Ý thức giống như đang lơ lửng chốn thần tiên nhưng lại cơn đau lại kéo ngược trở lại.
Giây phút này, Đông Đình Phong giống như một lần nữa cảm nhận được tình cảnh của 18 năm trước. (Hôm trước ốm hoa mắt chóng mặt nhìn lộn 18 thành 10, sr cả nhà)
Nhưng lần đó hắn không thể nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Vũ Mao, mà chỉ có thể nghe thấy giọng nói của cô, nó ngọt ngào, mềm mại tựa như tiếng chim oanh hót, trong trẻo, êm tai.
Lúc đó, hắn thực sự không thể tưởng tưởng ra nổi cô gái Tiểu Vũ Mao ấy có lá gan lớn như thế nào mà cô lại dám cầm dao lấy đạn trên cơ thể một người còn đang tỉnh táo như hắn. Tuổi nhỏ vậy mà tại sao cô lại có được cái dũng khí không hề sợ hãi khi đối mặt với vết thương như vậy?
Còn lần này, khi hắn mở mắt ra, hắn có thể nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp đó, cô đang chăm chú chuyên tâm, cánh tay cầm dao rạch trên người hắn không có nửa phần sợ hãi hại hắn đau quá gần như bất tỉnh.
Giây phút này, hắn hung hăng ghì chặt lấy tay lái, mặc cho mồ hôi không ngừng rơi xuống.
Không biết đã qua bao lâu nhưng hắn cảm thấy có người đang dùng khắn ướt lau mồ hôi cho hắn, rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận khiến hắn vô cùng dễ chịu.
Lần thứ hai mở mắt, hắn nhìn thấy cô cau mày, miệng nhúc nhích giống như đang nói chuyện, thanh âm có chút xa xôi, hắn cố gắng lấy lại tinh thần mới từ từ nghe rõ những gì cô nói:
“Đông Đình Phong, hóa ra anh sợ đau nha, gọi to như vậy mà anh…
Đông Đình Phong, tỉnh đậy đi, đừng ngủ mất đấy…
Đông Đình Phong, anh có nghe thấy tôi nói gì không? Anh ngồi sang ghế phụ bên này để tôi lái xe! Anh phải đến bệnh viện để truyền dịch và tiêm thuốc chống viêm. Phương pháp xử lí của tôi có thể không chuyên nghiệp…”
Ninh Mẫn vỗ vào mặt hắn. Còn hắn, sau khi hít một hơi thật sâu cuối cùng cũng trả lời lại một tiếng, lắc đầu nói:
“Không thể đến bệnh viện!”
Thanh âm hắn rất nhẹ, cảm giác giống như cơn đau đã lấy đi hết sức lực của hắn. Hắn cúi đầu nhìn vết thương đã được băng bó cẩn thận: Người phụ nữ này nếu như không phải thường xuyên xử lí loại vết thương này, vậy thì trong nhà nhất định có người am hiều y học, từ nhỏ đã bị ảnh hưởng nên có khả năng xử lí vết thương rất chuyên nghiệp.
Hắn thả lỏng cánh tay sờ lên miếng băng trên bả vai, nhẹ nhàng vuốt qua, loại cảm giác đau đớn này cứ bứt rứt như khoét sâu vào tận xương tủy của hắn, thật sự rất khó chịu, hắn lại lần nữa thở hổn hển, sau đó mới nói một câu:
“Chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài! Đông gia không thể có bất kỳ tin tức xấu nào truyền ra. Điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến các hạng mục lớn của tập đoàn…”
Kỳ thật thì đây cũng chỉ là một nguyên nhân trong số đó, quan trọng nhất là tướng mạo người phụ nữ này tuyệt đối không thể được công khai. Trực giác mách bảo hắn phải làm như vậy.
“Quay về Đông viên!” Hắn mệt mỏi nói ra bốn chữ, “Ở Đông gia có các thiết bị y tế tốt nhất và y thuật của Bác sĩ Trần cũng rất tốt.”
