Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá – Chương 69 Say rượu làm loạn – Botruyen
  •  Avatar
  • 26 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá - Chương 69 Say rượu làm loạn

“Thật bất ngờ?” Trang Dịch Sính khẽ mỉm cười.

Hạnh Nhược Thủy khẽ cười theo, cũng thở phào nhẹ nhõm. “Thật bất ngờ, cũng thật may mắn. Tôi có thể hỏi tại sao không?” Mặc dù không hiểu rõ ràng tại sao có thể là anh, nhưng không phải Thương Duy Ngã là tốt rồi.

“Tôi có thể lựa chọn không trả lời sao?” anh cũng học giọng nói của cô, lộ ra chút nghịch ngợm không phù hợp với lứa tuổi.

Hạnh Nhược Thủy suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói: “Có thể.”

Trang Dịch Sính cũng cười. “Dù sao cũng là vì lý do sức khỏe của cô. Cô tốt nhất là nghỉ ngơi đi, thân thể mà tốt thì có thể trở về thành phố Z rồi.”

“Ừ!” Hạnh Nhược Thủy sợ sệt một chút, khôi phục tinh thần đáp một tiếng: “Trang tiên sinh, ngại quá, làm cho anh phải bôn ba như vậy. Tôi nghĩ tôi sẽ khỏe lại nhanh thôi, anh không cần phải lo lắng đâu, cứ chuyên tâm làm việc của anh thôi.”

Về quyết định của mình trong lòng, cô không nói nói ra. Dù sao bọn họ cũng không quá thân quen.

Trang Dịch Sính nhướn mày, lộ ra biểu tình đau lòng. “Tôi có thể hiểu đây là qua cầu rút ván không?”

Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, sau đó nghĩ nghĩ, cũng không nhịn được cười. Lời nói của cô quả thật có chút giống qua cầu rút ván. “Thật xin lỗi, tôi nói chưa đúng. Chỉ là, tôi hiểu rõ anh rất bận, mà từ thành phố Z tới đây cũng lãng phí không ít thời gian, nhất định tăng gánh nặng cho anh. Cho nên…”

“Lén nói cho cô biết, tôi đang lấy việc công làm việc tư. Vừa vặn phải tới thành phố Y công tác, lại có thể gặp cô, không phải một công đôi việc sao?” Trang Dịch Sính cảm thấy bộ dáng cô bé này bị dọa đến sững sờ thật đáng yêu.

Hạnh Nhược Thủy cũng không nghĩ ra là anh nói giỡn, không thể làm gì khác hơn là cười nói: “Vậy tôi phải nhanh chóng coppy lời này. Về sau có cần thì còn dọa dẫm vơ vét được.”

“Vô cùng hoan nghênh.” anh mang biểu tình “đây là vinh hạnh của tôi, cô mau tới vơ vét đi”, cùng với anh nghiêm túc trước đây quả thật không giống chút nào.

Hai người nhìn nhau cười.

“Cảm giác thế nào?” Trang Dịch Sính ngồi xuống ghế, cởi áo khoác, cười hỏi.

Hạnh Nhược Thủy gật đầu cười. “Tốt hơn nhiều rồi, chắc là có thể xuất viện sớm thôi. Đúng rồi, Trang Ngụ Kỳ có khỏe không?”

“Rất khỏe. Suốt ngày lẩm bẩm sao mãi chưa tựu trường, nó muốn thấy cô giáo.” Ngay cả lễ mừng năm mới cũng làm ầm ĩ lên đòi mời cô giáo qua, thiếu chút nữa là bị đánh rồi.

Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, mất tự nhiên cười cười. “ không có việc gì. Năng lực thích ứng của trẻ con rất mạnh, nó sẽ thích cô giáo mới nhanh thôi.”

“Ừ, mong là vậy.Chỉ là, nó thật sự thích cô, tôi thấy đây là lần đầu tiên nó thích một cô giáo đến vậy.” Trong lòng Trang Ngụ Kỳ, cô không chỉ là cô giáo.

Nghĩ đến cậu nhóc nghịch ngợm mà đáng yêu Trang Ngụ Kỳ, lại nghĩ tới một vài bạn nhỏ đáng yêu, Hạnh Nhược Thủy trong lòng cũng không dễ chịu.

“ người mà cô nhớ trong lòng đang rất tốt, cô yên tâm.”

Hạnh Nhược Thủy ngạc nhiên nhìn anh, một hồi lâu mới hiểu được anh đang nói Trường không. Đối với điều anh tiết lộ, cô cảm kích cười một tiếng. Cô tin tưởng, anh không cần thiết phải lừa gạt cô.

Trang Dịch Sính không ở lại lâu, anh quả thực rất bận nên vội vã rời đi.

Sau khi anh rời đi, Hạnh Nhược Thủy lập tức thu lại nụ cười, tựa vào thành giường lẳng lặng ngẩn người. Trở lại thành phố Z? Cô còn có thể trở về sao? Sự xuất hiện của cô chỉ mang đến cho Trường không tai họa, trở về liên lụy anh làm gì nữa?

