Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí – Chương 479: Ngoại truyện 69 – Botruyen
  •  Avatar
  • 36 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 479: Ngoại truyện 69

Sau khi Tiểu Nhạc chết, tinh thần của cô ta hoàn toàn hỏng mất…

Cái gọi là thời gian ân ái, chỉ là giả dối, cho tới bây giờ, co ta chỉ có hận hắn…
“Quan Lâm, cô và cậu ấy cũng có hơn 20 năm tình cảm, mặc kệ những việc làm của cậu ấy dù có phạm pháp, ít nhất, trong cuộc sống lại chưa từng bạc đãi cô… còn cô đã làm gì cho cậu ấy hả, hại chết cậu ấy. Quan Lâm, tôi nói cô tuyệt tình tuyệt nghĩa, một chút cũng không có nói sai…”
Đỗ Thiên Đức nói từng câu từng chữ như đánh vào lòng cô ta, những chuyện cô ta đã từng trải qua, khoảng thời gian đó quả thật bọn họ luôn bên cạnh giúp đỡ nhau.
Đúng vậy, bọn họ đã từng thân mật như vậy.
Nhưng hôm nay, một lần nữa nhớ lại những việc này, dường như cách một thế hệ.
“Sao..ông lại biết rõ về quá khứ của chúng tôi như…”
Có một số việc riêng tư, theo lý thuyết, người ngoài không thể nào biết rõ.
“Bởi vì người đàn ông này rất yêu rất yêu cô. Trước khi chết, cậu ấy đã ghi lại một đoạn di ngôn, đoạn vi deo đó ghi lại tất cả những chuyện của cô và cậu ấy. Cõ lẽ cô nên nghe một chút để iểu rõ tình cảm cậu ấy dành cho cô…”
Đỗ Thiên Đức nói.
“Không, tôi không muốn biết. Dù hắn có ân với tôi nhưng tôi chỉ yêu Thần Huống, hắn với tôi mà nói: chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn…”
Tinh thần của Quan Lâm hoảng hốt một chút, nhìn người đàn ông trước mặt, những yêu thương hắn dành cho cô trong quá khứ, đột nhiên bị khuôn mặt người đàn ông khác bao bọc lại, vì vậy, cô ta tỉnh táo tổng kết một câu.
“Thần Huống đã kết hôn rồi…”
Ông đưa tay xoay đầu cô ta nhìn sang, để cho cô ta nhìn thấy Đông Lôi tồn tại:
“Nhìn, đây mới là vợ của Thần Huống..”
Đông Lôi bị bắt giữ đứng phía sau, lúc ánh mắt hai người phụ nữ chống lại nhau, cô ta không nói gì thêm.
“Cô cảm thấy anh ta sẽ buông tha cho người vợ danh môn, ngược lại quay lại chấp nhận cô sao? Không nói tới thân phận bây giờ của cô là vợ của người khác, cô vẫn là một phần tử của Ngôi Bang, cô cảm thấy Thần gia đồng ý chấp nhận cho Thần Huống lấy người vợ như cô sao.”
Đỗ Thiên Đức lại hỏi.
Cô ta không nói, Thần gia nhất định chướng mắt xuất thân của cô, xuất thân như vậy, nhất định sẽ làm cho Thần Huống hổ thẹn.
Giữa cô và Đông Lôi, Thần Huống chọn ai, cô không biết.
Sau đó, cô ổn định tinh thần, vô cùng tình táo hỏi ngược lại một câu:
“Đỗ Thiên Đức, hiện tại, Diệp Chính Vũ đã chết, bây giờ tôi lại rơi vào trên tay của ông, ông muốn chém muốn giết làm gì cũng được, cần gì nói nhảm nhiều như vậy?”
“Tôi cũng không nói muốn mạng của cô.”
“Vậy ông muốn thế nào?”
“Tôi chỉ muốn chơi trò chơi với cô!”
