Hoắc Khải Hàng là một nam nhân lạnh lùng, bình thường rất ít nói, gương mặt lúc nào cũng băng sương nguyệt lãnh rất lạnh lùng băng giá.
Hiện tại gương mặt băng giá này đang trừng mắt nhìn cô gái đang đứng trước mặt anh ta, thật sự làm cho người khác cũng cảm thấy sợ đến mức tè ra quần.
Cũng may bình thường hắn cũng rất ít khi tức giận, thỉnh thoảng làm một cái mặt lạnh cũng làm cho người ta câm như hến.
Mấy ngày nay Ninh Mẫn và hắn cũng không có gặp mặt, hôm nay, bị hắn măng như vậy, trong lòng rất đau…
Cô cắn môi, chân đứng nghiêm, lưng thẳng tắp, ngực ưỡn lên, tay nhấc lên chào theo nghi thức quân đội, thanh âm vang dội nói một câu:
“Báo cáo trưởng quan, ở nhà.”
“Ở nhà?”
Ánh mắt sắc bén của nam nhân đảo qua, tàn nhẫn mắng:
“Ở nhà, như thế nào lại không trở về căn cứ liên lạc?”
“Báo cáo, tôi đi ngủ.”
“Ngủ?”
Lại một lần nữa, Hoắc Khải Hàng dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô. Nhìn thấy cô bày ra một bộ dáng đã làm sai mà không biết nhận lỗi, lại một lần nữa tức giận hét lên:
“Ngủ cũng có thể ngủ hai ngày hai đêm sao? Đến heo cũng phải biết ăn…. cô như thế nào lại lấy một cái cớ vớ vẩn như vậy……………..”
Sắc mặt Ninh Mẫn tái nhợt không nói gì nữa, cúi đầu.
Trước kia, cô ở trước mặt hắn luôn hùng hùng hổ hổ, khí phách hiên ngang, đối mặt với hắn thỉnh thoảng cũng có lúc “khó xử” nhưng mỗi lần đều có thể dùng cái miệng lưỡi lanh lợi của mình phản bác lại.
Nhưng lúc này đây cô rất lo lắng, thậm trí còn không nghĩ đỗi mặt với hắn lại phải đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc kia. Tâm tư trống rỗng buồn phiền, vốn trong lòng đã rất khó chịu, hiện tại càng chán nản không thoải mái.
Hoắc Khải Hàng cảm thấy cô khác thường, rốt cuộc ý thức được mình hơi nặng lời, nên vẻ mặt lại ôn nhu như thường.
“Được rồi, được rồi, đừng mắng nữa, người đã trở lại là tốt rồi. Tiểu Sênh, đến đây ngồi một chút, lúc trước Hòa Binh đã liên hệ với cô rồi, sau như thế nào lại không tìm cô. Hại chúng tôi phải lo lắng. Hoắc thiếu cũng đã sai người đi tìm cô một ngày một đêm, cũng là vì lo cho cô nên mới hơi nặng lời, cô cũng đừng để ở trong lòng… không hiểu sao, đã không thấy bóng dáng đâu, ai cũng sốt ruột, cô nói có phải hay không?”
Nhuế Khuất đi lên hòa giải, kéo cô sang bên kia ngồi xuống, trấn an, thái độ vô cùng ôn hòa.
Đối với trung tướng Nhuế mà nói, cấp dưới có thể trở về an toàn là được rồi, còn những chuyện khác để suy tính sau. Huống chi đây không phải là đứa nhỏ không có chừng mực.
“Không có việc gì.”
Thanh âm Ninh Mẫn êm dịu, nhận lấy cốc nước trưởng quan đưa cho, uống một ngụm.
“Người hơi mệt cho nên ngủ quên.”
“Phải không? Làm sao có thể ngủ quên? Cô luôn luôn ngủ đúng giờ, đúng giờ là dậy, thân thể có vấn đề gì? Hay đã xảy ra chuyện gì khác?”
Nhuế Khuất nghi ngờ lời giải thích của cô, đứa nhỏ này rất chuyên nghiệp, nếu không gặp phải tình huống đặc biệt, thì tuyệt đối không có khả năng vô duyên vô cớ mất tích như vậy.
“Tôi bị trúng ám khí, sau đó không biết bị tiêm cái gì vào, sau mới trốn ra được liền về nhà ngủ. Không ngờ lâu như vậy mới tỉnh lại, hiện tại không có việc gì ngài đừng lo lắng…”
Chuyện kia có chết cô cũng không nói ra.
“Bị tiêm?”
Nhuế Khuất lập tức cao giọng, đi lên kéo cô đứng dậy, đáy mắt lộ ra vẻ ngưng trọng xem xét.
“Làm sao có thể bị tiêm thuốc? Có hay không đi kiểm tra thân thể?”
“Không có!”
