Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí – Chương 480: Ngoại truyện 70 – Botruyen
  •  Avatar
  • 30 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 480: Ngoại truyện 70

Nói đến đây, anh ngừng lại rồi sau đó hỏi Đỗ Thiên Đức:

“Nếu hắn thật sự có lòng tốt thành toàn cho tôi và Quan Lâm, vậy tại sao 12 năm trước, phải bức Quan Lâm gả cho hắn?”
Có một số việc, anh vẫn biết nhưng lại không hiểu.
Đỗ Thiên Đức nở nụ cười.
Phải, tất cả những chuyện này đều do Diệp Chính Vũ an bài ——
Đỗ Thiên Đức tự nhận không phải một người tốt, nhưng cách đối nhân xử thế, cũng không phải thiếu đạo đức, trước kia chuyện không sạch sẽ trước kia, khó tránh khỏi sẽ dính dáng một chút. Nhưng sau khi ông rửa tay gác kiếm thì chỉ chú ý tới chuyện sòng bạc.
Trong giới hắc bạch đều có người của ông.
Ông là một người không cầu người làm việc, một khi mở miệng, ra tay cũng hào phóng. Có thể giao lưu trộn lẫn với người lương thiện. Làm việc cũng vô cùng có nguyên tắc.
Những năm này, ông và Diệp Chính Vũ không hợp nhau, bởi vì ông không muốn dính dáng tới chuyện buôn bán thuốc phiện.
Đỗ Thiên Đức nghĩ: Diệp Chính Vũ chưa tính là một người đàn ông xấu.
Hắn là buôn lậu thuốc phiện, ai bĩu hắn là người đứng đầu bang đã có lịch sử lâu đời, thuốc phiện, luôn là điều kiện sống sót lâu dài của Ngôi Bang. Hắn muốn khống chế bang phái này, cũng chỉ có thể tiếp tục làm, nếu không, thân phận người thừa kế này cũng chỉ bị giết chết.
Giống Diệp Chính Vũ cũng được bồi dưỡng như người thừa kế còn khác có một người, người nọ tên là Huyền Vinh.
Trước Bang chủ Đường Đường chết, không phải tự sát, mà là bị người ám sát, đồng thời bị hại còn có người phụ nữ của lãnh đạo người Ngôi Bang.
Người đề xuất âm mưu kia chính là Huyền Vinh.
Chẳng qua người đó thủ đoạn cao siêu, gần như làm cho người ta không bắt được nhược điểm gì.
Sauk hi Đường Đường bị hại, Đỗ Thiên Đức tra được dấu vết, mọi manh mối đều chỉ về phía Huyền Vinh là người khả nghi nhiều nhất, cho nên ông dứt khoát quyết định ủng hộ Diệp Chính Vũ làm tân Bang chủ.
So với Huyền Vinh, ít nhất Diệp Chính Vũ còn có một chút nhân tính.
Ví dụ như: Hắn luôn luôn yêu một người phụ nữ, xem người đó như bảo. Dù người phụ nữ kia điên rồi, hắn vẫn yêu như trước, cẩn thận bảo vệ người đó.
Lúc này đối mặt với chất vấn của Thần Huống, Đỗ Thiên ngoài dự đoán nở nụ cười, nhưng trong lòng rất kinh ngạc.
Chuyện này, bọn họ lên kế hoạch lâu như vậy, không nghĩ tới, cuối cùng vẫn là bị nhìn thấu rồi.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, bị nhìn thấu cũng không phải là chuyện hoảng sợ nhất, dù sao luôn cùng chống đối gay gắt với Ngôi Bang chính là ba người trẻ tuổi, đều là trụ cột xuất sắc nhất của quốc gia Đông Ngải. Nếu thật sự họ luôn mơ màng, vậy cũng rất xin lỗi chỉ số thông minh bọn họ.
Đương nhiên, dù tình hình trước mắt như vậy, ông vẫn có thể thề thốt phủ nhận.
