Cùng lúc đó, bên trong xe việt dã.
Ninh Mẫn vẫy tay:
“A lực, cám ơn cậu. . . . . . Ôi, hình như cơ thể của đám người đều cứng như đá hay sao vậy. . . . . . Đát”
Chỗ vừa bị đánh, thật sự rất đau!
A lực quay đầu liếc mắt xem xét một một hồi, nhìn thẳng vào Ninh Mẫn nói:
“Phu nhân, ngài đang có bầu, không nên lấy danh nghĩa của Boss mà làm khó chúng tôi. Nếu nhỡ bị động thai, Boss sẽ không tha cho chúng tôi.”
Cứ nghĩ lại cảnh phu nhân liều mạng chạy như điên vừa nãy, hắn liền đổ mồ hôi như tắm. Tại sao lại có người phụ nữ làm việc mà không chịu nghĩ đến hậu quả như vậy?
“Không sao rồi. . . . . . Được rồi, đa tạ cậu quan tâm, về sau tôi sẽ thật cẩn thận. . . . . .”
Dù sao, người ta cũng chỉ là người thực thi nhiệm vụ thôi. Cô nên thông cảm, cũng nên coi trọng.
Bên cạnh, Cố Đan dựa vào cửa xe thở gấp, đánh giá bụng của nàng, kinh ngạc thốt lên:
“Dì Ninh, dì có em bé thật sao?”
“Đúng, nhìn kìa, con còn liều mạng hơn dì nữa, gan con lớn quá nha, khiến ta tưởng trộm mà đề phòng,,.. cái trán bị thương rồi, chờ dì lấy băng dán cho con.,.”
Từ trong túi xách lấy miếng dán vết thương ra, màu hồng, phía trên có hình con gấu rất đáng yêu, cô dán vào cái trán cậu, Cố Đan không được tự nhiên, há miệng, né tránh.
“Trốn cái gì? Miếng dán vết thương có vấn đề gì à? Ngại miếng dán này có có hình gấu? Dì không có loại khác, cái này là của con gái ta hay dùng. . . . . . Cháu cứ tạm dùng trước đi. . . . . . Không được nhúc nhích. . . . . Phải ngoan ngoãn ngồi im . . . . . . À há, hiện tại nhìn cháu không khác gì con gấu con. . . . . .”
Rốt cục vẫn phải dùng miếng dán in hình gấu.
Cố Đan sờ sờ cái trán, từ nhỏ đến lớn, khi bị thương nó không bao giờ dùng miếng dán cả, bây giờ dùng đến cảm thấy hơi là lạ, chắc hẳn bởi vì nó làm mình trở nên trẻ con hơn. .
“Dì còn có con gái nữa sao? Mấy tuổi rồi thế ạ?”
Người phụ nữ xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ sinh ra một đứa bé gái xinh đẹp không kém. Đại khái là sau khi gây chuyện bát nháo, Cố Đan đối Ninh Mẫn sinh ra một chút thiện cảm.
“Con gái dì năm nay sáu tuổi! Thường gọi là Vãn Vãn, nghịch như quỷ, luôn tự làm mình bị thương. . . . . . Cho nên lúc nào dì cũng phải mang theo miếng dán bên mình.”
Cố Đan im lặng, năm sáu tuổi, nó thích nhất là được ở cạnh cha mẹ, nhưng khi đó nó lại chỉ cô đơn một mình. . . . . . Đứa bé tên Vãn Vãn kia thật hạnh phúc.
Chiếc xe phóng nhanh như bay.
Hơi thở của hai người dần dần bình tĩnh trở lại.
Khi đèn chuyển đỏ, xe dừng lại, A Lực quay đầu lại hỏi:
“Phu nhân, cô muốn đi đâu? Quay về bệnh viện? Hay là về Cổ Vân Các?”
Ninh Mẫn suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Đưa tôi quay về bình sơn, vùng giải phóng cũ.”
“Được!”
A Lực chạy xe vào đường tắt.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ thủy tinh, Ninh Mẫn nhìn về phía Cố Đan, cả người đắm chìm trong ánh mặt trời, không biết đang suy nghĩ cái gì. Bộ dáng trầm tư kia thật giống với Hoắc Khải Hàng.
Cô không tự chủ được mà chăm chú nhìn.
Sau một hồi lâu rốt cục cô cũng hoàn hồn, mới hỏi:
“Những người vừa nãy là người đã giam lỏng cháu hả? Là cháu chạy trốn khỏi đó đúng không?”
