Mấy ngày nay phát sinh rất nhiều chuyện. Tuy nhiên, nó cũng không ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng của Ninh Mẫn Mẫn. Hiện tại, cô rất bình tĩnh.
Đầu tiên là Hoắc Trường An ly hôn, chuyện này chính xác là việc đại sự nhưng cô không có quan hệ gì – – mà chỉ có quan tâm đối với Chung Đề.
Vào buổi tối khi nghe được tin này, là lúc cô đang đi đến biệt thự Chung Đề ở. Khi đó Cô Cô đang đắp mặt lạ, nhân nhi rượu vang, với tinh thần nhẹ nhàng.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Tương lai Cô Cô định như thế nào, Cô Cô đã suy nghĩ chưa?”
Chung Đề im lặng một hồi nhưng không trả lời.
“ Cô Cô có tính nhận con trai không?”
Chung Đề cười khổ, vẻ mặt mất mát.
“ Cô Cô vẫn còn yêu người kia sao?”
Chung Đề liên tục uống rượu, một lúc sau nói: “Ta đã không biết tình yêu là cái gì nữa!”
“Cô Cô, kỳ thật cô đã không quên được ông ấy!”
Trước khi rời đi, cô đã nói với Chung Đề: “Bởi vì Cô Cô không có dứt khoát phủ nhận. Cô Cô do dự, mờ mịt; đó chính là biểu hiện của tình yêu… Nếu Cô Cô không muốn kết hôn với Kim Hàm, vậy thì kết thúc sớm chuyện này đi… Việc kết hôn và Cô Cô có yêu hay không yêu Hoắc Trường An, nghĩ muốn cùng ông ấy bắt đầu lại hay không, là hai việc khác nhau… Không vì muốn trốn tránh, mà tùy tiện lấy người đàn ông cứu mình làm chồng.”
Ninh Mẫn Mẫn cũng từng ở trong tình trạng này, Đông Đình Phong cũng là ân nhân của mình, nhưng hai tình huống hoàn toàn khác nhau.
Cô nghĩ sở dĩ không thể quay về với Hoắc Khải Hàng, là vì tình yêu của cô đối với anh ấy chưa đủ sâu.
Nhưng Chung Đề không phải như vậy.
Họ đã chung sống với nhau đến hai năm, họ đã có một đứa con chung và đứa trẻ này có sự nghiệp rất tốt. Giữa họ chỉ là một sự hiểu lầm.
“Nếu tình yêu vẫn còn, thì tại sao không tiếp tục?”
Chung Đề không nói thêm gì nữa.
Lựa chọn như thế nào đó là quyền của bà, Ninh Mẫn Mẫn không hỏi nữa, bởi vì nó cũng không có liên quan đến cô.
Thứ hai, Đông Đình Phong được Hoắc Trường An đơn phương giới thiệu ứng cử viên cho chức vị Thủ Tướng. Việc này, dù không phải đưa ra quyết định trực tiếp nhưng cũng liên quan đến cô, vì đó là vấn đề của người đàn ông của cô, cô tôn trọng mọi quyết định của Đông Đình Phong. Tương lai như thế nào, cô cũng không suy nghĩ nhiều- -Hoắc Khải Hàng cũng có khả năng thắng.
Thứ ba, cuối cùng cũng đã công bố đám cưới, cô không có mặt tại cuộc họp báo, nên không phải đối mặt với các câu hỏi do phóng viên đặt ra. Cô đã lặng lẽ ở lại nhà Đông gia, chuẩn bị làm cô dâu bí ẩn.
Những ngày này, cô đã được đắm mình trong một cuộc sống thanh bình, ấm áp, cảm thấy một sự bình yên đúng nghĩa.
Mấy ngày này, Đông viên trở thành gia đình mới của Ninh Mẫn mẫn.
Đối với gia đình mới này, hiện tại cô không muốn rời xa.
Bảo bối của cô cũng biểu hiện ra ngoài, yêu thích gia đình mới này. Và các thành viên trong gia đình cũng yêu quý mẹ con cô.
Vãn vãn cùng Đông Kỳ ngày càng thân thiết, việc này làm cho Ninh Mẫn Mẫn trong lòng đầy vui sướng.
Đông Đình Phong luôn cưng chiều, yêu thương Vãn Vãn.
Cô thường nhìn hai cha con chụm đầu bên nhau, Vãn Vãn ôm tay cha cười khanh khách, nụ cười tươi sáng và hạnh phúc.
Người đàn ông của cô rất yêu thương cô con gái này, và cô cũng yêu thương Đông Kỳ, so với con gái thì con trai trưởng thành và hiểu biết hơn.