Ông thần bí nói: “Nếu cô thua, cùng tôi trở về. Từ nay về sau an phận giữ mình làm người phụ nữ góa chồng của Diệp Chính Vũ. Nếu cô thắng, tôi thành toàn cho cô và Thần Huống tiếp tục duyên cũ!”
Ánh mắt Quan Lâm khẽ động, an phận giữ mình làm đàn bà góa chồng? Trong lời nói giống như có ý khác.
Cô ta suy nghĩ một chút, hỏi: “Chơi thế nào?”
“Trò chơi này, cần Đông Thất tiểu thư hợp tác… Đông Thất tiểu thư, không biết cô có hứng thú chơi trò chơi này hay không?”
Một người đàn ông lôi kéo Đông Lôi tới.
Cô lạnh lùng nhìn thoáng qua Đỗ Thiên Đức, nhìn sắc mặt lộ vẻ sầu thảm của Quan Lâm, không nói lời nào, trong lòng hiểu, cô không có lựa chọn khác.
Một chậu nước đá, Thần Huống bị giội tỉnh, anh phát hiện mình đang nằm trong linh đường che kín vải lụa trắng.
Liinh đường này được sắp xếp rất lớn, bốn phía đều được côn sắt bao bọc ở bên trong xưởng.
Ở phía trước ba mét, được đặt quan tài bằng băng, trước quan tài có máy người đàn ông đứng đó, lấy Đỗ Thiên Đức cầm đầu, giữa không trung cách mặt đất 5 6m, treo hai người phụ nữ, một là Đông Lôi, người còn lại là Quan Lâm, hai tay hai chân đều bị trói thành bánh chưng.
Thấy tình huống này, tinh thần Thần Huống run lên, mãnh liệt từ trên mặt đất trở mình đứng lên, đưa tay đụng đến chỗ đau trên cổ, cũng không thể vì người thân của mình bị hại mà đánh mất phương hướng. Tỉnh táo hít một hơi thật sâu, nheo mắt hỏi:
“Đỗ Thiên Đức, ông muốn gì?”
“Có một trò chơi tôi muốn ba người cùng chơi với tôi!”
Đỗ Thiên Đức ngồi vào trên ghế, vừa hút xì gà vừa nói.
“Trò chơi gì?”
Anh hỏi.
Đỗ Thiên Đức chỉ chỉ về phía đỉnh đầu: “Đây là người yêu cũ của anh Quan Lâm, đó là Đông Thất tiểu thư vợ của anh, đều là phụ nữ của anh. Nếu như hai người cùng gặp nguy hiểm tính mạng, tôi rất muốn biết anh muốn cứu ai?”
Vẻ mặt Thần Huống thâm sâu, ngẩng đầu nhìn hai người phụ nữ này. Trong phòng có ngọn đèn, ánh sáng đó dồn hết vào khuôn mặt của hai người, mặc kệ là vẻ mặt gì cũng có thể thấy được:
Đông Lôi lẳng lặng nhìn tất cả, băng dính trên miệng đã bị xé toang; Quan Lâm thì thâm tình nhìn anh, sợi tóc rủ xuống lộ vẻ điềm đạm đáng yêu…
“Ba ba ba…”
Bên tai truyền đến ba tiếng vỗ tay, cùng lúc đó hai người phụ nữ bị treo phía trên đồng thời bị xuống rơi.
Hai tiếng kêu sợ hãi bén nhọn, không hẹn cùng phát ra từ miệng hai người.
Đột nhiên hai xích sắt chợt dừng lại.
Thấy tình cảnh này, da đầu Thần Huống tê rần, tim đập nhanh điên cuồng nhảy dựng lên.
Hai người phụ nữ ai cũng quan trọng, nhưng dựa vào sức của anh thì chỉ có thể tiếp được một người, còn người khác khi ngã xuống có thể bị tàn phế, hoặc ngã chết tại chỗ…
Đây chính là trò chơi mà ông nói?
