Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá – Chương 22 Chúng ta rất xứng đô – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá - Chương 22 Chúng ta rất xứng đô

“Nhược Thuỷ, rốt cuộc cậu đã trở lại, làm tớ sợ muốn chết! Nếu cậu không trở lại, đội trưởng khẳng định xé xác tớ!”

Bọn họ còn chưa vào tới cửa, Đàm Bội Thi đã như đầu tàu xe lửa xông thẳng từ bên trong ra ngoài, trong miệng nói đủ thứ chuyện không ngừng.

“Câm miệng!” Ưng Trường không bị cô liên tiếp nói không khỏi phiền lòng, quát lớn một tiếng.

Đàm Bội Thi liếc hắn một cái, không dám lên tiếng nữa. Cô thiếu chút nữa đã lạc mất Nhược Thuỷ, đội trưởng không đánh cô đã rộng lượng lắm rồi.

Nhược Thuỷ được thả xuống, thuận tiện đem chú chó nhỏ trong tay đặt xuống đất, lôi kéo tay Đàm Bội Thi. “Bội Thi, thật xin lỗi, tớ không phải cố ý! Tớ bảo đảm, lần sau sẽ không như vậy nữa!”

Đàm Bội Thi tiến tới bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Còn dám có lần sau à? Lần sau đội trưởng sẽ trực tiếp xé xác tớ, cậu sẽ không gặp được tớ nữa đâu.”

Hạnh Nhược Thuỷ liếc nhìn người đàn ông đứng trước mặt đang mặt đen như hòn than, cùng Đàm Bội Thi len lén le lưỡi. Trên thực tế, cô còn đang nghĩ ngợi, tiếp theo có phải cả cô cũng sẽ bị dạy dỗ một trận!

“Khụ khụ khụ, đội trưởng, anh không phải nên đi tắm một chút sao?” Phó Bồi Cương vừa nhìn thấy vợ mình bị doạ thành chú mèo con linh lợi, vội vàng lên tiếng giải cứu.

“Ừ.” Ưng Trường không cũng biết mùi trên cơ thể mình hiện tại rất khó ngửi, không nói gì liền vào tắm.

Chờ cửa phòng tắm đóng lại, Đàm Bội Thi thở dài một hơi, chợt vỗ ngực, “Ô ô, đội trưởng thật là quá đáng sợ!”

Kết quả nàng mới ô ô xong, một tiểu tử khác giống như cũng tìm được đồng minh, ô ô kêu lên.

“Oa, con chó nhỏ này ở đâu ra đây?” Đàm Bội Thi kêu khẽ một tiếng nhảy dựng lên, cô cũng không thích động vật nhỏ, làm bẩn khắp nơi, thích liếm loạn cả lên.

Hạnh Nhược Thuỷ sợ cô một cước liền đem chó con đạp ra ngoài, vội vàng đem nó ôm lên. “Bội Thi, nó là do tớ nhặt về. Cậu yên tâm, chỉ ở lại một buổi tối, ngày mai sẽ tìm chủ mới cho nó.”

Đàm Bội Thi bĩu môi, cũng không dám nói không. Đội trưởng thật vất vả tìm được Nhược Thủy trở về, nếu cô lại tức giận mà bỏ đi, vậy thì đại hoạ. “Nói thì hay lắm, ngày mai phải đem đi đấy!”
“Oa! Nhược Thuỷ, mặt của cậu sao lại hồng thành như vậy? Đội trưởng giở trò lưu manh à?” Đang rửa mặt, Đàm Bội Thi kinh ngạc kêu lên.

Hạnh Nhược Thuỷ hận không tìm được cái lỗ để nhảy vào, “ không có, không thể nào!”

Tại sao với những chuyện ngượng ngùng như vậy, bọn họ có thể không biết xấu hổ mà nói ra ngoài miệng!

Đàm Bội Thi ánh mắt nhanh như chớp, sau đó tiến tới trước mặt Nhược Thuỷ, dường như cùng mặt cô dán tại một nơi. “Thật không có? không có sao mặt của cậu lại đỏ như vậy?”

“Thật không có! Cậu xong chưa, xong rồi thì mau đi ra!” Hạnh Nhược Thuỷ đẩy cô ra khỏi cửa.

Đàm Bội Thi hắc hắc cười gian mấy tiếng, kêu lên: “Nhược Thuỷ, cái này gọi là gì cậu biết không? Cái này gọi là giấu đầu lòi đuôi! Tớ dám khẳng định, đội trưởng nhất định là giở trò lưu manh rồi!”

“Cô làm sao biết?” Đột nhiên thanh âm lạnh lẽo ở sau lưng cô vang lên.

“Chồng ơi, cứu mạng!” Đàm Bội Thi kêu thảm một tiếng, ôm đầu, giống như con thỏ nhỏ xông thẳng vào phòng ngủ.

Ưng Trường không từ từ tựa vào khung cửa, nhìn cô gái nhỏ đang cầm bàn chải đánh răng và kem đánh răng nhưng lại không biết phải làm cái gì, âm thầm cười trộm trong lòng. Nhược Thuỷ của anh sao lại có thể đáng yêu như thế!

“em muốn đánh răng rửa mặt, anh đi ra chút!” Hạnh Nhược Thuỷ vốn không có thói quen bị anh nhìn như vậy, lại tăng thêm một chút vụng về, hiện tại càng thêm không dám ở cùng với anh trong không gian nhỏ như vậy. Cô cảm thấy hô hấp cũng có chút khó khăn!

“ anh cùng em làm!” người đàn ông này không chỉ không lui ra ngoài, ngược lại còn chui vào phòng đóng cửa lại, nắm lấy eo của cô. “em xem đi, chúng ta rất xứng đôi phải không.”

Hạnh Nhược Thuỷ ngẩn đầu lên, nhìn trong gương một đôi nam nữ, nam cao lớn uy mãnh, giờ phút này hai tay anh đang gắt gao khoá lại vòng eo của cô, cằm đặt trên vai cô. Cô gái nhỏ nhắn bên cạnh, giống như trời sinh vốn ở trong vòng tay bảo vệ của đàn ông.

“Có phải rất xứng đôi không?” 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.