“Được! Để tôi lái xe!”
Cô nhẹ nhàng xuống xe, khập khiễng từng bước từng bước một vòng qua xe đến chỗ hắn bên này, mở cửa ra, có một luồng khí lạnh lập tức chui vào xe khiến vai trái đang để trần của hắn kích thích khẽ run lên một chút rồi từ từ chuyển sang ghế phụ bên cạnh, nhưng chỉ vừa khẽ động đậy vết thương đã nhói lên khiến hắn không khỏi cau mày.
Ninh Mẫn lên xe, cô đang định khởi động xe thì hắn cúi đầu gọi:
“Đợi chút!”
“Sao vậy?”
Cô nghiêng đầu nhìn, trán hắn ướt đẫm mồ hôi, trên mặt cũng lấm tấm vài giọt.
“Cô hình như chưa từng học lái xe, vậy làm sao lái được?”
“…”
Ninh Mẫn sực nhớ ra: 6 năm trước, Hàn Tịnh học đại học vẫn chưa từng thi bằng lái xe, kết hôn 6 năm cô ấy bị giam lỏng nên căn bản không có cơ hội tiếp xúc với ô tô.
“Ừ, 6 năm trước Thôi Tán đã từng dạy tôi. Anh nhắc tôi mới nhớ, nên tôi có thể lái. Tóm lại là anh cứ yên tâm rằng tôi sẽ trở anh về nhà an toàn!”
Ninh Mẫn tùy tiện bịa ra một câu chuyện nhưng nhìn bộ dạng của cô trông rất chân thật.
Đông Đình Phong nhếch mép cười: “Nói dối không hề chớp mắt!” Nhưng hắn cũng không có vạch trần mà chỉ nói:
“Đầu tiên cô phải xử lí vết thương ở chân mình thì mới lái xe được!”
Hắn nói xong rồi cật lực tiến tới đưa hộp thuốc lên:
“Máu vẫn còn đang chảy! Cẩn thẩn bị uốn ván đó!”
Ninh Mẫn ngẩn ra, lúc nãy cô chỉ lo xử lí vết thương cho hắn nên quên béng mất chính mình cũng bị thương.
Cô nhận lấy, một lời cũng không nói, bắt đầu cầm máu, bôi thuốc.
Quá trình này rất đau, tay cô đang run lên, sắc mặt cũng bị nước thuốc nhỏ vào mà kích thích bỗng chốc trở nên trắng bệch, nhưng cô không hề kêu một tiếng, vẫn quật cường cắn răng chịu đựng nuốt tất cả đau đớn vào trong bụng.
Đây hẳn là một cô gái rất kiên cường!
Đông Đình Phong yên lặng nhìn Ninh Mẫn bôi thuốc xong, không hề lộn xộn cầm lấy chiếc hộp. Xe bắt đầu chạy. Kĩ thuật lái xe như vậy nếu không phải đã được 10 năm thì ít nhất cũng phải 5, 6 năm. Cô lái xe không quá nhanh, cẩn thẩn, vững vàng giống như người đó, đều khiến người khác có cảm giác thoải mái.
Bên trong xe rất yên tĩnh. Hai mắt hắn nhắm nghiền, cố gắng hưởng thục sự tĩnh lặng sau khi có thể sống sót qua tai nạn. Còn cô chăm chú lái xe, sử dụng hệ thống chỉ dẫn, sau đó lao nhanh qua những tuyến đường xa lạ, rồi quẹo lên đường lớn.
“Chuyện ngày hôm nay cô có sợ không?”
Lúc cô nghĩ rằng hắn đã ngủ nhưng hắn lại đột nhiên cúi đầu hỏi, giọng nói lành lạnh đó lộ ra vài tia thân thiết, giống như không còn lạnh lùng như trước nữa.
Cô không trả lời, trong lòng cô tử hỏi một câu:
Ninh Mẫn, mày sợ không?
