Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí – Chương 378: Ngoại truyện 3.1 – Botruyen
  •  Avatar
  • 28 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 378: Ngoại truyện 3.1

Cao ốc Vạn Thế nằm trên đường Kim Nghiễm, đó là tòa nhà cao nhất thành phố, tổng cộng có 68 tầng.

Đối với rất nhiều người mà nói, cao ốc Vạn Thế là một biểu tượng của sự thịnh vượng.
Tầng 66 của cao ốc Vạn Thế là khu làm việc của các nhà lãnh đạo, những người đứng đầu. Tất cả mọi người ở trong này, đều có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố. Bất cứ quyết định gì xuất phát từ nơi đây sẽ tác động lớn đến toàn bộ nền kinh tế của Đông Ngải, ảnh hưởng đến cuộc sống của ngàn vạn người dân ở đây….
Từ năm 2005 đến 2012, Đông Đình Phong là người đứng đầu ở tầng 66 này, anh đã dẫn dắt tập đoàn Vạn Thế từng bước, từng bước tiến tới vinh quang.
Về sau, anh rời khỏi vị trí này, mới đấy mà đã năm năm.
Hiện tại, anh đã trở lại nơi đây.
Theo Ninh Mẫn Mẫn biết, tòa nhà này tổng cộng có hơn hai ngàn bốn trăm nhân viên làm việc tại tập đoàn Vạn Thế.
Trong đó có ít nhất 1500 người là nhân tài của đất nước.
Bọn họ sau khi tốt nghiệp các trường đại học danh tiếng, trúng tuyển được vào làm việc tại tòa nhà này. Sau đó, từng bước từng bước leo lên, cuối cùng để đi đến được tầng 66 chỉ còn gần 100 người.
Nhóm gần trăm người này là trợ lý đặc biệt của các cấp lãnh đạo; tham mưu, trợ giúp lãnh đạo đưa ra các kế hoạch phát triển kinh tế hiện tại, cũng như hoạch định các chiến lược kinh tế trong tương lai.
Trong mắt nhiều người, có thể làm việc tại tầng 66 của tòa nhà Vạn Thế, còn đáng tự hào hơn làm tại cơ quan của chính phủ, đó chính là niềm kiêu hãnh.
Tập đoàn Vạn Thế tồn tại thật sự là một niềm tự hào.
Công ty có chế độ đãi ngộ tốt nhất ở Đông Ngải, nhân viên ở trong này được hưởng nhiều phúc lợi như: Những kỳ nghỉ, môi trường và không gian làm việc đều tuyệt vời và cả những bữa ăn trưa miễn phí…
Khi đi đến sảnh tòa nhà, Ninh Mẫn Mẫn bị ngăn lại, có phần dở khóc dở cười:
Ài, thực sự không dễ khi muốn vào trong cao ốc Vạn Thế, thực sự rất khó!
Cô bây giờ không có thẻ nhân viên, cũng không có hẹn phỏng vấn, càng không phải là khách hàng, các loại thư giới thiệu lại càng không có.
Cô vừa đi vừa sờ sờ mũi mình, quay ra ngoài, may mắn gặp ngay một trợ lý mới của Đông Đình Phong, đó là Sở Lương.
Cậu thanh niên này đã nhận ra cô.
Ánh mắt dừng lại, do dự sau đó bước nhanh tới, định kêu lên.
Cô vội vã giơ tay, ý bảo cậu đừng nói gì.
Sở Lương kịp thời không kêu lên, sau đó cười, nhìn thấy trên người Ninh Mẫn Mẫn hôm nay mặc bộ đồ công sở, không nói gì liền đến trước mặt cô:
“Tôi nghĩ muốn đi vào thăm một chút? Nhưng không muốn làm phiền đến sếp cậu, làm thế nào mới có thể đi vào?”
Sở Lương trả lời là:
“Chỉ sợ không được! Không có thẻ nhân viên, không hẹn phỏng vấn, không có thư giới thiệu, không ai có thể đi vào được. Mỗi cánh cửa của Vạn Thế đều phải quét vân tay.”
