Thật sự làm cho vị đặc công đó giật mình.
Đông gia tiểu thư luôn ưu nhã phân rõ phải trái, hôm nay sao lại như vậy?
Người đó sờ lên mũi, thấy tâm trạng của cô có chút khác thường, suy nghĩ một chút vẫn mở cửa, nhìn thấy cô đẩy cửa bước vào phòng của Cố Duy anh ta vội vàng gọi điện thoại cho Lô Hà, báo cáo chuyện xảy ra ở đây.
Trong phòng bệnh, Tổ Anh Nam nghe âm thanh ngoài cửa, muốn đi ra xem, vừa vặn đụng phải Đông Lôi.
Mặt của Đông Lôi xanh mét, cô ấy giật mình, đang muốn hỏi “Sao cô lại tới đây?”
Chưa kịp nói thì sững sờ nhìn cảnh diễn ra trong nháy mắt:
Đông Lôi nhanh chóng chạy tới ôm chặt lấy Cố Duy đang đọc sách…
Trên giường bệnh, Cố Duy rất ngạc nhiên, sau đó lại vui mừng, không biết cô bị sao?
Cô gái tham hắn thấu xương như vậy, đột nhiên chạy tới nhào vào lòng anh là sao hả?
Sau ngày hôm đó cô chạy trốn, thì đã không đến đây thăm hắn, tình huống lúc này là sao?
“Lôi Lôi, em muốn quay lại với anh sao? “
Mặt của cô bị hắn nâng lên, cô nhìn thấy hắn vui vẻ nhìn mình… đôi mắt đào hoa lóe sáng rực rỡ…
Quay lại với anh?
Bốn chữ này, lại để cho Đông Lôi giật mình, đột nhiên ý thức được mình đã làm một chuyện hoang đường
Không!
Cô chỉ muốn đễn tìm kiếm cảm giác an toàn.
Đúng…
Đã từng, hắn đã cho cô cảm giác an toàn..
Thiếu niên kia điên cuồng lôi kéo tay cô, từng là chồng của cô.
Nhưng người chồng cũ này lại tổn thương cô sâu sắc.
Bây giờ chồng cô là người đàn ông khác…
Trời ơi, sao bây giờ mối quan hệ hỗn loạn như vậy?
Cô hít sâu một hơi, nặng nề đẩy hắn ra, hung hăng lau mặt, nắm tóc sau đó quay người chạy ra ngoài, lại thấy Thần Huống đã đuổi theo, đang đứng ở cửa ra vào, vẻ mặt khác thường khó coi nhìn bọn họ, hẳn là anh đã thấy bọn họ ôm nhau…
Nhưng vậy thì sao?
Anh cũng không muốn cô, anh đã yêu người khác thì sẽ không quan tâm cô làm gì với ai?
“Lôi Lôi…”
Anh muốn tới ôm cô, bây giờ cô như một con nhím gai, không ai dám đụng vào cô, nếu không cô sẽ lấy một thân đầy gaii đâm vào người ta.
Cảm xúc của cô không ổn định, cần phải tỉnh táo, cũng cần một không gian yên tĩnh để bình tĩnh lại.
Cô giống ngư con lươn trượt khỏi vòng tay của anh, nhanh chóng chạy về phía thang máy, lại phát hiện thang máy đang ở tầng trệt, cô đẩy ra cửa thang lầu, bước vào trong bóng tối. Nhưng khi tới bước thứ nắm thì Thần Huống đuổi theo sau nghe được tiếng hét, cô đã ngã lăn xuống.
Trong quá trình này, cô không biết mình đụng phải cái gì, đưa tay sờ lên mặt đều là chất lỏng dinh dính, cô muốn nghĩ nhưng giờ phút này trước mắt cô chỉ là màu đen tốt, cô ngất xỉu…
Trong gương, một khuôn mặt đầy vết thương, chỗ thì bị bầm chỗ thì trầy sướt, azz, còn đâu là mặt người, nhìn vào cứ như là một nữ quỷ.
Đông Lôi rửa mặt đi ra, nhìn đồng hồ, 8h49, đồ ăn đã được dọn lên đều là món ăn cô thích nhất nhưng cô, thật sự không có thèm ăn, mặc dù ngày hôm qua cô vẫn không có ăn ngon.
“Tới đây ăn!”
Hà Cúc Hoa vẫy tay với cô, múc chén cháo rau.
Rất ngon, nhưng cô chỉ ăn nửa chén rồi để xuống!
Hà Cúc Hoa lại lấy cho cô ly sữa, cô lắc đầu.