Hết lần này đến lần khác, mày đứng trước ranh giới giữa sống và chết bồi hồi, trong tương lai mày vẫn còn phải sợ hãi bao lâu mới có thể yên ổn trở về với cuộc sống giản dị của một người bình thường, sống qua cuộc đời mày mong ước, mà không còn sợ hãi trong bóng đêm tĩnh lặng sẽ có thể bị đạn lao tới mày?
Có lẽ sẽ không có cơ hội đó đâu!
Sau một hồi trầm mặc, Ninh Mẫn khẽ gật đầu nhẹ nhàng nói:
“Sợ!”
Nhớ lại giây phút kinh hãi đó mà tim cô không nhịn được khẽ run lên. Cô còn cho rằng, cái mạng này của cô sẽ chẳng còn. Nhưng hắn lại tạo ra kỳ tích giúp cô xoay chuyển tình thế. Vì vậy cô rất cảm kích hắn.
“Dù là một người giàu kinh nghiệm thì đứng trước cái chết cũng khó tránh khỏi sợ hãi.”
Huống hồ cô vẫn còn trẻ và có nhiều vướng bận như vậy thì sao cô có thể cam tâm để mình vô duyên vô cớ bị chết cơ chứ!
“Ta không nhìn ra điều đó! Biểu hiện của cô rất bình tĩnh mà!”
“Vậy tôi nên biểu hiện thế nào? Khóc ư? Kinh hãi gào thét ư? Có ích sao? Càng lúc nguy hiểm thì càng không được loạn. Một người thông minh thì có thể duy trì được tâm trạng tỉnh táo trong cả lúc gặp nguy hiểm để từ từ tìm cách giải quyết, khi không có viện trợ bên ngoài thì phải tự cứu lấy mình, duy trì bình tĩnh mới có thể giúp mình sống lâu hơn. Đây là cái mà ba tôi dạy tôi.”
Đông Đình Phong không nói lại nào, nhưng hắn lại mở mắt ra, chăm chú nhìn ngắm, trong ánh mắt lãnh đạm đó đột nhiên có một thứ ánh sáng kì dị vô hình lóe lên.
Câu nói này hắn đã được nghe từ 18 năm trước, là Tiểu Vũ Mao nói.
Mỗi một câu nói lúc đó của Tiểu Vũ Mao hắn đều nhớ rất rõ.
Mặc dù không được nhìn thấy mặt cô, mặc dù chỉ ở chung trong 3 ngày ngắn ngủi, nhưng cô đã in sâu trong trí nhớ của hắn, chuyện cô chết chính là sự nuối tiếc tới tận hôm nay của hắn,
Đã bao năm như vậy, hắn vẫn luôn cho rằng cô đã tan biến khỏi thế giới màu sắc sặc sỡ này, ai có thể ngờ được rằng xa cách 18 năm như vậy, cô lại có thể xuất hiện một cách thần kỳ trong cuộc đời của hắn.
Cô gái thần bí hóa thân thành Hàn Tịnh này chính là Tiểu Vũ Mao năm đó, không còn nghi ngờ gì nữa!
Trên thực tế, lúc phát hiện phu nhân bị giả mạo, trong đầu hắn cũng nghĩ đến: Có lẽ nào Tiểu Vũ Mao chưa chết…
Nhưng hắn cảm thấy giả thiết này thực sự quá vô lí.
Một người chết rồi làm sao có thể sống lại?
Lúc này, hắn rất muốn cảm thán: Hóa ra trực giác đã đúng. Hóa ra duyên phận lại thần kỳ như vậy!
18 năm trước, vì nghĩa cử của cô đã khiến ông bà hắn mãi mãi nhớ đến cô, sau khi được cứu, bọn họ vì sự ra đi mãi mãi của ân nhân cứu mạng nhỏ bé đó mà đau lòng, và sau khi gặp Hàn Tịnh, họ đã dồn hết tình thương lên người cô ấy, coi cô ấy như Tiểu Vũ Mao để bù đắp tấm ân tình kia, do đó mới dẫn đến chuyện 6 năm trước hắn bị ép hôn cũng.
