Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá – Chương 68 Kết cục của Cố Chân Chân – Botruyen
  •  Avatar
  • 28 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá - Chương 68 Kết cục của Cố Chân Chân

Xe cứu thương rất nhanh đi đến, bác sĩ y tá mặc áo trắng cẩn thận từng li từng tí đưa người bị thương vào trong xe.

Mỗi người trong Kỳ Lân bang cũng thực vội, không có chú ý đến xe cứu thương đến nhanh lạ thường. Đao Ba cùng vào xe cứu thương, những người khác lái xe của mình theo phía sau. Chiếc xe của người cuối cùng chở Phúc An. Trong lòng mỗi người đều cực kỳ gấp!

Đao Ba ngồi trong xe cứu hộ, lần đầu tiên hoảng loạn thấp thỏm như vậy. người anh từ trong ra ngoài cũng coi như là thương tích đầy mình, vô số lần anh đứng bên bờ sống chết, nhưng anh chưa bao giờ từng sợ như vậy.

Xe lái được một đoạn, đột nhiên có người đánh vào gáy của Đao Ba. Đao Ba còn chưa kịp phản ứng, liền hôn mê bất tỉnh.

không bao lâu, xe cứu thương mở cửa ra, từ bên trong vứt ra một người. Cửa xe đóng, xe lao đi, một hồi liền biến mất không thấy bóng.

Cùng lúc đó, từ các phương hướng khác nhau xuất hiện ra số lượng lớn xe màu đen, nhìn không thấy rõ bên trong là người nào. Bọn họ nhanh chóng làm tắt đường, người của Hiên Viên Kỳ không thể không dừng xe. Mà xe cứu thương, đã sớm biến mất.

Lại qua một lúc, những xe kia tản ra như lúc đến, nhanh chóng biến mất ở các phương hướng. Đường phố trở lại thông suốt, giống như bọn họ chưa từng xuất hiện qua.

Thân thể Đao Ba lăn mấy vòng, liền nằm ở ven đường, khiến rất nhiều người đến xem. Mọi người xôn xao thảo luận, nhưng không ai dám đi đến chạm vào anh. Dù sao, bây giờ lường gạt rất nhiều, bọn họ cũng không muốn rước họa vào thân.

Có người tốt tính vội lấy di động ra, gọi điện thoại báo cảnh sát.

không bao lâu, xe cảnh sát liền tới.

……

Hiên Viên Kỳ đang cùng Ưng Trường không nói chuyện điện thoại video.

Hai người đang thương lượng kế hoạch đối địch, cuối cùng Hiên Viên Kỳ gào lên: “Phá Đao, cậu mau về nhanh một chút. Cậu không trở lại, vợ con của cậu thật không chịu nổi.”

“ ngươi không phải nói là cô ấy rất tốt sao?” Chân mày Ưng thượng tá, nhất thời nhíu chặt.

Hai tay Hiên Viên Kỳ hơi giang ra, nhún nhún vai, bày tỏ bất đắc dĩ. “ Cô ấy vẫn sống tốt. nhưng là thần kinh ức chế, tình trạng thân thể không quá tốt, lại rất gầy. Bạn của cô ấy là Đàm Bội Thi ngày ngày thay đổi biện pháp, tự mang canh bổ hầm cách thủy, nhưng lại không ăn chút nào, tâm bệnh cần có tâm dược trị.”

Ưng Thượng tá tuyệt không bình tĩnh, che ngực, vén chăn lên định xuống giường.

Hiên Viên Kỳ sợ hãi kêu to. “Này,này,này, Phá Đao, cậu nên chừng mực. Thân thể còn chưa khỏe mà,bây giờ cậu kéo nửa cái mạng xuất hiện trước mặt cô ấy, vợ con của cậu không phải còn lo lắng hơn?”

Hiên Viên Kỳ vẫn còn đang suy nghĩ, có nên cho Phá Đao biết hay không, Cố Chân Chân đã nói chuyện anh bị thương cho Hạnh Nhược Thủy biết. Hạnh Nhược Thủy vì chuyện này mà bệnh nặng, gầy đến càng không nhận ra.