Thấy cô không muốn ăn, Hà Cúc Hoa có chút bất đắc dĩ kêu chị Giang dọn thức ăn xuống, ngồi ở bên cạnh con gái,
Đưa tay vụng về chạm vào khuôn mặt của cô:
“Hôm qua con bị gì kích thích phải không? Sáng ôm qua mẹ cảm giác con có chút là lạ rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con không thể nói với mẹ hả? “
Thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ, Đông Lôi cảm thấy áy náy, cô vươn tay ôm mẹ thật chặc, cố gắng hưởng thụ ấm áp trên người mẹ cô:
“Xin lỗi, lại để mẹ lo lắng rồi!”
“Biết rõ mẹ lo lắng, trong lòng con có chuyện gì nên nói với mẹ,… Đứa nhỏ này, lúc nào thì khách khí với mẹ như vậy?”
Hà Cúc Hoa không nhịn được lấy tay chọc trán của cô: Con bé này, thật sự không làm cho người ta bớt lo.
“Mẹ…”
Cô hít một hơi thật sâu, ngồi tựa vào đầu vai của mẹ, nhưng không nói gì.
“Sao không nói nữa?”
“Con không biết phải nói từ đâu… Mẹ…”
Cô nhắm lại mắt: “Con và anhh Thần sợ là không…”
Hà Cúc Hoa ngây ngốc một chút, ánh mắt có chút nặng nề:
“Là vì Quan Lâm sao? “
Cô cúi đầu xuống, chơi ngón tay của mình.
“Cậu ấy nói? Muốn ly hôn?”
Trong giọng nói của Hà Cúc Hoa mơ hồ có chút khó chịu.
“Con nghĩ, chuyện này cũng sớm hay muộn thôi.”
“Mẹ phải tìm cậu ta!”
Lúc trước không nói tiếng nào bắt con gái bà kết hôn, bây giờ người yêu cũ trở về, thì cậu ta muốn đá vợ mình ra sao?
Nào có dễ dàng như vậy sự tình?
“Mẹ, mẹ đừng như vậy được không… Thật sự ly hôn, cũng tốt, con không xứng với anh ấy. Mấy ngày này, anh ấy cũng không có bạc đãi con, mẹ đừng làm khó dễ anh áy, hơn nữa cho tói bây giờ anh ấy cũng không.. Không có chạm qua con, chúng con… Chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Nếu phải ly hôn, con cũng không có thiệt thòi, ít nhất Đông gia chúng ta thoát khỏi cuộc khủng hoảng không phải sao?”
Đông Lôi vội vàng kéo bà lại. Thật sự không muốn mẹ đi tìm anh áy, thật giống như cô muốn ôm chặt thân phận Thần phu nhân, nên không chịu buông tay.
Chuyện mất mặt như vậy Đông Thất tiểu thư cô tuyệt đối sẽ không làm…
Chỉ là nói đến tình huống bây giờ của cô và Thần Huóng, giọng nói của cô có chút mất tự nhiên.
“Cái gì? Vợ chồng trên danh nghĩa?”
Nghe vậy, Hà Cúc Hoa tức giận thở hổn hển.
Cho tới nay, bà cho rằng cuộc hôn nhân này của con gái, tuy có chênh lệch về tuổi tác, những cái khác thì xem như hoàn mỹ, không ngờ nó cũng không phải hôn nhân thật sự.
Thần Tử Tuần này, đang nghĩ gì đây?
Nếu anh ta thật sự chướng mắt Tiểu Lôi, cần gì phải kết hôn với cô?
Để cho cô chiếm một danh phận, nhưng phía sau thì lạnh nhạt với cô?
Chuyện gì cũng có thể chịu đựng, nhưng nhục thì không thể…
“Mẹ, mẹ sao vậy…”
Đông Lôi nhẹ nhàng nói: “Như vậy không phải rất tốt sao tất cả đều vui vẻ…”
Hà Cúc Hoa thật sự muốn khóc, rốt cuộc bà đã tạo nghiệt gì, đứa con trai ruột, từ nhỏ lưu lạc ở bên ngoài, được tình địch nuôi lớn, khiến nó nhìn mẹ ruột như kẻ thù; sinh ra một đứa con gái, người đàn ông nào đến gần cô cũng chỉ giày vò cô…
“Được, con muốn làm gì thì làm. Nếu ly hôn,, con gái Đông gia chúng ta vẫn không lo không gả được, người đàn ông này, chúng ta không quan tâm…”
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng thì không nghĩ vậy:
Thần Tử Tuần, nếu cậu dám quay về Đông gia chúng tôi nói ly hôn, tôi nhất định sẽ mắng cậu đến chạy về…
Hà Cúc Hoa không có đợi lâu, mượn cơ hội về nhà lấy quần áo cho cô thay, bà trực tiếp xông vào văn phòng Thủ tướng.