Ban đêm, bệnh viện yên tĩnh. Cô nằm ở trên giường nhìn màn đêm đen nhánh ngoài cửa sổ. Cả đêm, chưa chợp mắt.

……

Những ngày kế tiếp, Hạnh Nhược Thủy vẫn phải trải qua đợt điều trị. Bởi vì hôn mê quá lâu, cử động của tứ chi bị ảnh hưởng, có chút cứng ngắc cho nên cần làm liệu pháp vật lí.

Có lẽ nhờ Trang Dịch Sính giao phó, hoặc là lai lịch của anh quá lớn, y tá chăm sóc đến nơi đến chốn, lại còn không ngừng nghĩ cách dụ cô cười. nhưng Nhược Thủy đã rất lâu không có tâm tình để cười, nhìn y tá kể chuyện cười rồi tự mình cười nhưng phát hiện cô không cười thì lại lúng túng, cô cảm thấy rất có lỗi với người ta.

Hạnh Nhược Thủy thích nhất là xuống sân cỏ tầng dưới của bệnh viện vừa tản bộ vừa tâm sự cùng y tá.

Thành phố Y ở phía nam đất nước, một năm bốn mùa không quá nóng cũng không quá lạnh. Mùa đông nơi này chỉ mát hơn mùa thu thành phố Z một chút, không cần mặc áo khoác quá dày, rất thoải mái.

Có lúc cô ngồi ở sân cỏ vào buổi sáng hoặc buổi chiều. Tinh thần trôi xa, nghĩ đến Trường không, nghĩ đến Phúc An, nghĩ đến Bội Thi, nghĩ đến những người lính kia, cô sẽ cười.

Nhiều lần, các cô y tá đều hỏi cô cười cái gì. Còn nói nụ cười của cô rất đẹp mắt, cô nên cười nhiều hơn.

Hạnh Nhược Thủy rất muốn biết Trường không là bình phục chưa, nhưng cô không biết dùng cách nào mà biết được. Cô không thể gọi điện cho Trường không, cũng không thể gọi cho Bội Thi, tin tức trên TV, đài quân sự hay báo quân sự đều không có nội dung về anh. Cô có lúc an ủi mình, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.

Có ngày, Hạnh Nhược Thủy lại ngồi ngẩn người trên cỏ. Y tá bị một cú điện thoại gọi đi, bạn của cô ấy đang đợi ở cửa bệnh viện, muốn cùng cô ấy nói chuyện.

Một lát sau, y tá trở lại. Cầm một túi trái cây, còn có mấy quyển tạp chí và một tờ báo. Y tá rất thích xem báo và tạp chí nên Hạnh Nhược Thủy cũng thấy quen không trách. Có lúc buồn bực, cô cũng sẽ cầm báo đứng lên xem, bởi vì cô không muốn nói chuyện.

Y tá nói với cô một hồi, thấy cô không hăng hái lắm cũng không nói gì nữa. Tới ngồi bên cô, mở một quyển tạp chí ra đọc.

Hạnh Nhược Thủy kinh ngạc mà nhìn nhìn bầu trời đến mất hồn, hồi lâu mới từ từ khôi phục tinh thần. Cúi đầu liền nhìn thấy y tá đang chuyên chú đọc ở bên người cô. Tầm mắt cô từ từ dời đến chồng báo cùng tạp chí ở giữa hai người, suy tính một hồi có muốn xem hay không.

Bỗng chốc, cô trừng lớn đôi mắt, ngạc nhiên nhìn tờ báo trên cùng. Tấm hình này, người kia… Ưng Trường không?

Hạnh Nhược Thủy có chút run rẩy vươn tay, từ từ cầm tờ báo lên.

Y tá ngẩng đầu nhìn cô cười cười, lại cúi đầu xem tạp chí tiếp.

Hạnh Nhược Thủy tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hô hấp cũng hơi nặng. Từ từ, từng chút một, cô mở tờ báo. Trang đầu của tờ báo là bức ảnh lớn. người trong hình là người cô luôn nhớ thương, anh đứng lên rất tốt. Tựa sát bên anh cũng là gương mặt cô đã quen thuộc, Chân Chân.

Đó là hình đám cưới, tuấn nam mỹ nữ, một cặp xứng đôi.

Trường không mặc bộ binh lễ phục, anh tuấn đẹp trai. anh vốn đã rất xuất chúng, bộ lễ phục này càng khiến anh có khí bức người, làm người ta không thể dời mắt. Nghe nói, bộ lễ phục này trong trường hợp quan trọng mới có thể mặc, cho nên đây là lần đầu tiên cô thấy anh như vậy.

Thật là đẹp … Hạnh Nhược Thủy lặng khen trong lòng, mím môi, nhưng hốc mắt đã ươn ướt.

Mỗi một tấm hình đều được cô dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua, vẽ lại dáng hình anh. Nước mắt mỗi lúc một nhiều, cuối cùng thì tí tách rơi trên báo, ướt thành một mảng. Cô hít mũi, muốn chặn lại dòng lệ.

