Ưng Trường không cùng thầy dạy mới đi làm nhiệm vụ đã rất nhiều ngày rồi. Hạnh Nhược Thủy với Đàm Bội Thi đều ở nhà ăn ăn ngủ ngủ.
Quyết tâm muốn tìm một công việc, Hạnh Nhược Thủy đã xem qua rất nhiều websites, sau đó liền quyết định đi tìm việc. Bội Thi chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô đi ra ngoài làm việc, cho nên cô chưa nói cho Bội Thi biết quyết định này.
Thành phố Z sao lại nhỏ như vậy, phần lớn trên đường đều là thông báo tuyển đầu bếp hoặc là nhân viên phục vụ. Cô không có giấy chứng nhận cũng như kinh nghiệm làm đầu bếp, còn làm nhân viên phục vụ thì tiền lương chỉ có mấy trăm đồng. Cho nên đi cả nửa ngày trời cũng không có thu hoạch được gì.
Dạo qua các cửa hàng ăn, Hạnh Nhược Thủy liền quyết định đi ăn bánh ngọt, vừa lúc bụng cũng có chút đói.
Tiến vào cửa hàng, đột nhiên cô bị tờ giấy quảng cáo ngay cửa thu hút, là thông báo tuyển dụng người phụ làm bánh ngọt a!
Hạnh Nhược Thủy có chút vui mừng, cũng không ăn cái gì, trực tiếp đến quầy yêu cầu gặp ông chủ.
Rất nhanh, cô được đưa lên lầu. Thì ra lầu một là cửa hàng bánh ngọt, lầu hai là chỗ ở của ông chủ. Bởi vì kết cấu phúc tạp nên lầu hai so với lầu một nhỏ hơn một chút, chỉ có một phòng khách.
Hạnh Nhược Thủy vừa mới ngồi xuống, một người đàn ông cao lớn từ trong phòng ngủ đi ra. Uớc chừng anh ta cao hơn 1m80, mặc áo sơ mi đen kết hợp với quần tây, nét mặt có chút nghiêm túc.
Đợi hai người nhìn rõ mặt nhau, đều kinh ngạc sửng sốt, cùng đồng thanh gọi tên.
“Hạnh Nhược Thủy!”
“Đường Việt!”
Ngay sau đó, cả hai có chút ngượng ngùng nở nụ cười.
“Đã lâu không gặp, ngồi đi.” Đường Việt chỉ vào ghế salon, giơ tay lên vò vò tóc, tay chân có chút luống cuống.
Hạnh Nhược Thủy ngồi xuống, cũng không biết phải làm sao, lúng túng nói “Cám ơn. không nghĩ tới, ông chủ lại là anh!”
Đường Việt cười cười, có chút trêu chọc nói: “Nhà anh ở chỗ này. anh cũng không nghĩ tới chúng ta còn có thể gặp nhau.”
“em yên tâm, anh không phải cố ý thiên vị em. Nếu như không tin, em có thể đi xuống tìm người khác hỏi một chút.”
anh đã nói như vậy, Nhược Thủy không thể làm gì khác hơn là cười cười, cố gắng làm việc thôi.
Đường Việt lại lấy thân phận bạn bè, dẫn cô đi tham quan.
Một lúc sau hai người cũng có chút đói bụng, liền tìm một nhà hàng náo nhiệt đi ăn cơm. Ngồi bốn phía đều là học sinh, hết sức ồn ào, nhưng cũng rất có không khí.
Hai người bèn nhìn nhau cười, giống như quay trở về những năm tháng học đại học. Mấy người đi vào trong nhà hàng, vừa ăn vừa cười nói vui vẻ, huyên náo sôi nổi. Tuổi trẻ thật là tuyệt!
“Nhìn bọn họ, em cảm giác mình hình như đã già đi.” Hạnh Nhược Thủy nhìn khuôn mặt tràn đầy tuổi thanh xuân của mọi người, lòng có chút nghẹn ngào.
Đường Việt nhìn cô, lắc đầu một cái. “em mà thay quần áo học sinh, so với bọn họ còn trẻ hơn. Từ khi vào đại học đến bây giờ, thật ra thì em cũng không thay đổi gì.”
Ngoại trừ so với trước kia u buồn hơn một chút. Chỉ là, anh không đem những lời này nói ra, để tránh cho cô thương cảm.
Hạnh Nhược Thủy được anh khen có chút xấu hổ, theo bản năng le lưỡi.”Làm gì có, em đã không còn là cô gái 18 tuổi nữa.”
“Vậy thì có liên quan gì? Chỉ cần được chăm sóc tốt, giữ nguyên tâm trạng như vậy, thì vĩnh viễn đều là mười tám tuổi.”
“……”
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên có một người chạy tới, ba một tiếng vỗ trên mặt bàn. Nước trong chén canh bắn tung toé, thiếu chút nữa bắn lên mặt Nhược Thủy.
Vừa ngẩng đầu, liền thấy người đó hung hăng, mắng chửi:
“Hai người thật không biết xấu hổ!”