Sau nhiều năm trải qua dằn vặt, ai ngờ được rằng số phận lại có thể chuyển biến lớn như vậy: Hàn Tịnh biến mất, Tiểu Vũ Mao lại xuất hiện.
Đây thật sự là một trận hoán đổi thần kỳ.
Có lẽ là do con người tạo nên. Nhưng bất kể là do ai vẫn còn là một ẩn số. Giây phút này, hắn rất vui mừng, vui mừng chính mình đã cứu được cô trở về, vui mừng vì vô tình phát hiện bí mật khiến hắn hạnh phúc này, vui mừng vì tim hắn đang nhảy loạn lên.
Đó là: Thanh âm của sự rung động sao?
Hắn hỏi lại chính mình.
Có lẽ là…
Tình yêu luôn đến lúc bạn không tưởng tượng được.
“Tôi nói sai sao?”
Ninh Mẫn có cảm giác biểu cảm của người này có chút quái lạ nên buồn bực hỏi lại.
Lúc này Đông Đình Phong mới hoàn hồn khẽ cười một cái, khóe môi nhếch lên gật đầu:
“Không có! Lời nhạc phụ nói rất sâu xa.”
Lần đầu tiên trong đời lúc nói đến hai chữ “nhạc phụ” hắn lại có chút xúc động lạ thường.
Chỉ có hắn mới biết lúc hắn gọi ra hai tiếng này là ám chỉ ai.
Trong lòng hắn thực sự hiếu kỳ: Rốt cuộc gia đình đó thế nào lại có thể dạy dỗ ra một cô gái như vậy? Còn nữa, 18 năm trước, hắn cũng không biết cô đã trải qua cái gì mà có thể thoát chết.
Vô số vấn đề không ngừng xuất hiện trong đầu hắn khiến tâm tình hắn đột nhiên phấn khởi, giống như hắn vừa được uống thuốc kích thích vậy, mọi cảm giác đau đớn đều vì vậy mà được giảm đi ít nhiều.
Còn Ninh Mẫn ư? Trong bóng tối mặt mày cô đau khổ, không nói được gì: Vừa rồi có phải anh ta nói nhạc phụ, à ba mày nói rất hay phải không Ninh Mẫn?
Ai, cô không thể tranh cãi với hắn, chỉ là có một cảm giác kì lạ được sinh ra giống như cô vừa bị hắn ăn đậu hũ một lần vậy.
Đông Đình Phong nhìn cô không nói, cũng không biết đang nghĩ gì, sau đó dứt khoát nói:
“Xin lỗi, bởi vì chút ân oán cũ của Đông gia mà khiến cô bị bắt làm con tin.”
Rốt cuộc Ninh Mẫn nghe xong liền liếc mắt nhìn hắn:
“…”
Hóa ra hắn cho rằng mấy tên bắt cóc này nhắm vào Đông gia mà tới sao?
Như vậy cũng tốt, hắn sẽ không vì chuyện này mà nghi ngờ cô, chí ít tạm thời cô vẫn còn có một chỗ để dừng chân, chỉ là chỗ này cô cũng không thể ở lâu. Càng sớm rời khỏi chỗ này càng tốt… Cô không muốn liên lụy đến Đông gia, từ những nhà kinh doanh thành đạt lại vướng vào cuộc chiến chính trị đó.
Nghèo không thể đấu được với giàu, giàu không thể đấu được với quan. Đây là lời đúc kết vàng ngọc từ xưa đến nay.
Trong lòng cô thở dài một tiếng, nhớ đến lần này cũng hắn liều mạng cứu vớt mới lượm lại được cái mạng nhỏ này cô trở về. Đây cũng được xem là hoạn nạn có nhau!
Bất kể bình thường tác phong của hắn có xấu xa cỡ nào thì ân tình này cô sẽ vẫn khắc cốt ghi tâm suốt đời.