Nhưng, ông không muốn phủ nhận, bởi vì, ông không muốn để cho Tiểu Diệp đến khi chết, vẫn còn mang tiếng xấu không rửa sạch.
Ít nhất lúc này đây, hắn đã làm được một người đàn ông tốt.
“Cậu nói không sai, những chuyện xảy ra gần đây, đều là kế hoạch lúc còn sống Tiểu Diệp đã cẩn thận tính toán. Còn nguyên nhân…”
Đỗ Thiên Đức ngồi xuống, đốt một điếu xi gà, xoạch hít một hơi, nghe hương vị tĩnh mịnh lu mờ của xì gà, im lặng một lát, mới nói:
“Cậu ấy muốn đạt được ba mục đích!
“Một, quét sạch phần tử cực đoan trong bang…
“Hai, thành toàn Quan Lâm nối lại tình xưa…
“Ba, bức bách Trương Hộc tiếp quản Ngôi bang…”
Ba mục đích này, Thần Huống vẫn không hiểu rõ động cơ thật sự Diệp Chính Vũ muốn?
Tại sao phải lợi dụng chính phủ thanh lý môn hộ người Ngôi Bang?
Tại sao phải thành toàn Quan Lâm nối lại tình xưa?
Tại sao phải buông tha chức vị Bang Chủ, ép buộc Trương Hộc? Đây chính là địa vị hắn bỏ ra tâm huyết nửa đời người mới tranh đoạt được!
“Có phải rất buồn bực hay không?”
Đỗ Thiên Đức cười hỏi một câu, giọng nói hòa ái hơn lúc nãy không ít, hai đầu lông mày ít đi một chút tàn nhẫn, nhiều hơn chút hiền lành.
“Ừm!”
Thần Huống gật đầu.
“Nói như vậy, Diệp Chính Vũ chưa tính là người tội ác tày trời!”
Nói tới chuyện này giọng của Đỗ Thiên Đức hoàn toàn khẳng định:
“Đứng đầu một bang phái cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Ngôi Bang chính là một động có rồng rắn lẫn lộn, Diệp Chính Vũ cũng không phải người thừa kế có huyết thống thuần khiết, nếu muốn thuần phục tất cả người Ngôi Bang, cũng không phải chuyện dễ. Muốn thay đổi tác phong lâu đời của một bang, cũng không dễ dàng gì.
“Nhưng cậu ấy vẫn làm hết khả năng có thể để thay đổi Ngôi Bang.
“Chẳng qua là người trong Ngôi Bang chia ra phe phái rất vi diệu. Người ác độc tàn nhẫn có một đống người. Nếu muốn thanh lý mấy lão già đứng vững trong bang, cũng không phải chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành. Gánh nặng đường xa đó.
“Vốn tác phong của Diệp Chính Vũ nữa chính nữa tà, rất khó làm cho người ta nhìn thấu cậu ấy đang nghĩ gì.
“Tôi cũng không nhìn thấu cậu ấy. Thẳng đến gần đây, tôi mới có thể hiểu rõ con người cậu ấy
“Cậu ấy là một người đàn ông đơn thuần.
“Vô cùng đơn thuần.”
Hai câu này, là sự khen ngợi phát ra từ đáy lòng.
Đỗ Thiên Đức khi nói xong lời này, ánh mắt dời đến trên người Quan Lâm, dường như muốn nói để xóa bỏ tất cả chán ghét của cô ta dành cho chồng của mình.
Lời nói tiếp theo của ông cũng đã xóa bỏ oan ức cho Diệp Chính Vũ:
“Cậu ấy yêu Quan Lâm, vợ của cậu ấy, biết rõ Quan Lâm chán ghét buôn lậu thuốc phiện, ghét cậu ấy làm việc cho Ngôi Bang, cho rằng đây là ở vẽ đường cho hươu chạy, nên trong đầu cậu ấy mới có ý niệm thanh lý Ngôi Bang.
