Ngoại truyện 5.2
Cô cũng không có thúc giục, mà ngồi bên cạnh quầy chơi máy tính. Mười phút sau, điện thoại hắn lại vanh lên tin nhắn, hắn nhìn một chút, rút cuộc thả Hạ Mỹ ra, co dao trên tay rơi xuống. ninh Mẫn thấy vậy kịp thời đỡ lấy Hạ Mỹ an ủi cô
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì…”
Hạ Mỹ khóc òa sợ hãi….ngoài cửa bảo an xông vào, bắt lấy người đàn ông, kéo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt thật đoan chính, chính là ánh mắt ảm đạm, bộ dạng cam chịu số phận
“Chờ một chút đợi qua trò chơi này đã”
Hiển nhiên bọn họ muốn đem người ra ngoài, Ninh Mẫn đột nhiên kêu lên một tiếng, khiến Quảng Cúc trừng mắt Hạ Mỹ, cô kéo bọn họ đến trước mặt. một bảo vệ nhìn cô nói:
“Vị tiểu thư này, cảm ơn cô đã giúp chúng tôi bắt được hai tên cướp này, bây giờ, chúng tôi phải đem bọn họ giao nộp cho cảnh sát, không biết cô còn có chuyên gì?”
“Tôi muốn nói với hắn mấy câu”
Bảo vệ không biết người phụ nữ xinh đẹp anh dung này muốn làm gì, nghĩ nghĩ gật đầu. người đàn ông cao lớn, miễn cưỡng nhìn cô vẻ mặt là lạ.
“Đệ Ngũ Ngạn, nam 33 tuổi, chức vụ kỹ sư quy hoạch, đã kết hôn, vợ con đã chết vụ tai nạn bốn tháng trước, còn có một cô con gái, lúc này đang trong bệnh viện Mai Loan. Người đồng phạm với anh chính là em trai của người vợ đã mất… các người hôm nay đến cướp là vì cứu đứa con gái kia, có phải hay không…”
Mấy tin tức này từ trong miệng cô đi ra khiến Đệ Ngũ Ngạn ngẩn người.
“Vừa rồi tôi thông quan máy tính đã tra xét lý lịch của anh”
Cô giải thích, thì ra là thế. Đệ Ngũ Ngạn kéo kéo khóe miệng, giống như nở một nụ cười, nụ cười kia là tuyệt vọng.
“Đệ Ngũ Ngạn, tôi có thể hiểu được anh vì đứa nhỏ kia đang cần tiền làm phẫu thuật, có thể tính như thế, sao không thông qua cách khác để kiếm tiền sao lại có ý niệm này trong đầu?”
Hắn không giải thích.
Nhưng lúc này, tên em vợ bị thương tay chân, cúi đầu cười đến thảm, tiếng cười kia, mới đầu còn thấp càng về sau càng cao, càng thảm thiết, cuối cùng hai mắt đỏ ngầu rống lên:
“Tôi nhổ, cô căn bản là không biết tình hình, dựa vào cái gì mà chỉ trích chúng tôi? Dựa vào cái gì? Nếu không phải chúng tôi bị buộc vào cảnh tuyệt cùng này, cô thấy chúng tôi sẽ làm như vậy sao?”
Cô không có nói tiếp, quay đầu, nỗi bi thương trong mắt người con trai trẻ tuổi kia không che giấu được.
“Tôi cùng chị gái, từ nhỏ đã trải qua những ngày khổ sở, không có mẹ, chỉ có một bà mẹ kế, đứa bé không có mẹ giống như rễ cây, lời nói kinh điển mẹ nói. Cha tôi là tay cờ bạc, tiền lời buôn bán được đều đổ vào, chưa bao giờ để ý đến chúng tôi sống chết ra sao. Còn mẹ kế, chỉ biết xin tiền cha tôi đi mua quần áo. Chị tôi dựa vào ông nội nuôi mới đỗ đại học, dựa vào việc làm them để kiếm tiền. sau đó, chị kiếm tiền nuôi tôi, còn phải nuôi cả người cha tàn ác say xỉn kia nữa.