Y tá nghe được âm thanh vội quay đầu lại, nhìn thấy cô khóc thì sợ đến ném ngay tạp chí trong tay xuống, nhào tới. “Cô làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái không? Cô chờ chút, tôi lập tức gọi bác sĩ!”

Lời chưa dứt đã định chạy đi.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng kéo cô ấy lại, cười cười lắc đầu, giơ tay lên lau sạch nước mắt. “Tôi không sao. Tôi chỉ là thấy hai người kia thoạt nhìn rất hạnh phúc nên cảm động mà thôi.”

Y tá nửa tin nửa ngờ, cầm lấy tờ báo trong tay cô. “Hai người này quả thật rất xứng đôi. nhưng mà cô tình cảm vậy làm tôi sợ muốn chết.”

Hạnh Nhược Thủy hít một hơi thật sâu rồi thở ra, trên mặt lại mang theo nụ cười. “Thật xin lỗi!”

Ngẩng đầu lên, nhìn trời xanh mây trắng, một mảng màu lam trong suốt.

Trường không, cuối cùng thì em cũng biết được anh vẫn ổn, vậy là đủ rồi! Ưng gia và Cố gia kết thân, thế lực hai nhà chắc chắn sẽ khiến cho tiền đồ của anh tươi sáng. Chân Chân xinh xắn dịu dàng nhất định sẽ mang lại cho anh một mái nhà ấm áp. Nếu anh có thể bình an cả đời như vậy thì cũng coi như ông trời có mắt, em đã cam nguyện lắm rồi.

Cha mẹ, con sẽ sống thật tốt, sẽ không dễ dàng buông tha sinh mạng. Bởi vì, con hiểu rõ đây là điều cha mẹ luôn mong muốn. Bởi vì, người mà con yêu đậm sâu sẽ có một cuộc sống êm đẹp.

Đang đắm chìm trong suy nghĩ chợt nghe được có người gào khóc.

Hạnh Nhược Thủy nhìn sang, biết là một người thân của bọn họ vừa rời bỏ thế giới này. Sinh mạng vốn có qua có lại như vậy, ai cũng không thể thay đổi. Mà cô, chỉ hi vọng Trường không có thể bình an khỏe mạnh mà sống qua quãng đời này.

Ngày đó, Nhược Thủy lần đầu tiên hiểu được trên thế giới này thật sự có một loại yêu thương gọi là buông tay. Tình yêu này làm cho người ta đau đến tê tâm liệt phế nhưng vẫn cắn răng mà chịu đựng.

……

Ngày đó, Hạnh Nhược Thủy lại chạy lên bãi cỏ mà hít thở không khí mát mẻ. Cô thích hương vị bùn đất.

Khi cô đang nhìn bầu trời đến mất hồn, đột nhiên nghe được thanh âm một đứa bé truyền đến bên tai. không khỏi tò mò ngồi dậy, vừa quay đầu, cô nhìn thấy bên chân là một quả bóng nhỏ màu vàng. Ngẩng đầu liền thấy một cậu bé vô cùng xinh đẹp.

Cái đầu tròn trịa với mái tóc mềm mại hơi xoăn, da trắng tựa Bạch Tuyết, đôi mắt to, làn mi mỏng manh khẽ rung, cái mũi nhỏ ngạo nghễ hếch lên, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, đúng là gió thổi cũng có thể làm hỏng làn da trẻ nhỏ, mạch máu tím nhàn nhạt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng trên hai má, cả thân thế bé con con trắng trắng mềm mại tỏa ra hương sữa dễ chịu.

Thật là đáng yêu!

Hạnh Nhược Thủy sáng hai mắt lên. Đưa tay đem quả bóng nhỏ cầm lên, lắc lắc trong tay hỏi: “Bé con, đây là của cháu sao?”

“Dạ… cho, cho…” Đôi mắt to đen lúng liếng nhìn Nhược Thủy, môi hồng diễm lệ, nhìn đến là dễ thương.

Hạnh Nhược Thủy trả quả bỏng lại cho cậu bé, lại hỏi: “Bé con, cháu tên là gì?”

“Ục Ục, cháu tên Ục Ục… Cô tên là gì?” Thanh âm trẻ con có vẻ như đang học nói.

Hạnh Nhược Thủy bị bé trêu chọc bật cười, thật là thông minh. “Cô à, cô cũng tên là Ục Ục.”

“Ân ân ân…” Cậu bé nóng nảy, chuyển hướng mẹ cầu cứu.

“Ục Ục, cô đùa vui thôi, đừng vội mà.” Hạnh Nhược Thủy nhìn cô gái mặc đồng phục bệnh nhân giống cô, sau lưng cô ấy còn có người đàn ông. “Con của hai người thật đáng yêu!”

