Quỳnh Thành là nơi ăn chơi hạng nhất, bên ngoài, được xưng là khách sạn hoàng gia, bởi vì công trình kiến trúc xây dựng của khách sạn cao tới hai mươi tám tầng, có mở một sòng bạc hoàng gia được xếp hạng nhất, có ba tầng là khu vực hoạt động, trong đó có tới 238 bàn mạt chược, cùng với 521 máy chơi bài theo kiểu phương Tây…
Vừa vào sòng bạc, đập vào mắt là cách trang trí huy hoàng với rất nhiều vàng và ngọc bích, xa hoa lãng phí là hai từ không thể miêu tả hết được nơi đây, ở cái nhìn đầu tiên đẫ đủ làm cho người ta choáng váng mê hoặc.
Sòng bạc ở tầng thứ nhất là chuyên dành cho những người bình thường, tầng thứ hai là khu vực dành cho các hội viên, tầng thứ ba là khu vực VIP dành cho những người cao cấp thượng lưu.
Ninh Mẫn đi lên tầng thứ ba.
Trong tầng này, phía Nam là khu vực VIP bình thường, từ nam đến bắc chỉ cách nhau một khu nghỉ ngơi, có con đường dát vàng nối thẳng đến khu Chí Tôn phía bắc, là nơi dành cho các quý tộc.
Đầu tiên, Ninh Mẫn nhìn mấy người chơi bài, rất nhanh, cô đã tìm được Hòa Bình đang ngồi chơi tại đó, Cố Hiểu ngả vào người anh, dáng vẻ hai người trông rất thân mật.
Nhìn thấy cô, Cố Hiểu nói với Hòa Bình muốn đi toilet, hai người không hẹn mà kẻ trước người sau, cùng đi vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh nữ không có một ai.
“Vào sảnh Chí Tôn…”
Cố Hiểu đối diện với chính mình trong gương, trang điểm lại, hướng về phía bắc.
“Tôi nghĩ cách đi vào.”
Ninh Mẫn tựa vào cửa quan sát bên kia, từ góc độ này, nhìn hắn, có thể nhìn được tình hình bên trong sảnh Chí Tôn.
“Cửa có bảo vệ! Không có thẻ không vào được.”
Người có thể ra vào sảnh Chí Tôn, hơn phân nửa đều là người có tiền và quyền thế, hơn nữa bên kia, bảo vệ cũng là an toàn tuyệt đối đứng hạng nhất.
Ở sòng bạc hoàng gia này, thẻ vào Chí Tôn đều được ghi chép lại rõ ràng, số tiền chi tiêu phải lên đến mức độ nhất định nào đó mới có thể trở thành hội viên của sòng bạc. Mà chỉ cung cấp cho người chủ sở hữu. Bởi vì, nhiệm vụ bí ẩn, nên cấp trên chỉ chuẩn bị cho bọn họ thẻ VIP bình thường, thẻ này không hạn chế số lượng, không cần tên thật trên hệ thống.
Ninh Mẫn nhíu mày, vừa suy nghĩ vừa cùng Cố Hiểu đi ra.
Hướng bàn đánh bài đi đến, cô đưa mắt nhìn sang sảnh Chí Tôn. Nhìn quanh một hồi, vừa hay cô nhìn thấy Đông Đình Phong và trợ lý Trang đi tới hướng bên này. Ánh mắt cô đột nhiên sáng ngời, cảm thấy có chủ ý:
“Cô đến bên kia đợi đi, việc này để tôi làm…”
Cố Hiểu “Ừ!” một tiếng, liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó dường như không có việc gì đi đến chỗ Hòa Bình.
Ninh Mẫn an tâm, bình tĩnh, bắt đầu diễn trò.
Cô nhìn xung quanh, vẻ mặt tò mò, vừa lui về bên này thì đụng phải Đông Đình Phong.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi… A Đông thiếu… là anh?”
Cô vừa xin lỗi vừ ngẩng đầu lên, thấy rõ người phía sau, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đông Đình Phong đỡ lấy vòng eo thon thả của cô, trong lòng cô tan chảy.
Hắn nhìn thấy cô cũng hơi giật mình. Tuy rằng sòng bạc bên này trông nom vô cùng nhiêm ngặt, nhưng bà xã nhà hắn sao lại chạy đến nơi này? Tóm lại là có điểm gì đó không ổn…
“Muộn như vậy không đi ngủ lại chạy tới nơi này làm gì?”
Hắn thản nhiên hỏi, vừa mới bình tĩnh trở lại.
“Lần đầu tiên tới… hơi tò mò… nên đi dạo một chút.”
Ninh Mẫn cảm giác ngữ khí của hắn hơi lạnh nhạt, là đã tỉnh táo sao?
