Editor: Thùy Trang Nguyễn
Tầng trệt khách sạn Á Châu.
Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi màu đen cùng quần dài đồng màu, vô cùng đẹp trai kiên nghị ngồi trước bàn làm việc, nghiêm túc xem văn kiện trước mặt, vẫn là liên quan đến mảnh đất nhà họ Chu kia. Anh nghĩ ngợi một lúc, lại cầm lên một văn kiện khác, nhìn thoáng qua số liệu mà kế toán cao cấp dự toán, tính toán một chút, biết Trang Hạo Nhiên nhất định phải có mảnh đất này.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
“Vào đi…” Anh vừa nhìn văn kiện trước mặt vừa đáp.
Đông Anh cười cười nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào phòng làm việc, nhìn thấy tổng giám đốc Tưởng đang bận, nhưng vẫn đi tới trước mặt anh, thông báo: “Tổng giám đốc, tổng giám đốc Trang đang ở bên ngoài, nói có chuyện tìm anh!”
Tưởng Thiên Lỗi hơi ngạc nhiên, tay cầm bút máy màu bạc ký tên lên văn kiện, nghĩ đến người này xác thực âm hồn không tan, vừa mới nghĩ đến đã thấy tới cửa rồi, mặc dù không rõ ràng lắm ý tứ của cậu ta nhưng vẫn gật đầu, đem văn kiện đóng lại, mới nhàn nhạt đáp: “Mời cậu ta vào!”
Đông Anh gật đầu cười, tức khắc xoay người đi ra ngoài!
Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt lấy ra một tệp văn kiện khác, mở ra, một lần nữa xem kỹ dự án khách sạn dưới nước, cúi đầu nhìn bản thiết kế của Tưởng Văn Phong.
Cửa phòng làm việc ầm một tiếng mở ra!!
Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu đen, quần thường cùng màu, tươi cười một mình một người đi vào phòng làm việc, nhiệt liệt mà trực tiếp đi đến trước bàn làm việc. Hai tay anh chống lên mặt bàn, rất tình cảm nhìn Tưởng Thiên Lỗi cũng mặc áo sơmi cùng quần thường màu đen ngồi sau bàn làm việc, anh a một tiếng lại cười nói: “Ô kìa, Thiên Lỗi! Hai chúng ta hôm nay phong cách quần áo giống nhau a! Khó trách người khác đều nói, hai chúng ta rất đẹp trai!”
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt, tiếp tục xem văn kiện, bất quá vẫn lên tiếng nói; “Không cần coi trọng tôi!”
“Nói cái gì!!” Trang Hạo Nhiên cố ý quan sát anh một chút, mới cười rộ lên nói: “Ở trong lòng tôi, tôi vẫn cảm thấy chính mình là thiên hạ vô địch!! Nhưng trong lòng tôi cũng rõ ràng, biết được anh chính là đối thủ duy nhất của tôi trên thế giới này!”
Tưởng Thiên Lỗi dừng lại một chút, nở nụ cười chế nhạo chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, a một tiếng cười trừ nói: “A? Phải không? Tôi không biết nấu ăn, phong cách thời trang lại không đẹp! Thậm chí tính cách lạnh lùng, không biết đàn dương cầm, càng không biết bơi, không biết ca hát! Ngoài ra còn không có khiếu hài hước, ngoại trừ nuôi chó tôi chỉ còn biết bắt cá hai tay? Cậu có phải quá coi thường chính mình hay không?”
“……” Trang Hạo Nhiên dừng một chút, nhịn cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Ô kìa, chuyện vừa rồi không phải chỉ là đang sốt ruột sao! Anh nói xem, cho dù mọi người có là anh em cũng không thể lấy lão bà ra làm trò đùa? Anh nói đi?”
“Tôi và cậu không phải anh em!!!” Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên nói!!
Trang Hạo Nhiên lại mỉm cười liếc thật sâu về phía anh một cái, chống lên bàn bàn việc, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cố làm ra vẻ huyền bí nói: “Tôi và anh cùng nói! Chuyện này, cả hai chúng ta đều có trách nhiệm! Anh nói tôi đột nhiên ngất đi, anh vội vàng chạy đên xem tôi thế nào!! An ủi tôi một chút! Nói cho hai lão nhân gia kia được không?”
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu không thể tưởng tượng được nhìn người này, lại cười trừ một chút, nói: “Cậu muốn nói lúc cậu sắp chết, tôi xác thực đi tìm cậu! Nhưng tổng giám đốc Trang cậu lục phủ ngũ tạng rất đau. Không muốn gặp người khác. Rốt cuộc muốn tôi nói với đám phóng viên điều gì? Nói là mạng của cậu khồng hề việc gì, mà còn ăn no rửng mỡ?”
“……” Trang Hạo Nhiên không nói gì chỉ bật cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi vẫn còn là dáng vẻ tức giận, vội vàng giải thích nói: “Được rồi được rồi! Vừa rồi đều là lỗi của tôi! Anh đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi! Chỉ là như vậy, vừa rồi tôi nói cũng có chút là nói thật!”
Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt nâng mí mắt, vẻ mặt đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn anh!!
Trang Hạo Nhiên nhìn thấy ánh mắt kia, lại vội vàng cười lấy lòng nói liếc: “Cũng không phải không có lời nói thật! Giống như… Anh thật sự chưa bơi bao giờ.
Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi cứng rắn, nhíu mày nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên cũng nhịn cười liếc về phía anh, lại lấy lòng nói: “Kỳ thực! Tôi bội phục nhất những chuyện trong quá khứ của hai người cha của chúng ta! Chính là hai người này thật sự quyết đoán của ông trời mới có thể tạo ra được một sự nghiệp vững mạnh, một vương quốc như vậy! Cái khí thế kia thật sự không một công ty bình thường nào có thể so sánh!! Người lãnh đạo vương quốc này của chúng ta cũng đã từng bơi vào mùa đông!! Hai chúng ta mặc dù không thể so sánh với họ nhưng xác thực cũng vô cùng khí thế nha!! Anh nghĩ một chút xem! Bọn họ làm như vậy!! Đầu tiên ngoài việc trừ để cho người khác hiểu rõ khí thế của họ, càng thể hiện được sự hợp tác cùng tình hữu nghị không thể phá vỡ của họ!! Giống như chúng ta, cũng là bởi vì cho tới bây giờ đều chưa từng làm chuyện gì để cho người khác cảm thấy tình hữu nghị của chúng ta kỳ thực cũng không phải là chuyện dễ dàng phá vỡ, đương nhiên người khác sẽ hoài nghi sự hợp tác của chúng! Anh nói đi!! Chính bởi vì như vậy nên tôi có chuyện gì mọi người đều nghĩ là do anh làm hại”
Phốc!!
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu nhìn người này cười không biết xấu hổ, tức giận nắm chặt bút máy, nhíu mày nói: “Cậu có chuyện gì mọi người đều nghĩ là do tôi làm hại?”
“Đúng vậy!!” Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lập tức sáng rực nhìn Tưởng Thiên Lỗi, còn cực kỳ khoa trương nói: “Lần này tôi ngất đi đã có người nói là anh cố ý hãm hại tôi! Tôi cảm thấy bọn họ nói thật sự quá đáng! Tổng giám đốc Tưởng không phải là người như thế!! Nhưng những lời đồn đại này thật sự khó loại bỏ! Cho nên tôi liền nghĩ ra một biện pháp giải quyết tốt nhất! Có thể ngăn chặn những lời đồn đại vô căn cứ này tiếp tục phát sinh!!”
Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, thu lại vài phần sắc mặt, buông bút máy xuống, ôm vai dựa vào ghế da, nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên cũng liếc nhìn Tưởng Thiên Lỗi, bỗng cười, dường như đều chiếm tiện như như nhau, tràn đầy khí thế nói: “Ý của tôi là như vậy!! Không bằng thừa dịp này hai chúng ta cùng nhau đi bơi vào mùa đông, chứng minh cho mọi người thấy tình hữu nghị của hai chúng ta không thể phá vỡ, mãi mãi trường tồn!!”
Phốc!!!
Tưởng Thiên Lỗi rốt cuộc bày ra dáng vẻ của một bức tượng bị điện giật, nhìn chằm chằm vào Trang Hạo Nhiên, vẫn còn đang không thể tưởng tượng được điều chính mình vừa mới nghe, không kìm được lòng nhìn người này, lại a một tiếng cười trừ nói: “Tôi nói này! Tổng giám đốc Trang, cậu có bao nhiêu sốt ruột, bao nhiêu khốn khổ kìm nén, mới có thể nhớ tới việc làm như thế nào cho người ta huyết mạch sôi trào.? Tôi điên rồi sao? Tại sao tôi lại muốn hi sinh chính mình, hướng tới mọi người chứng minh việc tôi không hề quan tâm!! Bên ngoài đồn đại đúng đấy! Cho tới bây giờ, tôi chính là nhìn cậu không vừa mắt.! Từ trước cho tới giờ vẫn như vậy.!”
“Anh không muốn thì thôi vậy!” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi không kìm được lòng cười rộ lên, nói: “Hiện tại hai chúng ta dù có không ưa đối phương đi chăng nữa thì vẫn là cùng ngồi trên một con thuyền!”
“Tôi và cậu không phải cùng ngồi trên một con thuyền!! Tôi bắt cá hai tay! Tôi hiện ở trên hai con thuyền!!” Tưởng Thiên Lỗi lại tức giận ngẩng mặt nhìn về phía anh, không khách khí nói!!
“……” Trang Hạo Nhiên nhất thời im lặng nhìn về phía người này, nói: “Anh không muốn như vậy! Đồ hẹp hòi!”
“Tôi mà hẹp hòi thì đã sớm đem cậu giết chết!! Còn có thể nhảy xuống biển tìm cậu, tránh để cá mập đem cậu ăn hết vào bụng, tôi đắc ý? Tôi chờ mong có ngày hôm nay như vậy, làm sao sao có thể xuống nước cùng cậu? Tôi muốn đứng trên bờ nhìn! Nhìn tổng giám đốc Trang cậu bơi dưới biển, trường mệnh bách tuổi!” Tưởng Thiên Lỗi không nói hai lời, liền trực tiếp mở ra một tập văn kiện khác, cúi đầu tiếp tục xem, không để ý đến Trang Hạo Nhiên!!