Phụ thân đã từng dạy: một nụ cười có thể xóa sạch mọi thù oán, nhưng đối với người có ơn với mình thì phải ghi nhớ trong lòng.
Ninh Mẫn nhẹ giọng nói với hắn:
“Đông Đình Phong, anh không cần xin lỗi, anh nên nghỉ ngơi chút đi! Nghỉ ngơi đi, về đến nhà tôi sẽ gọi anh!”
Nói thật, Ninh Mẫn không muốn nói chuyện, tinh thần cô đang rất kém.
“Rất đau nên ngủ không được! Hay là nói chuyện đi! Như vậy còn có thể không chú ý đến vết thương nữa!”
Đông Đình Phong không đồng ý, hắn muốn cùng cô nói chuyện, thông qua giao tiếp mới có thể từng chút từng chút hiểu được thế giới nội tâm của cô để từ đó rút ngắn khoảng cách giữa họ.
Loại khát khao này là lần đầu tiên hiện lên trong đầu hắn, hơn nữa còn rất mạnh mẽ, có một loại tâm tình cổ quái khiến tim hắn căng lên giống như có thể tràn ra bên ngoài.
“Tôi và anh hình như không có chung tiếng nói, nên làm gì có cái gì để nói!”
Ninh Mẫn nhỏ giọng lầu bầu một tiếng, người này tại sao lại thay đổi kỳ lạ như vậy?
“Vậy ta hỏi, cô trả lời.”
Cô nhịn, sau đó liếc hắn một cái, sắc mặt anh tuấn trắng bệch, mi tâm nhíu chặt, người này bị thương rất nghiêm trọng đến nỗi ngay cả tư tưởng cũng bị thay đổi kỳ lạ.
Nhưng thật sự hắn rất đau, nói chuyện có thể giúp hắn quên bớt nỗi đau.
“Ừ!”
Ninh Mẫn mềm lòng đồng ý.
Đông Đình Phong suy nghĩ một chút sau đó bắt đầu hỏi:
“Cô thích nhất màu gì?”
“Anh hỏi vấn đề này làm gì?”
Cô ngẩn người, vấn đề này hỏi có chút không bình thường. (Em thấy anh hỏi ngu thì có!)
“Tại sao không thể hỏi?”
“…”
“Nếu là nói chuyện phiếm thì phải tùy hứng, lại có vấn đề nên hỏi hay không nên hỏi sao?”
“…”
“Kết hôn 6 năm, ta chưa bao giờ quan tâm cô, cô cũng chưa từng nhìn thẳng vào mắt ta lần nào, thế cho nên hiện tại, ngay cả những thứ bình thường gắn kết giữa hai người cũng trở thành câu hỏi! Mà đáng lẽ những vấn đề có liên quan đến sở thích vốn dĩ không nên trở thành câu hỏi mà phải biết rõ mới đúng!”
Lúc nói ra câu này Đông Đình Phong nghĩ: Kỳ thật hắn cũng rất biết diễn kịch.
“Màu đỏ.”
Ninh Mẫn sao có thể biết được hắn đang nghĩ gì, suy nghĩ một chút, cuối cùng cô cũng trả lời.
“Tại sao lại thích màu đỏ?”
“Màu đỏ tượng trưng cho niềm đam mê. Cuộc sống cần có đam mê mới có thể trở nên rực rỡ!” Dừng lại một lúc, cô tự nhiên thấp giọng nói lại hắn, “Vậy anh thích màu gì?”
“Màu lam!”
Màu lam là màu tượng trưng cho biển cả, tượng trưng cho sự trầm ổn, coi trọng sự tin tưởng giữa người với người, có thể quan tâm những người xung quanh và nho nhã, lễ độ với người khác.
Màu lam còn tượng trung cho hoài bão, lí tưởng và nghị lực phi thường.