Cô làm bộ như không thấy được vẻ lạnh lùng trên mặt hắn, ánh mắt nhìn thẳng vào trong sảnh Chí Tôn, cánh cửa kia, được dát vàng lấp lánh, được điêu khắc trang trí tinh tế, trên đó khắc một thần vật cổ đại, uy phong lẫm liệt.
“Nghe nói trong kia đánh bài thật đặc biệt…”
Cô dùng ngữ khí tò mò hỏi.
Nếu Bình thường, Đông Đình Phong sẽ không để ý đến cô, đỡ cô một lần coi như là khách sáo.
Nhưng lúc này, hắn không biết mình bị trúng tà gì, trầm mặc một chsut, tự nhiên hỏi lại:
“Muốn vào xem?”
“Người bình thường không vào được.”
Cô nói đầy vẻ tiếc nuối.
“trước kia ở trường học nghe người ta nói: Quỳnh Thành rất lộng lẫy, là một hoàng gia bậc nhất, không đi xem thật phí cả đời người. Đến đây mà không vào Chí Tôn thì không phải người.”
“Không phải người?”
Lời này làm Đông Đình Phong thiếu chút nữa bật cười, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, nghe đồn bên ngoài, cũng rất thích cái đại từ phóng đại này.
“Có khoa trương như vậy sao?”
“Chuyện này chính là như vậy.”
Cô nghiêm túc nói.
Hắn thấy cô bày ra vẻ mặt thích thú, khẽ nhếch khóe miệng.
“Vì thành quả hành trình của nữ anh hùng em. Ta không phải là nên mang em vào?”
Ánh mắt Ninh Mẫn sáng ngời.
“Thật có thể đi vào?”
Trợ lý Trang ở bên cạnh nghe thấy vậy nở nụ cười: “Đông thiếu là khách VIP của Chí Tôn.”
“Tốt tốt tốt.”
Ninh Mẫn gật đầu trong lòng lại nghĩ, “khách VIP của Chí Tôn” thân phận này rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào?
Đương nhiên vấn đề này chắc cô sẽ không được trả lời.
Dựa vào thân phận của Đông Đình Phong, không cần thẻ cũng có thể vào, nhìn thấy hắn, hai bảo vệ liền đi tới cung kính mở cửa cho hắn.
Sảnh Chí Tôn trang hoàng rất có phong cách mà lại tao nhã, không khí cũng không ồn ào, người chơi ở đây đều có thân phận quyền quý. Bọn họ thảo luận chuyện thắng thua, cũng đủ làm cho người bình thường thấy kinh hãi.
“A, tiểu Đông đến đây, thật sự là ít… thế nào, muốn hay không lại đây chơi mấy ván, Mộ thiếu cũng đã ở đây…”
Một nam nhân trung niên mặc tân trang đi giày da mỉm cười chào đón, ánh mắt nhìn thật sâu trên người Ninh Mẫn:
“Thật hiếm, còn dẫn theo bạn gái đến?”
“Vợ bé ở nhà không có việc gì liền đi tới đây, vừa mới nhìn thấy đã muốn vào.”
Ninh Mẫn bởi vì hai chữ “Vợ bé” liền hung hăng nhéo một cái thật mạnh vào hông Đông Đình Phong không thương tiếc.
“Muốn hay không vào chơi vài ván?”
“Ta đến tìm người, tiểu Mộ đang chơi chỗ nào?”
“Hắn ta hôm nay chơi thua không ít…”
“Phải không? Hắn không phải thường thắng sao?”
“Nghe nói nữ nhân của hắn đã đi… chỉ số đen đủi của hắn rất cao.”
Người nọ nhún vai: “Nhưng mà, hắn cũng không có để ý.”
“Ừ, ta đi tìm người trước.”
“Xin cứ tự nhiên.”
Người kia cười vẫy tay rời đi.
Đông Đình Phong quay đầu nhìn người bên cạnh.
“Ta đi xem một chút. Lục thúc giống như ở trong này dàn dựng một vở kịch lớn. Ta đi tìm thúc ấy, em cùng tiểu Trang và mọi người xem một chút rồi đi. Cô gái tốt, không thể chơi quá muộn…”
Ninh Mẫn liếc nhìn hắn một cái, cảm thấy lúc trước mình suy đoán có vẻ không đúng, người này lúc trước không coi tiểu Tịnh ra gì, nào có loại yêu cầu ý tứ như này?
Kỳ quái.
Nam nhân đi rồi.
Ninh Mẫn xem xét mọi nơi, nhìn thấy ở bên cạnh, có kết cấu trang trí hoa văn thật đẹp mắt, bảy mươi tám phòng đều ngăn cách nhau bởi một tấm rèm như vậy, mỗi một bàn đều có không ít người chơi, có người chơi, có người xem, có người chửi bới ở bên trong không thể hút thuốc. Không khí ở đây có vẻ trong lành sạch sẽ hơn ở nơi khác.