Ninh Mẫn Mẫn cau mày một lúc
Sở Lương vội hỏi: “Nếu không, để tôi gọi điện thoại cho sếp…”
“Đừng! Tôi không muốn gặp, nghĩ đi dạo… Nếu vào không được, vậy thì không vào nữa. Sở Lương, đừng nói với Cẩn Chi là tôi tới đây.”
Không muốn lấy thân phận Đông phu nhân để đi vào, cô chỉ muốn làm một người bình thường.
Mặc dù, trong lòng Sở Lương đầy nghi ngờ, nhưng ngoài miệng vẫn đồng ý.
Hôm nay Ninh Mẫn Mẫn ở nhà xem thấy trên trang web công ty có thông báo tuyển nhân viên, nên muốn đến xem và đã đem theo hồ sơ để ứng tuyển.
Hai ngày sau, cô được gọi phỏng vấn, cuối cùng cũng nhận được giấy hẹn đến phỏng vấn.
Hôm sau, Đông Đình Phong đi Úc, cô không tiễn ra sân bay.
Người đàn ông vừa ra khỏi nhà, cô cũng nhanh chóng đi đến cuộc phỏng vấn.
Một vị chừng ba mươi tuổi – Trưởng phòng của một bộ phận, tên là Chung Hạc Niên tiếp cô, hỏi một số câu hỏi liên quan đến chuyên nghành.
Ninh Mẫn Mẫn trả lời rất trôi chảy, Chung Hạc Niên đối với cô rất hài lòng, nói ngày mai cô có thể đi làm.
Sau khi rời Vạn Thế, trên môi của cô cười không ngớt, có một loại cảm giác hưng phấn kỳ lạ từ trong mạch máu phát ra.
Ninh Mẫn Mẫn làm việc tại tầng 12- Đông Khu A của phòng thông tin, ở đây tổng cộng có khoảng bốn mươi nhân viên chuyên nghiệp. Chủ yếu chịu trách nhiệm bảo trì, sữa chữa, máy tính của cả tòa nhà; bảo vệ an ninh và các công việc đối phó với Hacker.
Trong bộ phận IT này chủ yếu là nam giới, lớn tuổi và có nhiều năm kinh nghiệm. Chỉ có mười nhân viên nữ, trong đó năm người hơn bốn mươi tuổi. Còn những người khác là: một người tên là Hạ Mỹ, một người tên là Khâu Chân, một người tên là Từ Nhiễm.
Hạ Mỹ là sinh viên tốt nghiệp năm ngoái, cá tính, đầy sức sống, diện mạo bình thường; Khâu Chân là gái ế, năng lực làm việc tốt, ăn mặc rất sành điệu, người đầy hàng hiệu;Từ Nhiễm có bộ dáng như nữ tu sĩ, ăn nói ý tứ.
Ninh Mẫn Mẫn được bố trí ngồi đối diện với Hạ Mỹ.
Hạ Mỹ là thiếu nữ vui vẻ, nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên, kêu: “Mỹ nữ mỹ nữ, đúng thật là mỹ nữ. Xin chào, em là Tiểu Mỹ.”
Ninh Mẫn Mẫn cùng Hạ Mỹ ở chung một chỗ rất vui, các nam nhân viên khác liên tục đến gần trò chuyện.
Trước kia, Khâu Chân thật sự là bông hoa ở phòng này.
Ninh Mẫn Mẫn vừa tới, lập tức khiến cho bông hoa này bị giảm sức hấp dẫn.
“Không phải làm gì sao? Một đám không có việc gì ah. Ninh Vũ đã kết hôn, các ngươi một đám ruồi bọ vây quanh cô ấy để làm chi? Lại vẫn không quay về làm việc!”
Nói chung là khiển trách, Khâu Chân vừa nhìn thấy Ninh Mẫn Mẫn là thấy bất mãn, vừa gầm lên một tiếng.
Các đồng nghiệp bị dạy bảo, vẻ mặt xám xịt đành trở về ngồi đúng vị trí của mình.
Chờ cô ta ra ngoài, có một nam đồng nghiệp cười nhạt:
“Chỉ biết vênh váo, nếu phía trên không có người, cô ta tư cách gì mà có thể làm đến chức tổ trưởng.”