Rất vất vả, cha tôi chết, tôi cũng đỗ đại học, có thể dựa vào học bổng để học, không cần liên lụy chị nữa. chị cũng may mắn gặp được người đàn ông tốt lập gia đình hạnh phúc sinh con, một đôi trai gái đáng yêu. Nhưng không ngờ một tai họa bất ngờ ấp tới, chị của tôi chết, cháu trai bởi vì bệnh biến chứng cũng chết, còn cháu gái vẫn chưa tỉnh.
Anh rể vì cứu chị tôi, và hai cháu mà tốn không biết bao nhiêu của cải, bán nhà bán xe, đi vay đi mượn. biện pháp nào chúng tôi cũng đã dùng qua. Kết quả chị tôi vẫn không thể cứu sống, cháu trai vẫn chết.
Bây giờ, chúng tôi cần phẫu thuật gan cho cháu gái, chỉ cần số tiền kia, cả nhà chúng tôi coi như sống. không có tiền, nó sẽ mất đi cơ hội gàn năm có một này.
Dưới tình huống như vậy, cô nghĩ chúng tôi còn có con đường nào để lựa chọn sao? Chẳng lẽ cô muốn chúng tôi trơ mắt nhìn nó chết sao? Đứa bé kia là thứ duy nhất chị tôi để lại cho chúng tôi…”
Người con trai đau khổ nước mắt rơi xuống, khuôn mặt tức giận đầy nước mắt. cô trầm mặc, dùng ánh mắt đồng tình liếc nhìn người đàn ông im lặng kia.
“Anh còn có công việc không tồi… thật sự không nên đi đến bước đường này..”
Cô nhẹ nhàng nói. Đệ Ngũ Ngạn nghe, cười lặng lẽ.
Hắn thở gấp vài cái, liếm liếm môi, nhẫn nhịn lại, âm thanh bật ra:
“Thật sự là không tồi nhưng người nhận công việc như vậy, nhưng tôi còn phải chịu trách nhiệm nhà cửa, xe cộ, còn chi phí cho con cái, chi phí sinh hoạt. tôi nhận việc này cũng chưa lâu, năm 27 tuổi lấy bằng tiến sĩ, cũng do được thầy giáo đề cử, mới có được chức vụ như vậy. gặp gỡ vợ tôi lúc này của cải cũng không có nhiều. sau khi kết hôn còn phải vay tiền mua nhà, tiền kiếm được đều tiêu tan hết… vụ tai nạn xe cộ kia… đối với tôi, cùng người nhà của tôi mà nói, là tai họa ngập đầu… nhưng mặc kệ thế nào, hôm nay tôi vẫn phải cảm ơn cô”
“Tai nạn xe cộ?”
Cô cắn hai chữ này hỏi lại:
“Tai nạn xe cộ không phải sẽ có bồi thường sao?”
“Không có” hắn phun ra hai chữ
“Tại sao?”
“Cảnh sát nói vợ tôi nồng độ cồn vượt chỉ tiêu, công ty bảo hiểm cự tuyệt bồi thường”
Trách không được.
“Vậy anh không nghĩ tới cách khác sao? Nói ví dụ như, hướng quỹ từ thiện tìm kiếm, anh là người có giáo dục, hơn nữa cũng là người có công việc tốt. chỉ cần xin, chắc sẽ có người cứu trợ…”
“Tôi không phải không nghĩ tới, nhưng không có người quen dẫn đường, quỹ từ thiện làm sao có thể giúp chúng tôi chuyện này?
“Làm sao lại không? Nói thí dụ như quỹ từ thiện Triệu Hoa … bên đó bọn họ đmả bảo sẽ giúp đỡ…”
Đệ Ngũ Ngạn nghĩ nghĩ: “Cô nói là quỹ Triệu Hoa do đại phu nhân Đông gia Hà Cúc Hoa khởi đầu sao?”
“Đúng” cô gật đầu
“Tôi không đi tìm”
“vì sao không đi tìm?”
“Trước kia tôi đi tìm mấy nhà khác, họ đều đóng cửa không tiếp”
Vì thế mới xảy ra bi kịch như vậy. cô lại một lần nữa trầm mặc, có chút tiếc hận thay bọn họ, có thể thấy được sự nghiệp từ thiện cần phải được phát triển mạnh hơn nữa.