Cô đi vòng quanh một hồi, đúng lúc này, từ mấy sòng bài đi ra khu nghỉ ngơi thì nhìn thấy nhân vật mục tiêu Thiên Lang đi ra lấy một chiếc điện thoại, vội vàng hướng một sòng bài đi vào.
Ninh Mẫn chớp mắt một cái, kéo viên ngọc trên cổ tay, chỉnh sang trạng thái theo dõi, chỗ kia là vùng không bị ảnh hưởng của sòng bạc, đoán chừng không chụp được.
Trên so pha bọc da, Thiên Lang ngồi xuống, lấy một cái di động màu đen ra chơi, được một lúc lại cất vào trong túi.
Một lát sau, hắn lại lấy ra một vật khác giống điện thoại di động, đặt trên so pha, ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ một hồi lâu, đứng dậy đi lấy rượu đỏ, làm cho chiếc “di động” kia rơi trên ghế so pha.
Lúc này có một nữ nhân khác đi tới ngồi xuống, lúc cô đứng lên thì “di động” kia đã không còn.
Ninh Mẫn bỏ mặc thư kí của Đông Đình Phong, lật tức thông báo cho Cố Hiểu.
“Hắn và người kia đã gặp mặt. Cái đồ này luôn luôn ở trên người hắn, hiện tại đã bị người kia lấy đi rồi, các cô mau chặn cô ta, chỉ cần xác định thứ kia là thuốc phiện là nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành.”
“Lối vào.”
Ninh Mẫn đi theo ra ngoài, nhìn thấy nữ nhân kia vội và đi vào nhà vệ sinh.
Cô đi theo vào. Đem cửa chính đóng lại, bên trong thật im lặng, cô xem xét từng gian một, không có ai.
Đến gian cuối cùng thì không thể di chuyển.
Cô gõ cửa, không ai trả lời. Lại gõ, nhưng cũng như trước không có một tiếng động.
Trong lòng cô hơi run, cô phá cửa, bên trong trống rỗng, trên trần có một cái hang, nối thẳng sang vệ sinh nam. Nữ nhân đó gấp rút thay đổi thành nam nhân, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô sau đó muốn chạy trốn ra bên ngoài.
Cô cả kinh, chạy nhanh ra ngoài hướng nhà vệ sinh nam đi tới, đã thấy một nam nhân cao gầy đi ra, ngạc nhiên nhìn cô. Cô không nói hai lời, đánh một quyền khiến cho người đàn ông kia ngã xuống.
Bước qua người này đi vào, cô thấy cái tên biến thành đàn ông kia, cầm trên tay một khẩu súng lạnh nhạt cười, hướng mũi súng về phía cô muốn bắn. Nhưng không có âm thanh của viên đạn khi bắn.
Cô chạm vào vết thương trên bụng, đầu ngón tay vừa chạm vào lập tức một cảm giác đau tê tái xộc lên não.
Ngay sau đó, ý thức cửa cô bắt đầu mất dần, chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống.
Trong lúc một chút ý thức còn sót lại, mơ mơ hồ hồ, cô cảm giác như mình bị ném lên giường, miệng bị đổ cái gì vào, chỉ có thể nuốt xuống, hình như là rượu.
Đúng, là hương vị của rượu đỏ.
Cô muốn mở to mắt lên xem, nhưng không có mở được, cả người mềm nhũn, không thể cử động…
Mí mắt trùng xuống như là bị hai quả núi đè ép…
Cô nóng ruột, biết mình gặp nguy hiểm, nhưng lại không có cách nào cứu nổi bản thân, cả người hỗn loạn, tâm trí rối bời, đợi bị làm thịt…
………………………………………………………………………………………………………
Đông Đình Phong vào một hồi lâu, mới đem bắt Đông Diệu Kì đi ra.
Từ sau bức rèm đi ra, chỉ thấy một mình trợ lý Trang canh giữ ở bên ngoài, không thấy tiểu nha đầu kia liền hỏi:
“Hàn Tịnh đâu?”
“Hàn tiểu thư ở bên kia uống hai chén rượu, tưởng là nước trái cây, đã say, tôi đã để cho hai người đưa cô ấy về phòng…”
Đông Đình Phong gật đầu, hai tay đút túi, miễn cưỡng nhìn sang lục thúc:
“Cờ bạc quá nhiều, lục thúc, người cảm thấy như vậy rất thú vị sao?”
