thiệu bọn họ với nhau. “Vị này là Trang Dịch Sính tiên sinh, là ba Trang Ngụ Kỳ. Vị này là động nghiệp của em Mai Ngạn Đình, vị này là bạn trai cô ấy Hứu An.”

“Chào anh rể, em là Mai Ngạn Đình!” Mai Ngạn Đình khoát khoát tay, lớn tiếng chào hỏi.

Hạnh Nhược Thủy nhất thời囧rồi, vừa định giải thích, lại nghĩ mọi người trong trường không biết cô chưa kết hôn, mới giảm bớt ít nhiều phiền toái. Vì vậy, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống. Vuốt lỗ mũi, lúng túng không thôi.

Trang Dịch Sính cười cười, cũng không giải thích. “Đã đói bụng chưa, anh mời em ăn cơm?.”

“Vậy em nói trước với hướng dẫn viên du lịch một tiếng.” Hạnh Nhược Thủy móc điện thoại ra, nói chuyện một lát.

Quế lâm vừa nổi danh với món bia cổ vịt, bia bào ngư, cùng với món ốc đồng chưng. Mà bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ đã điều tra trên web. Vì vậy, một nhóm năm người hùng dũng chạy thẳng đến một phòng ăn.

Trong lúc dùng cơm, Trang Dịch Sính tỉ mỉ thay hai người một lớn một nhỏ chia thức ăn.

“Chị Tích Mộng, anh rễ thật tỉ mỉ, chị thật quá hạnh phúc!” Thấy trong mắt Mai Đình Ngạn tràn đầy lửa ghen mãnh liệt. Hứa An vội vàng trở nên ân cần.

Mai Ngạn Đình mở miệng một tiếng anh rễ, nhiệt độ trên mặt Hạnh Nhược Thủy cũng chưa có hạ. Có lúc, thật muốn cầm một cái đệm gối chặn miệng cô, kêu quá ân cần rồi.

Một bữa cơm, nhiệt nhiệt nháo nháo, cũng ăn rất vui vẻ. Chủ yếu là Trang thủ trưởng hào phóng, kêu một bàn đầy thức ăn ngon, tất cả mọi người ăn miệng đầy dẫu mỡ. Chờ để đũa xuống, mỗi một người đều chống đi cũng không được.

Ăn cơm xong, Trang Dịch Sính để bạnh nhỏ Trang Ngụ Kỳ đi theo bọn Mai Ngạn Đình về, anh và Nhược Thủy hai người định đi dạo bên Li Giang một chút.
Hạnh Nhược Thủy không biết sau đó Trang Dịch Sính nói gì nữa, cũng không biết anh ngắt điện thoại lúc nào, tin tức này bùng nổ khiến cô có chút bối rối. Cứ giữ nguyên một tư thế như vậy, hồi lâu cũng không có nhúc nhích.

Đến khi phục hồi tinh thần lại, cả người cô ngã xuống ghế. Sau đó, từ từ chảy nước mắt……

Trường không không có kết hôn, Trường không vẫn chờ cô. Trường không nói không phải cô thì không cưới!

Hạnh Nhược Thủy rốt cuộc cười, cũng kèm theo nước mắt. vừa khóc vừa cười, giống như kẻ ngu. Suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cô đơn không nghĩ đến Trang Dịch Sính lừa gạt, bởi vì anh đã bị quên lãng.

Ngây ngốc hồi lâu, cô rốt cuộc lấy dũng khí, thoát ra lâu rồi không dùng QQ. Nhìn hộp thoại hiện ra, tay nắm con chuột của cô khẽ run lên. Đăng nhập vào, ban đầu chim cánh cụt vẫn còn yên tĩnh, một lát sau bắt đầu không ngừng tích tích tích gọi.

Hạnh Nhược Thủy hít sâu một hơi, di chuột qua bên đó. Tin đối thoại chỉ có hai người, một là Trường không, hai là Bội Thi. Ngừng một chút, mở tin của Bội Thi ra.

Nội dung rất dài, nó hỏi cô ở đâu, chủ yếu là cô tự trách, có nói Trường không, còn nói về Cố Chân Chân. Thấy chuyện Cố Chân Chân ngồi tù, Hạnh Nhược Thủy ngạc nhiên hồi lâu. Đối với chuyện tai nạn xe cộ, cô vẫn cho là Thương Duy Ngã làm.

Con chuột ngừng ở tin đối thoại của Trường không hồi lâu, rốt cuộc cắn răng một cái double-click. Hộp thoại nhảy ra, nút lên xuống không có chạy lâu. Trường không không giống Bội Thi, anh không có nhiều thời gian lên net.