“Nói cách khác, kế hoạch ban đầu của hắn muốn thanh lý Ngôi Bang, muốn tạo ra một Ngôi Bang khác không giống như trước để chính minh với vợ cậu ấy. Cậu ấy muốn dùng hành động thực tế, năng lực của mình để thể hiện rõ tình cảm sâu nặng với vợ mình.
“Đáng tiếc trời không chiều lòng người. Hai năm trước, trong một lần cậu ấy kiểm tra định kỳ, đột nhiên phát hiện mình mắc chứng bệnh nan y.
“Lúc đó, trong lúc vô tình cậu ấy phát hiện Quan Lâm gần gũi với cậu là có mục đích, vợ chồng nhiều năm như vậy, sao cậu ấy không đoán được Quân Lâm đang suy nghĩ gì, vì vậy cậu ấy có ý nghĩ muốn cậu và Quan Lâm gương vỡ lại lành ——
“Ngôi Bang trong mắt rất nhiều người là một bang phái có tiếng xấu lan xa, muốn đối nghịch với Ngôi Bang không ai có kết quả tốt.
“ÔNg trùm giấu mặt của Ôn Nhu Yến, kỳ thật là Trưởng lão tên Từ Đáp trong Ngôi Bang.
“Sauk hi Ôn Nhu Yến bị cậu và Đông Đình Phong làm cho rơi đài, Từ Đáp ôm hận trong lòng. Chẳng qua sau đó, hắn luôn bị Diệp Chính Vũ chèn ép, mới không có tâm tư trả thù Đông gí.
“Thần Huống, ngày cậu cưới Đông Lôi, Cố Duy vốn định trở lại cướp cô ấy đi, kết quả kế hoạch này chết non với chuyện Từ Đáp gài bẫy hắn cất giấu thuốc phiện.
“Tại sao Từ Đáp phải làm vậy?
“Nguyên nhân chỉ có một: Hắn muốn buổi hôn lễ của cậu được thuận lợi tiến hành, sau đó, hắn muốn tung tin gièm pha trong hôn lễ, muốn khiến hai nhà Đông Thần mất mặt. Kết quả, hôn lễ của hai người không sóng không gió tiến hành thuận lợi, là do Diệp Chính Vũ bắt nhốt Từ Đáp và cả thân tín của hắn lại.
“Cố Duy vượt ngục, cũng do cậu ấy cho người làm, chủ yếu là muốn sáng tạo cơ hội hợp tác của Quan Lâm và Cố Duy, những chuyện phía sau cũng nằm trong kế hoạch của cậu ấy.
“Vì vậy mấy ngày nay mới xảy ra nhiều việc như vậy: Diệp Chính Vũ lợi dụng lực lượng đặc công trên tay mấy người, bắt hoặc giết những phần tử nguy hiểm trong Ngôi Bang… Xử lý sạch sẽ mối nguy hiểm trong Ngôi Bang…
“Tất cả đều nằm trong kế hoạch của cậu ấy.
“Vốn tôi không quan tâm chuyện đời nữa, ba tháng trước, Diệp Chính Vũ từng tới Mỹ tìm tôi, vô cùng thành khẩn thỉnh cầu tôi thành toàn tâm nguyện cuối cùng trước khi cậu ấy chết! Tôi cũng nhiều lần cân nhắc, mới đồng ý bước vào vũng nước đục này.
“Kế hoạch này luôn tiến hành thuận lỡi, chuyện xấu duy nhất là cậu ấy chết sớm.
“Cậu ấy vừa chết, phần cuối cùng của kế hoạch chỉ có thể để tôi ra mặt hoàn thành.
“Vì vậy, hôm trước, tôi không thể không kêu người tôi đã sớm an bài ở bên cạnh bảo vệ Trương Hộc quay về. Lôi Cửu đã dùng kế nói Trương Hộc cũng đi đến thành phố Đồng Lăng, lại lợi dụng Trương Hộc giữ Đông Lôi làm mồi câu.