Lúc này, Đông Đình Phong với Thần Huống, Hoắc Khải Hàng ba người cùng một chỗ họp mặt.
Hôm qua Thần Huống canh chừng bên cạnh Đông Lôi một đêm, sáng sớm Đông Lôi chưa tỉnh, anh bởi vì công việc quấn thân, buộc lòng phải chạy tới bên này, ba người đang thương lượng xử lý việc Ngôi Bang như thế nào, không nghĩ tới Đông phu nhân sẽ xông tới.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Đông Đình Phong thấy vẻ mặt của bà lạnh như băng, đáy mắt lại xen lẫn vẻ tức giận khó có thể che giấu, vội vàng đi lên hỏi.
Hà Cúc Hoa trực tiếp đi đến trước mặt Thần Huống, khuôn mặt cứng ngắt như sắt:
“Tôi muốn hỏi cậu một câu…”
“Mẹ, có gì mẹ cứ hỏi, Tử Tuần xin lắng nghe…”
Thần Huống đứng lên rất cung kính nói.
“Tôi hỏi cậu, Thần Tử Tuần, có phải cậu muốn ly hôn với Đông Lôi quay về với Quan Lâm hay không?”
Hà Cúc Hoa cứng rắn hỏi.
Ánh mắt Thần Huống lóe lên, không đáp hỏi lại:
“Lôi Lôi nói với mẹ như vậy sao?”
“Quan tâm ai nói làm gì? Chuyện tôi muốn biết là cậu đang nghĩ gì!”
Lời nói của Hà Cúc Hoa sắc bén như mũi tên, không cho phép ai nói dối bệnh vực cho anh.
Vẻ mặt Thần Huống vô cùng nghiêm túc nói:
“Mẹ, ngày con kết hôn với Lôi Lôi, con chưa từng nghĩ tới ly hôn! Bây giờ tâm trạng của Lôi Lôi không tốt lắm, con biết cô ấy hiểu lầm con và Quan Lâm, mấy ngày nay con rất bận, ngày hôm qua trông coi cô ấy một đêm cô ấy cũng chưa tỉnh, sáng sớm con lại có chuyện muốn làm, không thể không đặt chuyện của cô ấy qua một bên… Nhưng xin mẹ yen tâm, con sẽ không ly hôn với Đông Lôi…”
“Thật sự?”
Giọng nói kiên định này làm cho người ta muốn hoài nghi cũng khó, ai bĩu Thần Huống có khuôn mặt nghiêm túc!
“Dĩ nhiên!”
cuối cùng Hà Cúc Hoa cũng thả lỏng: “Vậy là tốt rồi… Nếu hiểu lầm, thi sớm gỡ bỏ khúc mắc đó đi, để tránh đêm dài lắm mộng, làm cho Lôi Lôi nhà chúng tôi lại thương tâm…”
Thần Huống gật đầu, nhìn đồng hồ trên tay: “Khoảng 3 4h có thể xử lý công việc xong rồi, đến lúc đó con sẽ đến bệnh viện nói rõ với cô ấy…”
Ai ngờ 4h30 chiều lúc, bệnh viện đã sớm hỗn loạn…
Thần Huống tính chờ đến 3h sẽ làm xong tất cả mọi việc, cả ngày hôm nay anh xoay vòng như con quay, còn chưa có thời gian gọi điện thoại cho Đông Lôi——
Tối hôm qua, anh có kêu Lô Hà đi mua thêm chiếc điện thoại, gắn sim của cô vào rồi. Sáng nay lúc gần đi, anh để điện thọa bên gối trên tủ đầu giường, vốn muốn rảnh rỗi sẽ điện thoại cho cô, nhưng nghĩ lại cũng có thể khi mình gợi cô không nghe máy, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tâm tình làm việc của anh, vì vậy dứt khoát không gọi, tập trung xử lý công việc, mới có tinh lực để đối phó cô gái tạo áp lực cho anh.
Kế hoạch vĩnh viễn là cái chết, cuối cùng Thần Huống vẫn còn kéo dài tới hơn 4h mới miễn cưỡng làm xong việc, lúc ngồi lên xe rời khỏi Đạt Lâm Đặc cung đã 4h mấy.