“Cảm ơn!” Khuôn mặt có thần sắc người bệnh của cô gái lộ ra một nụ cười sáng lạn. Mỗi người mẹ đều như vậy, chỉ cần có người khen ngợi con mình thì đều như vớ được báu vật.

người đàn ông gật đầu với cô rồi đuổi theo hai mẹ con đang chạy trên thảm cỏ. Hai cánh tay hiện rõ trạng thái bảo vệ, tùy thời đều có thể tiếp được đứa bé hoặc người mẹ ngã xuống.

Hạnh Nhược Thủy nhìn một nhà ba người chơi đùa trên thảm cỏ, nghe tiếng cười vui sướng, lại nhớ tới thành phố Z xa xôi có người đàn ông dịu dàng cùng đứa nhỏ đáng yêu. Lại nghĩ tới lần đầu tiên ở Ấm Đinh các, đứa bé bất chấp tất cả xông tới gọi mẹ.

Đã từng, cô cũng đã từng có hạnh phúc như vậy, chỉ có điều nó quá ngắn ngủi. nhưng ít ra sinh mệnh cô không phải một mảnh hoang vu, hạnh phúc ấy cũng đủ để cô vui rồi.

Cô cố gắng cười cười, lại lần nữa nằm trên cỏ, nhìn bầu trời xanh lam. Trên đó, từ từ biến hóa ra từng hình ảnh, ấm áp và hạnh phúc…

Thời gian vô tình lướt đi, nhớ nhung ngày càng đậm, nhưng thủy chung vẫn chỉ có thể gằn xuống đáy lòng.

……

Năm sau, Ưng Trường không lại lần nữa được trở lại bộ đội mà anh yêu thích.

Có Ưng Chấn Bang làm chỗ dựa, hơn nữa Phong Vân bang đang bể đầu sứt trán nên nhất thời không rảnh cùng anh so tài, vì vậy vấn đề của anh được giải quyết rất nhanh.

Ưng Trường không không có sa sút, không có không gượng dậy nổi. anh lại trở về con người nghiêm túc không biết cười đùa như trước, là Diêm Vương làm cho người ta hận đến cắn răng nghiến lợi nhưng lại không thể không bội phục, còn là huấn luyện viên lãnh khốc nhất.

Hơn nữa, gần đây anh thích nghiên cứu kỹ thuật IT, lại còn thích cất giữ những tin tức “mánh khóe”.

Chỉ là, những điều này, Binh Vương hay Địa Sát (1) đều có thể cảm giác được biến đổi của anh. Trước kia mà là không cười đùa thì bây giờ là không bao giờ cười nữa, nụ cười giấu dao cũng không còn. Phút nào giây nào mặt cũng đen thui, so với trước còn dọa người hơn.

Điều duy nhất không thay đổi là anh vẫn như cũ hay chỉnh chết bọn họ. Đồng thời, anh còn chỉnh chết chính bản thân anh.

Tất cả mọi người đều thấy được trong mắt đại đội trưởng là lo lắng.

“Đội trưởng.” Phó Bồi vừa được ủy thác trách nhiệm nặng nề, tê dại da đầu xuất hiện trước mặt Ưng Trường không.

Ưng Trường không trên miệng ngậm điếu thuốc lá, lạnh lùng nhìn Phó Bồi một cái, trên mặt không có bất kì biểu cảm nào, cũng không lên tiếng. Bộ dáng kia, giống như anh nhìn thấy không phải người mà là không khí.

Nếu là trước đây, anh sẽ đạp một cước rồi mắng: “Có rắm thì nén lấy, không có lỗ đ*t thì cút đi!” nhưng bây giờ, anh không nhìn, hoàn toàn không nhìn. anh một mình sống trong thế giới của anh, người khác anh đều không nhìn thấy.

“Đội trưởng, anh không thể như vậy được ——” Phó Bồi ngay thẳng lấy hết dũng khí để nói, vừa mở miệng đã bị chặn lời.

“Cho cậu ba giây để trốn, nếu không ——”

“Đội trưởng a cứu mạng!” Phó Bồi chỉ có thể chạy trối chết, đội trưởng đáng sợ thật. Chạy ra một khoảng cách, quay đầu nhìn lại, đội trưởng vẫn ngồi tư thế kia, trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc, đột nhiên đứng thẳng lên. Bóng lưng đang rời đi kia lại cô độc đến thế.

Phó Bồi cũng không dám trở lại, bởi anh hiểu rõ, trừ khi Nhược Thủy trở lại, còn không đội trưởng sẽ không mở cánh cửa kia.

Mấy ngày sau, trong đội có nhiệm vụ mới. Danh sách nhiệm vụ không có Ưng Trường không.

Như đầu tàu xe lửa, anh vọt vào phòng làm việc của đại đội trưởng. “Báo cáo, xin hỏi sao nhiệm vụ lần này không có tôi?”

Ưng Trường không hít một hơi, thu lại nét mặt. “Lên xe!” Nói xong, anh mở cửa xe ra ngồi vào ghế lái.

Phó Bồi cái gì cũng không hỏi, an vị vào ghế phụ. Kể từ khi Nhược Thủy biến mất, tất cả mọi người đều không sung sướng gì. Bội Thi mỗi ngày đều tự trách, đội trưởng cũng mỗi ngày đều tự trách, cuộc sống rối loạn trầm trọng.