“Làm như vậy, có ba nguyên nhân:
“Một là sợ có người thừa dịp Diệp Chính Vũ gặp chuyện không may, có mưu đồ làm loạn, hãm hại Trương Hộc, dẫn cậu ấy tới đây cũng chỉ muốn bảo vệ cậu ấy.
“Hai là muốn mượn Đông Lôi, bức Trương Hộc tiếp quản Ngôi Bang, dùng thân phận người thừa kế chân chính, lấy tài năng và thiên phú của cậu ấy thay đổi tương lai Ngôi Bang, để Ngôi Bang thay hình đổi dạng.
“Ba là tôi muốn cơ hội này, để cho phó Thủ tướng nhìn rõ người trong lòng mình là ai.
“Nếu như, anh có thể cùng Quan Lâm trở lại như lúc ban đầu, Diệp Chính Vũ cũng mỉm cười nơi chín suối.
“Phần này vốn cậu ấy muốn tận mắt thấy, đáng tiếc viên đạn kia để cho cậu ấy vô duyên nhìn thấy..”
Thần Huống nghe xong, khẽ giật mình, tâm bị khiếp sợ:
Sự thật lại như vậy..
Quan Lâm càng ngây người.
Cô ta thật sự không nghĩ tới, tất cả những hành động của mình đều nằm trong kế hoạch của hắn, càng không có nghĩ tới hắn mắc phải chứng bệnh nan y, nhưng lại sớm có tâm thành toàn cho cô ta…
Đột nhiên trong lòng của cô ta không hiểu sao chua xót…
Nghĩ đến khuôn mặt mỉm cười của người nằm trong quan tài đàng kia, cô ta giống như đã hiểu.
Đông Lôi cũng hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người: trời ơi, Diệp Chính Vũ là người thâm tình như vậy, yêu sâu đậm nhu thế, quả thật làm cho cô rất kinh ngạc…
“Trương Hộc có đồng ý tiếp quản Ngôi Bang không?”
Đây cũng là chuyện Đông Đình Phong muốn nói với Trương Hộc, cho nên, Thần Huống không khỏi quan tâm. 
“Cậu ấy không muốn có bất cứ quan hệ dính líu gì tới Ngôi Bang, bây giờ còn chưa đồng ý… Nếu như có thể, lát nữa tôi hy vọng phó Thủ tướng có thể khuyên nhủ Trương Hộc, hiểu vì đại nghĩa. Ngôi Bang, phải có người quản lý. Trương Hộc tiếp nhận, vô cùng xứng đáng…”
Nói đến đây, Đỗ Thiên Đức chợt vẫy tay, ánh mắt nhìn về phía không trung:
“Người tới, thả Đông Thất tiểu thư xuống đây đi… Hôm nay, chuyện chúng tôi đã làm, sẽ đi đến Đông gia xin lỗi.”
Hai tay của ông chấp lại khom người về phía trước, rất có khí phái người giang hồ.
“Vâng!”
Thuộc hạ lên tiếng.
Cùng với âm thanh chuyển động của xích sắt, Đông Lôi được thả xuống.
Thần Huống nhìn người đang được thả xuống trên không trung, không có nói nhiều, ôm Quan Lâm đến xe lăn.
“Em ngồi đây!”
Sắc mặt của cô thật sự rất tái nhợt.
Một người đang bị thương nặng sao có thể chịu được giày vò.
“Ừm!”
Cô ta nhìn anh xoáy người đi.
Thần Huống muốn bước lên đỡ, muốn nhìn vết tương trên mặt vợ mình——
Đông Lôi lui lại, lấy tay hung hăng vung ra, như tránh rắn rết, giống như một con thú con bị thương, dựng thẳng lông, đề phòng người phía trước: 
“Đừng đụng tôi! Thần Huống, anh còn yêu cô ta vậy chúng ta hãy…”
Cô hít một hơi thật sâu, cắn răng nói ra câu sau:
“Chúng ta hãy ly hôn đi…”
Diệp Chính Vũ dùng phương thức này để cho Thần Huống thấy rõ lựa chọn trong lòng mình, cũng làm cho Đông Lôi hiểu, hôn nhân của bọn họ, không cần phải giữ lại nữa…
Cơ thể của Thần Huống cứng đờ khi nghe câu nói này.
