Chẳng trách sáng nay, lúc người phụ nữ này bóp mắt hắn, hắn lại có chút bất đắc dĩ, chẳng trách bà ta lại có thể gọi hắn là bảo bối nhỏ, còn hắn gọi bà ta là bà cô trẻ…
Lúc đầu cô cứ tưởng đó là những lời nói khôi hài giữa hai người yêu nhau, không nghĩ tới, bà ta chính là bà cô trẻ thật sự của con trai hắn… (Em cũng nghĩ như chị à *đồng cảm*)
Chóng mặt, thật sự chóng mặt!
“Chào, ta là Đông Dạng, là ngũ cô cô của Cẩn Chi, cháu có thể gọi ta là cô trẻ giống Cẩn Chi, cũng có thể gọi ta một tiếng dì Dạng. 6 năm trước, Cẩn Chi gọi điện báo cho ta biết, nhưng lúc hai người kết hôn, ta đang ở nước ngoài, đến lúc cháu sinh Tiểu Kỳ thì ta cũng ở nước ngoài, sau đó có về nước mấy lần những vì cháu bị bệnh nên không có cơ hội gặp gỡ, cháu không nhận ra ta cũng không sao, với lại tên tiểu tử đáng chết này cũng không thèm giải thích rõ cho cháu! Ha, tiểu tử này, ta đã ôm nó từ nhỏ đến lớn, nên hôm qua lúc say có bắt nó ôm ta một chút, không ngờ lại thành chuyện hiểu lầm lớn như vậy, còn hại cháu dâu nhà ta biến bữa ăn sáng ngon lành thành bữa ăn cho lợn, thật sự có lỗi. Thế nào, cục giận trong lòng cháu dâu đã tan chưa?”
Đông Dạng cười lớn trêu chọc, đôi mắt to tròn mê người lóe lên vẻ kì dị.
Nếu luận về tuổi tác, người phụ nữ này ít nhất cũng phải 47, 48 tuổi, nhưng khuôn mặt không hề có một nếp nhăn. Không biết có phải sinh ra đã xinh đẹp hơn người hay không, hay là cách trang điểm quá tài tình mà nhìn lướt qua chỉ nghĩ bà ta chỉ 30 tuổi, lúc người phụ nữ này quyến rũ nhất thì trên người toát lên một loại khí chất mê người, nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Tính khí người này và tứ cô cô Đông Hà hoàn toàn khác nhau, gần gũi bà ta mang đến cho người khác một loại cảm giác thoải mái.
Đối mặt với người phụ nữ tính cách cởi mở như vậy, lại nghĩ đến những suy nghĩ không trong sáng của mình lúc trước mà Ninh Mẫn cảm thấy như khắp người mình đều có những con kiến đang bò qua bò lại, vô cùng khó chịu, mặt cũng đỏ bừng lên như bị đốt vậy. Đây là lần đầu tiên phải đối mặt với chuyện này khiến cô không thể kịp thời phản ứng.
Còn Đông Đình Phong ư, bàn tay hắn khép chặt che trước miệng để giấu đi nụ cười trước biểu hiện của cô. Haizz, lúc người phụ nữ này đỏ mặt trông thật sự xinh đẹp.
“Cái gì mà bữa sáng trở thành bữa ăn cho lợn? Bà trẻ, bà đang nói cái gì vậy? Mẹ cháu làm bữa sáng rất ngon làm sao có thể trở thành cơm cho lợn được…”
Đứa trẻ này không biết thức ăn cho lợn là cái gì, dù cậu có suy nghĩ thế nào thì cũng nghĩ không ra, buồn bực nói.
“Mẹ cháu đem đồ ăn của chúng ta trộn lẫn lại với nhau, Tiểu Kỳ, cháu cảm thấy như vậy là dành cho người ăn sao?”
Đông Dạng cười sung sướng.
“A, cháu hiểu rồi, là mẹ cháu không nhận ra bà trẻ nên tưởng là bạn gái bên ngoài của ba nên đã ghen đúng không?”
Đông Kỳ vỗ tay một cái, bỗng nhiên ngộ ra, che miệng cười ha ha:
“Chẳng trách tâm trạng hôm lại lại là lạ…”
Khuôn mặt đứa nhỏ kia méo xệch hoàn toàn giống biểu hiện của ba nó, vô cùng xấu xa…
Ninh Mẫn nghĩ, nếu lúc này dưới đất có một cái hố, cô sẽ lập tức tự chôn thân mình xuống!