4h30 lúc anh gần tới cửa bệnh viện thì nhận được một cuộc điện thoại, là Khổng Dực giọng nói của cậu ta vội vàng báo cáo:
“Bệnh viện đã xảy ra chuyện… Có một người phụ nữ trên người buộc thuốc nổ FZC4, cùng với thuốc FZ dễ dàng nổ tung, xông vào khu vực vip, tuyên bố muốn cùng đồng quy vu tận với Cố Duy… Những người nằm viện gần đó đã được sơ tán. Nhưng bởi vì lúc xảy ra chuyện, Cố Duy ở trong phòng bệnh của phu nhân, cho nên… Cho nên bây giờ phu nhân bị vây ở năm tầng!”
Thần Huống nghe tình huống bên đó trong lòng đột nhiên trầm xuống, nhưng trên mặt cũng không để lộ vẻ kinh hoảng, vẫn bình tĩnh hỏi:
“Người phụ nữ đó là ai?”
Hiển nhiên chuyện này làm cho Khổng Dực luống cuống, quên nói rõ chi tiết người phụ nữ này.
“CHính là chuyện lần trước của Cố Duy, con trai duy nhất của bà ta, 12 năm trước, bị Cố Duy đâm chết… Sau đó, chồng bà ta ở bên ngoài bao dưỡng Tiểu Tam sinh ra đứa con gái, quan hệ hai vợ chồng họ hoàn toàn tan vỡ. Nghe nói bà ta mất chứng u buồn muốn tự sát đã nhiều năm. Lúc này bởi vì có người nói, Cố Duy là hung thủ giết chết con bà, kết quả phát luật không trừng trị được hắn. Bà cảm thấy Cố Duy đào thoát, là kết quả do chính phủ sử dụng đặc quyền, cho nên, lúc này bà cũng không muốn cầu phát luật giúp, trực tiếp dùng cách này trả thù người đã giết con bà…”
Khổng Dực giải thích rất chi tiết về chuyện này.
Thì ra là bà ta.
Thần Huống đương nhiên đã gặp qua người phụ nữ kia, là một cái con lai Mĩ, tên là Lộ Di Tư, huấn luyện viên võ thuật. Người phụ nữ này hai mươi mốt tuổi gả cho đại gia việt kiều Đông Ngải, sinh ra môt đứa con trai tên là Duy Đệ Đặc, định cư ở Nam Gia Châu. 12 năm trước, hoa hoa công tử 20 tuổi Duy Đệ Đặc đi tham gia Ôn Nhu Yến, sau một đêm thì mất mạng.
Bởi vì Lộ Di Tư sinh con xong đã bị thương tổn, không thể sinh con được nữa, cho nên thương yêu tên đó như bảo bối, thấy con trai chết oan, cũng đã nháo một lần, quậy tưng bừng đến khi người tội phạm trong tù tự tử chết, việc này mới tính lắng xuống.
Lộ Di Tư là người phụ nữu cực đoan, binfhh thường thích tham chiến võ thuật, có khuynh hướng bạo lực, sau khi Duy Đệ Đặc chết, tình cảm vợ chồng bà vỡ tan. Sau khi biết người kẻ thù là người khác, luôn yêu cầu chính phủ trị tội Cố Duy. Bởi vì Cố Duy “Vượt ngục”, bà đã tới sở quốc vụ nháo loạn mấy lần.
Bệnh viện tư nhân kia nói: Lộ Di Tư bởi vì gia đình tan vỡ, cho nên, không chỉ mắc chứng u buồn nghiêm trọng, còn bị chứng đã nhân cách rối loạn hoan tưởng, cũng càng ngay càng nghiêm trọng, nhưng người ngoài thì khồn biết.
Không nghĩ tới lúc này, bà ta thực sự làm ra chuyện này
Còn có thuốc nổ FZC4 rất khó có được, người phụ nữ này có thể cài thuốc nổ trên người xuất hiện ở bệnh viện, vấn đề này thật không hể tin được…
Thời gian kéo về 4h 20″ trước đó
Cố Duy muốn gặp Đông Lôi, hắn muốn hỏi chuyện ngày đó, cô bị sao?
Đặc công canh giữ Cố Duy, có báo cáo với Đông Đình Phong, hỏi có muốn đồng ý yêu cầu này của Cố Duy hay không, nhận được câu trả lời:
“Dẫn hắn qua đi…”
Vì vậy, anh ta đưa hắn tới tầng năm.
Đặc công tầng năm nhận được chỉ thị mới cho hắn vào.
Lúc Cố Duy đi vào, Đông Lôi đang ngẩn người, cô muốn xuất viện nhưng mẹ lại muốn cô nằm thêm một ngày để quan sát.