Anh nghiến răng kẽo kẹt nhẫn nại, ánh mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào ông già trước mặt:
“Rốt cuộc ông muốn như thế nào?”
“Chơi trò chơi thôi! Tôi nghĩ nếu giết chết Quan Lâm,trong lòng tôi sẽ bất an. Đỗ Thiên Đức tôi đã rất nhiều năm chưa làm chuyện thất đức rồi, ăn chay niệm Phật nhiều năm như vậy, đơn giản là muốn trường thọ. Cho nên, tôi không muốn để cho Quan Lâm chôn cùng. Nhưng tôi cũng có ý tốt, cho mấy người một cơ hội lựa chọn lần nữa.
“Quy tắc là như vầy. Trong vòng mười phút, anh sẽ có một lựa chọn ai sẽ không bị rơi xuống.
“Nếu anh muốn lựa chọn Đông Lôi, Quan Lâm sẽ do chúng tôi mang đi, chúng ta xử trí cô ta như thế nào, anh không thể hỏi đến, dù sao sẽ không giết cô ta là được, từ nay về sau, còn anh an phận làm người đàn ông của Đông Thất tiểu thư, đừng có nhớ nhhung tới người khác.
“Nếu anh muốn lựa chọn Quan Lâm, Đông Lôi sẽ do chúng tôi đưa về Đông gia, nhưng anh phải ký vào đơn ly hôn. Từ nay về sau, anh nên làm tốt người đàn ông của Quan Lâm, mặc kệ trả giá lớn như thế nào, anh cũng phải để cho người nhà của anh tiếp nhận cô ta trở thành một phần tử trong nhà anh…
“Mười phút sau, nếu còn chưa có quyết định, không có ý tứ, sự chịu đựng của tôi có hạn, chỉ có thể áp dụng biện pháp cứng rắn, cùng buông dây cho hai người phụ nữ này rơi xuống, hai người sẽ cũng rơi xuống, còn anh chỉ có thể cứu một người trong đó, nếu anh hành động có chút chần chờ, thì hai người đó có thể ngã chết. Chỉ mong đến lúc đó, anh sẽ không hối hận.”
Nói xong, ông vỗ vỗ tay, cũng không đợi Thần Huống kịp phản ứng, đã ra lệnh:
“Tiểu Lâu, chuẩn bị bấm giây đồng hồ, thời gian là mười phút.”
“Vâng!”
Lôi Lâu trả lời, lấy điện thoại di động điều chỉnh đến chức năng đồng hồ bấm giây, nhanh chóng đè xuống bắt đầu đếm:
“Chuẩn bị..bắt đầu…”
Đồng hồ bấm giây, thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Tương lại vận mệnh của hai phụ nữ này, đều nằm trong tay Thần Huống…
Đỗ Thiên Đức lẳng lặng nhìn, chỉ có ông biết rõ, đây là một trò chơi tình yêu…
Tại sao Đỗ Thiên Đức phải để Thần Huống lựa chọn như vậy?
Đây là câu hỏi trong đầu Thần Huống không bỏ đi được sau khi Lôi Lâu nói bắt đầu.
Lây kinh nghiêm đối địch của anh thì Đỗ Thiên Đức không có ý hại bọn học.
Tất cả hành động của người này dường như chỉ muốn đạt tới một mục đích mà thôi…
Suy nghĩ một lát, Thần Huống nheo mắt lại, không khỏi nhớ tới câu nói trước kia của Cẩn Chi:
“Có lúc chúng ta cho là chúng ta tính kế đối phương, lại không nghĩ đến sớm đã bị tính kế ngược lại!”
Thông qua Quan Lâm, bọn họ cũng cảm thấy Diệp Chính Vũ thật khó hiểu.
Nhìn vào lịch sử làm giàu của người này, đây tuyệt đối là hồ ly khôn khéo, lúc này hắn lại có thể lật thuyền trong mương, khi nhớ tới, quả thật có chút khong thể tin nổi…
Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện là hắn cố ý sắp xếp?
Nhưng vì sao?