Anh biết, mặc kệ là người phụ nữ nào, gặp được chuyện như vậy, tâm tình đều rất kích động: Trong tình huống nguy hiểm cận kề, chồng lại không có lựa chọn mình, mà đi bảo vệ người khác, dù là ai cũng không chịu được.
Huống chi, năm trước cô từng gặp chuyện như vậy.
Nhưng bây giờ anh lại không thể nói gì, rất nhiều chuyện không phải chỉ dăm ba câu là giải thích rõ ràng. Nó rất phức tạp.
Im lặng nhìn cô, anh không nói tới đề tài đó, bình tĩnh nói:
“Chuyện này, chúng ta trở về rồi nói sau!”
Đông Lôi cũng không có thỏa hiệp, cơ thể run rẩy không ngừng lùi về phía cửa, từng bước kéo dài khoảng cách giữa bọn họ —— giữa bọn họ vốn đã có khoảng cách không vượt qua, hiện tại, cái rãnh mương vô hình này đã càng này càng lớn rồi.
Lúc này, sau lưng không biết đụng vào cái gì, một áo khoác kiểu nam đúng lúc che trên người Đông Lôi.
Cô quay đầu nhìn là Trương Hộc, cũng không biết ở đâu xông ra, một đôi tay tự nhiên đặt trên đầu vai cô, sau khi ánh mắt đánh giá khuôn mặt cô, đáy mắt gần như phun ra lửa giận, những giọng nói vẫn ôn hòa:
“Sao bị thương thành như vậy? Đến bên kia ngồi một lát, miệng vết thương trên mặt cần xử lý một chút, bằng không sẽ lưu lại sẹo.”
“Hộc tử, cậu..sao cậu lại tới đây…”
Cô vô lực hỏi.
Ngày hôm qua, cô bị giam trong căn nhà nhỏ đó hết một ngày.
Bởi vì này hiệu quả cách âm căn nhà đó rất kém, cô nghe được cậu cãi nhau với người Ngôi Bang, chẳng qua khoảng cách có chút xa, nên không nghe rõ nội dung, nhưng cô có thể chắc chắn: Trương Hộc quen biết với bọn họ.
Khi đó, cô đã cảm giác mình sẽ không gặp nguy hiểm tính mạng, cho nên, khi cô bị ép nói chuyện với Thần Huống, mới nói ra lời như vậy.
“Tôi đồng ý với bọn họ…”
Trương Hộc nói.
Cho nên bọn họ dẫn cậu qua đây.
Đỗ Thiên Đức thấy cậu xuất hiện, hơi kinh ngạc một chút, nghe cậu nói vẻ mặt rất vui mừng:
“Cậu nói thật?”
Trương Hộc ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua tất cả người trong Ngôi Bang, mặc dù tuổi còn trẻ, dù gương mặt còn lộ ra non nớt, nhưng khí thế của cậu lại không thể khinh thường:
“Phải, tôi đồng ý! Ngày mai tôi sẽ về tổng bộ Ngôi Bang với mấy người… Tôi không thích để ý tới chuyện hắc đạo, nhưng, có một số việc, dù tôi muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể cố gắng hết khả năng mình có thể thôi…”
Lời nói chưa xong, bị Đông Lôi vội vã cắt ngang, nghĩ tới chuyện cô muốn biết lúc này, nhất thời bởi vì Thần Huống lựa chọn mà quên đi:
“Có một việc, tôi muốn hỏi Đỗ lão tiên sinh…”
Lúc này Đỗ Thiên Đức bởi vì Trương Hộc nhượng bộ, nên vô cùng dễ nói chuyện, nghĩ tới phía trước như hai người, trên mặt lộ ra vui vẻ, nói tiếp:
“Mời nói!”
