Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá – Chương 13 Ưng ca ca là của tôi! – Botruyen
  •  Avatar
  • 30 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá - Chương 13 Ưng ca ca là của tôi!

Sủi cảo được đưa lên bàn, đầy cả một mâm lớn. Mỗi người có một chén tương dấm trước mặt, ăn rất ngon lành.

Nuốt vào một miếng sủi cảo, Đàm Bội Thi miệng trống trải rồi, nảy ra ý định trêu chọc đội trưởng.

“Tôi nói đội trưởng này, mặc dù bây giờ mấy chuyện ‘tới’ trước rồi mới làm lễ kết hôn để bổ sung thủ tục rất phổ biến, nhưng tôi phải nói rõ ràng, Nhược Thủy nhà tôi không thuộc vào diện đó đâu nhé ——”

Lời còn chưa nói dứt, đã bị Nhược Thủy mặt đỏ bừng nhét miếng sủi cảo vào mồm, “Mau ăn đi, không cho cậu nói hưu nói vượn.”

Đàm Bội Thi trong miệng nhai nhai cắn cắn hai ba miếng sủi cảo, nuốt xuống, “Nói lung tung á? Nhược Thủy mình đang giúp cậu đấy, tránh trường hợp cậu bị đội trưởng ăn sạch sành sanh mà không chịu nhận!”

Ưng Trường không chưa kịp giải thích, Nhược Thủy vội vàng kêu lên: “Đừng nói nhảm, anh ấy không phải người như vậy.”

Đàm Bội Thi vừa mới nhìn về đội trưởng như muốn giết người trong nháy mắt cười đến mặt nở như hoa cúc, “Ơ, đội trưởng này, Nhược Thủy bây giờ nói giúp cho anh rồi. Xem ra, con đường theo đuổi vợ hiền cũng không còn quá dài.”

“Bội Thi!” Hạnh Nhược Thủy xấu hổ dậm chân mãnh liệt, Bội Thi càng ngày càng quá mức, luôn trêu chọc cô.

Ưng Trường không luồn tay qua người cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, “Nhược Thủy đừng lo, cô ấy cũng chỉ là ghen tị thôi, em cứ để cho cô ấy được thỏa mãn ham muốn biến thái ghen tị đi.”

“Stop!” Đàm Bội Thi vẻ mặt khinh thường, tà tà liếc anh, “Ai bảo tôi ghen tị chứ?”

Ưng Trường không nhìn cô, nghiêm trang trả lời.

“Rõ ràng vậy mà. Cô ghen tị dáng dấp Nhược Thủy đẹp hơn cô, khí chất cũng hơn cô; lại ghen tị dáng dấp tôi cao lớn uy mãnh hơn Phó Bồi Cương, cấp bậc cao hơn Phó Bồi Cương…”

“Khụ khụ khụ…” Đàm Bội Thi bị nghẹn đến rơi nước mắt, tay chỉ vào Ưng Trường không mà nửa ngày không nói ra lời.

Trên thực tế, Hạnh Nhược Thủy cũng bị mấy lời giải thích này làm ngại ngùng.

Đàm Bội Thi rốt cuộc thở được, vội vàng biểu đạt tâm tình của mình.

Nói xong như pháo đạn xông tới, dùng sức đẩy Nhược Thủy một cái.

Hạnh Nhược Thủy không hề phòng bị, bị cô bé đẩy đến lảo đảo lui về phía sau thiếu chút nữa té xuống đất, rất may Ưng Trường không kịp thời ghì cô lại.

“Nhược Thủy, không sao chứ?”

Hạnh Nhược Thủy lắc đầu, cười cười. nhưng trong lòng cô, thật rất khó chịu.

Ưng Trường không ôm Nhược Thủy, lộ ra biểu tình trách cứ cô bé, “Miêu Miêu, nói xin lỗi chị Nhược Thủy mau!”

Nhược Thủy đang muốn nói không cần, đã bị Ưng Trường không chặn lại.

Cố Miêu Miêu trợn mắt nhìn Nhược Thủy, quật cường nhìn thẳng vào mắt Ưng Trường không, nói gì cũng không phục. nhưng dần dần, cặp mắt hiện lên hơi nước, rất uất ức cắn môi.

“A… Thôi đi, cô bé cũng không phải cố ý.”

“ không cần chị giả mù sa mưa! Tôi ghét chị! Tôi ghét chị! Tôi ghét chị!” Cô bé nén nước mắt vừa mạnh liệt dậm chân, vừa lui về phía sau.

“Miêu Miêu!”

“Ưng ca ca, em cũng ghét anh, ghét anh nhất!”

Cô bé òa khóc, quay người bỏ chạy, lảo đảo mấy lần thiếu chút nữa té ngã, khiến lòng người run sợ lo lắng.

“Hay là, anh đuổi theo xem đi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì không may thì không tốt đâu.”

“ không sao đâu, cô bé ấy chính là tính khí rất trẻ con.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.