Nghe người đi vào, cô từ trên giường đứng lên, thấy là hắn, khẽ giật mình, một hồi lâu mới nói:
“Sao anh ại tới đây?”
“Anh lo lắng cho em!”
Người đi cùng đẩy xe lăn là Cố phu nhân, ăn mặc rất thời thượng cao nhã, nhìn về phía cô mỉm cười, lên tiếng chào hỏi:
“Lôi Lôi, cô khỏe không, đã lâu không gặp!”
Vẻ mặt vô cùng thân thiết, làm cho người ta vẫn nghĩ họ là người trong gia đình thân mật với nhau. Nhưng còn trên thực tế, quan hệ của họ đã sớm tan vỡ rôi.
Đông Lôi sờ mặt, bây giờ cô rất chật vật.
Cô im lặng, mở miệng thì trực tiếp đuổi khách:
“Tôi thấy không thoải mái, Cố phu nhân, cư thể Cố Duy còn chưa khỏe, phu nhân nên đưa anh ta về chăm sóc thật tốt đi..Chị Giang, giúp tôi tiễn khách…”
Vẫn lạnh lùng như vậy.
Được Đông phu nhân phân phó chị Giang tỷ thành thật đi lên, làm một thủ thế “mời’.
Cố Duy đâu chịu đi, hắn vốn chưa chết tâm với cô, thêm ngày hôm qua cô ôm hắn, làm cho hắn tin tưởng cô còn tình cảm với hắn, hiện tại nếu không rèn sắt khi còn nóng bắt cô trở về, sau này chỉ sợ cũng không có cơ hội.
Hắn không có rời đi, ngược lại đi về phía giường cô nằm, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm vào cô:
“Lôi Lôi, anh nghe nói mấy ngày nay, Thần Huống luôn vòng quanh QUan Lâm. Ngày hôm qua em thất thố như vậy, sẽ không phải vì giận dỗi Thần Huống..”
Sắc mặt cô tái nhợt, không có nói tiếp.
Cố Duy thấy cô như vậy, đưa tay chợt nắm lấy tay cô:
“Bỏ thôi, cuộc hôn nhân này vốn là sai lầm. Lôi Lôi, chúng ta hãy bắt đầu lại được không?”
Dường như bị điện giật tựa như, Đông Lôi rút tay về, yên lặng nhìn thoáng qua, lại vẫn lắc đầu.
Mặc dù, hắn đã cứu mình mấy lần, nhưng muốn để cô bắt đầu lại với người đàn ông này thì cô vẫn không làm được.
“Lôi Lôi…”
“Xin lỗi…”
Giọng nói của cô mềm mại không quyết tuyệt như trước, nhưng ánh mắt thật kiên định:
“Có một số việc, không quay lại được!”
Giữa bọn họ, ngăn cách bởi cái chết của một đứa nhỏ.
Đây có lẽ là chìa khóa của tất cả…
Cô nghĩ dù Cung Tiểu Bồng chịu buông tay, nhưng cô thì không bỏ xuống được.
Huống chi Cung Tiểu Bồng yêu Cố Duy, quỳ xuống chân cô, bởi vì muốn gả cho người đàn ông này, nếu buông tha truy cứu trách nhiệm pháp luật. Muốn bọn họ quay lại với nhau, Cung nhà tuyệt đối không chịu từ bỏ ý định. Còn cô thì quá mỏi mệt, thực sự không còn sức lực để quấn vào phong ba như vậy nữa.
Lúc này cô muốn ích kỷ một chút.
“Lôi Lôi…”
Cố Duy không cam lòng kêu một tiếng, lại bị cắt ngang:
“Mẹ tôi đang đến, bà nhất định sẽ không muốn gặp mấy người… Xin lỗi vì không thể tiếp đãi hai người… Xin mời…”
Đông Lôi xoay mặt qua chỗ khác.
“Một ngày ân ái vợ chồng trăm năm, cô cứ không chào đón nó như vậy, ngày hôm qua cô còn chạy đến tận cửa là có ý gì?”
Cố phu nhân thật sự không quen nhìn con trai khiêm tốn trước mặt con dâu, không nhịn được khẽ trách cứ một câu:
“Lôi Lôi, tôi thấy con không bỏ A Duy xuống được, con cần gì phải thề thốt phủ nhận?”
Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, sắc mặt Đông Lôi càng trắng, những ký ức không chịu nổi kia, cô thật sự rất muốn quên đi tất cả.