“Vừa rồi ông nói, Từ Đáp hãm hại Cố Duy, là muốn nói gì đó trong hôn lễ của tôi và Thần Huống đúng không? Đó là chuyện gì? Ông có thể nói rõ hơn cho tôi biết được không?”
Trực giác nói cho cô biết, mình chính là nhân vật chính trong câu chuyện đó.
Cô nghĩ, chuyện này liên quan tới Ôn Nhu Yến.
Vừa dứt câu, ánh mắt của mọi người đều vụt chuyển sang nhìn chằm chằm vào cô.
Mí mắt Thần Huống càng hung hăng co giật.
“Việc này, tôi không rõ ràng lắm. Tiểu Diệp chưa nói. Những video và ảnh chụp kia, còn có những người biết rõ và tài liệu liên quan đến chuyện này, đều bị Tiểu Diệp hủy…”
Đối với chuyện này, Đỗ Thiên Đức thật đúng không biết rõ tình hình, ông cũng chỉ nghe nói thế mà thôi.
Rốt cuộc là chuyện gì thì không rõ lắm, Đông Lôi không cách nào xác định, cô bình tĩnh nhìn thoáng qua, có cảm giác mệt mỏi chạy lên não.
Phải, quá mệt mỏi!
Cô không muốn đoán, dù sao có một số việc cô rất rõ ràng:
Những chuyện xảy ra gần đây, là do Diệp Chính Vũ yêu Quan Lâm điên cuồng, mới trước khi chết sắp đặt bàn cờ lớn như vậy.
Hắn mượn cơ hội này, thanh lý Ngôi Bang, thành toàn Quan Lâm, tìm được người thừa kế.
Mà cô Đông Lôi, chỉ là một vật hy sinh, một con cờ trong bàn cờ của hắn.
Cách nhiều năm như vậy, cuối cùng Thần Huống cũng quay về với người yêu cũ, kết quả như vậy xem như tất cả mọi người đều vui vẻ…
Ngẫm lại cũng không tệ, mười hai năm trước, bởi vì cô bọn họ chia tay, mười hai năm sau, cũng vì cô, bọn họ đã được đoàn tụ.
Nhân quả tuần hoàn như vậy, cũng rất hoàn mỹ.
Chẳng qua lòng của cô sao lại đau như vậy?
Giống như bị dao đâm nhiều nhát vậy…
Rõ ràng kết cục rất viên mãn không phải sao?
“Trò chơ này thật sự rất hay, bây giờ trò chơi cũng kết thúc viên mãn rồi, có phải tôi được về nhà không!”
Cô không có hỏi tiếp, cũng không có nói mình không tin lời ông, chỉ nở nụ cười vô lực trên khuôn mặt tái nhợt.
Sờ sờ mặt, cô cảm thây rất đau.
Những người này, diễn kịch cũng rất chuyên nghiệp, cú va chạm kia thật sự rất đau.
Đụng một cái thì đau tới bên trong.
“Cậu muốn về, bây giờ không ai tới đón cậu sao… Nếu không, như vậy đi, Tuyết, để tôi đưa cậu về! Sắc mặt của cậu quá kém, tôi phải đưa cậu về tới trên tay Đông Thủ tướng tôi mới yên tâm…”
Trương Hộc ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn thuộc hạ cảu Đỗ Thiên Đức làm khuôn mặt Đông Lôi bị thương, dáng vẻ lạnh lùng tàn nhẫn nói không nên lời.
“Hộc tử, cậu cũng đừng trách tiểu Hồ, tiểu Hồ cũng chỉ nghe lệnh làm việc. Nếu không kích thích như vậy, rất khó bức phó thủ tướng…”
Đỗ Thiên Đức nhìn ra đáy mắt Trương Hộc trách cứ, thay thuộc hạ nói câu.