Trong bóng tối, Đông Đình Phong khẽ cười một tiếng trả lời, hắn rất thích loại cảm giác hai người bình tĩnh nói chuyện với nhau như vậy, lúc này giữa hai người giống như hai người bạn lâu năm gặp lại, chứ không phải cặp vợ chồng bất hòa đối đầu với nhau gay gắt.
Ninh Mẫn thì đang nghĩ: Màu sắc này và tích cách của hắn hoàn toàn trái ngược nhau thì phải?
“Thích hoa gì nhất?”
Hắn lại hỏi một câu.
“Lan Nam Phi – Freesia!”
Câu trả lời này khiến hắn nhếch môi cười, loại Lan Nam Phi này được trồng ở vườn Tử Kinh, vậy xem ra, sau này hắn có thể cùng cô đến đây thưởng thức. Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh tượng tay nắm tay dạo bước trong vườn hoa mà tim hắn tràn ra một cảm giác vui mừng kì lạ.
“Vì sao lại thích Fressia?”
“Nó tượng trưng cho sự thuần khiết, ngây thơ và tình yêu mãnh liệt.”
“Ở vườn Tử Kinh trồng rất nhiều.”
Đông Đình Phong nói.
“Ừ, tôi cũng thấy!”
“Thích không?”
“Thích!”
Cô thích vườn hoa nhưng chủ nhân của nó thì… Ngày trước hắn rất khó để nói, còn hiện tại ư, dù hắn đã cứu cô một mạng nhưng cái này cũng không thể xóa bỏ được quan hệ nam nữ lăng nhăng trên người hắn.
Còn Đông Đình Phong bên này vì câu “thích” của cô mà cảm thấy êm tai, khóe môi hắn lại cong lên. Hắn có cảm giác giống như sau bao nhiêu năm như vậy thì đây là câu nói mà hắn cảm thấy thích nhất.
Có lẽ có một ngày, hắn còn có thể khiến chiếc miệng nhỏ xinh xắn thích cắn người này nói ra những lời khiến người ta kích động hơn.
Ngay lúc đó hắn lại hỏi:
“Cô sùng bái ai nhất?”
“Nữ hoàng Victoria!”
“Ghét cái gì nhất?”
“Bằng mặt không bằng lòng, dối trá, hai mặt.”
Hắn tùy hứng đặt câu hỏi, cô cũng tùy ý trả lời, có lúc còn hỏi lại.
Đông Đình Phong chưa từng cùng một người phụ nữ nào nói chuyện phiếm qua lại như vậy, Ninh Mẫn cũng rất lâu không nói chuyện với một người đàn ông như vậy.
Điều này đối với cả hai người mà nói, nó là một trải nghiệm mới mẻ.
Hắn rất thích, còn cô cũng không ghét. Trên con đường tối mịt, cả hai cùng nói chuyện phiếm, một câu lại một câu, nó khiến cho cả chẳng đường không còn cô đơn nữa, giọng bình tĩnh mà ôn hòa khiến không khí dường như cũng có chút ấm áp.
Xe chạy về phía đông, đêm tối cũng lặng lẽ lui lại, phía đông dần dần lộ ra một màu trắng bạc, có một hòn lửa đỏ ửng phía chân trời đang dần sáng rực lên, những rải mây ngũ sắc soi sáng bầu trời tăm tối, sắc trời đột ngột sáng rực, ngay sau đó những ánh sáng rực rỡ lóe lên, những đám mây mờ cùng sương mù phía chân trời đều được ánh nắng rọi chiếu, cảnh vật trước mắt trở nên long lanh, diễm lệ.
Trời xanh, mây trắng, ánh nắng chan hòa, ông mặt trời mới lộ nửa mặt ra để ngắm nghía cảnh vật, từng áng mây trôi lững lờ, vạn vật đều phải cúi đầu vấn vương cảnh tượng xinh đẹp như chốn thần tiên giữa trời và đất này.
Phía đông mặt trời mọc, phong cảnh giống như tranh vẽ.
