Dương Tử Vân lộ ra nụ cười, nắm lấy tay con trai muốn hỏi thật nhiều, nhưng lại ngại có Chân Chân bên cạnh mà nói chuyện về con dâu tương lai, vội vàng đem con trai kéo vào trong phòng.
“Mau nói cho mẹ nghe, đó là cô gái như thế nào? Vóc người có được hay không? Tính khí như thế nào? Làm việc ở đâu? Gia đình cô ấy ra sao?”
Ưng Trường không dùng sức ôm lấy hai vai mẹ, có chút bất đắc dĩ.
“Mẹ, mẹ yên tâm, tuyệt đối là một cô gái mẹ thấy sẽ thích, cho nên, trước hết mẹ nên đừng gấp gáp điều tra hộ khẩu.”
Dương Tử Vân cười cực kì vui vẻ, nhưng vẫn là muốn hắn xác định lần nữaLần nay con về thật sự không phải là dỗ dành mẹ đó chứ?”
“Con cũng đã lấy tổ chức ra mà bảo đảm, mẹ còn chưa tin?”
Dương Tử Vân càng cười càng vui mừng, đột nhiên quay người bỏ chạy ra cửa, miệng lẩm bẩm.
“ không được, mẹ phải gọi điện cho ba con, nói cho ổng biết tin tức này. không chừng, ông ấy còn kích động hơn cả mẹ nữa!”
Ưng Trường không vội vàng ngăn chặn tay của mẹ, lại đỡ lấy hai vai của bà, đẩy bà đến trên giường ấn ngồi xuống.
“Mẹ, trước tiên mẹ đừng vội nói cho ba biết. Mẹ trước cứ nghỉ ngơi cho tốt một lát, nếu không lão ba đáng chết tới đây dùng gia pháp với con. Mẹ hãy thương con trai của mẹ, được không?”
Dương Tử Vân cười có chút tinh quái, ngón tay chọc chọc vào ngực của hắn.
“Mẹ nói cho con biết, con mà dám lừa gạt mẹ, mẹ liền đi tố cáo với cha con, coi ông ấy có buông tha cho con hay không!”
“Mẹ, con biết rõ mẹ mới chính là thủ lĩnh trong mọi việc á, đừng có giả bộ hòng che dấu con!”
“Dù sao lúc này con cũng không thể gạt mẹ!”
“Dạ, không lừa mẹ.”
….
Hạnh Nhược Thuỷ bất đắc dĩ cười, tiện tay đem mái tóc dài của Đàm Bội Thi chơi đùa trong tay. “Vậy cậu muốn như thế nào? Hay tớ cùng cậu ra ngoài đi dạo? Chỉ là, cậu nghĩ mình nên đi đâu thì tốt nhỉ?”
Đàm Bội Thi vuốt vuốt cằm nghĩ một lát, đột nhiên lật người, hai mắt sáng lên, “Tớ biết có một chỗ tốt lắm, khu vui chơi!”
Tính trẻ con của cô ấy vẫn không đổi, đối với những màn biểu diễn kích thích vẫn là ưa thích không thôi. Trước kia còn muốn lôi kéo Phó Bồi Cương đi, qua lần thứ nhất, hắn cũng không nguyện ý đi nữa. Vừa đúng lúc này có thể lôi kéo Nhược Thuỷ cùng đi.
Hạnh Nhược Thuỷ mặt đầy vẻ khổ sở, cô sợ những hoạt động quá kích thích. “Có thể không đi không? Mình sợ nhất là những tiết mục kich thích, giống như xe cáp treo, sẽ làm trái tim của mình vỡ vụn mất…”
Đàm Bội Thi lôi kéo cánh tay của cô, lắc làm nũng, “Ở trong đó cũng có những trò không kích thích, giống như ngựa gỗ xoay tròn, xe điện đụng mà. Hạnh Nhược Thuỷ ngoan nè, cậu cứ coi như là đi cùng với mình, làm phước cho mình đi mà!”
Hạnh Nhược Thuỷ bị bức không có biện pháp từ chối, lại xét thấy cô cũng không có chuyện gì cần làm, suy nghĩ một chút liền đồng ý.
“Vậy cũng tốt. Chỉ là nói trước, cậu không thể buộc mình cùng cậu tham gia những trò quá kích thích đấy!” Bội Thi này một khi điên lên, chính là muốn mạng người.
Đàm Bội Thi đứng lên, cho cô một cái lễ tiêu chuẩn của quân nhân, “Thuộc hạ nguyện nghe theo tổ chức an bài!”
Dù Nhược Thuỷ không nói, cô cũng không dám để cho Nhược Thủy tham gia vận động như vậy. Dù sao Nhược Thuỷ vừa khỏi bệnh, thân thể còn chịu không được giày vò.
Náo xong rồi, lại ngồi trở lại nắm tay Nhược Thuỷ dặn dò: “Chỉ là, nếu cậu thấy thân thể mệt mỏi hay không thoải mái thì phải nói ngay cho mình biết không. Nếu cậu xảy ra vấn đề gì, đội trưởng sẽ lột da của mình cũng không chừng.”
Hạnh Nhược Thuỷ nhìn cách cô nói nghiêm túc, không khỏi thổi phù một tiếng phì cười, đưa tay véo mặt của cô.
“Nào có chuyện nghiêm trọng như cậu nói vậy, anh ấy cũng không phải là người không nói lý lẽ!”
“Hạnh Nhược Thuỷ, cậu hoàn toàn xong đời! Cậu còn chưa vào nhà anh ta, đã không ngừng bảo vệ cho anh ta rồi!”
“Cậu lại nói hưu nói vượn rồi. Mau thay quần áo ra cửa thôi…., nếu không khu vui chơi sẽ đóng cửa đó.”
“Lập tức đi thôi, giải quyết trong hai phút!”