Buổi chiều ánh nắng cũng không còn chói chanh nữa, lão thái gia Đông Lục Phúc đang vuốt đôi lông mày đợi cháu dâu trưởng đến nói chuyện, chỗ huyệt thái dương có chút đau nhức, bởi vì trước đó một lúc, đứa cháu gái của ông, Đông Lôi hùng hổ đi tới và làm loạn cả lên sau đó còn chạy đến trách móc ông:
“Gia gia, người đang hủy hoại hạnh phúc cả đời của anh con, người có biết không?”
“Hàn Tịnh căn bản là thứ đàn bà hạ đẳng, trong lòng cô ta căn bản không có anh con, nhưng người lại bắt anh ấy phải ở cùng một chỗ với cô ta. Đây rốt cuộc là có ý gì?”
“Gia gia, người có nghĩ đến cảm nhận của anh con không? Anh ấy không phải là vật sở hữu riêng của người.”
“Còn cả chuyện ngày hôm qua nữa, lẽ nào người vẫn một mực nhắm mắt làm ngơ, hiện tại toàn bộ trên dưới những người trong Đông gia đều biết cô ta và tên người yêu cũ đó có quan hệ bất chính. Cô ta còn mặt dày đến bữa tiệc đó. Cô ta đã như vậy, lẽ nào ông vẫn muốn bảo vệ cô ta? Rồi còn bắt anh con sống cùng, như vậy có hạnh phúc sao?”’
“Tại sao người không thể bỏ qua cho anh con, giúp anh ấy tìm được người mà anh ấy yêu mến, có được một hôn nhân như mong muốn?”
Nói xong câu này, Đông Lôi lại òa ra khóc.
Nha đầu đó, tính tình rất thật, vốn không thuận mắt Tịnh Tịnh đã nhiều năm nay, trước kia Tịnh Tịnh sống an phận ở Hoa Châu, cô chỉ có thể kìm chế, nhưng lúc này đây… thì không…
Đông Lục Phúc trầm mặc.
Đúng vậy, cuộc hôn nhân ràng buộc này có thể nói là do chính tay ông sắp đặt, không chỉ là bởi phụ thân của Hàn Tịnh có ơn cứu mạng với ông, mà còn bởi vì cô bé đã cứu vợ ông trong lúc nguy nan.
Mười tám năm trước, ông và vợ của mình, Giang Tử Quân bị bắt cóc, phụ thân của Hàn Tịnh là đặc công phụ trách vụ án này, trong quá trình cứu vợ chồng ông không may đã bị thương nặng.
Lúc bị giam giữ, hai người gặp một bé gái cũng bị bắt cóc, cô bé chỉ mới tám tuổi. Trong tình cảnh nguy hiểm nhất, cô bé đã đỡ thay vợ ông một viên đạn. Để rồi vợ ông sống còn cô bé đó đã chết.
Sau đó, bọn họ được cứu, đám cướp trúng đán tự sát, vụ án này thành một mê án, không thể điều tra được thế lực đằng sau.
Một tháng sau, trong đám tang của Hàn Trùng ông đã gặp cô bé mặc áo tang quỳ trước mộ, không một tiếng động phát ra cũng không hề rơi nước mắt, cô bé ấy chính là Hàn Tịnh – con gái của Hàn Trùng.
Vợ của ông khi nhìn thấy Hàn Tịnh thì lập tức rơi nước mắt, nắm lấy tay ông và nói:
“Lục Tử… em muốn đứa trẻ này làm cháu dâu trưởng của chúng ta… Và em muốn để lại cổ phần của mình cho nó.”
Nguyên nhân rất đơn giản, thứ nhất, vì phụ thân của Hàn Tịnh, thứ hai là bởi vì dung mạo của Hàn Tịnh và cô bé đã đỡ đạn thay bà vô cùng giống nhau.
Kỳ thực, vẫn còn nguyên nhân thứ ba, nhưng nguyên nhân đó cho tới tận lúc vợ ông qua đời, ông cũng chưa từng nghe qua.
Sau vụ bắt cóc đó, ông vô cùng chiếu cố cho cô nhi quả phụ Hàn gia, đưa họ đến Ba Thành, giúp Hàn Tịnh được học trường đại học tốt nhất, và luôn để cô dưới tầm kiểm soát của ông.
Sáu năm trước, lúc Giang Tử Quân bệnh nặng nằm trên giường, bà nắm tay ông và nói:
“Lục Tử… Trước khi em chết… em muốn nhìn thấy Tịnh Tịnh được gả cho Cẩn Chi.”
Ông không nói hai lời liền gật đầu đồng ý.
Ra khỏi phòng bệnh, ông liền gọi đứa cháu nội này đến và nói lên tâm nguyện của bà nội nói.
Cần Chi nghe xong liền cười khổ một tiếng:
“Gia gia, ông đã nói, hôn nhân là một việc thiêng liêng, không thể coi thường, vậy mà ông bây giờ lại lấy một lí do như vậy bắt hai người không yêu nhau sống với nhau, ông nghĩ hợp lí sao?”