Hummer bay trên phố, không lâu sau thì dừng lại.

Phó Bồi bước xuống xe, nhìn thấy đây là võ thuật quán lớn nhất thành phố. anh biết, hôm nay chắc bị đội trưởng đánh gần chết rồi. nhưng chỉ cười khổ một tiếng rồi theo vào.

Hai tiếng sau, Ưng Trường không cùng Phó Bồi vừa nằm trên sàn vừa thở.

Phó Bồi mình đầy thương tích, bầm tím từng khối, nhìn phát sợ. Mặt mũi cũng sưng lên như đầu heo.

Nhìn sang Ưng Trường không, đỡ hơn một chút nhưng cũng không khác biệt gì. Phó Bồi vừa rồi ra tay không hề khách khí, liều mạng dùng hết sức. Hai người tựa như dã thú, người vây xem ban đầu thì ủng hộ về sau có chút không dám nhìn, chỉ sợ sau đó xảy ra án mạng. nhưng lại không nhịn được nhìn tiếp cho tới khi bọn họ ngừng đánh mới chậm rãi tản ra.

“Đội trưởng, trong lòng thoải mãi hơn chút nào chưa?” Phó Bồi vừa thở hổn hển vừa hỏi, vết thương trên mặt khiến anh nói chuyện cũng đau.

Ưng Trường không nhắm mắt lại, không lên tiếng.

Qua thật lâu, Phó Bồi vừa cho rằng anh đã ngủ, anh lại đột nhiên lên tiếng.

“Thằng nhóc cứng đầu, có phải tôi rất vô dụng không?” Giọng điệu anh nhàn nhạt, không có chút phập phồng nào.

nhưng Phó Bồi biết, trong lòng anh rất tự trách, rất đau lòng. “ không có. Đây là vấn đề vận khí, không liên quan đến năng lực.” Đội trưởng may mắn gặp được một cô gái tốt như Nhược Thủy, nhưng đáng tiếc là thời gian bất tương phùng, chỉ có thể trách số phận trêu người.

Ưng Trường không nâng khóe miệng, cười khổ. “Tôi vẫn cho là vận khí của tôi rất tốt.”

Phó Bồi bất đắc dĩ thở dài trong lòng một cái, cái vận khí này, như là lúc đi xe buýt, thời điểm anh không muốn, xe không ngừng xuất hiện trước mặt, lúc anh cần thì đợi nửa ngày cũng không thấy nó đâu. Cuối cùng thì vẫn tới, nhưng không đúng thời điểm.

Cuộc sống, thỉnh thoảng lại lái một cú chết người, xác định xem chúng ta có đủ kiên cường và kiên trì đợi đến ngày mây tan trăng sáng không.

……

Buổi chiều, Ưng Trường không về đến nhà, chỉ có Dương Tử Vân còn ở lại, những người khác đều đã rời đi.

Ưng Trường không đổi giày vào nhà, cũng không chào hỏi. anh không thể oán hận mẹ mình, nhưng anh thậm chí một câu cũng không muốn nói với bà. Đối với người mẹ để đạt được ý nguyện cố chấp của mình mà làm tổn hại cả con trai, anh đã không còn lời nào để nói.

“Về rồi à? Con làm cái gì vậy, sao mặt lại bị thương, đánh nhau với người ta?” Dương Tử Vân vội vàng cười chạy tới, vừa nhìn thấy vết thương trên mặt anh thì nhất thời đau lòng. “Nhanh ngồi xuống, mẹ lấy thuốc cho con, sao lại bị thế này?”

“Con không sao.” Ưng Trường không gạt tay bà ra, mở cửa đi vào phòng ngủ, ném chính mình lên giường. Mặt chôn ở giữ gối, hít lấy hơi thở quen thuộc trên đó. Đáng tiếc, thời gian trôi đi, mùi vị ấy đã dần tiêu tán, không còn hương thơm thanh nhã thuộc về cô nữa.

Nhắm mắt lại, mê mê hồ hồ, cũng không biết có ngủ thiếp đi không. Trong mộng ngoài mộng đều là bóng dáng yểu điệu đó đang ngoái đầu lại nhìn anh và cười, nụ cười này tựa gió xuân phảng phất qua ngực anh. Cuối cùng lại hóa thành cái kim ghim vào tim anh.

Ưng Trường không bị chính loại đau đớn này khiến cho tỉnh lại, mở hai mắt ra, kinh ngạc mà nhìn lên trần nhà. Một quyền đánh lên giường, đem mắt áp vào trong gối, thân thể như dây cung bị kéo căng, giống như cái đầu đang bị thương luôn có âm thanh gào thét.

Hồi lâu, anh chậm rãi nằm ngang, sợi tóc xốc xếch.

Kéo cửa phòng ra, nghe thấy âm thanh nồi chén va chạm trong phòng bếp, trong lòng anh như đánh động, bước nhanh tới bếp. Nhìn thấy rõ người trong đó là mẹ mình, lập tức thấy giận. anh từ từ đi tới phòng khách, ngồi xuống sofa.