Cái sự thật này quá mất mặt, một người thông minh như cô làm sao có thể bỏ qua thông tin như vậy, lại còn trực tiếp khẳng định hắn và bà ta có quan hệ bất chính chứ?
Mà cho dù có bất chính thì cô cũng không được phép tức giận!
Lại còn làm ra chuyện ấu trĩ như vậy chứ!
Điều này hoàn toàn trái với tác phong làm việc của cô.
Suy nghĩ cuối cùng cô kết luận được một điều: Cô đã trúng tà rồi!
Cô cắn răng chịu đựng, hung hăng lườm nam nhân chết tiệt kia ý nói: Mặc kệ thế nào thì toàn bộ chuyện này là do anh hại tôi.
Đông Đình Phong vô tội nháy mắt một cái.
“Ngũ cô cô, ngại quá khiến người chê cười…”
Cuối cùng, cô đỏ mặt chào hỏi một tiếng, còn vô cùng tự nhiên, hào phóng chứ… Tâm tình trong lòng bị đè nén coi như cũng giải tỏa được mấy phần.
Lần đầu gặp mặt, ấn tượng của Đông Dạng đối với đứa cháu dâu giả mạo này quả thật không tồi, cẩn thận suy nghĩ một chút bà lại có cảm giác yêu quý:
Trên đời này tại sao lại có thể có hai người giống nhau như đúc vậy?
***
Đông Lục Phúc có ba người con gái, ngoại trừ đứa con trưởng mất sớm, đứa con thứ theo con đường chính trị ra, thì những người khác đều làm việc trong tập đoàn. Vị này là ngũ cô cô, Đông Dạng, là người khiêm tốn nhất trong Đông gia, cũng là đứa con gái mà Đông Lục Phúc yêu quý nhất. Nghe nói người này là một phụ nữ thiên tài, 15 tuổi đã vào Đại học Oxford, sau khi tốt nghiệp thì làm việc trong tập đoàn, quá nửa thời gian đều sống ở nước ngoài, mỗi tháng đều về nước mấy lần. Hơn nữa còn có quan hệ rất tốt với Đông Đình Phong.
Lúc Ninh Mẫn tìm hiểu tư liệu về Đông gia đương nhiên cũng đã từng xem qua thông tin trong tập hồ sơ của ngũ cô cô này, đáng tiếc, ngoại trừ tìm được bức ảnh lúc 40 tuổi ra thì không có bức nào khác.
Những thông tin trên mạng miêu tả về vị thiên kim này cũng chỉ là:
Tên: Đông Dạng
Tên mụ: Dạng Nhi
Năm sinh: 19**
Thông tin: Người phụ nữ tài giỏi, tốt nghiệp đại học Oxford, Chuyên gia kinh tế, Tổng thanh tra tài vụ Tập đoàn Vạn Thế.
Tình trạng hôn nhân: Độc thân
Còn về phần tính cách ra sao, tướng mạo như thế nào thì không hề có một lời miêu tả.
Chính bởi vì thiếu thốn thông tin về người này nên cô mới để xảy ra chuyện nực cười như vậy.
Cười thì cứ cười đi!
Chí ít Đông Dạng đối với cô cũng không có ác ý, lại còn tương đối hòa đồng.
Bởi mặc dù hôm nay là cuối tuần, nhưng cũng không phải 16, nên các thành viên của Đông gia cũng không nhiều, bữa trưa chỉ có năm người bọn họ, Đông phu nhân, Hà Cúc Hoa cũng không có mặt, nghe nói sáng sớm đã đi ra ngoài.
Lúc 12 giờ, trên bàn ăn, Đông Dạng cười nói vui vẻ, kể về những chuyến du lịch của mình.
Vị ngũ cô cô này bình sinh không muốn cái gì, chỉ yêu thích du ngoạn năm châu bốn bể.
Hình như Đông Đình Phong cũng thích, đối với mỗi nơi Đông Dạng nhắc đến hắn đều đã đi qua, và còn có thể khái quát lại những đặc sắc ở chỗ đó.