Tròng mắt đen bóng chuyển động vài vòng, dường như nó đang cân nhắc xem có nên nói hay không, trầm tư một lúc rốt cục nó quyết định nói, lời nói còn mang theo ý cười:
“Làm sao một đứa bé như cháu lại thoát ra khỏi đó được cơ chứ? Là do có người đã cứu cháu. . . . . . Cháu đến đó chủ yếu là muốn gặp mẹ. Khi trông thấy mẹ, chính mẹ cháu muốn đưa cháu về. Chứ cháu cũng không muốn về. . . . . .”
“Vậy là sao? Mẹ cháu muốn đưa cháu trở về nơi đó?”
Ninh Mẫn khó hiểu ngây người một chút.
“Đúng vậy!”
“Vì sao?”
“Vì muốn bảo hộ, chăm sóc cho cháu!”
Cố Đan lẳng lặng vỗ hai lòng bàn tay đầy vết chai rạn nứt, nói:
“Mẹ cháu nói cháu đã chịu nhiều đau khổ từ khi còn nhỏ!”
“Vấn đề là cháu đã ở bên cạnh bà ấy rồi thì tại sao bà ấy lại muốn đưa cháu về nơi đó?”
Cố Đan bĩu môi:
“Nếu dì đủ thông minh thì dì thử đoán xem là vì cái gì?”
Ninh Mẫn trầm mặc suy nghĩ, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng, trong lòng không khỏi rét run:
“Dì hiểu rồi, cháu bị người ta tiêm chất độc hoá học vào người đúng không? Nếu muốn sống, phải để bọn họ nghiên cứu chế tạo thuốc giải độc!”
Cố Đan ánh mắt chợt lóe, vẻ tán thưởng:
“Quả nhiên dì rất thông minh. Xem ra, cháu đã tìm đúng người rồi! Đúng vậy, chính xác như dì đã nói, cơ thể cháu bị người ta tiêm chất độc hoá học, cho tới nay, cháu chính là một sự uy hiếp đối với mẹ cháu, mẹ vì cháu, không thể không nghe theo bọn họ. . . . . .”
“Bọn họ là ai?”
Cố Đan trả lời: “Một đám giỏi đánh nhau, tinh thông các lại ngôn ngữ, rất giỏi đi bới móc nhược điểm của người khác,thiện các loại ngôn ngữ, thiện tìm người nhược điểm, đứng đằng sau là một người đàn ông bí ẩn. Cụ thể họ là ai, cháu cũng không biết.”
“Ngay cả mẹ cháu cũng không biết sao?”
“Mẹ cháu khẳng định là biết. Chỉ tại bà ấy luôn giấu kín không chịu nói ra. Đêm qua, cháu hỏi bà ấy thật lâu, bà ấy cắn chặt răng, một chữ cũng không có nói ra!”
Nó hít một hơi xoa cổ tay: “Cháu nghĩ những người kia chắc chắn là một người có thế lực rất lớn, lớn đến nỗi mẹ cháu không dám phản kháng.”
Đây thật sự là một chuyện làm cho người ta kinh sợ.
“Vậy ai là người đã cứu cháu?”
“Một học trưởng!”
“Học trưởng ?”
Ninh Mẫn kinh ngạc.
“Đúng vậy! Cháu thừa lúc hắn không chú ý, trốn khỏi phi cơ của hắn mà chạy thoát. . . . .”
Da đầu Ninh Mẫn tê rần, nó kết giao với loại người gì vậy không biết. . . . . .
“Là ai?”
“Mạc Thuận Chi!”
Ở ghế ngồi trên, A Lực kinh ngạc, suýt nữa thì phanh gấp ——
Tuy hắn không biết Mạc Thuận Chi là ai nhưng bây giờ hắn sẽ nhớ kỹ cái tên này.
Ninh Mẫn đột nhiên rùng mình, kinh hô:
“Cháu. . . . . . Cháu. . . . . . Theo Trúc Quốc mà đến. . . . . . Không đi qua Trung Quốc sao?”
“Có ở Trung Quốc một thời gian, nhưng bốn năm gần đây, cháu ở Trúc Quốc!”
Tuy sự việc xảy đến bất ngờ nhưng chắc chắn mỗi chi tiết đều sẽ có câu trả lời của riêng nó.
Mấy năm nay, người nắm Cố Hiểu trong tay chính là người nhà họ mạc.
Nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình đúng.
