Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí – Chương 294 – Botruyen
  •  Avatar
  • 13 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 294

Ninh Mẫn đi ra mở cửa nhìn vẻ mặt Đông Đình Phong có chút khẩn trương, nhìn thấy cô mới thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười ấm áp. Giống như ánh ngày đông kia, ánh nắng không gió, làm cho người ta ấm áp, lại là ánh hào quang sáng chói thu hút sức chú ý của mọi người:

“Anh vừa xem qua trên trang web, phụ nữ có thai chỉ có thể tắm ngoài không nên tắm bồn…em đã tắm một lúc lâu như vậy, thật xin lỗi, lần đầu tiên chăm sóc phụ nữ có thai, đối với những việc kiêng kị trong thời gian mang thai, anh không có hiểu hết….xem ra về sau anh phải tìm hiểu kỹ, đỡ phải luống cuống tay chân,..”
“Không sao, thỉnh thoảng ngâm một chút không sao, cũng giống như một lần hít thuốc phiện, cũng sẽ không giống như nghiện, chuyện thi thoảng như vậy không tổn hại cơ thể, điều này em có kinh nghiệm.”
Cô nhẹ nhàng nói trong lòng có chút cảm động. Đông Đình Phong cười thật tươi.
“Vậy thì tốt, vừa rồi dạo anh toàn thân đổ mồi hôi”
Cô liếc mắt nhìn anh.
“Thế nào? Còn không tin? Anh thực sự bị dạo đấy”
Anh bước lại gần, đưa tay ra là có thể kéo cô vào lòng, nhưng anh không làm, bóng dáng cao lớn của anh đè lên cô.
“Em đang làm tóc…”
Đông Đình Phong liếc một cái: “Làm rồi, đồ ăn đã đưa lên,có thể ăn cơm rồi”
Cô gật đầu, nhìn lướt qua anh, lê chiếc dép xinh đẹp hướng bàn ăn, ánh mắt anh nhìn cô xoay người, đi theo, không thích ứng được với sự lạnh nhạt của cô, nhưng bây giờ anh chỉ có thể kiềm chế ở trong lòng.
Trên bàn ăn bày mười món, rất phong phú, hương vị đầy đủ. Hai người ngồi xuống anh xới cơm, múc canh.
“Thử canh xem, có được không”
Anh rất ân cần, cô yên lặng uống, thực sự mùi vị không tệ, gợi cảm giác thèm ăn của cô.
“Uống ngon không?” anh rất coi trọng phản ứng của cô, cô gật đầu
“Vậy uống nhiều một chút”
Anh cũng uống vài ngụm, lại gắp thức ăn cho cô.
“Một ngày không gặp em ăn cái gì rồi…”
Cô rút cuộc ngẩng đầu, rồi lại cũi đầu hỏi một câu.
“Làm sao anh biết một ngày em chưa ăn gì?”
Đông Đình Phong giật giật khóe miệng, khẽ cười.
“Xe gặp chuyện không may, chông ty bảo hiểm gọi cho anh”
Cô gật đầu, xe là của anh, đương nhiên công ty bảo hiểm sẽ tìm anh.
“Anh nhận được điện thoại, nói xe ở trên đường Tây Hoa va chạm với người ta. Làm anh sợ nhảy dựng lên, cuối cùng người ta lại nói với anh em không sao, anh vẫn lo lắng muốn chết, đến khi anh vất vả vượt qua mấy cái đèn đỏ em đã đi rồi, sau đó anh đuổi theo theo hướng em đi, đuổi tới rồi, vẫn đi theo em, chỉ là em không có chú ý đến anh…nhìn em mua vé máy bay, anh cũng mua vé đi theo,nhìn trạng thái tinh thần em kém như vậy, anh không giám cùng em nói chuyện, sợ em nhìn thấy anh lại bỏ chạy, chỉ có thể đứng từ xa nhìn em,.. tóm lại đều bị em bỏ qua, hôm nay trời lạnh, em lại đi trong mưa phùn gió lạnh một lúc lâu như vậy, đừng để bị cảm mới được, bây giờ phải làm nóng người..”
Anh ủ hai tay ở trên mặt bàn, liếc nhìn thâm sâu, năm sáu giờ đồng hồ kia, anh chỉ cách cô có trăm mét, ăn mặc phong phanh, anh lạnh muốn chết, trong lòng còn thương cô, mũi bị gió thổi đỏ ửng.