Ninh Mẫn lẳng lặng nghe, giúp Đông Kỳ ăn cơm, tâm tư bay xa vạn dặm, nơi thánh địa du ngoạn đó phong cảnh hiếm có, nơi cô đã từng cùng người đó hẹn ước cùng nhau đến, nhưng đáng tiếc… không bao giờ có thể.
Và tình yêu của bọn họ trải qua theo năm tháng dài cũng đã mất đi sự rực rỡ, không thể quay trở về những năm tháng thanh xuân hồn nhiên.
Đã 6 năm, giờ lại chính tai nghe đến nơi đó từ miệng người khác mà đột nhiên cô có cảm giác trống trải!
“Tịnh Tịnh có thích du lịch không?”
Đông Dạng nghiêng đầu cười, nhéo má Tiểu Kỳ: “Tiểu Kỳ rất đáng yêu. Điểm này rất giống ba cháu. Cẩn Chi, ngươi nên dành nhiều thời gian hơn để ở bên hai mẹ con họ… Không phải bên Pháp cũng có núi sao? Bên đó không khí rất tốt, ngươi còn không nhanh dắt bảo bối của mình đến thăm chỗ lãng mạn như vậy!”
Người này bắt lấy cơ hội liền chọc bọn họ.
“Được ạ! Lâu rồi con không sang Pháp, ba mẹ, con muốn cùng đi với hai người. Ở đó con sẽ giám sát hai ngươi sinh em gái cho con!”
Đông Kỳ đột nhiên đứng lên ghế, vỗ ngực một cái.
“Ha ha ha…” Đông Dạng bật cười, liên tục gật đầu: “Đúng, đúng, đúng, cháu nhất định phải giám sát cho tốt. Trách nhiệm đốc thúc sinh em này cháu phải đảm nhận đến cùng đấy nhé!”
Đông Lục Phúc cũng cười: Tiểu tử này muốn làm anh đến phát điên rồi!
Khóe môi Đông Đình Phong cũng cong lên, ngoái đầu nhìn hai gò má ửng hồng của người phụ nữ kia, miễn cưỡng nói tiếp:
“Được, đợi lúc nào rảnh, ba sẽ dắt con và mẹ con sang đó…”
Đây là ý gì?
Tim Ninh Mẫn nhảy lên, chỉ biết cắm đầu ăn.
Ăn xong, Đông Dạng trở về biệt thự của mình, trước lúc đi còn lôi Đông Kỳ nói cái gì mà muốn tặng quà cho nó.
Đông Lục Phúc cũng lôi Đông Đình Phong lên thư phòng, lẩm bẩm nói:
“Tứ cô cô của cháu vừa đến đây làm loạn… Tịnh Tịnh, lên lầu ngủ trước đi! Để thím Phương đưa cháu lên lầu! Ở đây, Cẩn Chi cũng có phòng.”
Chính xác lúc này Ninh Mẫn muốn tìm một chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi, liền đi theo thím Phương lên lầu.
Phòng của Đông Đình Phong ở tầng 3, tất cả tầng này đều là địa bàn của hắn.
“To thật!”
Vừa liếc mắt nhìn cô liền cảm thán.
Thím Phương nghe thấy liền cười:
“Lão thái gia đông con như vậy nhưng cũng chỉ có đại thiếu là do chính tay ông và lão phu nhân nuôi lớn, những người khác đều không có được phúc này. Đại thiếu là đứa cháu mà lão thái gia thương nhất, và cô cũng là đứa cháu dâu ông thương nhất. 5 năm trước, lúc cô phát bệnh, lão thái gia đã rất lo lắng. Hiện tại cô đã khỏe, nhìn xem, một già một trẻ đều hài lòng!”
Ninh Mẫn không tiếp lời, chỉ mỉm cười.
Thím Phương cũng không nói nhiều liền xuống lầu, để một mình cô đi loanh quanh trong phòng.
Cả căn phòng tràn ngập mùi nam tính mạnh mẽ, mọi thứ đều toát lên vẻ cứng nhắc, khiến cô có cảm giác không biết làm thế nào, nó nhắc cô nhớ đến khí chất của nam nhân đó: lạnh lùng, trầm mặc, không thể đoán được suy nghĩ.