Trong lúc ngồi nói chuyện với Đông Đình Phong, anh nói:
“Con trai rất giống anh… Từ nhỏ đã tự lập rồi, học cách trở lên mạnh mẽ; Con gái nên được chăm sóc, nên được thương yêu và chiều chuộng…”
Vì Vãn Vãn thiếu tình thương của cha trong sáu năm, lại thêm chuyện Vãn Vãn bị ốm. Cho nên, trong lòng anh cảm giác áy náy, hận mình không thể nắm chặt con bé trong lòng bàn tay.
Nhưng cô nói:
“Không được, con trai hay con gái đều phải thương yêu như nhau, không nên nuông chiều quá.
“Một cô gái có giáo dục, có trí tuệ lớn lên mới có thể tìm được người đàn ông có năng lực, trí tuệ.
“Chúng ta khi xưa, mỗi người một xưng hô: ‘Con trai của anh ‘ ‘con gái của em”. Cuối cùng Vãn Vãn và tiểu Kỳ đều là con của anh, tương lai nhất định sẽ khoác lên vầng sáng hào quang của họ Đông.
“Nhưng em hi vọng, con trai và con gái không sống trong ánh hào quang do các bậc cha chú đem lại. Cho nên, anh nha, đừng quá nuông chiều con bé…”
Đông Đình Phong đồng ý với suy nghĩ của cô, nói:
“Được, về sau, anh chỉ có cưng chiều em! Vãn Vãn khỏi bệnh, anh sẽ đem chúng tới học viện quân sự. Tách khỏi cha mẹ, như thế mới tự mình rèn luyện. Đến lúc đó, em cũng đừng quá đau lòng!”
Đi học ở viện quân sự là điều hiển nhiên, nhưng Ninh Mẫn Mẫn cảm thấy hiện tại chúng còn quá nhỏ, chăm sóc một hai năm nữa thì tốt hơn. Ở đó môi trường giáo dục rất nghiêm khắc, nếu như vậy tuổi thơ của chúng sẽ không có. Cha mẹ nên chọn thời điểm phù hợp để đưa con mình vào học viện quân sự.
Bây giờ cô yêu cuộc sống gia đình như vậy, làm thế nào để sẵn sàng gửi chúng đi?
Mà Đông Đình Phong cũng đang tận hưởng tình cảm cha con như vậy, cũng chỉ là ngoài miệng nói vui một chút thôi.
Mặc kệ bên ngoài náo nhiệt như thế nào, Đông viên vẫn như một thế giới độc lập. Cuộc sống của Ninh Mẫn Mẫn dường như yên bình hơn, không sợ sệt, không mù mịt như trước nữa.
Quan điểm về cuộc sống của cô cũng thay đổi, trước kia quan trọng nhất là cha mẹ và công việc. Hiện tại gia đình là quan trọng nhất.
Cô sống cuộc sống của một người vợ bình thường.
Sáng sớm, đánh thức chồng bằng một nụ hôn, sang phòng bên đánh thức hai đứa trẻ, đồng thời tập thể dục buổi sáng, đây là chuyện nhất định phải làm trong nửa tháng qua.
Cô không biết chồng cô dùng cách nào, để có thể thuyết phục Vãn Vãn buổi tối không ngủ cùng cô nữa.
Hai tối đầu, bốn người ngủ cùng một giường, hai đứa ngủ ở giữa, cô và anh ngủ ở hai bên cạnh. Buổi tối trước khi đi ngủ, hai đứa trẻ cười đùa, cãi nhau ầm ĩ cả lên. Đêm đến tướng ngủ của chúng rất xấu: Đông Kỳ nằm vào ngực Đông Đình Phong, cả đêm anh không ngủ được, Vãn Vãn thì để cả hai chân gác lên bụng Ninh Mẫn Mẫn.
Đông Đình Phong thấy như vậy không được, liền nghĩ ra phải để hai đứa ngủ riêng, không biết anh làm thế nào mà cuối cùng chúng cũng hiểu ra. Tối đến, tự giác về phòng của hai đứa để ngủ.
Thoát khỏi hai đứa trẻ. Vào ban đêm, Đông Đình Phong ở trong chăn ôm Ninh Mẫn Mẫn, cười cực kỳ thỏa mãn:
Cuối cùng hai chúng ta đã có thế giới riêng!”
Cô cũng thấy cảm thấy xấu hổ, con cái là quan trọng, nhưng hai người cũng phải có thế giới riêng.
Cô thích cuộc sống như thế này.
Vào bữa sáng, cả nhà bốn người cùng với Đông Lục Phúc, Đông Dạng, Đông Lôi và cả Cúc Hoa ăn cùng nhau rất ồn ào nhưng lại vui vẻ và hạnh phúc.
