Anh ra phòng ngoài, đánh thức bảo mẫu.
Hai người cùng đi tìm, cuối cùng thấy ở ban công.
Ninh Mẫn Mẫn vẫn mặc áo ngủ, gió thổi làm mái tóc bay lên rất đẹp, mặt hướng phía Đông, hai tay nắm chặt vào song sắt, nhìn đến tầng 19 có bóng người. Cô đứng đó, bóng dáng rất cô đơn.
“Sao lại đứng ở đây? Em vừa mới sinh con xong. Không thể bị lạnh, nào chúng ta vào trong ngồi đi! Nếu không bị hậu sản, lúc ấy sẽ lại ân hận…”
Cô quay đầu, nhìn nhìn, vẻ bình tĩnh ngày hôm qua đã hoàn toàn biến mất, trong mắt cô tất cả đều là thống khổ, tuyệt vọng, ánh mắt sưng đỏ, giống như hai quả óc chó.
Vẻ tuyệt vọng này, làm cho Đông Đình Phong lo sợ.
Nhưng anh vẫn dịu dàng nói:
“A Ninh, chúng ta trở về phòng! Bảo Bảo thức dậy…”
Ninh Mẫn Mẫn lắc đầu, tóc bay lộn xộn, hai cánh tay khép lại, trông rất yếu đuối:
“Em đã ngủ đủ, ngủ không nổi nữa. Em… Em khó chịu, anh để cho em đứng hóng gió đi! Anh yên tâm, em nhất định không nhảy xuống…”
Sau cùng là một câu cam đoan nói ra, lại càng làm cho tâm trí Đông Đình Phong hoảng loạn.
Chẳng lẽ cô có ý định nhảy xuống sao?
Cô nhìn xuống dưới, cười lên một cái, giống như thở dài nói:
“Hiện tại em hận mình, muốn tự mình giết mình, em cảm thấy nhảy xuống dưới không phải là một lựa chọn sai lầm, có thể chết, tất cả đều được giải thoát. Chắc anh nghĩ, bây giờ, rõ ràng em không thể chết được, chết là hành vi của kẻ yếu đuối. Cha đã dạy em: Kẻ yếu đuối để mặc cho suy nghĩ khống chế hành vi, người mạnh mẽ để cho hành vi khống chế suy nghĩ… Em không thể yếu đuối… Không thể… Cha vẫn chờ mong em luôn can đảm đối mặt với cuộc sống khó khăn này…”
Nghe câu nói này, Đông Đình Phong đã hiểu, cô đã nhớ tất cả.
“Chúng ta nói chuyện!”
Anh nhẹ nhàng nói. Những gì xảy ra trước đây, quá bi thảm, quá đau khổ nhưng dù sao cũng phải đối mặt.
Bất kỳ ai ở trong hoàn cảnh này, cũng đều cảm thấy thống khổ.
“Anh nghĩ muốn nói chuyện gì?”
Cô lãnh đạm hỏi lại.
“Nói chuyện em thế nào lại trở thành con gái của Mạc gia sao? Anh đã sớm biết em không phải là con gái của Ninh gia. Anh biết bí mật này từ tài liệu của Hàn Trùng.”
Sống 27 năm, cho tới bây giờ, cô mới biết được mình không phải là người họ Ninh. Cô lại trở thành con gái Mạc gia!
Thật buồn cười…
Cô không muốn tin chuyện như vậy, nhưng cô lại không tránh được sự thật.
Gió thổi làm tóc và váy của cô bay lung tung, cảm thấy người mơ hồ bay theo.
Trong hoàn cảnh này, làm Đông Đình Phong cực kỳ lo lắng.
“Đúng, anh đã sớm biết. Nhưng không dám nói cho em, lý do em cũng biết.”
Anh từng bước từng bước tới gần, rất cẩn thận chăm chú nhìn vào phản ứng của cô.
Cuối cùng nắm được tay cô.
Anh muốn đưa cô trở về phòng, nhưng cô vẫn đứng im, không nhúc nhích. Hai người đứng sóng đôi.
“Còn mấy việc nữa muốn hỏi?”
Cô nhẹ nhàng hỏi, thái độ rất khác thường.
Đông Đình Phong lẳng lặng nhìn, cảm xúc lo lắng ngày càng tăng lên, nhưng vẫn nói:
“Trở về phòng, em từ từ hỏi!”
Nhưng cô không có di chuyển.
“Đông gia cùng Mạc gia có buôn bán với nhau không? Xin nói thật cho em.”
Ninh Mẫn Mẫn hỏi rất rõ ràng.