Trương Hộc hừ một tiếng, lại lạnh lùng liếc Thần Huống.
Đối với người đàn ông này chọn Quan Lâm, cậu rất bất mãn, nhưng cậu không thể nói gì, tình cảm quá mức phức tạp. Nó không phải lý trí là có thể ràng buộc được.
“Tôi đưa cô ấy trở về. Sẽ quay lại tìm mấy người.”
Ngôi Bang từng hại cậu mất đi cha mẹ, nhiều năm qua, trong lòng cậu có oán hận, luôn nghe theo dạy bảo của ông nội, phân rõ giới hạn với Ngôi bang. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, cuối cùng cậu vẫn không thoát khỏi phần trách nhiệm chỉnh đốn Ngôi Bang một lần nữa.
“Không cần, tôi sẽ đưa cô ấy trở về!”
Thần Huống cũng rất bất mãn Trương Hộc tùy tiện quyết định.
Mâu thuẫn giữa vợ chồng họ, thì họ sẽ đối mặt giải quyết, một người ngoài như cậu chen chân vào trong đó làm gì?
Chỉ làm quan hệ vợ chồng họ thêm nghiêm trọng.
“Anh còn cần phải chăm sóc cho Quan Lâm không phải sao? Phó thủ tướng Thần, anh là muốn một chân đứng hai thuyền? Anh đã lựa chọn Quan Lâm, vậy anh nên chịu trách nhiệm với người anh đã chọn.”
Giọng nói của Trương Hộc lạnh lùng, ngăn cách giữa anh và Đông Lôi.
Thần Huống nhíu mày, lại không phản bác được.
“Tôi gọi điện thoại, để cho Cẩn Chi tới đón!”
Đề nghị này, Trương Hộc không cách nào tỏ vẻ phản đối.
Vì vậy, Thần Huống gọi điện thoại nói rõ tình huống.
Cẩn Chi nghe điện thoại xong, chỉ nói một câu:
“40” nữa là đến…”
Cúp máy, anh nhìn cô thật sâu, cô bé kia từ từ nhắm hai mắt dựa ở trên vách tường, dáng vẻ nản lòng thoái chí.
Thần Huống yên lặng nhìn thoáng qua, muốn nói lại thôi.
Trong mắt mọi người: Anh từ bỏ cô, nhưng trên thực tế… Cũng không phải vậy…
Một cuộc bắt cóc phong ba cứ yên tĩnh trôi qua như vậy.
Chuyện xảy ra trong nhà máy điện, có chút Đông Đình Phong biết rõ, có chút không biết.
Khi ở bên kia anh nghe được Thần Huống lựa chọn Quan Lâm, lòng của anh cũng co rút thật nhanh, nhưng lý trí của anh tin tưởng Thần Huống làm vậy là có nguyên nhân.
Anh nghĩ: Có liên quan tới tư liệu Lô Hà điều tra được nói cho anh nghe, hơn nữa có quan hệ tới phương tiện nghe lén.
Lúc Đông Đình Phong tới đón Đông Lôi, thấy vẻ mặt mệt mỏi của đứa nhỏ này, anh biết, lựa chọn đó của Thần Huống, đã làm cô đau đớn.
Anh cũng không nói gì, ôm vai cô, đỡ cô rời đi.
Thần Huống không có lập tức đi, bởi vì còn có chuyện phải xử lý.
Anh cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho Đông Đình Phong:
“Chăm sóc cho Lôi Lôi, khi về tôi sẽ nói chuyện với cô ấy…”
“Ừ!”
Sau khi Trương Hộc đưa Đông Lôi đi, quay đầu lại hỏi Đỗ Thiên Đức:
“Hậu sự của Diệp Chính Vũ, Đỗ lão ông muốn xử lý như thế nào?”