Hạ Mỹ cực kỳ nhiệt tình, chạy đến bên Ninh Mẫn Mẫn líu ríu nói chuyện với cô và các đồng nghiệp:
“Năm nay, Khâu Chân đã 30 tuổi, chức tổ trưởng vốn là của chị Từ Nhiễm, không biết chị ta léng phéng với người nào phía trên. Cuối cùng chức tổ trưởng bị cô ta lấy mất…”
Nghe được những lời này, Ninh Mẫn Mẫn nhíu mày: Quy tắc ngầm thật đúng là có mặt khắp nơi, cho dù tại Vạn Thế trong công việc cạnh tranh rất công bằng.
Vào buổi chiều, Ninh Mẫn Mẫn cùng Hạ Mỹ xuống tầng 4 –nhà ăn nhân viên uống trà chiều.
Khi đó, Đông Đình Phong gọi điện thoại cho cô, lúc đó cô đang nghe Hạ Mỹ nói một số chuyện thú vị trong văn phòng, tâm tình cực kỳ thoải mái.
Người đàn ông ở điện thoại đầu bên kia hỏi, cô đang ở đâu mà sao ầm ĩ vậy, cô cười, nhìn xung quanh, người đến người đi, tất cả đều là nhân viên.
“Nhà ăn. Em ở bên ngoài uống trà chiều. Cùng với một cô gái…”
Người đàn ông này thấy rất lạ: “Chạy đi đâu mà gặp cô gái lạ rồi hả?”
Ninh Mẫn Mẫn cười: “Trở về em sẽ nói cho anh – con người Truyền kỳ ah!”
Cúp điện thoại xong, Hạ Mỹ hỏi:
“Chồng chị sao?”
“Uh!”
“Đi công tác?”
“Đúng!”
“Chị Ninh kết hôn được mấy năm rồi hả?”
“Đã năm năm!”
“Năm năm mà vẫn ngọt ngào thế a…”
Hạ Mỹ ngạc nhiên.
Khi nhìn thấy chị Ninh gọi điện thoại, vẻ mặt rất mãn nguyện, thể hiện rõ cảm xúc đó là do tình yêu tạo nên…
Ninh Mẫn Mẫn chỉ cười.
Đúng vậy a, nháy mắt, đã năm năm, tình cảm của họ không có theo thời gian trôi qua mà lạnh nhạt. Thật tốt.
Ngày đầu tiên đi làm, Ninh Mẫn Mẫn có một ngày nhàn rỗi.
Đến hai ngày sau, Ninh Mẫn Mẫn phải học hệ thống thông tin cơ bản nhất của Vạn Thế, do Hạ Mỹ hướng dẫn.
Hai ngày này, Ninh Mẫn Mẫn đã nắm được tất cả những vấn đề Hạ Mỹ hướng dẫn: Nếu người bình thường, vốn phải mất một tuần mới có thể tiếp cận được hệ thống này nhưng với đầu óc thông minh và trí nhớ tuyệt vời, cô chỉ mất đúng hai ngày.
Ngày thứ tư, cô bắt đầu tự mình thực hành.
Đến ngày thứ tám, cô đã phá vỡ hệ thống thông tin an toàn của Vạn Thế, phát hiện một lỗ hổng lớn, cô dễ dàng thấy được những hồ sơ tuyệt mật. Hệ thống này thường xuyên được bổ sung những tính năng mới nhưng rơi vào tay cô thì mất đi tính hiệu quả.
Vào bảy giờ tối, Trưởng phòng Chung Hạc Niên nhận được báo cáo từ nhân viên trực ca đêm:
“Hệ thống trung tâm, nghi có người âm thầm xâm nhập. Đang bí mật theo dõi và phá hoại.”
Chung Hạc Niên vừa về nhà, nghe thấy vậy, mồ hôi ở trán toát ra, lập tức lái xe ô-tô trở lại công ty, ra lệnh cho nhân viên khẩn trương theo dõi và đối phó.