Trang Hạo Nhiên một trận bất đắc dĩ nhìn về phía anh!
“Không có việc gì cút đi cho tôi! Tôi muốn đem văn kiện hôm nay xử lý xong cho sớm để đem ba chiếc kính viễn vọng cùng hai vị chủ tịch xem cậu biểu diễn” Tưởng Thiên Lỗi mau chóng bỏ đá xuống giếng, mặt lạnh nói.
Trang Hạo Nhiên tạm dừng không nói gì, đáng thương nhìn người này, đợi them một chút thời gian cũng không phát hiện anh có ý định ngẩng đầu lên, đành phải tiêu sái xoay người đi ra ngoài, nói: “Bất giúp thì không giúp!! Không chừng tương lai Hoàn Cầu đều là của tôi! Bởi vì đều là người của lão tử biểu diễn, không có phần của anh!”
Tưởng Thiên Lỗi dừng lại, nắm bút máy viết lên một điểm trên văn kiện khách sạn dưới nước.
Trang Hạo Nhiên trực tiếp đi ra ngoài…
“Trang Hạo Nhiên!!” Tưởng Thiên Lỗi lập tức gọi anh lại!!
Trang Hạo Nhiên đứng cạnh cửa, xoay người lại không hiểu nhìn về phía anh..
Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt lưu chuyển, cảm giác được trong lồng ngực chính mình lồng ngực có chút khí tức, ép tới trái tim cảm thấy đau đớn, một lúc lâu mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mang theo vài phần kiềm chế cùng bực tức nói: “Đã từng phát sinh một việc như vậy, tại sao cậu còn có thể bảo tôi cùng cậu bơi dưới biển?”
“………” Trang Hạo Nhiên dừng lại, hai tròng mắt chợt lóe, dường như lướt qua một chút hồi ức trong quá khứ, tim đập thình nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi thực sự không thể hiểu được nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, lại cắn răng căn, kiềm chế nói: “Từng… Phát sinh một việc như vậy! Cậu tự tay đem một người không quan tâm đến tính mạng để cứu cậu đẩy xuống vách núi! Cậu lại dường như không có việc gì phát sinh đem Như Mạt nhốt vào trong hang động hắc ám kia!! Cuộc sống của cậu chẳng lẽ chưa bao giờ xem xét lại mình? Ích kỷ đến loại trình độ này! Vô tình đến như vậy———— một hồi ức như vậy cũng muốn đụng đến!? Cậu còn là con người sao? Cậu vừa rồi đưa ra yêu cầu như thế chẳng lẽ không quan tâm đến cảm thụ của tôi sao? Khả năng cả đời này tôi cũng không có cách nào tha thứ cho cậu! Tôi đang êm đẹp, cậu chạy tới trêu chọc tôi làm cái gì?! Cậu thật sự lúc nào cũng đáng ghét như vậy!! Bất kể là hồi bé mặc váy ở trên giường của tôi!! Còn là đẩy tôi xuống biển!! Thậm chí còn cướp đi Khả Hinh ở trong tay tôi!! Nếu như không phải tôi mệnh lớn, ngày đó tôi thật sự đã chết rồi!!
Trang Hạo Nhiên hơi thu lại biểu tình, nhìn thật sâu về phía Tưởng Thiên Lỗi…
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi bực tức ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, lông mày nhíu lại, mới nói: “Tôi xác thực biết bơi! Nhưng là khí lực của tôi vĩnh viễn đều giữ lại lúc cậu đem tôi đẩy xuống vách núi, mà không phải cùng sinh hoặc cùng chết với cậu!! Lại càng không cùng cậu cùng chung hoạn nạn! Cậu rõ rang biết điều này! Cút! Cút khỏi chỗ của tôi!”
“………” Trang Hạo Nhiên dừng một chút, vẫn như cũ nhìn thật sâu vào Tưởng Thiên Lỗi, nhìn thấy hai tròng mắt của anh ánh lên sự giận giữ, rốt cuộc cũng xoay người, im lặng không lên tiếng kéo cửa ra, lặng lẽ đi ra ngoài…
Tiêu Đồng cùng Đông Anh canh giữ cạnh cửa, kỳ quái nhìn Trang Hạo Nhiên…
Trang Hạo Nhiên trầm mặc bước ra ngoài, không tự chủ lại nhớ tới ngày đó sóng biển gào thét, đánh thẳng vào vách đá, âm thanh rơi xuống đáy vực càng làm cho anh thê lương cùng khổ sở…
Hai tròng mắt của anh có chút đau đớn, không muốn lại nhớ tới âm thanh kia, càng làm cho trái tim mình nhói đau.
Tưởng Thiên Lỗi một mình ngồi ở vị trí tổng giám đốc, nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng rít, truyền đến từng đợt âm thanh vĩnh viễn kinh hoàng.