“Trường không, tỉnh ngủ rồi à? Rửa tay đi rồi ăn cơm, mẹ làm đều là món con thích ăn đấy.” Dương Tử Vân cười hết sức ôn hòa, hi vọng con trai không nhìn mình bằng gương mặt lạnh lùng này nữa.

Ưng Trường không vẫn như cũ không thèm nói tiếng nào, chỉ đi vào phòng rửa tay, xong đó cầm bát xới cơm, bắt đầu ăn cơm.

“Ăn ngon không?” Dương Tử Vân cũng không nổi giận, con của bà, chẳng lẽ còn có thể tức bà cả đời sao?

Ưng Trường không ậm ừ một tiếng, cũng không ngẩng lên, trên người tản ra hơi thở từ chối người ngàn dặm. Tài nấu nướng của mẹ thật ra rất tốt, đáng tiếc bây giờ anh không có tâm tình. anh ăn đồ ăn Nhược Thủy nấu đã quen, những người khác đều không hơn được.

“Vẫn còn giận mẹ?” Dương Tử Vân thở dài một tiếng, trong lòng không hề dễ chịu. “Mẹ cũng là vì muốn tốt cho con. Bây giờ Hạnh Nhược Thủy đã bỏ đi, chẳng phải con một mực tìm kiếm mà chút tin tức cũng không có hay sao? Mẹ nghĩ cô ta sẽ không trở về đâu, con định chờ cả đời à? Cha mẹ cùng ông nội đều mong con kết hôn rồi sinh con, con không suy nghĩ chút gì cho những người già trong nhà…”

Dương Tử Vân thao thao bất tuyệt nói thật lâu, nhưng vẫn không có một chút thanh âm nào đáp lại, bà hoài nghi không biết anh có nghe hay không. “Trường không, con nói gì đi!” Bà không phải là đàn gảy tai trâu chứ?

Ưng Trường không rốt cuộc chậm rãi nâng mí mắt, từ tốn nói một câu. “Con sẽ không cưới Miêu Miêu, trừ Nhược Thủy ra ai con cũng không cưới, mẹ muốn làm gì thì làm.”

Dương Tử Vân bị chặn lại hết lời nói. Bà nói nhiều như vậy chỉ là mong anh có thể quên đi Hanh Nhược Thủy mà cưới Miêu Miêu. nhưng một câu nói của anh đã đoạn tuyệt tất cả ý nghĩ của bà.

“Con, cái thằng bé này, con có đầu óc không vậy? Hạnh Nhược Thủy đấy thì có gì tốt mà con lại mê đến thần hồn điên đảo như thế? Trừ cô ta ra thì ai cũng không cần? Có phải đến mẹ con cũng không cần nữa không?”

Ưng Trường không lạnh lùng nhìn bà. “Thiên hạ bây giờ, mẹ bắt tay với người ngoài tính kế con trai mình thật đúng là không thấy nhiều.”

Dương Tử Vân nhất thời không thốt nên lời. Rốt cuộc trong lòng cũng sợ, không dám thẳng khí hùng như vừa rồi nữa. “Mẹ không phải đều vì con sao? Con mà có thể tự mình nghĩ thông suốt thì mẹ đâu phải phí tâm tư như vậy nữa!”

“Đầu óc của con chưa từng không thông suốt, mẹ không cần phí tâm.” Nói xong anh đặt bát xuống. “Con no rồi.”

“Con ——” Dương Tử Vân đột nhiên đứng dậy. “Con ngồi xuống mau!”

Ưng Trường không nhìn bà một hồi rồi ngồi xuống.

“Trường không, mặc kệ thế nào, con không chỉ là một người đàn ông, con còn là quân nhân. Bây giờ con phá hoại thanh bạch của Miêu Miêu, không cần biết con thanh tỉnh hay uống say, đây đều là sự thật! Nếu con là đàn ông thì phải chịu trách nhiệm!”

“Cái này chẳng liên quan đến con, người nào phá hủy trong sạch của cô ta người đó tự chịu trách nhiệm là được rồi.” anh cười lạnh một tiếng, đứng lên lần nữa.

anh đi ra cửa rồi quay đầu lại nói một câu: “Ngày mai con quay lại quân ngũ, mẹ cũng trở về thành phố B đi. Có thời gian và tinh lực thì mẹ dùng cho lão già cùng Phúc An ấy, đừng có làm mấy cái chuyện tự mẹ cho là đúng mà chẳng ai thèm biết ơn. Mẹ, đừng ép con hận mẹ!”

Rầm một tiếng, cửa phòng đã đóng lại.

Dương Tử Vân nắm chặt chiếc đũa, ăn một miếng cơm cũng không vô. Một bàn thức ăn phong phú căn bản chả ăn được bao nhiêu. Một lúc sau, bà uất ức mà khóc.