Cuối cùng, Hiên Viên Kỳ vẫn không dám nói cho anh biết, Hạnh Nhược Thủy bệnh nặng hai lần, cả người gầy đến không ra hình người. Nếu không anh dám cam đoan, Phá Đao sẽ tháo những thứ kim tiêm trên người liền xông về thành phố Z.

Đoán chừng chờ Phá Đao trở lại, giữa anh em bọn họ sẽ có cuộc ác chiến (đánh nhau đấy) khác thường! xem ra, mình tốt nhất tìm thời cơ trốn. Chờ anh ta hết giận, trở về lãnh phạt cũng được.

Lúc này Ưng Trường không mới dừng động tác lại. “Tôi trước gọi điện thoại cho cô ấy, xem cậu chăm sóc cô ấy vui vẻ nhỉ?.” anh là đầu óc bã đậu, mới nghe chuyện hoang đường của ông nội.

Đúng lúc này, bên Hiên Viên Kỳ, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, thủ hạ vội vàng xông đến.

“Kỳ thiếu, chị dâu bị xe đụng. Một chiếc xe cứu thương đến đưa đi, Đao Ba ở trên đường lại bị người đánh hôn mê ném xuống xe, xe cứu thương hôm nay không biết tung tích.”

Hiên Viên Kỳ còn chưa có lên tiếng, bên kia Ưng Trường không đã đóng camera. anh khẳng định, Phá Đao lập tức sẽ xuất hiện trước mặt anh, giết chết anh!

“Đặc điểm của xe cứu thương, đặc điểm của những người đó, có chú ý đến hay không?”

“ không có, tất cả mọi người quá lo lắng, không nghĩ đến xe cứu thương có điểm khả nghi.”

“Một đám ăn hại!” Hiên Viên Kỳ mắng to. Những ngày này quá an phận rồi, tính cảnh giác của bọn họ cũng giảm xuống, mẹ nó! “Lập tức phái người đi thăm dò hướng đi của xe cứu thương, giám sát chặt chẽ hành động của Phong Vân bang. Còn nữa, tra rõ tai nạn xe cộ là ngoài ý muốn hay là bởi vì nguyên nhân khác! Cút!”

Tàn thuốc bị ném trên mặt đất, chân hung hăng nghiền mấy cái.

“Chờ giải quyết xong chuyện này, nhất đinh phải ném mấy đứa này cho Phá Đao huấn luyện,********!” Kỳ thiếu rốt cuộc không để ý đến phong độ nhẹ nhàng tức miệng mắng to rồi.(***** là đang chửi bậy đấy các bạn nha)

Tên kia bị thương còn chưa khỏi mà, không thích hợp lái xe, anh phải đi đón người. Cầm chìa khóa lên, Hiên Viên Kỳ sải bước đi ra ngoài.

`……

Ưng Trường không vừa ra phi trường, liền nhìn thấy Hiên Viên Kỳ khó chịu dựa vào xe, chỉ là không có phong độ bình tĩnh hòa nhã như trước. anh chau chau mày, mở cửa xe ngồi vào.

Hiên Viên Kỳ khởi động xe, chạy đi. Đi được một lúc, mới xoay đầu lại. “Phá Đao, đợi xuống xe cho cậu đánh tôi một trận, hả giận.”

“Nói chuyện hoang đường? Tôi còn muốn giữ lại hơi sức cứu vợ tôi, kẻ ngu mới đem hơi sức lãng phí trên người cậu. Tin tức phía bên cậu sao rồi? Tôi cũng đã cho người giúp điều tra một tay, tạm thời không có kết quả.” anh cầm bao thuốc lá trên xe, rút ra một điếu.

Hiên Viên Kỳ một tay đoạt lấy điếu thuốc, ném vào thùng rác trên xe. “Thương thế của cậu còn chưa khỏi mà, không muốn sống nữa à!”