“Ừ”
Cô cúi thấp đầu, tâm tình không tốt, gẩy gẩy hạt cơm, ăn từng miếng nhỏ, vẫn rất thơm ngon. Anh thấy cô không có phản ứng gì, cũng chỉ ngồi ăn, một bên gắp thức ăn cho cô, nhìn cô từng chút đưa vào trong miệng ăn, nụ cười trên mặt anh lại càng sáng lạn.
Một chút ấm áp lờ mờ đang tràn ngập trong tim hai người. Cô rút cuộc không có cách nào nào xích anh, nhưng cái tư vị này thật kỳ quái.
“Muốn nói chuyện với anh không? Có điều gì buồn phiền để trong lòng không tốt lắm, ..A Ninh bây giờ anh là chồng của em, không phải là kẻ thù..”
Sau khi ăn xong cô ngồi trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn cảnh phồn hoa dưới chân, anh đứng bên cạnh cô nhẹ nhàng nói, ánh mắt lặng lẽ như ánh trăng, dịu dàng chăm sóc cô.
Nơi này là tâng cao nhất của khách sạn. ở đây phòng đẹp nhất cũng phục vụ chất lượng. Nếu như không có Hoắc Khải Hàng mời bác sĩ Trịnh đến tiến hành xóa sạch, khi đó, cô nhất định có thể dễ dàng điều tra là ai, nếu khi đó điều tra ra, cô sẽ như thế nào?
Làm như cái gì cũng chưa xảy ra sao? Hay là trả thù anh?
Lúc ấy, cô thật sự cũng không chán ghét anh. Nếu không phải xảy ra chuyện một đêm ngoài ý muốn đó, thậm chí cô thông qua nhiệm vụ ngày đó, mà biết được Đông Đình Phong, cũng là một thu hoạch thú vị.
Kết quả.
Aizzz
Cô hít một hơi, nhắm mắt lại, vẽ vòng tròn trên cửa kính, bên ngoài cửa kính là ban công, bên trên có bày mấy bồn hoa oải màu xanh biếc, khiến cho người ta thấy một mùa xuân đã tới, cảm giác dào dạt sức sống.
“Em nhất thời có chút khó tiếp nhận..”
Trong lòng của cô giống như có năm tư vị đảo lộn, tư vị nào cũng có.
Có oán, có hận, có khổ, có chát, có bất đắc dĩ, có mông lung, có hoang mang, cũng có chút chút vui mừng khó hiểu.
Bảy năm trước anh bị người ta tính kế, cô cũng bị tính kế, ngớ ngẩn lại có chuyện vợ chồng, còn có thai, bảy năm sau, cô lại một lần nữa bị tính kế, lại bước vào cuộc sống của anh, lại một lần nữa cùng nhau dây dưa không dứt bỏ được, thành vợ chồng, người đứng phía sau, đang lừa gạt bọn họ, muốn mượn tay cô, làm nổi lên sóng gió, kết quả bọn họ không thể làm cho người đó thực hiện được.
Cô yêu Đông Đình Phong, Hoắc Khải Hàng lựa chọn buông tay, hai nhà Đông Hoắc một đời tuổi trẻ, cũng không vì thế mà như nước với lửa, điều này là chuyện mà người đó không thể tính trước được.
“Nếu oán anh giận anh, có thể đánh anh, đừng buồn bực mà không nói, em như vậy khiến anh lo lắng, không biết làm sao”
Anh nhẹ nhàng nói, tay do dự một chút, vẫn đưa tay qua, ôm lấy eo cô, nâng niu cẩn thận, sợ cô phản kháng. Trên thực tế cô vẫn có chút kháng cự. muốn đẩy anh ra. Anh lập tức thu tay vê, khẽ nói một tiếng
“A Ninh, anh là chồng em, hãy nhìn anh!”
Cô nhìn anh, nhìn thấy một tấm thâm tình. Bắt lấy tay anh, đang chầm chậm hạ xuống kia
“Thật xin lỗi”
Anh nhân cơ hội này gắt gao ôm cô vào trong ngực, hai tay cô đặt trên ngực anh.