Cô tìm được chiếc máy tính trước đây cùng với cuốn nhật ký này của Hàn Tịnh được ở trong một hộp gỗ có khóa, đặt cẩn thận trên giá sách. Bên cạnh giá sách còn đặt chiếc piano. Đông Đình Phong biết chơi piano sao?
Kỳ thật cô cũng biết chơi, bởi vì bố mẹ cô hy vọng cô có thể trở thành một thục nữ có khí chất, nên cô đã từng học, cũng giúp con gái luyện qua, việc luyện tập cũng khá tốt.
Cô mở nắp đàn, những ngón tay mảnh khảnh lướt nhẹ trên các phím đàn. Cô thật sự muốn đàn nhưng hình như Hàn Tịnh không biết đàn.
Nên cô đành phải đậy nắp lại.
Bước được vài bước, cô nhìn thấy trên giá sách có rất nhiều sách, cô lấy một quyển tên “Quân Hồn” của tác giả Thần Vạn Niên, bên trong toàn là những mưu lược quân sự.
Cô suy nghĩ một chút, tự nhiên nhớ đến tên của người này.
Hình như cô đã từng gặp qua ở Quỳnh Thành, ông ta là một Tổng tư lệnh Lục quân đã về hưu.
Tuổi tác người này cũng tương đương Đông Lục Phúc, đều là những nhân vật phong vân của thế hệ trước.
Đông gia rạng danh trong giới thương gia, còn Thần gia lại uy chấn giới quân nhân, được mệnh danh là một trong ba gia tộc lớn trong nước.
Sách của ông cũng được mệnh danh là binh pháp thời hiện đại, trong giới quân sự, ông ta được ông trời ban cho khả năng hơn người.
Lật mấy tờ, cô nhìn thấy những chú thích của Đông Đình Phong viết trên đầu, nét chữ toát lên khí chất sắc bén, hơn nữa trang giấy còn rất cũ, chắc chắn đây là quyển sách Đông Đình Phong thường xuyên đọc.
Người ta nói rằng, đàn ông sinh ra đã có sẵn bản năng xâm lược, mỗi người đàn ông đều có ý chí mạnh mẽ, đối với mặt quân sự đều có sự ham mê thiên bẩm, có lẽ đúng là như vậy.
Phụ nữ cũng có đam mê với quân sự, ví dụ như cô.
Ninh Mẫn cầm quyển sách đến ghế sô pha rồi, quyền sách này cô cũng có, hơn nữa cô còn đọc thuộc làu làu. Chỉ là cô đối với nội dung trong này không có những chú thích phức tạp như hắn mà thôi. Thành tích của Đông Đình Phong đúng không ai có thể phủ nhận được.
Nếu không phải cô đang trong tình thế khó xử thì có sẽ cô sẽ hứng thú thưởng thức người đàn ông này.
Cẩn thận suy nghĩ, thì từ cổ chí kim, trong chế độ đất nước này, những người được lưu danh sử sách, thì có được mấy người có thể sống đến đầu bạch răng long với vợ của họ chứ?
Nam nhân càng xuất chúng thì càng không tránh khỏi sự cô đơn và không giữ được hạnh phúc gia đình.
Bởi vì bọn họ có quá nhiều không gian để chọn lựa.
Trong thế giới xinh đẹp này có quá nhiều sự cám dỗ, có mới nới cũ, nam nhân dễ thay lòng, đó là chuyện thường xuyên xảy ra.
Đặc biệt là những người đàn ông thành công.
Phụ nữ luôn khát khao tình yêu, bảo vệ gia đình, chung tình với một người đàn ông, nhưng đàn ông lại khác, chẳng mấy người trong họ nghĩ như vậy.
Đó chính là sự khác biệt giữa đàn ông và đàn bà.
Đàn bà thường chinh phục đàn ông để chứng minh thực lực của mình, nhưng đàn ông lại chinh phục thế giới để chứng minh thực lực của mình. Nhưng một người đàn ông ưu tú như vậy rất khó có thể trung trinh với hôn nhân của mình.
Từ xã hội nguyên thủy cổ đại cho đến này, đàn ông luôn thích dùng khả năng của mình để tranh giành quyền kết duyên và quyền sinh sản, còn trong xã hội ngày nay, mặc dù đã văn minh hơn nhưng bản chất xấu xa từ bên trong vẫn tồn tại. Tiền, quyền, gia đình, vậy có người đàn ông nào thật sự cam tâm bảo vệ duy nhất một người phụ nữ?
