Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá – Chương 52 Cuộc tranh đoạt của nam nhân – Botruyen
  •  Avatar
  • 21 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá - Chương 52 Cuộc tranh đoạt của nam nhân

Ám Dạ, chỗ ăn chơi cao cấp nhất ở thành phố Z. Trong phòng cao cấp, có ba nam nhân bất đồng phong cách.

“Thương Duy Ngã, ngươi nghĩ như thế nào?” Sau một hồi trầm mặc giương cung bạt kiếm, Ưng Trường không lạnh lùng mở miệng. hắn còn phải trở về với Nhược Thuỷ, không thể phí phạm quá nhiều thời gian ở đây.

Trên thực tế, hắn một chút cũng không cho là có thể thuyết phục được Thương Duy Ngã buông tha Nhược Thuỷ. hắn, cũng chỉ là nghĩ muốn gặp qua người này. Về Thương Duy Ngã, hắn đã nghĩ rất nhiều, nhưng chưa bao giờ chạm mặt.

Thương Duy Ngã hừ lạnh một tiếng, hít một hơi thuốc lá, chậm rãi khạc ra. Khói mù lượn lờ mơ hồ vẻ mặt của hắn, chỉ nghe hắn lạnh lùng đáp trả: “Lời này, dường như nên để tôi hỏi Ưng thượng tá mới đúng. Đừng quên, Nhược Thuỷ là nữ nhân của tôi.”

“Các người đã ly hôn, cô ấy với ngươi không còn nửa điểm quan hệ.” Ưng Trường không nheo cặp mắt lại.

“Sợ rằng điều này không để cho Ưng thượng tá định đoạt.” người mà Thương Duy Ngã muốn, bất kể là ai cũng đừng nghĩ đến việc mang đi! Ai cũng không được!

Ưng Trường không uống một hớp rượu trong ly, đứng lên. “Nhược Thuỷ sinh ra là người của Ưng gia, chết cũng là quỷ của Ưng gia. Một điểm này, ai cũng không thể thay đổi! Xin lỗi không tiếp được!”

Khi hắn sải bước đi ra cửa thì sau lưng vang lên giọng công kích của Thương Duy Ngã.

“Rất tốt. Hạnh Nhược Thuỷ chính là chết, cũng chỉ có thể chết ở trong lòng của ta! Một điểm này, cũng giống như ngươi không thể thay đổi! không tiễn!”

Hiên Viên Kỳ chân mày nhất thời vặn thành một đường.

………..

“ không cần!” Hạnh Nhược Thuỷ thét lên một tiếng, cả người từ trên giường bật dậy. Gian phòng một mảnh tối đen, đêm tĩnh lặng, chỉ có nhịp tim của nàng như trống gõ vang.

“Trường không, Trường không!” nàng sờ hướng bên kia của giường, nhưng vẫn không chạm tới người nào, sau đó càng ngày càng lấn ra bên ngoài, rầm rầm rơi xuống giường. Chăn bị vướng từ trên giường, đem cả người nàng quấn vào bên trong, một hồi lâu nàng mời tránh ra, thiếu chút nữa hít thở không thông.

“Trường không, Trường không….” nàng cúi đầu nỉ non, rốt cuộc bất chấp tất cả chạy ra hướng cửa, mở cửa xông ra. Thặng thặng thặng một hơi chạy xuống lầu, chạy ra cửa chung cư.
Ngày hôm nay hết giờ làm, Trang Quân Ngụ lại vui vẻ đi bên cạnh nàng, trong miệng chỉ chỉ tra tra nói.

Lúc ra đến cửa, thấy người tới đón hắn, vô cùng kinh ngạc, hơn nữa ánh mắt đề phòng. “Thủ trưởng, cha hôm nay sao lại đến?”

Trang Dịch Sính dở khó dở cười cho hắn một cây mao dẻ. “Có vấn đề gì, hả?” Lại chuyển hướng tới Nhược Thuỷ, cùng nàng lên tiếng chào.

người bạn nhỏ che đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nhăn thành cái bánh bao, nói nhỏ: “Cô Hạnh, một người bình thường không để ý tới cô, chợt quay đầu hướng cô cười một tiếng, vậy khẳng định là có âm mưu.”

Hạnh Nhược Thuỷ nghe vậy, thiếu chút nữa phun nước miếng. Lời này là nàng nói sao? nàng khẳng định là không có! Tiếp thu được ánh mắt của gia trưởng, nàng lúng túng đến đỏ mặt, cũng rất muốn học hắn cho đứa trẻ một cây mao dẻ.

người bạn nhỏ lại hướng thủ trưởng ngoắc ngoắc tay ý bảo hắn cong người xuống, sau đó tay ôm lấy mặt thủ trưởng, gằn từng chữ nói, “Ba nhất định là làm chuyện gì đó có lỗi với ta rồi, ba nói, ba có phải định bỏ lại ta rồi chạy đến chỗ khác?”

Trang Dịch Sính khẽ rút ra khoé miệng, sờ sờ đầu của hắn. “Tuyệt đối không có. không tin, vậy ba cho ngươi lập Quân lệnh trạng?”

Hạnh Nhược Thuỷ nhìn hai cha con đối thoại, cảm thấy đôi cha con này có hình thức chung đụng thật thú vị.

Tới cổng trường, Hạnh Nhược Thuỷ không nhịn được khen ngợi vị gia trưởng khiêm tốn này.

“Trang tiên sinh, ngươi là người ba tốt.”

Trang Dịch Sính liền giật mình, vuốt đầu nhi tử, câu khoé miệng cười. “Cô cũng là một cô giáo tốt.”

“Đó là đương nhiên! Cô Hạnh là tốt nhất!” Tiểu tử cằm vểnh lên thật cao, tựa hồ người được khen là chính hắn.

Trang Dịch Sính nhìn rồi rời xe đi, khẽ híp mắt một cái. Trong mắt có cái gì chợt loé lên, nhanh đến nổi không người nào có thể nhận thấy.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.