Thời gian Đông Đình Phong ở nhà chăm sóc vợ, con cái. Mọi người trong gia đình Đông Gia nghĩ cũng đã đủ. Đông đình phong bắt đầu chính thức đi làm, tám giờ đúng giờ rời nhà, trước ngày kết hôn phải thu xếp ổn thỏa việc công ty. Lại còn phải ứng phó chuyện bầu cử Thủ Tướng, điều này khiến anh càng bận rộn hơn.
Mỗi ngày Ninh Mẫn Mẫn cùng hai con tiễn chồng ra xe đi làm. Trước khi đi, Đông Đình Phong hôn tạm biệt mỗi người một cái. Khi hôn đến cô lúc nào cũng triền miên không dứt. Anh thật muốn lười biếng, muốn ở nhà.
Tất cả các việc chuẩn bị cho hôn lễ đều do Đông phu nhân – Cúc Hoa phụ trách, Đông Lục Phúc ở phía sau chỉ đạo, không cần Ninh Mẫn Mẫn phải bận tâm chuyện gì
Sau khi Đông Đình Phong đi làm, anh thu xếp mời bác sĩ đến kiểm tra và điều trị thường xuyên cho Vãn Vãn.
Thường trong thời gian nghỉ ngơi, Ninh Mẫn Mẫn hay dạy hai đứa bé học bài, hoặc chơi với chúng.
Đôi lúc, có giáo viên do Đông Đình Phong mời về dạy và chơi cùng chúng. Khi đó, Ninh Mẫn Mẫn tranh thủ ngủ một giấc.
Lần mang thai này, cô rất thèm ngủ.
Có hôm cô ngủ đến khi Đông Đình Phong đi làm về.
Đông Đình Phong thường đi làm về lúc 6h, ăn tối cùng gia đình. Anh từ chối tất cả các bữa tiệc xã giao, toàn bộ thời gian đều giành cho bốn mẹ con cô.
Cuộc sống an nhàn, yên bình như vậy. Tĩnh Tâm dưỡng thai, chăm sóc con cái.
Nhớ về thời gian trước, từ bé đến mười sáu tuổi là thời gian đang đi học.
Mười sáu tuổi đến hai mươi tuổi, cô gia nhập tổ Liệp Phong. Tham gia hàng loạt nhiệm vụ rất mạo hiểm, và cô luôn luôn sử dụng sự khôn ngoan của mình để hoàn thành nhiệm vụ.
Từ hai mươi tuổi đến 26 tuổi, là khoảng thời gian sống cùng Vãn Vãn rất vất vả.
26 tuổi, cuộc sống thay đổi mạnh mẽ, cô dường như lột xác, dần trưởng thành hơn, giải phóng chính mình…
Hiện giờ, cô 27 tuổi, đã bước vào hôn nhân, đã là vợ của người khác, mẹ của hai đứa trẻ…
Thời gian qua, không suy nghĩ về mối quan hệ với Hoắc Khải Hàng. Cũng không để ý đến chuyện tổng tuyển cử sắp diễn ra.Tất cả các chuyện này không có quan hệ gì với cô, cô đã đặt mình vào trong một thế giới riêng biệt, bé nhỏ của mình đó là làm mẹ và chuẩn bị làm cô dâu…
Chiều thứ 7, đầu tháng ba.
Ninh Mẫn Mẫn ngủ trưa như mọi ngày, khi tỉnh dậy đã là ba giờ chiều. Đông Đình Phong không thấy có ở trong phòng, Vãn Vãn và Kỳ Kỳ cũng không ở đây. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, có mùi hương hoa vừa mới hái thoang thoảng, lan ra khắp phòng.
Biên Thượng là người giúp việc liền nói với cô:
“Đại thiếu gia mang Tiểu thư và tiểu thiếu gia ở bên ngoài chơi đùa…”
Cô nghe xong, liền đến phía trước cửa sổ nhìn bên ngoài, quả nhiên thấy Đông Đình Phong và hai con, cùng với Đông Lôi chơi đá cầu, bên cạnh còn có một số người đứng xem. Không khí cực kỳ náo nhiệt.
Cô nhìn một lúc, mỉm cười, đi ra phòng khách lấy một ly nước ấm, rồi đến ngồi trên ghế sofa, theo thói quen mở máy tính vào mạng.
Khi mở trang web hay xem tin tức ra, trong tích tắc, trên trang nhất của tờ báo viết:
Đông thiếu gia vướng vào tội trùng hôn, vụ án rất phức tạp: vợ cũ bị quản thúc tại nhà sáu năm nay; Nuôi dưỡng vợ mới ba tháng nay.