Vứt bỏ những suy nghĩ trần tục trong cuộc sống riêng tư, theo khách quan mà nói, Đông Đình Phong chính xác đang ở độ thành công nhất trong sự nghiệp, cái độ dễ khiến người ta thay đổi.
Chỉ là cô miễn cưỡng không thể hiểu nổi: Loại đàn ông giống như hắn, rốt cuộc có quan niệm về gia đình hay không?
Trên đời này liệu có người phụ nữ có thể khiến hắn mất đi lý trí và sự lãnh đạm để yêu không?
Cô An Na kia là vậy chất sống đó sao?
Suy nghĩ kĩ, hình như không phải.
Mạch suy nghĩ của cô loạn hết cả lên. Nửa tiếng sau, cô thật sự buồn ngủ và chỉ mất nửa tiếng cô đã ngủ được.
Lúc tỉnh dậy, cô ngẩn ra khi phát hiện trên người mình đắp một chiếc chăn mỏng, lại nghe thấy bên tai có tiếng sột soạt.
Cô mở mắt nhìn, tinh thần hoảng hốt, cảm giác giống như quay lại trước đây, lúc đó cô đang ở bên Hoắc thiếu: Cô lười biếng ngủ, còn hắn làm việc, sột soạt viết chữ, sột soạt tìm tài liệu cũng có cảm giác như vậy. Giống như chỉ cần cô mở mắt thì có thể nhìn thấy nam nhân ôn nhu ở bên, canh giữ để cô có thể yên tâm đắm chìm trong đó, không cách nào tự thoát ra được.
“Tỉnh rồi à?”
Một giọng nói không phải của Hoắc thiếu vang lên, lạnh lùng không giống thanh âm khàn khàn mang chút gợi cảm của Hoắc thiếu.
Cô cuối cùng cũng tỉnh táo, nhìn thấy Đông Đình Phong đang ngồi bên cạnh, trên tay cầm quyển sách “Quân Hồn” đó.
Từ góc độ này của cô nhìn sang, khuôn mặt kia rất anh tuấn. Người đàn ông này thật sự rất đẹp trai, cũng rất có bản lĩnh, nhưng đầu óc và hành vi lại xấu xa nên Hàn Tịnh không phải đối thủ của người đàn ông này. Cô quay đầu, cô rất ghét giao tiếp với hắn. Bởi vì như vậy cô rất dễ bị mưu hại.
“Câm luôn rồi hả?”
Hắn ngẩng đầu, gập quyển sách lại nhìn cô.
“Tôi và anh không thích hợp nói chuyện!”
Cô đứng lên muốn đi ra ngoài, nhưng ai mà ngờ được tư thế ngủ không tử tế nên chân đã tê dại, vừa chạm xuống đất thì giống như có ngàn vạn mũi kim châm vào chân cô, cô kêu lên một tiếng, sau đó ngã ra, trực tiếp ngồi thẳng lên đùi người nào đó, khiến cả hai đều ngơ ngác.
Mặt cô đỏ bừng lên, tức có, hận cũng có, tại sao cứ mỗi lần đứng trước mặt hắn cô lại bối rối như vậy?
Còn cả cặp mông đang đặt trên đùi hắn, tại sao chân hắn lại cứng như đá vậy, khiến mông cô cũng đau ê ẩm.
Khóe miệng Đông Đình Phong nhếch lên, nhướng mày, kìm né không bật cười nhìn khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên như phản ứng hóa học của người phụ nữ kia.
“Hóa ra Đông phu nhân theo trường phái hành động!”
“…”
Cái gì mà trường phái hành động?
Nam nhân chết tiệt này lại còn nói ra những lời ám muội nữa chứ!
“Chân tôi bị tê!”
Cô cắn răng muốn đứng dậy nhưng lại bị cánh tay nào đó khóa chặt lại từ phía sau, có một luồng khí nóng từ bên hông truyền đến.
“Ý của phu nhân không phải muốn ta phục vụ sao?”
Ninh Mẫn nheo mắt: Người này cố ý phải không.
Đông Đình Phong lại vui vẻ nói:
“Lẽ nào không phải?”