Những cơn gió hôm qua còn gào thét nhưng sáng nay lại không có tuyết rơi, chuyện gió mưa trên thế gian này không thể đoán trước được. Con người lại càng như vậy.
“Năm mới vui vẻ!”
Ninh Mẫn bị cảnh sắc trước mặt làm lóa mắt, chỉ kinh ngạc nhìn ngắm, cả đêm phong ba bão tố kinh hãi giống như đã được cảnh tương xinh đẹp này xoa dịu lại, khiến con người ta hoảng hốt nghĩ rằng tối qua chỉ là cơn ác mộng.
Nhưng cô biết rõ, đó không phải cơn ác mộng, có người đã chết, còn cô cũng thiếu chút nữa vĩnh viễn tan biến khỏi thế giới này.
Cô nghe thấy người đàn ông này dùng thanh âm lành lạnh nhưng có chút ấm áp nói ra một câu, khiến cô khẽ mỉm cười.
Tia nắng đầu tiên của năm mới cô và hắn cùng nhau thưởng thức.
Một đêm hỗn loạn giao thoa giữa năm cũ và năm mới cũng là hắn sửa lại cuộc đời cho cô.
Sống được là may mắn hắn mang tới cho cô.
Cô đáng lẽ nên cảm thấy hạnh phúc mới phải!
Nhưng cô lại không vui vẻ.
Bởi vì tương lai quá mù mịt.
Nhưng xuất phát từ phép lịch sự, côn vẫn cúi đầu đáp lại một tiếng:
“Năm mới vui vẻ!”
Thanh âm không hề hưng phấn mà mang theo một loại cảm giác tang thương sau khi trải qua những khó khăn trong cuộc đời.
Hắn cảm nhận được liền quay đầu nhìn cô chằm chằm, ôn nhu gọi nhẹ một tiếng:
“Hàn Tịnh!”
“Hứ?”
“Sống là đặc ân lớn nhất mà ông trời ban cho con người. Ta rất hạnh phúc vì hôm nay ta và cô còn sống.”
Bởi vì còn sống mới có tương lai.
Mà tương lai của hắn, hắn tin, cô sẽ là giống như một cây bút màu, vẽ lên cuộc đời hắn những bức họa xinh đẹp.
Hắn hy vọng cô có thể thoát ra khỏi khủng hoảng, dùng đam mê mãnh liệt để giữ chặt lấy cuộc sống mà không hề mất đi niềm tin.
Ninh Mẫn không nói gì, cô vẫn nghiêm túc lái xe, thỉnh thoảng có liếc nhìn ánh nắng ban mai đầy mê hoặc kia, năm mới lại bắt đầu như vậy, rồi cuộc đời của cô sẽ trôi dạt phương nào?
***
Ở Quỳnh Thành có một người đàn ông họ Hách, tên Quân, năm nay 31 tuổi nhưng vẫn là chưa kết hôn.
Mọi người ở Quỳnh Thành đều biết đến uy danh Hách gia, đó không phải bởi vì gia thế của anh ta hiểm hách, cũng không phải vì anh ta giàu có, mà ngược lại, gia cảnh anh ta rất bình thường, cha anh ta là giáo sư có tiếng tại Đại học Quỳnh Thành, một gia đình dòng dõi nho học, ông đã từng nhiều lần được mời diễn thuyết ở các tọa đàm học thuật.
Cha mẹ của Hách Quân hi vọng đứa con trai duy nhất này của bọn họ có thể kế thừa khí chất Nho học trong dòng họ của nhà mình, làm tấm gương sáng cho người đời, tương lai trở thành một giáo sư danh tiếng trong giới học sinh, cứ như vậy sống một cuộc đời bình yên, không sóng gió. Đáng tiếc ông trời lại không chiều theo ý người.
Thời gian Hách Quân học đại học anh ta quen biết một kẻ vừa sinh ra đã được tôn là Đệ nhất thiếu, Hoắc Khải Hàng, từ đó về sau, anh ta hoàn toàn đi ngược lại với con đường mà ba mẹ anh ta muốn anh ta hướng tới.