“Hiên Viên, trong lòng ta rất buồn.” anh nhàn nhạt nói, chỉ thấy chân mày nối nhau thành một vạch đen.

Hiên Viên Kỳ liếc anh một cái, im lặng. Đổi người khác, đã sớm gấp đến độ lửa cháy. Có thể Phá Đao là lính đặc nhiệm, trong lòng dù gấp đến độ ở trong nồi luyện, trên mặt vẫn là bình tĩnh. anh đã sớm luyện thành không quan tâm hơn thua, bản lĩnh lạnh lẽo như băng ngàn năm không biến sắc. Chỉ là phần đau khổ này, chỉ có chính anh biết.

“Tôi rất xin lỗi.” anh chỉ có bốn chữ này. Phá Đao giao người cho anh, thế nhưng anh lại không thể chăm sóc tốt.

Ưng Trường không khoát khoát tay. “Đây không phải lỗi của cậu.” Bọn họ tự tạo thời cơ cho Thương Duy Ngã gây rối, người ta cũng sẽ không ngồi chờ chết, cho nên Hiên Viên khẳng định phiền toái không ngừng. Mà bảo vệ Nhược Thủy, vốn cũng không thuộc trách nhiệm của anh, thế nhưng anh lại dốc hết tất cả lực.

“Chúng ta nhất định sẽ mang cô ấy về, cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu!”

“Tôi sẽ không để cho cô ấy có chuyện gì. Nếu ai dám động đến một sợi lông của cô ấy, tôi sẽ hủy cả nhà của hắn!” lông mày giao nhau, tạo thành lưỡi dao sắc bén khát máu.

“Tôi sẽ giúp cậu cùng nhau hủy cả nhà của hắn.”

“Chát”, hai bàn tay to giao nhau, bắt thật chặt.

Hai người đến tổng bộ Kỳ Lân bang, bàn bạc phương hướng tìm kiếm cùng với kế hoạch thăm dò Phong Vân bang một chuyến. Suốt cả đêm, hai người cũng không có ngủ.

Phó Bồi Cương cùng Đàm Bội Thi đã sớm gọi anh cùng nhau đón năm mới, anh không chịu. Đầu mùng một, hai vợ chồng không yên lòng, sáng sớm bỏ chạy đến đây. Đàm Bội Thi ở trên người có cái chìa khóa, mở cửa đi vào.

người ở trên đất nghe được âm thanh, trong miệng kêu “Vợ” nửa bò dậy, thấy bọn họ, lại tiếp tục ngủ.

Vợ chồng hai người nhìn một cái, bất đắc dĩ lắc đầu. Thật may là trên mặt đất có mền, nếu không anh không phải sốt cao cũng phát bệnh. Vết thương này cũng không được chăm sóc tốt, thân thể của anh cũng như trước kia.

Trên bàn, bình rượu nằm ngổn ngang. Các loại nhãn hiệu rượu, rượu mạnh có, bia có, hỗn độn một chỗ, không có rượu trùng độc là may rồi.

Vợ chồng hai người dìu anh về giường, đầu năm mồng một nấu canh giải rượu, chăm sóc quỷ say, dọn dẹp phòng ốc.

Đàm Bội Thi dọn dẹp, lại không nhịn được chảy nước mắt. Cô nếu chăm sóc thật tốt choNhược Thủy, đội trưởng cũng sẽ không như vậy!

Năm này trôi qua, thật là rối tinh rối mù.

……

Thị trấn Y, dọc theo một con sông ở phía sau thành phố nhỏ.

Bệnh viện, phòng bệnh cao cấp.

Hạnh Nhược Thủy cảm giác mình giống như vừa trãi qua một giấc mộng dài thật dài, ở trong mộng chìm nổi phập phồng, mệt mỏi giãy giụa, làm thế nào cũng vẫn chưa tỉnh lại. Đầu óc giống như thanh tỉnh, lại giống như hoàn toàn mơ hồ, ở giữa nửa mê nửa tỉnh chập chờn không ngừng.