Đang nghĩ ngợi, một giọng nói truyền tới trong lỗ tại, là Lô Hà đang nói chuyện.
Đúng vậy, trước khi tới nơi này, tai của anh đã được gắn một máy truyền âm vô tuyến cỡ nhỏ.
Máy truyền âm này có tới ba tác dụng:
Một, có thể khống chế thao tác của thành viên, thông qua màn ảnh máy vi tính, cảm giác được tính mạng của anh, còn kiểm tra triệu chứng bệnh tật.
Hai, có thể nghe được rất rõ ràng tất cả lời nói của Thần Huống bên này, thông qua lời nói phân tích giải phẫu, để phán đoán thân phận những người bắt cóc và bối cảnh lai lịch.
Ba, bọn họ có thể thông qua nó nói một số tin tức cho Thần Huống, chỉ đạo bước tiếp theo anh nên hành động như thế nào, mới không còn xảy ra chuyện nguy giểm.
“Đã tra được tư liệu bối cảnh liên quan tới Đỗ Thiên Đức.”
Lô Hà sử dụng một giọng nói bình thường lưu loát báo cao không sót một chứ:
“Đỗ Thiên Đức, nam, bảy mươi tuổi, quốc tịch Mỹ người Đông Ngải, hiện ở Las Vegas Mĩ kinh doanh một sòng bạc.
“Lúc tuổi còn trẻ, tên là Đỗ Bạch, có người gọi Bạch Lang, trà trộn với hắc đạo Đông Ngải, hai nhà hắc bạch, đều có thanh danh hiển hách.
“Ba mươi sáu tuổi kết hôn, sau đó cầm thẻ xanh (thẻ sử dụng cho những người định cư ở nước ngoài), định cư ở Mỹ, sinh con dưỡng cái, bắt đầu từng bước rửa tay gác kiếm, cũng không có làm chuyện trái pháp luật, cũng ít để ý tới chuyện hắc đạo.
“Người này rất yêu vợ con.
“Bởi vì bạn già tin Phật, ông cũng vứt bỏ Đạo Hồi đi theo phật giáo, rảnh rỗi không có việc gì, sẽ đọc sách kinh, nghiên cứu chân lý kinh Phật. Bây giờ có thể nói là một nhà từ thiện nổi danh.
“Ba tháng trước, có người thấy Diệp Chính Vũ lúc nửa đêm gặp mặt Đỗ Thiên Đức.
“Sau đó, Đỗ Thiên Đức cho người mua nhà máy điện phế đó.
“Đương nhiên, lúc trước, gần như không ai biết tất cả tài sản là của Đỗ Thiên Đức.
“Lúc này mới điều tra tới chuyện này.
“Thì biết được một tình huống khác, ngài nên biết…
“Đó là chuyện của Diệp Chính Vũ và Quan Lâm, vợ chồng từng có một đứa con gái, hai năm trước đã chết trong một cuộc hỏa hoạn (*đám cháy).
“Theo tư liệu cho thấy, cô bé đó là bị thiêu sống đến chết, còn nguyên nhân là..”
Anh im lặng lắng nghe, bên ngoài nhìn vào giống như đang suy nghĩ nên lựa chọn thế nào, còn trên thực tế anh đang nghe Lô Hà nói tới tình huống mới phát hiện.
Một phút đồng hồ trôi qua, anh vẫn im lặng…
Hai phút đồng hồ trôi qua, mặt anh vẫn không biểu tình…
Năm phút đồng hồ trôi qua, anh vẫn không nhúc nhích…
Bảy phút đồng hồ trôi qua, anh vẫn đứng yên như bàn thạch…
Lúc này ánh mắt anh luôn nặng nề, ai cũng không biết bây giờ anh đang suy nghĩ cái gì.