“Lập tức đi điều tra thêm…”
“Chờ một chút đi. Trưởng quan thật sự xin lỗi, nhiệm vụ lần này tôi không thể làm tốt…”
Ninh Mẫn nói thật nhỏ.
“Không thể tính là không làm tốt, Thiên Lang đã bị Hòa Bình bắt được rồi, người buôn bán thuốc phiện kia chúng ta cũng đã nắm rõ mục tiêu, cho nên nhiệm vụ lần này cũng không thể tính là thất bại. Nhưng cô lại không có tung tích gì, hại chúng ta một phen lo lắng… Hòa Bình và Cố Hiểu đi tìm cô suốt hai ngày một đêm…. sốt ruột đến mức bọn họ cũng như kiến bò trên chảo nóng……. vừa vặn, Hoắc thiếu cũng đến tìm cô, cũng biết chuyện này nên lo lắng……. ngữ khí khó tránh khỏi có điểm không tốt……. được rồi được rôi, hiện tại không cần cô phải lo chuyện này nữa, bây giờ tôi cùng cô đi tới trung tâm kiểm tra sức khỏe, kiểm tra lại thân thể đã, có chuyện gì rồi nói sau….. nếu thân thể có điểm khác thường thì hôm nay cô theo Hoắc thiếu trở về đi……….. ngày mai hoắc thiếu đi nước ngoài, mệnh lệnh điều động của cô như vậy hoãn lại đi……….. đúng rồi, còn có tên trong danh sách quân đội của cô Hoắc thiếu muốn điều cô đi làm văn chức…… cụ thể cô có thể hỏi Hoắc thiếu…………..”
Nhuế Khuất vốn đã coi Ninh Mẫn như con gái mình, đối với cô rất có cảm tình, cô vừa xinh đẹp lại có năng lực, ở trong bộ đội rất hiếm thấy.
Lúc trước con trai ông đã muốn theo đuổi cô, đáng tiếc cô còn nhỏ tuổi nên đối với chuyện tình cảm căn bản là không quan tâm.
Mà hiện tại, ông cũng mơ hồ cảm thấy Hoắc thiếu cũng có chút cảm tình với đứa nhóc này. Bằng không cũng không vì nghe nói Ninh Mẫn mất tích hai ngày, cấp tốc chạy tới nơi này.
Ninh Mẫn vừa nghe, mày càng nhíu sâu, nhìn về phía Hoắc Khải Hàng, người này tại sao có thể như vậy, tự tiện sử dụng người?
Cô đang định nói rõ thì Hoắc Khải Hàng đi tới, cắt ngang:
“Trung tướng Nhuế, hiện tại ta phải quay về nội thành, đến lúc về nội thành ta sẽ dẫn Ninh Sênh Ca đi kiểm tra. Không cần ông giúp đỡ……… về chuyện điều động danh sách quân đội, ta sẽ trực tiếp nói với cô……….”
Trung tướng Nhuế liếc nhìn hoắc thiếu đang coi mình can thiệp vào chuyện của hắn, gật đầu.
“Như vậy cũng tốt. Nếu có chuyện gì, nhất định phải liên hệ…..”
“Nhất định!”
Hoắc Khải Hàng chào tạm biệt Nhuế Khuất rồi quay sang nói với cô:
“Đii thôi! Trở về thành.”
Hắn đi thẳng lên phía trước, cố nhẫn nhịn không xông tới dắt tay cô.
Ninh Mẫn hít một hơi, trong lòng như có một tảng đá nặng đè xuống, làm cho cô không thở nổi.
Cô yên lặng hướng trung tướng Nhuế nói lời tạm biệt rồi đi theo ở phía sau.
Trên hành lang, Hách quân mới từ trong nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Ninh Mẫn và Hoắc Khải Hàng từ xa đi đến, bước nhanh đến chào hỏi.
“A đại tiểu thư của tôi. Không có việc gì lại náo loạn lên chơi trò mất tích…… nhìn một cái
lâu như vậy còn chưa bao giờ thấy hắn sốt ruột như vậy a…….”
Ninh Mẫn không nói gì, cúi đầu đi tiếp.
Hách Quân cảm thấy có điểm gì không đúng lắm, trợn tròn mắt nhanh như chớp nhìn một vòng, thấy hai bọn họ có vẻ như đang giận dỗi, khẽ hỏi một tiếng:
“cô làm sao vậy?”
Hai người này vẫn không ai lên tiếng.
Hách Quân xoa xoa mũi đi theo, cũng không có lên tiếng nữa.
Lên xe, Hách Quân lái xe.
Bignh thường, Ninh Mẫn khẳng định cũng sẽ ngồi phía sau, nhưng hôm nay thì khác. Hách Quân đang thắt dây an toàn thì cảm giác như có người ngồi bên cạnh. Ngẩng đầu lên nhìn, là Ninh Mẫn, hắn lặng đi.