Bọn họ truy tìm, cuối cùng phát hiện ra là nhân viên trong công ty tùy tiện xem tư liệu tuyệt mật đó.
“Người này hiện tại ở bộ phận Đông Khu A!”
Khâu Chân cũng bị gọi tới công ty.
“Kêu bảo vệ lên!”
Chung Hạc Niên ra lệnh, mang theo bốn bảo vệ, vừa đi vừa chạy.
Đẩy cửa văn phòng ra, không có một bóng người trong phòng, Chỉ có Ninh Vũ một mình ngồi trước bàn làm việc, đang thao tác máy tính, thực hiện một loạt chuyển đổi các số liệu và sửa chữa.
“Ninh Vũ, cô đang làm gì?”
Khâu Chân ngạc nhiên, trầm giọng quát, không nghĩ người nhân viên mới này lại nhòm ngó tin tức cơ mật của công ty.
Ninh Mẫn Mẫn không nhìn lên, đôi môi hơi cong lên một chút, ngón tay thon dài rất nhanh đánh lên bảng điều khiển, tranh thủ lúc nó đang kết nối, miễn cưỡng tiếp lên một câu:
“Khả năng lần theo dấu vết của các cô quá kém. Nếu tôi thật sự là gián điệp công ty đối thủ phái tới, hiện tại, các loại hồ sơ cơ mật của Vạn Thế đã bị tiết lộ ra ngoài.”
Lời này, làm bọn họ cứng họng.
“Ách, tôi vẫn cho là hệ thống IT của Vạn Thế là tuyệt đối an toàn, thật không nghĩ tới, năng lực kém xa so với suy nghĩ của tôi… Thật sự là thất bại rồi. Uh`m, mọi người chờ, hiện tại tôi đang nâng cấp hệ thống bảo vệ. Như vậy đi, một hai năm nữa không ai có thể tấn công vào hệ thống của Vạn Thế… Có chuyện gì, chúng ta để sau nói đi…”
Sau nửa giờ, Ninh Mẫn Mẫn để cho Chung Hạc Niên thử nghiệm hệ thống luỹ thừa, trước mặt lộ ra toàn bộ số liệu, làm cho anh ta sợ hãi, mặt trắng bệch. Chung Hạc Niên kinh ngạc nhìn chằm chằm, ngẩng đầu nhìn cô, thật lâu sau mới nói:
“Cô cô cô, cô như thế nào… mà làm được?”
Ninh Mẫn Mẫn nheo nheo mắt, cười một cái, rút ra một chiếc khăn ướt lau bàn tay đầy mồ hôi, không chút để ý rồi đáp:
“A…, tôi từng có một chức danh…”
“Chức danh gì?”
“CISSP!”
Chung Hạc Niên lần thứ hai lại sợ hãi, đó là nhân viên hệ thống thông tin an ninh quốc tế – tên viết tắt tiếng Anh như vậy.
“Vì muốn hoàn thành việc này, tối hôm qua ở nhà tôi thức suốt một đêm. Hôm nay lại mất một ngày và cộng thêm nửa đêm, hiện tại cuối cùng đã xong, uh`m, tôi phải nghỉ ngơi đây. Nếu không bọng mắt bị đen, chồng tôi sẽ tính sổ… Ngũ ngon, các vị… Không cần khen ngợi tôi, cũng đừng lấy bảo vệ ra dọa tôi. Hành động của tôi tất cả là vì muốn bảo vệ công ty thôi….”
Cô vặn eo bẻ cổ, phất tay bỏ đi – –
Buổi chiều vừa hết giờ làm việc, trong nhà đã gọi điện thoại đến, lái xe đã ở bên ngoài đợi mấy tiếng. Không về nhanh, mẹ lại gọi điện thoại nhắc nhở.
Cô lấy tốc độ nhanh nhất sắp xếp lại đồ vật trên bàn, hoàn toàn không có ý nghĩ, muốn chờ ban thưởng trước trưởng phòng.
Chung Hạc Niên ngồi đó và nhìn một lúc, kinh sợ.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy phục một người – – Những rủi ro về bảo mật của Vạn Thế, bây giờ xem như đã giải quyết triệt để.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.