“Đông Đình Phong, anh rảnh lắm đúng không? Sao hết lần này đến lần khác cố ý chơi tôi vậy?”
Cô cắn răng, nghĩ lại sáng nay làm ra chuyện mất mặt như vậy mà điên lên.
“Ừ, hôm nay chủ nhật, ta được nghỉ nên rất rảnh!”, Nam nhân kia cười nhạt gật đầu, “Nhưng cô nói ta chơi cô? Đông phu nhân, chữ “chơi” này giữa nam với nữ, cô xác định có thể dùng với chúng ta không?”
Hắn từng câu từng chữ hỏi lại, nhấn mạnh từ “chơi”, ánh mắt sáng lên.
“…”
Lại lần nữa cô á khẩu không nói được gì.
Nhẫn nại, nhất định phải nhẫn nại.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng để mình bình tĩnh lại, nhưng khuôn mặt tại sao cứ đỏ như khỉ ăn ớt vậy! Cô đã từng sinh con, nhưng chuyện giữa nam và nữ cô thất sự không có được trải nghiệm sâu sắc.
“Đông Đình Phong…”
Cô đột nhiên quát lên, bởi vì người đàn ông này đã ôm cô lên rồi xoay người đặt cô xuống ghế sô pha.
“Tê ở chỗ nào? Chỗ nào?”
Ninh Mẫn lại lần nữa thất kinh.
Hắn đang làm gì vậy?
Tại sao, tại sao lại mát-xa cho cô?
Hắn cởi giầy cô ra, chỉ cách một lớp tất, tìm được vị trí đang tê của cô, sau đó rất chuyên nghiệp mát-xa cho cô.
“Không cần… Tôi tự làm được…”
Cô nhíu mày, có chút không quen với sự thay đổi này của hắn.
Phút trước hắn còn đùa giỡn với cô, phút sau đã giả bộ quan tâm cô rồi.
Cô không cần.
Hơn nữa, cô không thích người khác chạm vào người mình.
“Ngồi yên! Chẳng mấy khi ta có lòng muốn giúp người khác mát-xa. Còn nữa, ta cũng không phải kẻ trộm sao cô phải đề phòng ta như vậy?”
Hắn nở nụ cười nhàn nhạt như có như không nhìn cô.
Lúc này nhìn hắn rất đẹp trai, giọng nói ấy cũng rất ấm áp, một loại ấm áp không rõ từ đâu nhưng nó khiến cho khuôn mặt hắn không còn băng lãnh như trước nữa.
Ninh Mẫn lại liếc nhìn, do bàn tay hắn mát-xa quá dễ chịu, hay cô đã bị vẻ ngoài đẹp trai của hắn làm lóa mắt, mà nhất thời quên mất việc đẩy hắn ra, đợi lúc hắn ấn nhẹ một cái mới nhớ ra và nói:
“Đông Đình Phong… Tôi không cần cái lòng tốt ấy của anh, giữa chúng ta thật sự không cần phải diễn kịch… Ông nội và Tiểu Kỳ đều không ở đây… Chúng ta tốt nhất nên nước sông không phạm nước giếng.”
Cô không hề cảm kích rút chân về, nhưng chỗ mắt cá chân vẫn còn lưu lại dấu ấn tay của hắn. Loại nam nhân này, nếu ôn nhu tuyệt đối sẽ có lực sát thương cực mạnh, khó trách thảm nào nữ nhân bên ngoài từng người từng người một đều bị hắn mê hoặc. Nhưng cô tuyệt đối không thể bị hắn quyến rũ được.
Chuyện tối qua chỉ là hiểu lầm nhưng ai mà chả biết, hồng nhân bên ngoài của hắn nhiều như nấm. Trong lòng cô sinh ra cảm giác kháng cự, không muốn thừa nhận chính mình cũng từ từ thay đổi cách nhìn với hắn.
“Tịnh Tịnh, cô có từng nghĩ qua, vì con trai, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, như vậy có thể…”
Đông Đình Phong ngồi xuống, nhẹ nhàng nói một câu: “Ông nội đã nói với ta, cô vừa nhắc đến chuyện ly hôn. Không cần con trai, không cần cổ phần, chỉ cần tự do… Cô như vậy là muốn được trùng phùng với Thôi Tán sao?”