Loại rõ ràng này nhắc nhở Đông Đình Phong: Ngàn vạn lần không được nói dối.
Đông Đình Phong không thể giải thích mớ hỗn độn này, cảm thấy có khả năng Mạc Thần đã nói gì đó.
“Có!”
Anh gật đầu, không dám giấu diếm.
Cô bất ngờ cười, tiếng cười lãnh đạm, mang theo sự châm chọc, chế giễu.
“Là vì lợi ích của cộng đồng sao?”
Đông Đình Phong im lặng, cân nhắc một lúc, mới đáp:
“Lợi ích làm ăn!”
Cô càng thêm châm chọc, tiếp tục hỏi:
“Chỉ là lợi ích làm ăn à? Mà không phải vì chính trị?”
Đông Đình Phong im lặng, không có trả lời.
Ninh Mẫn Mẫn rút tay mình về, hung hăng như muốn đấm vỡ mặt anh, tiếp tục hỏi:
“Bảy năm trước, Khải Hàng bị cướp, Đông gia có tham gia hay không?”
“Một năm trước, Thủ tướng bị bắt, Đông gia đóng góp sức lực chứ?”
“Các khu công nghiệp quân sự là của Đông gia à?”
“Thiết bị, vũ khí đạn dược Mạc gia dùng có phải do các khu công nghiệp quân sự đó cung cấp không?”
“Gần đây nhất, khi anh ngồi vào ghế Thủ tướng, Mạc gia âm thầm hỗ trợ?”
“Mấy vấn đề này, phiền anh nói rõ ràng.”
Câu nói cuối, giọng điệu rất căm thù.
Loại căm thù này, làm tâm trí Đông Đình Phong khiếp đảm.
“Việc này sau hãy nói, hiện tại em cần nghỉ ngơi?”
Né tránh câu trả lời làm cho thân thể Ninh Mẫn Mẫn ớn lạnh, trái tim đau đớn.
“Xem ra tất cả đều là sự thật.”
Cô đập tay vào ngực mình, nở nụ cười đau khổ:
“Cho tới nay, em cho rằng anh là ân nhân của em, kết quả người đẩy em chìm vào trong đau khổ lại chính là anh. Bảy năm trước, anh là nguyên nhân, một năm trước, anh lại trợ giúp họ. Chín chiến sĩ của tổ Liệp Phong đều bị sát hại bởi chính người anh cung cấp súng ống, đạn dược cho họ. Em là đội trưởng, lại gả cho người đồng minh giết hại đồng đội của mình, lại vẫn vui vẻ sinh con cho hắn, lại vẫn vui mừng cho rằng mình may mắn tìm được tình yêu chân thành. Tình yêu chân thành? Từ ngữ mỉa mai…”
Trong khoảnh khắc nước mặt trào ra.
Đông Đình Phong chăm chú nhìn: “Cảm xúc của em có phần kích động, về phòng, nghỉ ngơi một chút. Bình tĩnh lại đi. Anh sẽ cho em một lời giải thích thỏa đáng.”
Anh dùng hai chữ” Giải thích”, không có phủ nhận.
Điều này phù hợp với tác phong của anh.
Người đàn ông này rất hiểu cô, càng lừa dối lại càng dễ bị khiêu khích.
Nhưng một dạng im lặng, càng làm cho lòng cô đau khổ.
“Nghỉ ngơi?”
Hốc mắt tất cả đều là nước mắt:
“Anh cảm thấy em có thể nghỉ ngơi được sao? Ba em đã chết, ông nội của em đã chết, mẹ em coi em như kẻ thù, anh cảm thấy em có thể bình tĩnh nghỉ ngơi sao? Tất cả chuyện này đều là do anh ban tặng… Anh nói cho em biết làm thế nào để bình tĩnh đây? Cứ nghĩ đến anh là đồng phạm, máu trong người em lại sôi lên, em hận không thể từ nơi này nhảy xuống… Liền tính đem em quẳng ngã, dập nát, cũng khó giảm được mối hận trong lòng em…”
Cô chỉ vào ban công, gầm lên một câu, giọng thống khổ vang lên trong gió.
Giờ khắc này, nước mắt lăn dài trên má.
Ngày 16 tháng chín, chứng kiến lễ mai táng tro cốt của bạn, sau đó chứng kiến cái chết của cha và ông nội. Lại phát hiện ra những bí mật khủng khiếp kia.
Tâm trí cô trống rỗng!
Nếu không vì đứa nhỏ mới sinh, cô sẽ không do dự từ nơi này nhảy xuống.