Nắm chăn thật chặt, cô mỉm cười, nói:
“Ai không có lúc tâm tình không được tốt. Ngày hôm qua tôi làm gì tôi đã quên mất rồi… Hai người đừng để chuyện đó vào trong lòng, cũng không có s nghĩa gì… Cố Duy, đừng…hy vọng về tôi nữa, không thể nào… Mời đi đi…”
Cô vẫy tay, vẻ mặt mệt mỏi nói lời cuối cùng:
“Tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút…”
Cố Duy thấy sắc mặt cô quả thật không tốt, cũng không ở lâu, dặn dò một câu:
“Vậy em nghỉ ngơi đi.”
Để Cố phu nhân đẩy ra.
Đông Lôi không có trả lời, trốn ở trong chăn, nhớ lại thời gian trước kia, không biết sao, có cảm giác như trải qua mấy đời.
Cô cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nóng đến lợi hại, vội vàng xuống giường, vọt vào trong phòng tắm, vặn mở vòi nước, cô dùng sức hắt nước vào mặt mình, cảm giác mát lạnh thấm vào ruột gan.
Nhưng ký ức dơ bẩn kia lại không tiêu tan…
Cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt của mình trong gương, dáng vẻ thấy thế nào cũng giống như một người bị vứt bỏ.
Đông Lôi ở trong tolet một hồi lâu, dường như nghe được bên ngoài có tiếng ồn ào, nhưng cô không để ý.
Sau đó, “Phanh” một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bất chợt bị mãnh liệt đẩy ra, chị Giang ở bên ngoài hét lên một tiếng.
Lúc này Đông Lôi mới khôi phục tinh thần.
Cô giật mình.
:
Cố Duy quay lại sao?
Người này, sao da mặt dày như vậy?
Không đúng, dường như cô còn nghe được âm thanh hoảng sợ la hét…
Cô nhíu mày, mở cửa ra trong khe hở nhỏ, một màn kinh hãi xuất hiện ở trong đáy mắt cô:
Cố Duy ngồi trên xe lăn bị mãnh liệt đẩy vào, hai tay đều bị trói vào xe lăn, giống như bánh chưng, khiến cả người không thể động đậy.
Ồ, đây là đang diễn gì?
Cô nghi hoặc, đang muốn bước ra.
Giây tiếp theo, một người phụ nữ trung niên quấn đầy thuốc nổ trên thắt lưng, đóng chặt cửa bước nhanh vào, hung hăng quăng mấy cái tát lên mặt Cố Duy, sức lực rất mạnh và độc ác, mới đánh mấy cái mà Cố Duy đã phun ra máu.
Cô hít sâu một hơi, vội vàng cẩn thận đóng khe hở cửa lại.
Giọng nói của người phụ nữ độc ác bên ngoài truyền đến:
“Giết người thì đền mạng, mày giết con của tao, hôm nay tao muốn mày đền mạng, Cố Duy, đừng tưởng rằng mày là người Cố gia, thì có thể nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật.”
Người phụ nữ này là mẹ của tên mập mạp 12 năm trước bị giết.
Rõ ràng người phụ nữ này đến báo thù.
Cố Duy nở nụ cười nhẹ, giống như nhổ ra một ngụm:
“Mẹ kiếp, người đàn bà điên chết bầm này phát bệnh tâm thần gì chứ. Con của không có chim thì thôi, còn chuyện hắn bị cắt JJ là do cưỡng gian người ta không thành, tôi đâm hắn một dao đó… đó là tôi đang làm việc nghĩa… đang thay trời hành đạo…”
Âm thanh sơ tán hoảng loạn ngòai phòng bệnh, loáng thoáng truyền vào, giống như có người bên ngoài nói:
“Mau, mau lên, nhanh rời khỏi chỗ này, trên người phụ nữ đó có gắn thuốc nổ óc thể nổ sập chỗ này… Tất cả mau rời khỏi…”
Đó là thuốc nổ gì mà uy lực lớn như vậy?
Đông Lôi nghe đến đó thì rất sợ hãi, chỗ này là tầng năm, nếu thuốc nổ đó nổ thật thì mạng nhỏ của cô coi như kết thúc…
Cô cắn môi vừa nghĩ cách, vừa mở cửa nhỏ thấy người phụ nữ đó đang bóp cổ Cố Duy,
“Con mẹ nó mày câm miệng! Con của tao sao có thể cưỡng hiếp người khác… Nó luôn là học sinh ngoan, không có khả năng chuyện đó. Cho dù nó đã làm, vậy thì thế nào, con gái ở Ôn Nhu Yến, ai không biết là đem ra bán, có người bán, có người mua, rất bình thường… Cho dù nó phạm pháp, mày cũn không có tư cách lấy mạng của nó.. Đó là con trai duy nhất của tao. Họ Cố kia, mày phải chịu trách nhiệm tất cả những gì mày đã làm…”
Xong rồi, xong rồi, bà ta cứ bóp cổ như vậy, chỉ sợ Cố Duy rất khó giữ được mạng.