Trong phòng, Ưng Trường không cầm khung hình trên bàn lên, cẩn thận miêu tả từng đường nét của người trong ảnh. Nụ cười nhàn nhạt như gió xuân ấm áp lòng người. Đôi mắt thâm thúy đen láy, trong vắt như ao nước, có thể tẩy rửa phiền não của lòng người.

Nhược Thủy, dù có gian nan thế nào, dù có lâu thế nào, anh đều khát khao em có thể trở về bên anh! Cả đời này, anh đều không buông tay.

Bảo bối, chờ anh!

……

Cả đêm vẫn mơ màng như cũ, nhưng rốt cuộc cũng coi như ngủ được cho nên tinh thần không quá tệ. Hôm nay anh sẽ trở về quân ngũ.

Vừa mở cửa phòng đi ra ngoài liền nhìn thấy Miêu Miêu đang ngồi trên sofa, nhất thời tâm tình lại xấu đến cực điểm. anh bây giờ cực kì không muốn gặp người của Cố gia, nhất là Miêu Miêu.

“Ưng ca ca…” Miêu Miêu nhỏ giọng kêu, trong mắt đã một tầng chất lỏng.

Ưng Trường không cảm thấy rất phiền lòng, không để ý cô ta, đi thẳng vào phòng tắm. anh thật ra rất rõ ràng Miêu Miêu chỉ là quá ngây thơ cho nên hoàn toàn không biết tình yêu là gì. Mà Cố gia và mẹ anh thì từ bé đã truyền cho cô cái suy nghĩ bọn họ là một đôi khiến Miêu Miêu cứ ngây ngốc như vậy mà bám theo anh.

Thôi, cái đó nói với cô ta sau. Cũng đã là cô gái mười tám tuổi rồi, còn bám theo nữa thì cả đời cũng bị phá hủy. Ai biết được mấy vị đại nhân kia còn tưới tắm những thứ lộn xộn gì vào đầu óc cô nữa?

Dương Tử Vân rất nhanh liền bưng bữa sáng lên bàn.

Ba người lặng lẽ ăn bữa sáng, chỉ có Dương Tử Vân cứ liên tục gắp thức ăn cho hai người. Thấy con trai không có đá cửa đi, sắc mặt vẫn coi là tốt, trong lòng bà có chút vui mừng, cho rằng có lẽ hai người này chỉ là đang giận dỗi. Bà ăn xong bữa sáng liền mượn lí do rồi đi ra ngoài.

“Ưng ca ca…” Dương Tử Vân vừa đi, Miêu Miêu liền khẩn trương đến cả người cứng đờ, không ngừng nuốt nước miếng, như một đứa bé sợ hãi.

Ưng Trường không rời bàn ăn, đi tới sofa, chỉ vị trí đối diện. “Miêu Miêu, ngồi đây đi!”

“A? Vâng!” Miêu Miêu hốt hoảng nhìn anh một cái, ngay sau đó cũng không dám nhìn nữa, cúi đầu đi tới sofa rồi ngồi xuống, ánh mắt né tránh.

“Miêu Miêu, nhìn vào mắt anh đây này.” Ưng Trường không trong lòng thở dài, thật vẫn chỉ là một cô bé. Mười tám tuổi, có tình yêu thì cũng chỉ là chân tình mông lung. Mà tiểu cô nương này hiển nhiên vẫn chẳng hiểu yêu là cái gì. Từ bé đã nghe các trưởng bối nói cô phải gả cho Ưng ca ca, cô cũng ghi nhớ, hồ đồ mà cho rằng mình thích người này.

Miêu Miêu nuốt nước miếng, từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng không dám nhìn thẳng mắt anh. “Ưng ca ca…”

“Miêu Miêu, em đã mười tám tuổi rồi, vẫn còn trẻ nhưng cũng chẳng phải trẻ con, em nên trưởng thành rồi. em không thể cả đời nghe lời người lớn, em cũng phải có suy nghĩ của riêng mình chứ. người lớn đều cảm thấy anh và em là một đôi, nên kết hôn sinh con. nhưng anh có ý niệm riêng, anh không yêu em, cho nên anh cũng không thể cưới em. Bọn họ có nói gì thì anh cũng muốn cự tuyệt. nhưng em thì sao? em thật ra cũng không yêu anh, nhưng bọn họ nói gì em cũng hồ đồ làm theo, đây là không được!”

Miêu Miêu hít một hơi thật sâu, hỏi: “Tại sao Ưng ca ca luôn nói là Miêu Miêu không yêu anh? Miêu Miêu rất yêu Ưng ca ca!”

Ưng Trường không rất muốn cười, vì cái đứa bé ngây thơ và cố chấp này. “Chỉ bằng việc em luôn gọi anh là Ưng ca ca. Trong lòng em vẫn luôn xem anh là anh trai, nếu em yêu anh, em sẽ không muốn gọi anh là ca ca, em sẽ muốn được gọi tên của anh, nhưng em không. Còn có nữa Miêu Miêu, em cho rằng thế nào là yêu một người?”