Đợi đến khi ý thức rốt cuộc trở về thân thể, chỉ có hai loại cảm giác —— đau! Mệt mỏi!

Mí mắt giống như một ngọn núi, đè ép thật chặt. Phí hết một phút, rốt cuộc cũng từ từ tách ra từng chút từng chút. Ánh sáng rọi vào, đau đớn khiến cho cô theo bản năng nhắm mặt lại. Rồi chậm chậm, mở ra từng chút từng chút. Đập vào mắt, là một màu trắng xóa, tầm mặt vẫn còn hơi mờ sương.

Đau đớn khiến cô nhịn không được nhíu mày, nhẹ nhàng hừ một tiếng.

“Cô đã tỉnh?” Có người đứng cạnh giường, cúi người nhìn cô, nụ cười trên mặt rất rực rỡ. người nọ vươn tay, cuống cuồng nhấn chuông ở đầu giường.

Hạnh Nhược Thủy muốn nói chuyện, lại phát hiện trên mặt mình có đồ bao bọc, chắc là chụp dưỡng khí.

“Cô đừng vội, chúng ta không vội. Bác sĩ lập tức đến ngay!” nhưng bộ dáng cô, xem ra so với Hanh Nhược thủy còn vội hơn.

người này đã hôn mê quá lâu, nếu như cô không tỉnh lại, bệnh viện của bọn họ phải đóng cửa. không làm được, người đàn ông kia thật sẽ làm tất cả bác sĩ y tá bọn họ chôn theo cô!

Hành Nhược Thủy kinh ngạc nhìn nhìn cô một hồi, cảm thấy mí mắt lại nặng rồi, bất tri bất giác, trở nên không nghe lời.

“Này, cô, cô đừng bất tỉnh a!” Y tá gấp đến độ xoay quanh, lại giơ tay lên nhấn chuông liên tục.

không bao lâu, bác sĩ y tá nối đuôi vào, tất cả đều có tư vị kỳ lạ.Tiến hành kiểm tra, tim từng người như đang bị treo. Chờ kết quả kiểm tra, đi đến cửa, tháo khẩu trang xuống, trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười thoát khỏi cái chết.

Ngày thứ hai, Hạnh Nhược Thủy liền chuyển vào phòng bệnh bình thường.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời nhẹ nhàng ấm áp, hơi chói mắt.

Đầu giường Hanh Nhược Thủy được kéo lên cao, giúp cô dễ dàng nhìn ra cửa sổ. “Đây là nơi nào?” Cô nhẹ nhàng, hỏi y tá bên cạnh.

“Đây là thị trấn Y, bệnh viện Thánh Tâm.”

Hạnh Nhược Thủy ngạc nhiên nhìn đến trước mặt cô, một hồi lâu mới tiêu hóa tin tức này. Thị trấn Y? ở gần biên giới tây nam của tổ quốc, là một trong ba bốn thành phố nhỏ. nhưng vì không có kỹ nghệ, Sâm Lâm bảo vệ rất khá, người dân cũng chất phác. Cô ở trên mạng thấy qua, là một nơi tốt, nếu như không quá theo đuổi vật chất.

Hơi vặn chân mày. Cô nhớ đến chuyện tại nạn xe cộ, cũng không nhớ vì sao lại đến nơi này. “Tôi ngủ rất lâu sao?”

“Suốt một tháng. người đưa cô đến gấp đến độ lệnh cho chúng tôi, nếu không thể cứu sống cô, sẽ làm chúng tôi chôn theo cô. Chúng tôi đều lo lắng canh chừng cô suốt một tháng, thật may là cô đã tỉnh lại.” Y tá cười nói. Hai ngày nay, cả bệnh viện cũng rất vui sướng, so với năm vừa rồi còn vui mừng hơn. Vì vậy cứu người sống, đối với bệnh viện mà nói là chuyện vui lớn nhất trong thiên hạ.