“Còn có sáu mươi giây…”
Đột nhiên Lôi Lâu lên tiếng nhắc nhở, hơn nữa bắt đầu đếm:
“60, 59, 58… 30… Phó Thủ tướng Thần, nếu ngài không chọn, cũng đừng hối hận…”
Nghe vậy, sắc mặt Thần Huống nặng nề, ánh mắt nheo lại, ánh mắt như sắc nhọn hung hăng nhìn chằm chằm vào Đỗ Thiên Đức, thề phải nhìn thấu người trước mắt, cuối cùng trước khi Lôi Lâu đếm tới “10”, anh bình tĩnh đưa ra lựa chọn:
“Chọn Quan Lâm…”
Ba chữ, không nhẹ không nặng, nhưng nặng nề đâm vào trong lòng Đông Lôi.
Biết rõ kết quả sẽ như vậy, nhưng trong lòng Đông Lôi, vẫn có chút khát vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện.
Đáng tiếc, sự thật luôn tàn nhẫn như vậy!
Ánh mắt Đông Lôi u ám không sáng, khóe môi nhếch lên nụ cười chua chát.
Cuối cùng anh vẫn chọn mối tình đầu, mà cô, chỉ là người qua đường dừng lại lâu hơn một chút trong cuộc đời anh thôi.
Lúc người yêu cũ xuất hiện, khi cô là vợ bị treo trên sợi xích nguy hiểm, nhưng chỉ có thể đứng dựa vào bên cạnh.
Hôn nhân như vậy, quả thật không nên tồn tại!
Còn Quan Lâm, đáy mắt nổi lên ánh sáng mềm mại, cô ta biết mà, anh vẫn còn yêu cô ta..
Dù thời gian đã qua nhiều năm như vậy…
Cô ta biết, cô ta trở lại là rất đúng!
Người đàn ông này đáng giá để cô ta liều lĩnh yêu…
Xích sắt chậm rãi được thả xuống, hai chân cô ta như nhũn ra chạm đất.
Thần Huống vội bước lên đỡ cô ta:
“Em vẫn khỏe chứ?”
Anh quan tâm hỏi.
“Không có việc gì!”
Cô ta ôm chặt lấy anh, không bao giờ chịu buông tay nữa, tâm tình vô cùng kích động.
Thần Huống cảm nhận được cánh tay ôm chặt của cô ta, giữ lấy cánh tay của mình, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên đầu cô ta như trấn an, ngẩng đầu lúc, nhìn người con gái khác đang treo trên không trung, khuôn mặt không biểu tình nhìn tất cả mọi chuyện bên dưới —— đó là cô vợ bé nhỏ của anh, đáy mắt lộ vẻ bi thương, làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
“Phó thủ tướng Thần, đây là đơn ly hôn, chỉ cần anh ký tên, Quan Lâm anh có thể mang đi, còn Đông Lôi, tôi sẽ đích thân đưa đi, kể cả Trương Hộc, cùng đến nhà thỉnh tội với Thủ tướng Đông…”
Đơn ly hôn đúng lúc đưa tới trước mặt Thần Huống.
“Tôi sẽ không ký tên. Đỗ Thiên Đức, màn trình diễn này có phải nên kết thúc rồi hay không…”
Thần Huống liếc một cái, lạnh lùng nói ta một câu, ngược lại làm cho Quan Lâm ngẩn ngơ.
Cô ta hơi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông này, hỏi:
“Diễn kịch? Diễn cái gì?”
Thần Huống đỡ cô ta, thấy cô ta đứng không vững, hai tay luôn đỡ người cô ta, nói:
“Vậy thì phải để cho Đổ trưởng lão giải thích rồi… Tôi nghĩ người soạn ra vỡ kịch này, chính là người đã mất, Diệp Chính Vũ Diệp tiên sinh a…Hắn mượn tay của ông, lợi dụng Cố Duy liên minh với tôi, một mẻ hốt gọn đám phần tử cực đoan của Ngôi Bang… Nói đến, chuyện này cũng không thể tiin nổi… Bây giờ tôi vẫn không nghĩ ra hắn tại sao phải làm như vậy…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.