Hạnh Nhược Thủy kéo đến trang đầu tiên, xem một tin nối tiếp một tin, từng lời thấy rất nghiêm túc chăm chỉ. Xem những lời đó, cô có thể tả lại cụ thể vẻ mặt động tác của Trường không ngay lúc đó. Hình ảnh chân thực từng chút từng chút một, giống như hình ảnh sống động trên tivi đang phát ra.

“Vợ em đang ở đâu? Vợ, anh cư nhiên đánh mất em rồi, anh thật sự vô dụng!”

“Vợ sức khỏe em có tốt không? Thương Duy Ngã có khi dễ em hay không? anh còn chưa tra ra được Thương Duy Ngã giấu em ở đâu, anh quá vô dụng đúng không?”

“Vợ anh rất nhớ em. Còn có con trai, kể từ sau khi không thấy em, nó luôn khóc. Vợ, len lén nói cho em biết, anh cũng vậy rất muốn khóc.”

“Vợ, anh đưa Cố Chân Chân vào ngục giam. Ngay cả Cố lão cầu xin anh, anh cũng không có triệt tiêu chứng cứ. Cô ta ngàn lần không nên vạn lần không nên, không nên làm hại vợ anh.”

“Vợ, con trai về thành phố Z rồi. Trong phòng thật rộng, chỉ có một mình anh trống rỗng. Cuối cùng anh nhịn không được ảo tưởng, thời điểm sung sướng lúc em ở đây.”

“Vợ, anh còn không tìm được em. nhưng anh sẽ phải lập tức trở về quân đội. anh biết rõ, em không hy vọng nhìn thấy anh chán nản không phấn chấn như vậy. anh cũng vậy cần phải làm một chút chuyện, không cần suy nghĩ em nhất đinh sẽ biến mất!”

“Vợ, anh phải đi làm nhiệm vụ. anh đã nhờ người quét dọn nhà cửa sạch sẽ, sợ em về thăm nhà thấy dơ, bẩn thỉu sẽ tức giận. Hi vọng lúc anh trở lại, em đã về nhà.”

“Vợ, anh đã trở về, em còn không về nhà. anh lại phải làm vừa cha vừa làm mẹ tiếp, thật mệt mỏi! Trước kia vợ một mình phải làm việc nhà còn phải chăm sóc con trai, nhất định mệt muốn chết rồi!”

“Vợ, bọn họ muốn anh cưới Cố Miêu Miêu. nhưng anh đã nói cho bọn họ biết, trừ em ra, ai anh cũng không cần. Vợ, em nguyện ý gả cho anh chứ? em nhất định phải nguyện ý, vậy anh đây cả đời chỉ có thể độc thân rồi, đáng thương lắm!”

“Vợ, ngày mai lại phải làm nhiệm vụ rồi. không biết lúc trở lại, có thể nhìn thấy em hay không! Vợ, bất luận như thế nào, anh chỉ hy vọng em khỏe mạnh. không có em, anh sẽ điên mất!”

……

Hạnh Nhược Thủy vừa nhìn vừa khóc. Ngơ ngẩn nhìn, khóc đến rối tinh rối mù, nhưng trong lòng lại vừa đau vừa ngọt. Chỉ hận không thể mọc ra đôi cánh, cứ như vậy bảy trở về bên cạnh anh.

không bao giờ để ý mà là sao chổi nữa, để cho cô ích kỷ lần này đi! Hy vọng trời cao có thể đồng ý cho bọn họ cả đời, làm bạn đến già! Kiếp sau cho dù xuống địa ngục, cô cũng chịu được!

Hạnh Nhược Thủy chắp tay trước ngực nhắm mắt lại, trong lòng im lặng cầu nguyện.

Cuối cùng cô rốt cuộc nhịn không được cầm điện thoại di động lên, từ trong trí nhớ bấm một dãy chữ số. Đã mấy tháng không có nhấn, lại vẫn nhớ rõ ràng như vậy, chưa bao giờ có một chút lãng quên.

Bấm số gọi rồi, cô mở loa ngoài ra và đặt xuống bàn. Bởi vì, hai tay cô run dử dội, ngay cả điện thoại cũng không cầm được.

“Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”

Thanh âm ngọt ngào, nhưng không có nhiệt độ. Điện thoại di động tắt máy.

Hạnh Nhược Thủy sợ hãi một chút, kéo nút lên xuống đến. Tin tức cuối cùng là bảy ngày trước, anh làm nhiệm vụ rồi, vẫn chưa về.

