Hạnh Nhược Thủy trải qua sự thất bại của cuộc hôn nhân đầu tiên, vẫn chưa hoàn toàn thoát ly được, vẫn còn trong thời điểm nhạy cảm. Huống chi Thương Duy Ngã nhốt cô, còn không ngừng mang nhiều người phụ nữ khác về, tình cảm rối rắm đối với cô như vết thương trí mạng.
Cô và Ưng Trường không tình cảm chỉ mới bắt đầu, còn chưa tiến vào quỹ đạo, đã có người đứng ra tuyên chiến với cô. anh là người đàn ông xuất sắc như vậy, chắc chắn không chỉ có một người ái mộ? Trong tương lai, cô còn phải đối mặt với bao nhiêu rối rắm đây? Cô lại là người phụ nữ dễ tổn thương, làm sao đấu lại họ đây? Một mối tình mà phải dùng quá nhiều tâm trí vào mới có được, có phải là quá mệt mỏi không?
Liên tiếp nhiều dấu chấm hỏi cứ không ngừng hiện ra trong đầu cô, khiến tâm tình Hạnh Nhược Thủy như rơi ngàn trượng.
“Đi lâu rồi, thấy em có vẻ mệt, hay là mình về đi?”
Ưng Trường không đè lại đầu vai cô, nâng mặt cô lên, “Nhược Thủy, em giận anh sao?”
Hạnh Nhược Thủy đẩy bàn tay anh ra, cường tiếu lắc đầu, “ không có, em chỉ là lâu rồi không đi bộ, nên có hơi mệt.”
“Nhược Thủy!” Ưng Trường không không cho cô trốn tránh, cố chấp xoay mặt cô lại.
“Trước mặt anh, em không cần nghĩ một đằng nói một nẻo. anh biết chuyện của Miêu Miêu là do anh giải quyết không tốt, nhưng anh đối với cô bé đó không có bất kỳ ý gì. Chỉ là ông anh và ông Cố bọn họ nói giỡn chút thôi, không thể coi là thật.”
Hạnh Nhược Thủy lắc đầu, trong lòng khó chịu, nhưng trên mặt lại vẫn cười, “em không có nghĩ một đằng nói một nẻo, em chỉ là, chỉ là…”
Cô rất muốn nói, em chỉ là sợ. Cái cảm giác nhìn người đàn ông của mình ngày nào cũng đem về nhà những người phụ nữ khác nhau, thậm chí trình diễn xuân cung đồ sống động, thật đáng sợ!
Ưng Trường không ấn đầu vai cô, đang muốn nói chuyện, di động đột nhiên vang lên.
“ anh nghe điện thoại trước đi.” Nhược Thủy cười cười xoay người sang chỗ khác, hô hấp thật sâu, đè nén tâm tình kích động.
Cô hiểu, chuyện này là vấn đề của cô, không phải lỗi của Ưng Trường không. Đàn ông hay phụ nữ xuất sắc đều không thiếu người ái mộ, đó là điều tự nhiên.
“Được, tôi biết rồi.”
“Trở lại chuyện hôm nay, cô bé đó đúng là không biết trời cao đất rộng, cô bé thích đội trưởng chứng tỏ đội trưởng là người đàn ông không tệ. Mình muốn cậu thế này…”
Nói xong, cô hai tay chống nạnh, ngón trỏ phải chỉ thẳng phía trước, gương mặt khí thế hung hăng.
“Đúng là tiểu nha đầu chưa đủ lông đủ cánh, đã muốn giành đàn ông với chị đây, rõ là chán sống!”
“Ha ha!” Hạnh Nhược Thủy bị động tác và ngôn ngữ của cô bạn làm bật cười. Nụ cười này biểu lộ đè nặng trong lòng đã tiêu tan. Thật ra thì cũng không phải là chuyện gì lớn lao, chỉ là hiện giờ cô quá yếu đuối.
“Bội Thi, cảm ơn cậu. Cậu yên tâm, mình sẽ không vì vậy buông tay.” Hạnh phúc, vốn dĩ là phải cố gắng tranh thủ mà.
Đàm Bội Thi vung tay lên, ngửa mặt lên trời thở dài, “Ai nha, mình phát hiện mình thật sự là bác sĩ tâm lý giỏi, mình muốn mở phòng khám bệnh chuyên tư vấn cho mọi người, những bác sĩ tâm lý kia đều là lang băm.”
Hạnh Nhược Thủy buồn cười, “Đi đi đi đi, mình ủng hộ cậu.”
Đàm Bội Thi đột nhiên phát hiện ra chuyện gì, từ từ bước tới bên người cô.
“Chẳng qua là, Nhược Thủy này, nghĩ đi nghĩ lại, đội trưởng vẫn là phải ‘give him some color see see’ mới được.”
*Give you some color see see: một kiểu nói ‘hãy đợi đấy’, ‘tôi sẽ dạy cho một bài học’. Trong trường hợp này nghĩa là cần dạy cho đội trưởng một vài điều
Lôi kéo Nhược Thủy lại, bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm này kia.
Vội vã chạy về đơn vị, Ưng Trường không căn bản vẫn cứ lo lắng cho Nhược Thủy, nào biết Đàm Bội Thi đang bày mưu tính kế với anh.
Thượng Đế phù hộ anh, Amen!