“em, em…” Miêu Miêu há mồm rồi lại câm miệng, cũng không biết phải biểu đạt ý trong lòng thế nào.

“ không sao, em nghĩ sao thì nói vậy thôi.” anh có thể cam đoan cô ta lại nói ra lời làm người ta dở khóc dở cười.

Miêu Miêu níu lấy ngón tay hồi lâu, rốt cuộc cũng có dúng khí. “Chính là muốn gả cho anh, làm vợ của anh.”

“Vậy tại sao em muốn gả cho anh?”

“Bởi vì, bởi vì…..” Cô ngập ngừng nửa ngày, cũng có chút giận dỗi nói: “Bởi vì em muốn gả cho anh, bởi vì tất cả mọi người nói em gả cho anh!”

Ưng Trường không hết sức nhẫn nại mới không cười phì. Quả thật là nhóc con, một chút tình cảm mông lung cũng không có. “em xem, em là mọi người bảo gả cho anh nên mới muốn gả, đây là không đúng. Gia gia, cha mẹ em, nếu một ngày nào đó họ phải rời xa thế giới này, đến lúc đó ai sẽ nói cho em biết phải làm thế nào? Cho nên em phải học cách tự mình suy nghĩ, tự mình phán đoán đúng sai.”

“em, em…..” Miêu Miêu lúc này thật sự nóng nảy, bởi vì câu nói “một ngày nào đó họ phải rời xa thế giới này” làm cô sợ.

Ưng Trường không phun một ngụm tức, đi tới xoa xoa tóc cô. “Miêu Miêu, em không cần vội vã nghĩ ngay đáp án, em có thể từ từ suy nghĩ. nhưng mà, em không thể cứ dính lấy anh, biết không?”

Miêu Miêu ngẩng đầu nhìn anh, mấy lần mở miệng nhưng vẫn không nói gì. Gật đầu một cái, ừ một tiếng. Cô thích Ưng ca ca xoa tóc cô như vậy, không còn mặt đen đen tối tối nữa.

“Thật biết nghe lời!”

Miêu Miêu rốt cuộc cười. Một lát sau lại hỏi: “Vậy nếu em nghĩ xong, phát hiện em thật sự yêu Ưng ca ca thì làm thế nào?”

“Chờ em nghĩ đến rồi hẵng nói.” Ưng Trường không thật không am hiểu mấy cái khai thông của cô nhóc này, đầu óc cô ta được cấu tạo quá kì quái rồi.

“Vâng” Miêu Miêu đáp một tiếng, cảm giác đầu óc mình ngày càng loạn. Ưng ca ca nói những lời đó cô càng nghe càng mơ hồ, quả thực rất loạn.

“Nếu như em đến cuối cùng vẫn không biết, Ưng ca ca có thể dạy em không? Như thế thì chúng ta có thể ở chung một chỗ.”

Ưng Trường không mất hết kiên nhẫn. “Miêu Miêu, anh không hề yêu em. Mặc kệ em nghĩ thông hay không anh cũng không ở một chỗ với em. người anh yêu là Nhược Thủy, anh sẽ chỉ cùng cô ấy kết hôn, hiểu chưa?”

Miêu Miểu dẩu miệng lên, cũng la lối om sòm: “em không hiểu, không hiểu. Tại sao anh lại yêu Nhược Thủy, tại sao anh không thể yêu em? em có chỗ nào kém Nhược Thủy? anh nói xem em có chỗ nào không tốt, em nhất định sửa!”

Ưng Trường không biết anh vĩnh viễn cũng không thể làm cô nhóc này hiểu ra. anh cầm một cánh tay cô kéo tới cửa, mở cửa, đẩy ra ngoài, đóng lại.

Miêu Miêu còn muốn nói chuyện nhưng đáp lại cô là cánh cửa khép kín. Cô quệt mồm đứng ngoài cửa một hồi rồi chầm chậm mà đi xuống tầng.

Ở dưới tầng cô gặp Dương Tử Vân.

“Miêu Miêu, thế nào rồi?” Dương Tử Vân vội vàng đi tới.

Miêu Miêu lắc đầu một cái, trong mắt lại hiện ra hơi nước, bộ dáng uất ức.

—— lời ngoài mặt ——

Có rất nhiều khiến Nhược Thủy phải phản kích, bây giờ không phải lúc, nhưng sẽ có một ngày như vậy!

Gào khóc, tiếp tục ủng hộ nha, thỉnh thoảng tiếp tục cố gắng o(∩_∩)o…

……….

(1) Địa Sát: Địa Sát Tinh – hiệu Trấn Tam Sơn (trấn thủ ba núi) – tên Hoàng Tín. Một trong 72 vị sao Địa Sát, thủ lĩnh thứ 38 trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc. Ý chỉ con người phong độ, có tầm nhìn trứ danh.

(2) Tam Tự Kinh: một cuốn sách cổ của Trung Quốc được dùng để dạy cho học sinh lúc mới đi học. Nội dung chủ yếu là về cuộc sống, đạo đức và cách làm người.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.