Đối với loại tình trạng này Hạnh Nhược Thủy thấy nhiều, cho nên mặc dù thất vọng, nhưng cũng không lo lắng. Trường không đã đồng ý với cô, mỗi lần làm nhiệm vụ, cũng sẽ bình an trở về bên cạnh cô!

Hạnh Nhược Thủy quay người chạy đến tủ treo quần áo, từ trong một bộ quần áo mùa đông móc ra một cái chìa khóa, anh sợ cô về nhà mở cửa không ra. Đôi tay bao cái chìa khóa ở trong lòng bàn tay, dính thật chặt ở trước ngực, kim loại lành lạnh, lòng cô lại nóng rực một mảnh.

Chậm rãi mở lòng bàn tay ra, mơn trớn một cái lại một cái chìa khóa. Đây là chìa khóa cửa trống trộm, đây là chìa khóa cửa chính, đây là chìa khóa cửa ban công…… Cô giống như nghe được mình cắm chìa khóa vào, thanh âm một cánh lại một cánh cửa mở ra.

Cô muốn trở về thành phố Z, cô muốn trở về bên cạnh Trường không! Lòng của cô bấn loạn, một khắc cũng không thể bình tĩnh.

Hạnh Nhược Thủy mang theo ý cười, tưởng tượng thấy chờ Trường không làm nhiệm vụ trở lại, mở cửa liền thấy cô đứng trước mặt, trên mặt anh sẽ vui mừng cỡ nào. Giống như đã nghe được anh vui mừng kêu: “Vợ, em đã trở lại!”

Với tính cách anh, nhất định sẽ ném hành lý đi, cả người cứ như vậy nhào đến. Lồng ngực rắn chắc nóng rực giống như bức tường thật dày lấp kín, nhét cô dưới sự bảo vệ của nó, thay cô che gió che mưa.

Hạnh Nhược Thủ một mình mơ mơ hồ hồ nghĩ này nghĩ kia, hơn mười hai giờ, mới nhớ phải đi tắm.

Chờ đến khi ra khỏi phòng tắm, một chút cũng không buồn ngủ, Vì vậy lại ngồi trước máy vi tính, tạch tạch gõ tiếp. Trong chuyện xưa của cô, hai người vẫn còn tách ra ở hai nơi, độc giả kêu gào thật lâu muốn bọn họ hạnh phúc. Lần này, giống như mong muốn của bọn họ rồi.

Thật có thể nói là văn như dòng suối tuôn trào, giống như tất cả tình tiết đang trình diễn trong đầu, cô chỉ cần viết ra những gì mình thấy.

Đêm càng lúc càng sâu, thời gian từng giọt từng giọt trôi đi.

Đầu óc Hạnh Nhược Thủy vẫn thanh tỉnh lạ thường, mắt một chút cũng không có trĩu xuống, tay có hơi cứng nhắc, vung ra, tiếp tục gõ. Đợi đến khi cô gõ xong chữ cuối cùng, trời cũng đã tờ mờ sáng.

Hạnh Nhược Thủy nhìn trong truyện xưa một nhà bốn người hạnh phúc, trên mặt tràn đầy nụ cười xinh đẹp, mặc dù ánh mắt cô có chút sưng. Bởi vì cô biết, cô là mẹ của một nhà bốn miệng ăn.

Kéo ra thống kế số chữ nhìn một chút, một buổi tối cô viết gần tám vạn chữ. Bộc phát này, đến chính cô cũng có chút kinh ngạc, Cô có thể tưởng tượng, chờ đến trời sang nhưng độc giả kia thấy cập nhật, sẽ có phản ứng gì.

Kiểm tra lỗi chính tả một lần nữa, cô phân là hai post rồi mới upload. Chờ post xong, mới phát hiện thật mệt mỏi mệt mỏi. Uống một hớp nước, cô chui người vào trong chăn, nu cười trên mặt chưa từng nhạt đi.

Một giấc này, Hạnh Nhược Thủy vẫn ngủ thẳng đến xế chiều hôm đó bốn giờ mới tỉnh lại. là cô sợ tỉnh, bởi vì cô gặp ác mộng!

Trong mộng, Ưng Trường không chết do trúng đạn chất lỏng đỏ thẫm càng không ngừng phun ra, nhiễm đỏ tầm mắt cô……

Hạnh Nhược Thủy nặng nề thở hổn hển, thì ra là cơn ác mộng! Cũng may, chỉ là cơn ác mộng!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.