“Anh, thật xin lỗi em vì những sai lầm mà anh đã phạm phải. Anh bị hạ độc, phạm phải sai lầm này. Buổi tối hôm đó, tiệc sinh nhật, rượu mời rất nhiều, anh cũng uống rất nhiều, mà nước trong rượu có vấn đề, …nếu không thì anh sẽ không kích động như thế. ”
Anh liếm liếm môi, ánh mắt dao động, khúc mắc này, hai người bọn họ đều phải vượt qua mà tiếp nhận.
“Cho tới bây giờ, anh vẫn nghĩ không thông, anh sao có thể làm chuyện như vậy? Rõ ràng không có ấn tượng gì với em, nhưng khi nhìn thấy em lại suy nghĩ miên man, …một chút khống chế cũng không giữ được, thì…”
Anh không nói nữa , dừng một chút mới nói
“Trước kia, anh vẫn không thích nhớ lại chuyện này, cảm thấy bản thân rất khốn nạn. Nhất là sau khi gặp em, anh càng cảm thấy chuyện này đối với anh mà nói, trải qua thật khinh khủng. Nếu thời gian có thể quay trở lại anh hi vọng chuyện này chưa từng xảy ra, anh hi vọng có thể gặp em trước mà không có chuyện cũ. Nhưng hiện tại anh không nghĩ như vậy….”
Lời này làm Ninh Mẫn ngẩn ra, hỏi lại “Có ý gì?”
Ngón tay anh xoa xoa gương mặt trắng mịn của cô
“Nếu thời gian có thể quay trở lại, anh hi vọng, anh có thể ở trước khi em rời đi, từ trong phòng tắm đi ra, ngăm em lại, hiểu tất cả về em, cho dù có bị em đánh một chút, ít nhất anh có thể biết được đêm này là ai cho anh một lễ vật như vậy, ít nhất anh có cơ hội đưa ra phán đoán chính xác, anh sẽ chịu trách nhiệm, anh sẽ cưới em, như vậy, chúng ta có thể không bỏ phí quãng thời gian sáu năm kia, đương nhiên tình hình sẽ tiếp tục phát triển như vậy, hai nhà Hoắc Đông mới có thể đối mặt mâu thuẫn, bùng nổ vấn đề lớn như vậy…nhưng, còn hơn là chẳng hay biết gì, kiềm nén suốt bảy năm, chẳng thà ngay lúc đầu bùng nổ mâu thuẫn, không ai thích những ngày trôi qua mơ hồ như vậy…”
Ninh Mẫn nghĩ nghĩ, nếu ngày đó cô tỉnh lại nhìn thấy Đông Đình Phong ở bên cạnh, cô sẽ như thể nào?
Khả năng cô sẽ hận chết anh, làm sao còn có thể gả cho anh, người đàn ông cướp sự trong sạch của cô. Mà dựa vào lòng kiêu ngạo của anh, chỉ sợ sẽ không vì chịu trách nhiệm mà đến tranh giành cô với Hoắc Khải Hàng, bây giờ sở dĩ có thể nói như vậy, bởi vì trong lòng anh yêu cô, trong lòng tiếc nuối thời gian sáu năm trôi qua.
Có nhân mới có quả như vậy, đây gọi là nhân quả luân hồi, hiệu ứng hồ điệp.
“Ngày đó anh vẫn nghĩ em là Hàn Tịnh.”
Anh tiếp tục nói, ánh mắt nhìn xuống, nhớ lại Trương Hà.
“Anh và Hàn Tịnh có quen biết, đối với cô ấy cũng không quá hiểu, nhưng ấn tượng bên ngoài vẫn có, khi đó cô luôn biến bản thân mình trở nên quê mùa, bữa tiệc sinh nhật ngày hôm đó, ông bà nội đem cô ấy trang điểm rất xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là xinh đẹp, bản tính nhút nhát trời sinh, ánh mắt nhu nhược, là ấn tượng duy nhất của anh với cô ấy. Nhưng tối hôm đó anh cho rằng người anh gặp là Hàn Tịnh, kết quả không phải đúng như vậy. Cả tối đó, ngoài gặp Hàn Tịnh ở phòng nghỉ, còn những lúc khác người anh gặp là em, cùng mặc chiếc váy da màu hồng, cùng đeo dây chuyền giống nhau, liếc mắt nhìn anh thật sự không có cách nào phân biệt được, lúc ấy anh cũng không biết trên thế giới này lại có một người giống hệt Hàn Tịnh.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.