Phía sau liền truyền đến tiếng nói khó chịu của Hoắc Khải Hàng:
“Em náo loạn cái gì, xuống đây ngồi. Anh cũng chưa giận em, em lại ở đây tức giận cái gì? Sớm đã biết cho em ra ngoài nguy hiểm như vậy cho dù em có cầu xin trăm lần đi nữa, anh cũng sẽ không để cho em đi…..”
Hách quân nhếch khóe miệng, thân là bộ đội đặc chủnng làm sao không rơi phải tình huống nguy hiểm cơ chứ? Ông trẻ của tôi, anh thật là càng ngày càng thương hương tiếc ngọc rồi…… câu này thiếu chút nữa hắn đã nói ra khỏi miệng. Cuối cùng nhẫn nhịn, vẫn là nuốt xuống, không khí không đúng, thật không nên xem miệng vào.
Ninh Mẫn tựa vào ghế, có vẻ thật sự mệt mỏi, không nói gì, trong lòng nghĩ: đúng vậy a, sớm biết xảy ra chuyện, cô tuyệt đối sẽ không nhận nhiệm vụ này…. nhưng hiện tại mất bò mới lo làm chuồng, làm gì còn mà đi với không đi nữa?
“Xuống dưới ngồi đi!”
Hoắc Khải Hàng dùng thanh âm ôn hòa, ngữ khí vô cùng bất đắc dĩ, bạn gái hắn thật sự rất bướng bỉnh không biết làm sao mới có thể trị được cô.
Rõ ràng là cô làm sai, nhưng lại muốn hắn dỗ dành, hết lần này đến lần khác. Nói thật trước kia hắn cũng chưa từng có bạn gái, nên đối với chuyện dỗ dành thật không có kinh nghiệm. Trước kia cô căn bản là không cần dỗ, chỉ cần hắn trêu chọc cô là cô liền vui vẻ.
Hắn đợi một chút, không thấy cô nhúc nhích đành phải nói thêm một câu:
“Mới vừa rồi anh cũng không nói nặng em cái gì……….. chỉ nói một câu heo cũng phải biết ăn……….. nhưng như vậy em liền dỗi anh sao? Em nói em ngủ hai ngày đêm nhưng anh không biết em bị trúng ám khí……….. mau tới đây, nói xem trên người em có chỗ nào không thoải mái………….”
Ninh Mẫn vẫn không nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, nói một câu:
“Hách Quâng, lái xe.”
Hách Quân nào dám tự tiện làm, hắn quay đầu nhìn Hoắc thiếu.
Sắc mặt Hoắc Khải Hàng không được tốt cho lắm, lại thấy nha đầu kia thật không có biện pháp đành gật đầu.
“Lái xe đi. Về nhà trước.”
Nam nhân có người yêu thường là sẽ bị bạn gái bắt nạt.
Hoắc Khải Hàng đối với lời này rốt cuộc có một cái lĩnh ngộ sâu sắc.
Cả đường đi, không ai nói với ai câu nào, không khí không bình thường cứ như vậy trôi đi.
Hách Quânn rất biết điều, cũng không có mở miệng nói thêm lời vô nghĩa.
Hai giờ sau, xe về tới biệt thự Hương Cách số 16.
Xe vào cửa sắt thì dừng lại, Hoắc Khải Hàng nhanh chóng đi xuống xe, đi về phía ghế phụ, mở cửa, nắm lấy tay cô kéo đi vào.
Hách quân đi ra từ ghế lái, tựa vào cửa xe, hai tay khoanh trước ngực, nhìn bọn họ.
Ninh Sênh Ca như vậy thật khác thường, trước kia thật sự là không có chuyện này. Hoắc thiếu hôm nay muốn thu phục bạn gái còn phải cố gắng.
Nói cách khác, công việc ngày hôm nay sẽ phải hoãn lại… chỉ mong đến lúc đó sẽ không bị Hoắc phu nhân gây phiền toái.
Biệt thự nhỏ này là nhà riêng của Hoắc Khải Hàng, bình thường có chuyện phải đến đây hắn mới ở lại nơi này nghỉ ngơi vài ngày, không thì đều về phủ thủ tướng. Từ lúc bọn họ trở thành người yêu bí mật, nơi này trở thành ngôi nhà để bọn họ bồi dưỡng tình cảm. Nơi này lưu giữ rất nhiều kỉ niệm đẹp của bọn họ.
Biệt thự này bình thường chỉ có một quản gia, khi Hoắc Khải Hàng tới nơi này, đều là do quản gia nấu cơm cho hắn không thì sẽ đi đặt ở ngoài mang đến.
Ở trong này, Hoắc Khải Hàng hưởng thụ một cuộc sống vô cùng đơn giản, so với phủ Thủ tướng xa hoa mà bề bộn công việc thật hoàn toàn bất đồng………..