Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá – Chương 5 Đừng sợ, có anh ở đây – Botruyen
  •  Avatar
  • 47 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá - Chương 5 Đừng sợ, có anh ở đây

Như vừa trải qua một giấc mơ thật dài, Hạnh Nhược Thuỷ chậm rãi mở mắt ra.

Đập vào mắt là tấm màn màu tím, trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, nhìn lên đầu tấm màn, chỉ trong nháy mắt.

Mắt có chút sương mù, cô muốn vươn tay, lại phát hiện trên tay còn ghim điểm tích. nhưng nơi này không giống bệnh viện.

Cửa phòng được mở ra, tiếng bước chân hướng đến bên giường.

Hạnh Nhược Thuỷ chậm rãi quay đầu, nhìn về phía người đang đến.

“A…”

Đàm Bội Thi bất cẩn đánh rơi chén cháo trong tay, có một ít còn văng vào chân. Cô cũng không để ý, chỉ một lòng nhào đầu tới.

“Nhược Thuỷ, cậu tỉnh rồi! Thật tốt quá, cuối cùng cũng tỉnh rồi!”

Nước mắt, lại bắt đầu giống như hạt châu rơi lã chã. nhưng lần này, là vì vui mừng mà khóc. Bác sĩ nói cô suy yếu tới cực điểm, ý chí sinh tồn cũng rất yếu, mọi người đều bị cô doạ chết khiếp!

“Bội Thi…”

Hạnh Nhược Thuỷ cố gắng nặn ra chút tươi cười, nhìn bộ dạng bạn tốt đang rơi lệ, có cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn.

“ là mình. Nhược Thuỷ, sau này mình sẽ ở bên cậu, cậu đừng sợ!”

Đàm Bội Thi lau lau nước mắt, bắt được một tay khác của Nhược Thuỷ, nắm lại trong lòng bàn tay mình. Tay Nhược Thuỷ thật lạnh!

“Ừ, mình biết rồi. Đây là đâu?”

Thấy bạn tốt, khiến Nhược Thuỷ cảm thấy an tâm. Cô hiểu, bây giờ mình đã an toàn rồi.

“Nơi này là nhà của mình, mình và Phó Bồi Cương vừa mua.”

“Ừ.”

“À! cậu ngủ lâu như vậy, nhất định đói bụng lắm, mình làm đổ mất chén cháo rồi, mình đi múc một chén khác cho cậu, cậu chờ chút, mình quay lại ngay!”
Nhược Thủy nhìn anh, không nói lời nào. Thì ra, đó không phải là mơ, chính là anh!

Ưng Trường không không nhận được trả lời, bị dọa sợ đến lập tức nhảy dựng lên.

“Có phải có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không? em chờ tí, anh lập tức gọi bác sĩ đến.”

“ không cần!”

Nhược Thủy vội vàng kéo tay anh lại, nhưng cô chụp hụt.

Nghe được lời cô nói…Ưng Trường không quay đầu lại, đôi ngươi nhìn cô tra xét từ trên xuống dưới, xác định cô không có việc gì.

“em không sao. em chỉ là không ngờ đến…”

Cô chỉ là không ngờ đến, còn có thể gặp anh lần nữa. Cô cho là cả đời này cô đã định là sẽ bị giam giữ trong cái lồng đó, sẽ chỉ có thể ngồi chờ đèn cạn dầu, ngồi chờ cuộc đời này trôi qua như thế.

Nước mắt chậm rãi chảy xuống khoé mắt tươi cười. Vừa khóc vừa cười, loại cảm giác này, đã lâu rồi chưa từng thử lại.

Ưng Trường không vươn tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, ngón tay anh thô ráp, không dám dùng sức, sợ làm cô bị thương. Cô tựa như búp bê bằng pha lê, không thể chịu được chút giày vò nào. 

Như hiểu được tâm tình của cô, anh nắm lấy tay cô, bao lại trong lòng bàn tay mình.

“Đừng sợ, có anh ở đây!”

Chỉ một câu này, không cần những lời an ủi hư vô, không cần cam kết hoa lệ, lại khiến lòng người cảm thấy rất thực tế, đầy an tâm.

Hạnh Nhược Thuỷ nhìn thẳng vào anh, rưng rưng mà cười, nhẹ nhàng gật đầu.

“Ừm.”

Thiên ngôn vạn ngữ, cũng không bằng một tiếng này.

Đàm Bội Thi đứng ngoài cửa lau đi nước mắt, toét miệng cười khúc khích. 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.