Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá – Chương 58 Giấy thỏa thuận ly hôn – Botruyen
  •  Avatar
  • 21 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá - Chương 58 Giấy thỏa thuận ly hôn

Sau khi viết hoàn chỉnh kế hoạch công việc cho thật tốt, trời cũng đã tờ mờ sáng. Ưng Trường không vươn tấm lưng mỏi, đem mấy món đồ cất xong, bò lên giường ngủ tiếp.

Tỉnh lại lần nữa, bị đánh thức bởi một lực rất mạnh đụng vỡ cửa phát ra tiếng vang cực lớn.

Ưng Trường không lặng lẽ mở mắt, rồi nhắm lại. không bao lâu, đã có người kêu tên của hắn nhào tới bên người hắn.

“Trường không, Trường không……” Dương Tử Vân nhào tới bên người con trai, dùng sức đem cái chăn che đầu hắn kéo xuống. Nhìn thấy hắn vẫn bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm.”Cái ông già này muốn con chết hay sao, nghĩ sao lại đem cửa khóa trái? Con làm cho mẹ sợ hãi, con có biết hay không!”

Ưng Trường không che miệng ngáp một cái, không cho là đúng nói.”Mẹ, mẹ yên tâm. Con còn muốn giữ lại cái mạng này để lo cho vợ con đấy. Chỉ cần vợ con vẫn sống tốt, con sẽ không làm chuyện điên rồ.”

Dương Tử Vân nghe vậy, nhìn hắn chằm chằm không nói lời nào! Cái thằng con chết tiệt này không phải là muốn ám chỉ bà hay sao, ngàn vạn lần đừng vọng tưởng tổn thương Hạnh Nhược Thủy sao?

“Vợ vợ, trong lòng con trừ có vợ, có còn người mẹ này hay không?” Mặc dù bà vẫn muốn con trai sớm lập gia đình, nhưng không thể thật sự có nàng dâu quên mẹ a. Tức chết chính là, cô ta còn là một cô gái đã từng ly dị, một đống phiền toái lớn.

Ưng Trường không nhún nhún vai.”Mẹ không phải là có cha sao? Mẹ là bảo vật trong lòng cha, không cần để ý tới con. Con chỉ cần nhớ kỹ vợ con là tốt rồi.”

“Con thật là điên rồ! Cô ta thì có gì tốt?” Dương Tử Vân đưa tay phải chỉ vào đầu của hắn. Hạnh Nhược Thủy không phải là người xấu, nhưng dù sao cũng đã ly dị, còn chưa ở chung một chỗ đã huyên náo làm mưa làm gió, có chỗ nào đáng giá để được con trai che chở như vậy?

Ưng Trường không nhìn mẹ, muốn cười nhưng không cười.”Mẹ, mẹ còn nhớ trước kia mẹ có hát một bài hát không? Con còn nhớ lời bài hát có câu, cái gì ‘có người không nói được nơi đó tốt, nhưng chính là ai cũng không thay thế được’. Mẹ không phải nói là, bài hát này đặc biệt kinh điển sao? Hiện tại con đúng là có tâm tình này, cho nên mẹ hỏi con, con cũng không trả lời được.”

Nói xong, hắn bò dậy đi rửa mặt.

Dương Tử Vân ở phía sau nhìn hắn, bực tức dậm chân. Thằng con chết tiệt này, đầu óc cứ như người chết vậy!

……
Con đường gian nan, cũng sẽ đi qua.

“……”

Đêm khuya. Thành phố A. Biệt thự Thương Duy Ngã.

Trong biệt thự đèn đã tắt, nhưng ở bên ngoài, còn giữ một chút đèn. Mượn ánh sáng kia, có thể nhìn ra được, cả tòa biệt thự đều trong sự phòng bị nặng nề, nghiêm mật đến nỗi ngay cả một con muỗi cũng rất khó bay vào.

Ưng Trường không dừng xe ở một xó xỉnh hẻo lánh, nhảy xuống xe đeo ba lô lên chạy về phía trước. anh cũng không đi đường lớn, mà như một làn khói chui vào trong rừng cây.

Đêm khuya trong rừng cây, thỉnh thoảng có tiếng kêu của dã thú, nghe có chút rợn tóc gáy. nhưng đối với kĩ năng sinh tồn về dã ngoại của Ưng Trường không mà nói, lần này căn bản không nhằm nhò gì. Mượn ánh trăng từ kẻ cây chiếu xuống, anh nhảy xuyên qua, nhảy lên tựa như một con báo.

không biết đã trải qua bao lâu, anh rốt cuộc dừng bước. Trải qua thời gian dài chạy khỏi rừng cây như vậy, hơi thở của anh vẫn vững vàng như cũ, giống như chỉ vừa mới đi bộ tới.

Ưng Trường không để ba lô xuống, lấy ống nhòm ra, quan sát biệt thự trong bóng đêm. Quả thật là phòng ngự tuyệt mật a!

Chậm rãi nhếch miệng, đó chính là nụ cười miệt thị. Kèm theo, khinh miệt hừ lạnh.

Từ trong ba lô móc ra vài đồ vật, dựa vào ánh sáng yếu ớt, ngón tay xẹt qua từng cái một làm dấu hiệu.

Bốn phía biệt thự, chỗ sáng có người thủ vệ. Còn có rất nhiều người đứng núp trong chỗ tối, không phát ra tiếng động, chỉ cần không cẩn thận để chúng phát hiện ra hơi thở sẽ xuất hiện cắn đứt cổ của ngươi.

Liên tiếp mấy tiếng bom tiếng nổ, biệt thự yên tĩnh lập tức náo nhiệt lên.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.