Ở Quỳnh Thành ai cũng biết Hách Quân là trợ thủ đắc lực của Hoắc thiếu, giao tình của bọn họ đã bắt đầu từ thời đại học, cho tới hiện tại đã qua 10 năm.
Về công, bọn họ là quan hệ cấp trên cấp dưới, về tư, bọn họ là anh em có thể vì đối phương mà không tiếc mạng sống.
8 năm trước, Hách Quân đã thay Hoắc Khải Hàng đỡ một viên đạn, vì thế mà anh ta phải nằm viện 3 tháng. Và 7 năm trước, lúc Hoắc Khải Hàng bị cướp máy bay, anh ta cũng ở bên cạnh, lần đó, Hách Quân thiếu chút nữa bị bọn cướp mổ bụng nhưng Hoắc Khải Hàng đã liều mạng cứu anh ta.
Cũng chính là lần đó, Hoắc Khải Hàng đã quen biết một cô gái tên Ninh Sênh Ca.
Chính xác mà nói, cô gái đó 19 tuổi, tuổi đời còn rất trẻ, thân thủ dũng mãnh, kĩ thuật bắn súng có thể khiến người khác kinh hãi thán phục, cô là người phụ trách tổ hành động đặc biệt Liệp Phong, là một thiếu nữ thiên tài.
Lần đó là cô gái này đã lãnh đạo thành viên của đội mình đột kích đánh gục bọn cướp, đưa tất cả con tin trở về an toàn, và phá vỡ một âm mưu đáng sợ.
Ninh Sênh Ca xuất viện sau khi bị trúng đạn, lần đầu tiên xuất hiện ở Hoắc gia, lúc cô đi về phía Hoắc Khải Hàng báo cáo, Hách Quân đã cảm thấy vị thiếu gia nhà anh ta cứ liếc nhìn cô gái kia bằng ánh mắt kì quái. Người đàn ông từ xưa đến nay luôn lạnh lùng không biết cười là gì nhưng khi gặp Ninh Sênh Ca thì những đường cong trên khuôn mặt liền trở nên mềm mại.
Loại mềm mại này chỉ có người quen với Hoắc Khải Hàng mới cảm nhận được, đó là hắn đang cảm thấy vui mừng.
Sau đó, Hoắc thiếu đã từng nói riêng với Hách Quân:
“Ta nghĩ ta đã yêu. Cô gái nhỏ đó thực sự khó có thể khiến người khác không thích. Ai, cậu có cảm thấy lúc cô ấy cười trông rất xinh không? Cánh môi cong cong, đôi mắt cũng cong cong, còn cả người cô ấy giống như vật thể phát sáng vậy, có thể mê hoặc kẻ khác.”
Trong mắt kẻ đang yêu thì người yêu giống như Tây Thi, đúng là không sai. Ninh Sênh Ca có tài có tướng mạo, trên người toát lên một khí chất cực kỳ mê hoặc, đúng là không sai. Việc Hoắc thiếu động lòng lại càng không phải chuyện giả.
Trên đời này có rất nhiều loại người, có những người thích gặp dịp thì chơi, phong lưu khoái lạc, cảm thấy đây mới chính là cuộc sống cần có; có những người lại giữ mình trong sạch, cố chấp đợi chờ tình yêu thực sự đến; nhưng có những người vì bận rộn quá nên đã luyện cho mình một ý chí sắt đá, đối với phụ nữ vô cùng thờ ơ, không có cảm giác…
Hoắc thiếu thuộc loại thứ ba đó.
Người đàn ông có trái tim sắt đá này đã hiểu được tình yêu, hắn nhất định có yêu đến cùng, tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ.
Hách Quân đã tận mắt chứng kiến tình yêu của bọn họ, anh ta biết rõ, Hoắc thiếu đối với Ninh Mẫn là thật lòng, tình cảm ấy đã sâu đậm không gì đo được.