Đông Diệu Kì vuốt mặt, một hồi lâu mới nói:
“Không chơi sẽ không chơi. Vậy đi uống rượu giải sầu. Vừa mới chơi có chút thua. Cũng chưa cùng con làm mấy chén… đi một chút, con vào phòng trước đi, gọi Diệu Tuấn cùng đi…”
Từ nhỏ đến lớn, Đông Đình Phong rất thân với Đông Diệu Tuấn, đại khái là vì tính tình tương đối dễ gần, đều là loại người thích yên tĩnh, giản dị, nhưng lại lạnh lùng, tính cách luôn biết chăm lo cho gia đình, có năng lực nhưng tuyệt đối không phù phiếm xa hoa. Mà Đông Diệu Kì đây, thích khoe khoang, thích được gọi là lão đại, phong độ hào hoa…
Đông Đình Phong nhìn không quen với cái phong cách của hắn, nhưng bởi vì hắn là trưởng bối, nên luôn luôn kiểm soát anh ta ở khắp nơi, tiếp cận áp chế hắn, nhưng luôn luôn giữ vững hòa khí…
Hôm nay, hắn biết trong lòng thúc thúc không có được thoải mái, bởi vì thua rất nhiều.
Vốn, hắn nghĩ sẽ không uống nữa, đã uống rượu không ít, uống tiếp chỉ sợ say. Nhưung mà lục thúc nói như vậy, hắn đành liều mình làm quân tử.
Phòng Tổng Thống, ba nam nhân ở trong phòng, ngồi ở phòng khách to như vậy, uống rượu, nói hết chuyện công việc rồi nói sang chuyện phiếm không đâu. Tán gẫu về chuyện tiền bạc, nữ nhân, uống không biết bao nhiêu là rượu.
Đông Đình Phong uống rượu mà không có lý do như vậy, đây là lần đâu tiên.
Cuối cùng Đông Diệu Kì và Đông Diệu Tuấn say đến mức phải đỡ về.
Đông Đình Phong vẫn có vài phần tỉnh táo, đưa bọn họ rời đi, đóng cửa, rót một cốc nước lạnh uống vào, lại thu dọn phòng khách một chút, hắn rất không thích ở bẩn, cũng không thích cùng người khác ở chung một phòng, cho nên mới không lưu dấu của bọn họ.
Chờ thu dọn xong, hắn nhìn đồng hồ cũng đã muộn.
Không còn sớm nên đi ngủ.
Hắn làm việc và nghỉ ngơi bình thường rất có quy luật.
Hắ đối với công việc rất nhiệt tình, nhưng cũng rất trân trọng cuộc sống.
Nghỉ ngơi và làm việc tốt, là thói quen từ nhỏ hắn có được.
Hắn không có trực tiếp trở về phòng, mà đi vào phòng tắm lớn, phòng Tổng Thống này có hai phòng tắm. Một gian rất lớn ở phía bên ngoài. Một gian ở trong phòng ngủ rất đẹp và tinh tế.
Hắn thích dùng bồn tắm lớn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn mặc vào áo choàng tắm.
Áo choàng tắm bằng lụa này là ở nhà mang tới, hắn có thể thấy rõ. Có lẽ là mẹ hắn sai người chuẩn bị cho hắn. Hắn thích sạch sẽ, cho nên mua nhà ở khắc nơi.
Hắn là loại người không thích ngủ khách sạn, cảm thấy không sạch sẽ.
Vốn, Mới tắm qua nên tinh thần rất sảng khoái, nhưng đêm nay lại có điểm không đúng, trên người hơi nóng, đầu óc cũng nóng theo.
Hắn cởi bỏ áo choàng tắm, chỉ quấn một cái khăn ở eo.
Dưới chân mềm nhũn, mạch máu trong người sục sôi giống như bị cái gì kích thích, cảm giác rất phấn khích…
Hắn thật là đã uống say không còn biết cái gì, đây là lần đầu hắn uống say như vậy.
Chẳng lẽ đây là bị rượu kích thích sao?
Hắn không biết, hướng phòng ngủ đi vào, cũng không bật đèn, hương phía giường ngủ đi đến, ban ngày đã tới, đối với bố cũ bên trong phòng hắn cơ bản đã rõ.
Lăn lộn trên giường, hắn trở mình, bỗng nhiên đụng đến một vật không phải của mình, mềm mềm, ấm ấm…
Hắn ngẩn ra, lấy cái điều khiển trên tủ đầu giường, bật đèn lên, thùi nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn, làm máu nóng trong hắn sôi trào…
Trên giường, một mỹ nhân đang nằm ngủ, mái tóc đen nhánh, môi hồng như lửa, hai gò má hơi ửng hồng, chiếc váy mặc trên người làm nổi bật lên dáng người hoàn mỹ, nóng bỏng, đùi trắng như tuyết, bắp chân xinh xắn chắc nịch, có vẻ gợi cảm mê người, ngón chân trong ánh sáng của đèn hơi phấn hồng, bầu ngực căng tròn, đầy đặn, áo ngủ tinh tế, cánh tay xanh nhạt … ngủ rất yên tĩnh…