Hạnh Nhược Thủy khẽ vặn chân mày. không phải là Trường không, lúc xảy ra tai nạn xe cộ, chính anh còn bị thương nằm trên giường bệnh. Còn nữa, anh cũng sẽ không đưa cô đến đây. Như vậy, chỉ có thể là Thường Duy Ngã thôi.

Quanh đi quẫn lại, cô vẫn trở về bên cạnh hắn, cô tựa như con chim trong lồng, tự cho là bay khỏi chiếc lồng, cuối cùng lại phát hiện lồng tre đang chờ ở phía trước đấy. Cô không khỏi nghĩ Tôn Ngộ không ở trong lòng bàn tay Phật tổ như thế nào, mặc kệ Cân Đẩu Vân lợi hại như thế nào, vẫn bị chôn dưới chân núi trăm năm.

“ người đưa tôi đến đây, khi nào sẽ đến? Trong lúc tôi hôn mê, anh ta có tới không?” Ngàn dặm xa xôi mang cô đến đây, là để tránh khỏi thế lực của Trường không mà thôi. Trường không còn có uy hiếp đối với hắn, đã nói lên Trường không giỏi vô cùng. Có thế lực của hai nhà Ưng Cố hậu thuẩn, sự nghiệp của anh cũng không chịu ảnh hưởng.

Thân thể của Trường không chắc đã bình phục. Cô khẽ mỉm cười, vậy thì tốt!

“Đã đến một lần. Ngày hôm qua chúng tôi đã gọi điện thoại thông báo cho anh ta, về phần khi nào anh ta đến, chúng tôi không biết. Nếu không, tôi cho người gọi điện hỏi một chút?”

Hạnh Nhược Thủ miễn cưỡng cười cười, lắc đầu một cái. “ không cần. Tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút. Đúng rồi, lúc nào tôi có thể ra ngoài tắm nắng? Tiếp tục nằm nữa, tôi sẽ mốc meo luôn mất.”

“Nên đợi thân thể cô tốt lại một chút. Chẳng qua tôi sẽ giúp cô hỏi y tá trưởng, nếu như có thể, tôi sẽ đỡ cô đi xuống một chút, vậy đối với việc hồi phục của cô cũng có lợi.”

“Cảm ơn.” Hạnh Nhược Thủy nhàn nhạt cười. Có lẽ do nằm hơn một tháng, cái loại đau đớn này, không tưởng tượng được lại mãnh liệt như vậy. Chờ xác định anh tất cả đều tốt, cũng sẽ không đau lại nữa.

Tay đè lồng ngực trái, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ trong lòng. Từng phát từng phát. Chẫm rãi nhắm mắt lại, bên môi là nụ cười nhàn nhạt.

Mặc dù năm mới đã qua, nhưng vẫn nói một câu năm mới vui vẻ. Cũng hi vọng, từ đó anh vui vẻ bình an, đó là tất cả mong muốn của em!

Mở mắt ra lần nữa, nhìn ngoài cửa sổ, mùa xuân cũng nhanh đến rồi. Rất nhanh, hồi xuân cả vùng đất, tất cả đều thay mới.

Cô nhàn nhạt cười, trong mắt có chất lỏng óng ánh, nhưng cũng không rơi xuống. Ở trong lòng, nhẹ nhàng nỉ non tên anh.Trường không……

Buổi tối hôm đó, Hạnh Nhược Thủy đang tựa vào giường xem kênh tin tức quân sự. Thật ra cô rất rõ ràng, không thể nào từ đây nhìn thấy bất kỳ tin tức nào liên quan đến Trường không, nhưng vẫn nhịn không được. Cho dù là chuyện có chút liên hệ với anh, cô cũng cảm thấy vui mừng.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một bóng dáng cao lớn đi đến, có chút tư vị long đong mệt mỏi.

Hạnh Nhược Thủy trợn to hết mắt nhìn anh, nửa ngày cũng không nói ra một câu.

“ anh……”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.