“Mặc kệ thế nào, các người làm vậy là không đúng”
Cô nhẹ nhàng nói:
“Vào cục cảnh sát hối cải đi, về chuyện con gái anh, yên tâm đi, tôi sẽ đi chăm sóc, đến lúc đó, đến lúc đó sẽ kêu gọi mọi lực lượng đến giúp đỡ nó… Mặt khác, chờ sau khi các người đi ra, có thể tới tìm tôi, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ mấy người làm lại một lần nữa…nhất thời trượt chân cũng không đáng sợ, đáng sợ là từ nay về sau không gượng dậy nổi..”
Cô lấy từ trong túi ra danh thiết đưa cho bọn họ
“Đây là danh thiếp của chông tôi, đến lúc đó trực tiếp đến tìm là được”
Hắn vốn không muốn nhận. nếu không vì người phụ nữ này bọn họ cũng sẽ không thất bại, nhưng ánh mắt chợt quét qua ba chữ trên tấm danh thiếp in đậm:
“Đông Đình Phong”
Hắn rất cả kinh, chần chờ một lát, rút cuộc vẫn đón nhận, sau đó lại tỉ mỉ nhìn, cả người ngây ngư như phỗng. bên cạnh hai bảo vệ thấy ro ràng cũng cả kinh ra mặt, nhìn về phía cô xem xét. Ngay lúc này không biết ai kêu lên một tiếng
“Cảnh sát đến, cảnh sát đến ….”
Một hàng cảnh sát cầm súng đi vào. Cùng lúc đó, có một người đàn ông tây trang giày da dẫn theo hai thuộc hạ đi vào, đi rất vội nhìn xung quanh.
Hạ Mỹ thấy được, là đại Boss của họ đến, cô kéo tay Quảng Cúc, nhìn thấy ánh mắt đại Boss rơi xuống người Ninh Mẫn cũng không có rời đi, hơn nữa từng bước một tiêu sái bước lại gần. cô cà lăm, hoang mang:
“Nhìn xem… mau nhìn, tổng tài…”
Tất cả mọi người nhìn thấy, tổng tài Đông Đình Phong muôn đời bước nhanh về phía người phụ nữ, thanh âm vô cùng khẩn trương, kêu một câu:
“A Ninh…”
Cô quay đâu, nhìn thấy vẻ mặt vội vã của chồng đứng trước mặt, đôi tay tự nhiên phủ lên vai cô, nhìn từ trên xuống dưới:
“Có bị thương không? Có hay không?’
“Không có, bị thương là bọn họ…không có việc gì, song gió lớn em đều đã vượt qua, gặp hai con gà non này không phải đồ ăn của em…”
Bên cạnh nghe xưng “con gà con” hai người kia khóe miệng hung hang.
“Máu trên tay là ở đâu?”
“Máu?” cô không để ý, cúi đầu nhìn thấy, quả nhiên là bị thương.
“Cọ da một chút…” anh nhíu mày cầm tay cô
“Đi. Đi bệnh viện…”
“Này. Chỉ chầy da một chút, đừng có khoa trương như vậy được không”
Một vị cảnh sát bước tới.
“Đổng tổng, thật ngại quá, vị tiểu thư này vừa mới mở súng, chúng tôi phải dẫn về cục cảnh sát để lấy khẩu cung… đây là làm theo phép..”
Anh nhíu mày, gật đầu một cái:
“Cảnh sát Nghiêm, phu nhân tôi thấy việc nghĩa ra tay cứu giúp. Các người cũng nhìn thấy, tay cô ấy bị thương. Đợi chút nữa tôi sẽ đích thân đưa cô ấy tới cục”
Cảnh sát Nghiêm kia nghe được lời này, không khỏi ngây người một chút, nhìn về phía cô.
“Thì ra là Đông phu nhân, tổ trưởng tổ Liệp Phong Ninh Sênh Ca, thất kính thất kính…”
Đến lúc này mỗi hướng một câu đối thoại vừa nãy, Ninh Mẫn nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn cô, nhất là Hạ Mỹ các cô đang trừng mắt lớn, vẻ khiếp sợ, khó có thể nói lên lời. còn có người dùng điện thoại chụp bọn họ.
Cô vuốt ve cái trán, thấy thân phận của mình, lúc này hoàn toàn sáng tỏ