Làm sao bây giờ?
Cô muốn chạy ra, nhưng người kia đã buông tay ra:
“Nên nếu bóp chết mày thì quá tiện nghi cho mày rồi. Con của tao là do mất máu quá nhiều mà chết, hôm nay tao cũng muốn mày nếm thử tư vị kia…”
Một cây dao sáng bóng, vẻ mặt bà ta vô cùng dữ tợn giơ cây dao găm kia lên:
“Đây chính là con dao gọt trái cây mà mày đã giết chết con tao. Mày cướp đi tính mạng của con trai tao, hôm nay tao muốn dùng nó để bắt mày đền mạng…”
Nói xong,, con dao hung hăng đâm xuống trên vai Cố Duy, Cố Duy lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết…
Trong góc, Đông Lôi che miệng của mình.
Tư tưởng đang đấu tranh kịch liệt:
Lao ra?
Cô có thể thấy được mấy đặc công bên ngoài cũng không ngăn được bà ta, Bên ngoài đặc công nhiều như vậy cũng không thể ngăn bà ta, vì sao?
Chỉ sợ không chỉ có kiêng kị thứ thuốc nổ trên người bà ta..
Cô cho rằng: Tình huống khẳng định còn phức tạp hơn những gì co thấy, làm sao để cầu cứu bọn họ đây?
Nếu không ra ngoài, chẳng lẽ để cô trơ mắt nhìn hắn chết sao.
Ánh mắt của cô khẽ động, đúng lúc rời vào trên bồn rửa tay, đó là chiếc điện thoại mới tinh, sau khi,.giữa trưa cô đem vào mà quên lấy ra.
Đầu óc vừa chuyến, cô bước tới lấy điện thoại, cô nhớ ấy đó cô cài chế đọ tắt âm, nói cách khác bây giờ gửi tin nhắn sẽ không bị phát hiện.
Rất tốt!
Cô cố gắng bình tĩnh, soạn một tin nhắn:
“Người phụ nữ kia điên rồi, bà ta điên rồi, bà ta cầm dao đâm lên người Cố Duy, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”
Không cần nghĩ cô đã gửi tin nhắn đi, khi khôi phục tinh thần cô mới nhìn lại, số cô gửi là của Thần Huống ——
Trước kia nếu gặp nguy hiểm cô sẽ nói với anh hai, nhưng bây giờ, dường như có gì đó đã lặng lẽ thay đổi.
Lúc đó, Thần Huống vừa mới tới cửa bệnh viện, chợt nghe tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại, đó là tiếng chuông anh cố ý cài đặt vì cô, vội vàng dừng chân lấy điện thoại ra nhìn, khi thấy dòng chữ kia trong lòng anh xiết chặt, vội soạn tin trả lời:
“Bây giờ em đang ở đâu?”
Có thể gởi nhắn tin, bây giờ tạm thời cô vẫn an toàn.
Chênh lệch 14 tuổi, vì vậy giao tiếp trong cuộc sống hàng ngày của bọn họ, có sở thích riêng: cô thích nhắn tin, còn anh thích nói chuyện điện thoại để giải quyết vấn đề.
Lúc đầu, cô gửi tin nhắn cho anh, chờ anh trả lời cũng là thời gian rất lâu, bởi vì anh không phải kiểu người thích đọc tin nhắn, một vì bận rọn, hai là không có thói quen đó; sau này bị cô phản đối mấy lần, anh mới cài tiếng chuông riêng cho số của cô.
Đông Lôi vốn cho anh bận rộn không khả năng thấy tin nhắn của cô, mẹ nói, hôm nay, anh, anh hai, còn có anh Hoắc Khải Hàng đều bận tối mày tối mặt… Không nghĩ tới, anh trả lời nhanh như vậy.
Lòng của cô không hiểu sao có chút vui vẻ, thích thú nhắn lại:
“Ở toilet! Người phụ nữ kia tạm thời không có phát hiện em!”
Dưới lầu, Thần Huống bước nhanh đi vào lầu 1 bên cạnh khu phòng vip, ngẩng đầu cẩn thận quan sát khu vực trên đó:
“Đợi ở đó đừng nhúc nhích, anh sẽ lên ngay!”
