Buổi trưa, Ninh Mẫn đang ngủ, trong giấc mơ một đống hỗn loạn đang giằng xé cô, trán cô ướt đẫm mồ hôi. Trong đầu cô nhớ đến tên người đàn ông đó. Cô nhớ anh ta đã cứu cô, nhưng cuối cùng tên anh ta là gì cô cũng không thể nhớ ra được, cố gắng cắn răng thật chặt, đem hết thảy chuyện này nuốt vào bụng.
Tiếng chuông điện thoại trong phòng vang lên kéo cô ra khỏi giấc mộng, cô ngồi dậy, nhìn mọi thứ xung quanh lạ lẫm, mới chợt nhớ ra mình đã không còn là Ninh Mẫn.
Cô khẽ lau những giọt mồ hôi trên trán, che đi nỗi đau đang âm ỉ trong lòng, mặc cho tiếng chuông vang lên một lúc rồi mới ra nhận:
“Alo! Ai vậy?”
Đầu dây bên kia nói:
“Đại thiếu phu nhân, cô có điện thoại, là của mẹ cô gọi đến, cô có muốn nghe không ạ?”
“Nghe chứ!”
Một lúc sau, điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia là giọng nói đầy nịnh hót:
“Tịnh Tịnh có phải không? Mẹ đây, thế nào mà con trở về Ba Thành sao không nói với mẹ một tiếng vậy! Con đấy, càng ngày càng khiến mẹ không yên tâm…”
Ninh Mẫn khẽ nhếch mép, nghĩ thật buồn cười.
Từ cuốn nhật ký có thể biết được một chuyện: Người phụ nữ tự xưng là mẹ này, chỉ là một con mễ trùng. Từ sau khi cha của Hàn Tịnh hy sinh vì nhiệm vụ, bà ta đã nhận được rất nhiều tiền bồi thường từ Đông gia.
Đến khi Hàn Tịnh được gả cho Đông Đình Phong, người đàn bà lập tức nghỉ việc, sống dựa hoàn toàn vào Đông gia. Không còn tiền liền đến tìm Đông lão gia xin xỏ. Có nhiều lần còn thẳng thắn nhờ Hàn Tịnh đến xin tiền Đông Đình Phong. Mà suốt ngày khoe khoang rằng con gái mình lấy được một nhân vật lớn. Nhưng chuyện đó cũng chẳng có gì phiền phức đối với Đông gia.
Sở dĩ Đông gia coi thường Hàn Tịnh, một trong những nguyên nhân quan trọng nhất chính là cô có một bà mẹ có lòng tham không đáy, hơn nữa, bà mẹ này còn là mẹ kế.
Hàn Tịnh lương thiện, vì muốn đứa con của cha mình và mẹ kế sau này có thể có cuộc sống khá giả, nên phải nhờ cậy vào sự bố thí của Đông gia. Vì vậy người nhà Đông gia càng ngày càng khinh bỉ cô khiến cô càng ngày càng trở nên thấp kém và bị áp lực.
Hôm nay đột nhiên người phụ nữ này lại gọi điện đến, chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.
Cô lạnh nhạt cắt ngang:
“Bà có chuyện gì? Lại muốn vòi tiền hay là đã gây họa gì cần tôi đứng ra giải quyết. Bớt nói sàm đi, đừng vòng vo nữa…”
Bên kia ngẩn người, không thể ngờ tới một nha đầu ôn nhu, khéo léo đột nhiên lại nói ra những câu sắc bén như vậy.
“Nha đầu này, thái độ gì vậy. Ta là mẹ con đấy!”
Ninh Mẫn lại cố mở miệng ra nói:
“Nếu không có chuyện gì thì bà sẽ không gọi đến, vậy nên xin hãy nói vào trọng điểm!”
“Ha ha, cũng không phải là chuyện to tát gì, chỉ là ta ở club Vân Sâm Xứ có thua ít tiền. Có người đã giúp ta trả, nhưng người này rất muốn gặp con. Nếu con không đến, anh ta định lột sạch đồ của ta, nhờ kí giả quay lại, còn dự định đưa lên trang nhất với tiêu đề mẹ vợ của Đông Đình Phong, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng xấu đến Đông Đình Phong. Người này chắc là đối thủ của Đông gia. Con mau liên lạc với Đông Đình Phong, rồi qua đây thay ta trả tiền! Ta bảo đảm, đây là lần cuối cùng…”
Quả nhiên lại đang ở bên ngoài gây họa.
Ninh Mẫn trong lòng thở dài, cuộc sống của Hàn Tịnh tuyệt đẹp nhưng lại vô cùng xúi quẩy, gặp phải một người chồng vô đạo đức, đáng xấu hổ thì không nói, đây lại còn cả bà mẹ kế như vậy. Thật đúng là…
Cô định sẽ không để ý đến, để cho bà ta tự sinh tự diệt, nhưng vừa nghĩ một chút, đúng là không tốt lắm.
Sự tình không thể làm lớn chuyện, nếu bị truyền thông biết được thân thế của Đông thiếu phu nhân, một khi tướng mạo của Hàn Tịnh được công khai trên mạng, thì với cô mà nói chỉ có phiền phức, vì cô tuyệt đối không thể để cho bất cứ kẻ nào biết được trên đời này còn có một người tên Ninh Mẫn có dáng dấp giống lột Hàn Tịnh.
Nếu chuyện này được đưa tới cho hắn, đến lúc đó, cô sẽ không còn chỗ trốn.
“Chờ.”
Cô cúp điện thoại, thay một bộ đồ khác, cô không thể trực tiếp đi ra ngoài vì Hàn Tịnh vốn là một con côn trùng đáng thương, cô ấy không biết lái xe, cũng không biết về xe của mình, bên người còn có vệ sĩ “bảo vệ”. Nếu muốn ra ngoài, thì phải đến chỗ mẹ chồng xin phép mới được đi.
Cũng may Hà Cúc Hoa không có ở đây, cô đi đến chỗ của Đông lão gia nói rõ muốn ra ngoài gặp mẹ, lão gia này trong mồm toàn chữ “được”, rồi còn sai người chuẩn bị xe đưa cô đi.
Nửa tiếng sau, cô xuất hiện ở club Vân Thâm Xứ, thay cô ra mở cửa là một nam nhân tuấn tú, nhìn thấy cô, anh ta lập tức cong môi cười bắt chuyện:
“Hàn Tịnh, đã lâu không gặp!”
Bức hình của người đàn ông này, Ninh Mẫn đã từng thấy qua trong quyển nhật ký, tên của anh ta là Thôi Tán, người yêu của Hàn Tịnh.