Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá – Chương 44 Ai nói ra chân tướng – Botruyen
  •  Avatar
  • 21 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá - Chương 44 Ai nói ra chân tướng

“Trường không nói đúng, chuyện không có hiểu rõ trước, ai cũng không thể nói chuyện lung tung.” Cố lão cũng lên tiếng. Mặc dù hắn đau lòng cháu gái, nhưng quyết định chuyện gì cũng không được mù quáng.

Nếu không phải bọn họ muốn gạt hắn, chuyện có lẽ cũng sẽ không huyên náo phức tạp như vậy, còn liên lụy đến đồn cảnh sát. Nha đầu Nhược Thủy nhìn một cái là biết tâm địa tốt, sẽ không làm chuyện ác độc như vậy. Còn cháu gái mình là người đến gây chuyện nữa, đầu tiên để ý chút thấy bên trên thua xa!

“Nhược thủy, có mấy lời em không cần phải để trong lòng, có anh ở đây.” Bắt được tay nhỏ bé của vợ, bao lấy ở trong lòng bàn tay biết được vợ mình là người hay lo lắng nên hắn đang cố gắng an ủi vợ, hắn tuyệt đối tin vào người vợ đầu ấp tay gối của mình.

Ưng Trường không quay đầu nhìn về phía Cố Miêu Miêu với ánh mắt sắc bén trước nay chưa có. Đối với cô, hắn luôn luôn xem như em gái nhỏ, cho nên bình thường mặc dù không nói là thương yêu chiều chuộng, nhưng chưa bao giờ làm gì quá. Dù sao, tuổi của bọn hắn cách nhau gần 15 năm. Trong mắt hắn, cô chính là một đứa bé, hắn không có việc sẽ không tức giận với đứa bé.

“Miêu Miêu, anh đã biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. em so với ai khác càng rõ ràng hơn, Nhược Thủy cũng không có đẩy em xuống lầu. anh hy vọng em có thể chính miệng nói ra chân tướng.” Ưng Trường không nghiêm mặt nói, lời hắn nói ra như đã nói với mọi người rằng, ai có thể nghi ngờ vợ hắn, nhưng hắn luôn luôn tin Nhược Thủy không làm những việc ấy.

“em ——“ Cố Miêu Miêu rụt thân thể một cái, nhưng nhìn thấy mẹ cùng ông nội mình ở đây, nhìn lại chị mình một chút, chỉ thấy cô khẽ gật đầu một cái. “em…. em thật sự không biết.”

“Miêu Miêu, đây là anh cho em cơ hội cuối cùng. Nếu như em cố ý giấu diếm chân tướng, như vậy một tiếng Ưng ca ca này, từ nay về sau em không cần kêu nữa rồi. em gái như vậy, ta không dám nhận! Oan uổng một người đây không phải là vấn đề nói láo, mà là vấn đề nhân phẩm!”

Lúc nói lời này, ánh mắt sắc bén quan sát sắc mặt của Chân Chân và Miêu Miêu, hắn biết có ẩn tình ở nơi đây, mặc dù hắn tin vợ hắn, nhưng hắn muốn biết được sự thật không để vợ hắn bị oan, không muốn mọi người nghi ngờ nhân phẩm của vợ mình.

“Ưng ca ca!” Cố Miêu Miêu lập tức nóng nảy, khiến động đến vết thương, kêu lên một tiếng, tập trung chú ý của mọi người trong phòng.

“Ưng ca ca, tại sao anh lại như vậy với Miêu Miêu? Có phải cho dù cô ta có giết Miêu Miêu đi, Ưng ca ca cũng che chở cho cô ta hay không? anh trai như vậy, Miêu Miêu cũng không dám nhận nữa!” Cố Miêu Miêu uất ức tố cáo, nước mắt từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống.

Ưng Trường không không chút cử động, chỉ là mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô. “Cố Miêu Miêu, đây chính là câu trả lời của em sao?”

“Vâng!” Cố Miêu Miêu giương cằm lên như muốn nói sự thật là như vậy, lại nhỏ xuống một giọt nước mắt.,

“Chân Chân, về chân tướng sự tình, em không phải cũng nên nói gì sao?” Ưng Trường không quét mắt về phía Chân Chân.
“Nha đầu Nhược Thủy, ông thay nó nói thật xin lỗi con! Chuyện này, đúng là Cố gia không có quản lý nghiêm. Thật rất xin lỗi!” Cố lão đứng ra.

“Cố lão, không cần như vậy, đây chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm!” Hạnh Nhược Thủy sao dám nhận lời xin lỗi của Cố lão, nhất thời liền khẩn trương chẳng biết phải làm sao.

Dung Tú Mỹ như bị vãn bối hung hăng cho một cái bạt tai, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhược Thủy, giống như muốn ăn thịt cô hận không thể băm vằm cô ra.

Nếu Cố lão thay con dâu nói xin lỗi, Ưng Trường không cũng không có lý do không đồng ý nữa.

“Cố Miêu Miêu cùng Cố Chân Chân, ta hy vọng các cô từ sau không đến gần Nhược Thủy một bước, ta cùng Cố gia không thể nào có tư tình nhi nữ, vĩnh viễn cũng không thể! người đàn bà của ta trừ Nhược Thủy, sẽ không có người khác, ta không muốn nhìn thấy bất luận kẻ nào quen biết ta nói hưu nói vượn trước mặt Nhược Thủy nữa, thậm chí là tổn thương cô ấy.”

“Ưng ca ca!” Miêu Miêu khi nghe những lời ấy từ chính miệng Ưng Trường không nói ra chợt cảm thấy đau nhói, đôi mắt đẫm lệ.

Cố Chân Chân nắm chặt hai quả đấm, cơ hồ cắn nát hai hàm răng trắng. Cô không nghĩ đến, chuyện đã như vậy rồi, Ưng Trường không lại còn che chở cho Hạnh Nhược Thủy!(AN: tất nhiên phải che chở rồi!! người ta thiện lương tốt bụng. Chứ có ai lòng lang dạ sói như cô. Xiiiiiiiii!!!! Chị cứ chờ đi!!! Đi đêm lắm có ngày gặp ma thôi)

“Nhược Thủy, chúng ta trở về thôi. Mẹ, người có đi cùng chúng con không?” Ưng Trường không nhận lấy Phúc An từ trong ngực Nhược Thủy, kéo tay Nhược Thủy đi đến cửa rồi ngoáy đầu lại hỏi mẹ mình.

“Các con về trước đi.” Trong đầu Dương Tử Vân rối như mớ bòng bong, giờ phút này không biết phải làm như thế nào, có chút vô lực khoát tay.

“Đợi đã nào…! Ưng tiểu tử, ngươi ra ngoài, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi. Chân Chân, ngươi cũng ra ngoài!” Cố lão kêu hắn lại, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Ưng Trường không liền biết, Cố lão để ý hắn mới vừa nói “Bộ phận chân tướng”, cho nên muốn biết nửa chân tướng còn lại.

Cố Chân Chân cảm thấy một cỗ khí lạnh từ trong đáy lòng bắt đâu lan ra tứ chi, cô có dự cảm lâm đầu vào đại họa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.