Anh ném điện thoại cho Lô Hà, trầm giọng hỏi:
“Súng bắn tỉa cần bao lâu mới đến hiện trường?”
“Ít nhất ba mươi phút!”
“Vậy không được, kéo dài thời gian, mạng sống của con tin sẽ bị đe dọa…Tôi giết bà ta.. mấy người chờ bên dưới.”
Nghe vậy, Lô Hà biến sắc, lập tức đưa ra ý kiến phản đối:
“Không được? Súng lục không có dụng cụ giảm thanh, Lộ Di Tư còn có đồng lõa, trên tay đồng lõa còn có máy khống chế bom, chỉ cần người nọ nghe được tiếng súng, hắn sẽ làm nổ TZC4 được giấu ở lầu khác, đồ chơi đó có thể cho nổ banh chỗ này… Sao ngài có thể đi lên…”
“Vợ tôi còn ở trên đó. Tôi không đi lên ai đi lên? Yên tâm, nếu không cần thiết tôi sẽ không nổ súng, bảo đảm Lôi Lôi an toàn là quan trọng nhất…”
Thần Huống nặng nề nói:
“Bây giờ lập tức truyền lệnh xuống dưới, để cho trong lầu tất cả bác sĩ y tá, người bệnh, cùng với đặc công khác rút khỏi chỗ này… Đây là quân lệnh…”
“Vâng.”
Lô Hà đứng ngay ngắn chào tư thế quân lệnh, nhìn tư lệnh bọn họ cầm theo súng, giống như bay chạy vội vào, sau đó, ở cửa thang máy, gặp được Quan Lâm đang được chuyển xuống.
Quan Lâm vội vàng gọi anh lại:
“Thần Huống, anh đi đâu, anh đi đâu vậy?”
Thần Huống dừng một chút:
“Lôi Lôi ở trên đó, anh tìm cô ấy…”
“Qúa nguy hiểm…”
“Nguy hiểm anh càng phải đi!”
Quan Lâm sững sờ, cửa thang máy đã khép lại, như ngăn cách họ giữa hai thế giới: Anh liều chết đu vào, còn cô ta thì an toàn rời khỏi đây.
Thần Huống đi vào lầu sáu, đã tìm được vị trí phòng bệnh tương ứng với phòng bệnh của Đông Lôi, anh đi vào toilet, mở cửa sổ xem xét bên ngoài: Phía ngoài có một sân thượng có mái che, cách mặt đất chỉ có 3 4 mét, khoảng cách nhảy xuống như vậy thật sự là chuyện nhỏ với anh.
Anh lật cửa sổ lại, thân thủ linh mẫn như con khỉ phóng đi, mãnh mẽ bật lên một cái, người đã vững vàng đi tới trên bệ cửa sổ toilet tầng năm. Cửa sổ đang nửa mở, có cái hàng rào trang trí.
Đồng thời Đông Lôi nhìn thấy anh thì ngây người sau đó, vội vàng đến gần, nhìn động tác nhẹ nhàng của anh thoát xuống hàng rào giả, sau đó cơ thể cao lớn đã chui vào trong, chuẩn bị kéo cô rời đi.
“Không sao chứ?”
Anh dùng hình miệng hỏi cô.
Nhìn thấy anh, trái tim đang treo lơ lửng của cô buông xuống, gật đầu.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
Cô đè lại trái tim đang đập loạn, chỉa chỉa ngoài cửa, dùng di động soạn một câu cho anh xem:
“Tôi ra ngoài hấp dẫn lực chú ý của bà ta, anh tìm thời khống chế bà ta nha…”
Cô tin tưởng anh có năng lực đó.
Không để cho anh có ý kiến khác, cô đẩy anh ra thì xông ra ngoài, hét lớn:
“Dừng tay!”
Thần Huống muốn bắt cô gái tự quyết định này lại, đáng tiếc đã không kịp, anh chỉ có thể bất đắc dĩ phối hợp hành động, vọt đến phía sau cửa.
Bên cạnh, điện thoại Lôi Lôi lóe lóe, anh đưa tay cầm lên, là gửi từ điện thoại của anh.
Anh nhấn để đọc, đột nhiên ánh mắt trầm xuống, tin nhắn này là Cẩn Chi nhắn, nội dung là:
“Đây là cuộc khủng bố tự sát trả thù, mục đích cuối cùng là muốn dụ chúng ta tự mình cứu người, những khu vực nằm viện đều bị đặt thuốc nổ TZC4, bất cứ kusc nào cũng có thể nổ tung, tìm được Lôi Lôi, mau chóng rời khỏi… Cẩn Chi…”