Tại sao mọi người đều thích lôi quan hệ của cô và Thôi Tán ra nhỉ?
Cô lắc đầu: “Sẽ không! Chỉ cần anh đồng ý ký vào tờ giấy ly hôn, tôi có thể đảm bảo từ nay về sau, tôi và anh ta không có quan hệ gì hết!”
“Nếu cô không muốn trùng phùng cùng người đó, tại sao không suy nghĩ về lời đề nghị của ta!”
Hắn nhẹ nhàng hỏi.
“Nếu như tôi bắt anh từ bỏ tất cả đám hồng nhân tri kỷ của mình bên ngoài, sau đó phải toàn tâm toàn ý, cả đời chỉ biết đến mình tôi, anh có đồng ý không?”
Ninh Mẫn ngồi thẳng lên, hỏi ngược lại, nhìn thấy nam nhân kia cau mày, ánh mắt sâu thêm mấy phần, cũng không biết hắn ta đang nghĩ gì. Nhưng cô có thể tưởng tượng, người đàn ông này làm sao có thể vì một cái cây như cô mà bỏ đi cả rừng cây xinh đẹp khác, nên lập tức nói tiếp:
“Khổng Tử có câu: “Kỷ sở bất dục vật thi ư nhân” (Điều mình không mong muốn thì đừng làm cho người khác). Chúng ta đều không có ý định để tâm đến cuộc hôn nhân này, nên anh cũng không cần phải vì mái ấm hoàn chỉnh của Tiểu Kỳ mà miễn cưỡng duy trì nó? Đông Đình Phong, tôi đối với anh không có nửa phần tình cảm, anh đối với tôi cũng chẳng mảy may yêu thích. Chúng ta từ đầu đến cuối chỉ giống như hai người xa lạ. Cho nên, chúng ta cũng không cần cố gắng.”
Đông Đình Phong cũng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn.
Cô đứng dậy, định đi ra ngoài, vừa mở cửa ra, người đàn ông phía sau điềm tĩnh nói một câu:
“Muốn ta toàn tâm toàn ý, chung tình với cô, như vậy cũng không phải chuyện khó. Hay là, chúng ta có thể thử từ vai trò hai người xa lạ rồi hòa nhập vào vị trí vợ chồng như vậy.”
Ngữ khí không nặng không nhẹ, nhưng lại khiến Ninh Mẫn lảo đảo.
Nam nhân này, hắn có biết mình đang nói gì không?
Cô quay đầu liếc mắt nhìn, hắn đang thư thái dựa lưng vào ghế, đọc sách, giống như hắn chưa từng nói ra câu đó vậy.
“Một nam nhân đa tình rất khó hồi tâm. Hơn nữa tôi tự nhận thấy mình không có đủ năng lực phục dịch anh! Cho nên, tôi từ chối!”
Ném lại câu đó, xong cũng không nói thêm lời nào, cô rời khỏi phòng.
Đông Đình Phong gật sách lại, vuốt vuốt quyển sách trước mặt, sờ sờ mũi, môi khẽ cong:
Aizzz, lại bị ghét rồi!
Cùng lúc đó, sự ngờ vực trong mắt hắn hiện lên!
Kỳ lạ, cô cái gì cũng không muốn, chịu bao nguy hiểm mạo danh chỉ để được tự do sao, như vậy thật khó hiểu!
Đúng lúc điện thoại vang lên, hắn nhìn thấy là số em gái, nhưng nhắc máy lại không ai trả lời sau đó lại nghe thấy bên kia truyền đến tiếng nói vội vàng:
“Kiều Sâm đến rồi! Anh ấy nghe lục thúc nói anh và Hàn Tịnh muốn ly hôn nên lập tức chạy đến, anh phải ngăn lại, đừng để bọn họ gặp nhau…”
***
Ninh Mẫn vừa đi xuống lầu, vốn định đi tìm Đông Kỳ, lòng vòng qua vườn hoa, thế nào lại đi đến lục viên, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân chạy như bay, có người đang nặng nề gọi tên cô:
“Tịnh Tịnh!”
Cô quay đầu nhưng vẫn không nhìn thấy rõ tướng mạo người kia thì bị kéo lại, hung hăng ôm lấy cô vào lòng, một mùi nam tính xộc thẳng vào mũi cô.
Choáng váng, là ai vậy?