Trên linh đường, Quan Lâm ngồi ở xe lăn, chẳng biết lúc nào trượt đến bên cạnh quan tài, im lặng ngồi đó, nhìn người trong quan tài ánh mắt giống như mang theo cảm giác bi thương, bóng lưng bị một mảnh lụa trắng làm nổi bật lên vô cùng cô tịch.
Không biết là ai, mở ra nhạc buồn trong linh đường, làn điệu áp lực nặng nè lặp đi lặp lại, như vừa khóc vừa hát, vẻ đau thương tản ra trong không khí.
Cách xa hơn mười mét, Đỗ Thiên Đức nhìn thoáng qua Thần Huống lạnh lùng đứng đó:
“Có thể để cho chúng ta mang thi thể của Diệp Chính Vũ đi được không, tôi nghĩ cậu ấy rất muốn an tang bên cạnh người thân nhất của mình, đó là nguyện vọng khi cậu ấy còn sống… Tôi hi vọng chính phủ Đông Ngải có thể thành toàn cho cậu ấy…”
“Người thân nhất đó, tôi có thể mạo muội hỏi một chút, có phải là Diệp Nhạc con gái của hắn và Quan Lâm hay không?”
Đột nhiên Thần Huống hỏi câu này làm cho Đỗ Thiên Đức ngây ngốc một chút, đầu óc chuyển vòng vòng, một hồi lâu mới nói:
“Anh..sao anh biết cậu ấy có đứa con gái tên Diệp Nhạc… Quan Lâm nói cho anh biết sao? Không đúng, không có khả năng…”
Giọng nói kia hoàn toàn khẳng định.
Thần Huống không có lo lắng nói ra đáp án:
“Ngọc gia nói.”
“Sao mấy người lại biết Ngọc gia?”
Ông càng ngạc nhiên.
Ngọc gia là một bác sĩ tâm lý. Mặc dù tuổi còn rất trẻ, nhưng ở phương diện này vô cùng thiên phú, rất giỏi hướng dẫn về tâm lý. Năng lực này của Ngọc gia rất đặc biệt.
“Tai của tôi có đeo máy truyền âm, cuộc nói chuyện vừa rồi họ đều nghe được, tôi để bọ họ tra xét lai lịch bối cảnh của ông, do đó biết ông từng giới thiệu Ngọc gia Tam tiểu thư ngọc gia nước Mông đến trị bệnh cho vợ của Diệp Chính Vũ.
“Đúng lúc, cha của Ngọc gia Ngọc Bằng đã từng là bác sĩ tâm lý của tôi. Người của tôi có quan hệ với Ngọc Bằng. Lại vừa vặn Ngọc Gia nghỉ ngơi ở nhà.
“Mà cũng vừa vặn, tôi thông qua máy truyền âm có thể gọi điện thoại cho Ngọc Gia.
“Theo lý thuyết, bac sĩ tâm lý xuất phát từ chức nghiệp đạo đức, là không thể tiết lộ tư liệu của bệnh nhân cho người khác biết, nhưng bởi vì nguyên nhân có chút đặc thù, cô ấy vẫn nói bệnh tình hai năm qua của Quan Lâm cho tôi biết, tôi mới biết trạng thái tinh thần của cô ta từng xuất hiện vấn đề rất nghiêm trọng… Thậm chí bây giờ, cô ta cũng có thể trong trạng thái phát bệnh…”
Đỗ Thiên Đức nghe xong, không khỏi híp mắt lại, Thần Huống quả nhiên không đơn giản, rõ ràng nhanh như vậy đã điều tra rõ mọi việc:
“Vậy vừa anh lựa chọn Quan Lâm là vì lý do này sao?”
Thần Huống không nói, ánh mắt dời đến trên người Quan Lâm, cô ta yếu ớt dựa vào xe lăn, sắc mặt tái nhợt giống như thạch cao, một tầng nồng đậm đau đớn trải rộng trên trán cô ta:
Người phụ nữ này rất đáng thương, trạng thái tinh thần không thể chịu kích thích nữa, sao anh có thể không chọn cô ta đây?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.