Sự thật quá đáng sợ.
Mấy ngày nay, cô đã vượt qua là vì cái gì?
Nghĩ đến những chuyện này, cô lại muốn nhảy ra khỏi ban công.
Bây giờ, không còn ai có thể cứu cô nữa.
Anh cũng không thể rồi.
Đông Đình Phong nhìn, rõ ràng cô ở ngay trước mặt, nhưng lại cảm thấy cô đã ở chân trời nào đó. Giống như cách xa ngàn vạn dặm làm anh hoảng sợ.
Anh muốn ôm, ngón tay vừa đụng vào, cô như tảng băng lạnh lẽo:
“Đừng đụng vào em!”
Tay cứng đờ.
“A Ninh…”
Anh gọi.
Cô không để ý tới, mệt mỏi nhìn lên trời, lẩm bẩm nói:
“Từ nay về sau đừng xuất hiện ở trước mặt em. Đông Đình Phong, chúng ta ly hôn đi!”
Khuôn mặt anh trở lên nhợt nhạt.
Cô vòng qua, đi vào phòng.
Ninh Mẫn Mẫn đã từng có một gia đình hạnh phúc, chồng yêu thương, con cái ở bên, cha mẹ bình yên, tứ đại đồng đường sống dưới một mái nhà cười nói vui vẻ, đó chính là cuộc sống viên mãn.
Hiện tại, giờ chỉ là sự thống khổ, sống không bằng chết.
Cô không có cách nào yêu chồng nữa, người đàn ông này vì âm mưu chính trị, giả nhân giả nghĩa, để thiết lập triều đại quyền lực của mình. Bao nhiêu người vì âm mưu của anh đã bị giết, bao nhiêu gia đình đã tan vỡ.
Cô cũng không có cách nào để thương yêu con cái của anh, trong cơ thể của chúng đã chảy dòng máu của anh, nhìn đến chúng, cô sẽ nhớ tới anh. Nó là sự thật đau đớn của cô.
Cô cũng không có cách nào tha thứ cho mình, chính là cô đã hại chết cha mẹ, ông nội mình, cô đúng là tai họa của họ – –
Cô là tội phạm, thật sự đúng là tội phạm.
Mấy ngày nay, cô đã suy nghĩ một vấn đề, tội phạm như vậy còn sống để làm gì, mục đích sống là vì cái gì?
Ngày 19 tháng chín, lần đầu tiên đi gặp mẹ mình.
Mẹ cô không chết, đó là việc may mắn nhất, nhưng mẹ vẫn hận cô tận xương tận tủy, cho cậu đuổi cô đi, ở trong phòng ôm dì uất hận kêu lên:
“Ta đã dành sữa để nuôi chó sói. Con sói này đã hủy diệt cả nhà của ta. Nếu biết trước như vậy, lúc đó ta sớm bóp chết nó, có lẽ sẽ tốt hơn.”
Ngày 20 tháng chín, lần thứ hai đi gặp mẹ, mẹ cô vẫn như cũ không thèm nhìn mặt, lại vẫn qua cánh cửa, tàn nhẫn nói ra:
“Ninh gia đối xử với ngươi không tệ, Mạc gia lấy oán trả ơn, giết người già, hại chồng ta, nợ máu quá nhiều, từ nay về sau, ta và ngươi đoạn tuyệt quan hệ mẹ con.”
Hôm nay là ngày 21 tháng chín, cô được xuất viện. Cũng là ngày ông nội và cha an táng. Mẹ cô đã sớm xuất viện để chuẩn bị cho tang lễ. Cô là đứa con duy nhất trong nhà, nhất định phải đi.
“A Ninh, con bé đói bụng!”
Sáng sớm, cô mặc quần áo, bước ra khỏi phòng tắm, Đông Đình Phong đem đứa nhỏ nhét vào trong ngực cô.
Cô theo bản năng ôm lấy, nhìn đứa nhỏ rất xinh đẹp, từ lúc sinh con ra đến nay, cô đã mất khả năng yêu thương con, trong lòng chỉ có hận thù.
“Đông Đình Phong, chúng ta đi ký đơn ly hôn đi, con em không cần! Việc này, em cũng không muốn!”
Cô coi như không có đứa bé đáng thương kia, đem đứa nhỏ nhét trở lại.
Lần thứ hai đứa bé khóc lên, cô cảm giác không nghe thấy.
Đây là lần thứ hai cô nói đến ly hôn, nhưng lại nói ba đứa con cũng không cần- – người này thật sự nhẫn tâm, quá nhẫn tâm…