Nếu Mạc thị biết thân phận của Cố Đan, tại sao lại dấu kín không nói ra, cũng không dùng nó uy hiếp Hoắc gia, mà im lặng nhiều năm như vậy?
Mục đích của bọn họ, không có khả năng là vì muốn nuôi Cố Hiểu mười bốn năm, rồi một ngày nào đó, cho Cố Hiểu đảm đương vai trò là một quân cờ đến hại cô và Vãn Vãn. Bởi mười bốn năm trước nàng vẫn còn là đứa bé không biết gì. Cho nên có thể khẳng định rằng ban đầu bọn họ có ý đồ khác, sau đó mới trùng hợp lợi dụng sự tồn tại của nàng.
Nàng nghi hoặc: người đứng phía sau muốn khống chế mẹ con Cố Hiểu để làm gì?
Hai
Ninh Mẫn đưa Cố Đan đến nhà cha mẹ mình. Ông nội đang phơi nắng đọc sách, trên mũi đeo một chiếc kính, trông bộ dáng giống như đang nghiên cứu cái gì đó, trong lồng ngực còn có một con mèo đen, con mèo kia dường như là một con con mèo den da lông, hắc tinh dường như, miễn cưỡng đích ôi ở ông nội trên đùi, phát ra khò khè nói nhiều đích thanh âm, thường thường còn miễn cưỡng kêu một cái.
“Ông nội, ba không ở nhà sao?”
Sau khi xuống xe, Ninh Mẫn đến gần, vuốt lông con mèo đen, giới thiệu người đi theo mình: “Đây là Tiểu Đan.”
Ninh Đại Hải ôm mèo liếc mắt nhìn đứa nhỏ xinh đẹp đi theo sau cháu gái, cao cao gầy gầy và đặc biệt trông rất hoạt bát:
“Ba cháu đi nộp báo cáo để nghỉ hưu rồi. Ồ, đứa nhỏ này là ai vậy?”
Ông nội đã già rồi, mắt cũng dần kém đi, mặc dù nheo mắt lại để nhìn cũng không thể nào nhìn rõ được, những việc như đọc sách, đọc báo,. . . . . đều phải mang kính hỗ trợ.
“Cháu chào ông!”
Cố Đan rất lễ phép hạ thấp người.
Ninh Đại Hải lấy kính mắt xuống:
“Con nhà ai thế?”
“Dạ, đây là con trai của bạn con!”
Ninh Đại Hải chăm chú nhìn vài lần, lẩm bẩm nói:
“Thật không? Bạn cháu làm sao lại có một đứa con lớn như vậy được! Nhìn đứa nhỏ đi, nó cũng phải mười bốn mười năm tuổi đầu rồi chứ ít gì! Cái cháu chỉ giỏi nói lý, người bạn nhiều tuổi nhất của cháu không phải chỉ vừa mới sinh em bé sao?”
“Cố Hiểu!”
“Cố hiểu?. . . . . .”
Ninh Đại Hải nhất thời trừng lớn mắt.
“Đúng vậy!”
Ninh Đại Hải vẻ mặt không tin, xem xét nhiều lần, đến khi Cố Đan không chịu được cảm thấy ngượng ngùng, cuối cùng ông kéo cháu gái đến bên cạnh hỏi:
“Cố Hiểu không phải vừa mới cùng người kia kết hôn sao? Làm sao có đứa con lớn như vậy được?”
“Vào nhà trước rồi nói!”
Ninh Mẫn cười cười, không đáp, giúp đỡ ông nội vào nhà, lại đưa Cố Đan vào:
“Ngồi đi, yên tâm nơi này người ngoài không thể vào được!”
Cố Đan gật gật đầu, đánh giá căn nhà tràng cổ sắp xếp bình thường, đồng thời đi theo vào, toàn bộ phòng ở có vẻ rất ấm áp, lộ ra hương vị gia đình nồng đậm. Hơn nữa trên tường phòng khách còn treo một bức ảnh, trong đó có vài người mặc quân trang, anh khí dào dạt. . . . . . Khi người khác nhìn vào không khỏi cảm thấy gia đình này rất hòa hợp.
Ninh Mẫn pha một ly trà đưa cho ông nội, lấy cho mình và Cố Đan mỗi người một cốc nước, sau đó gọi điện thoại cho Đông Đình Phong muốn gọi hắn về đây một chuyến.
Ai ngờ cô còn chưa nói câu nào, hắn liền thấp giọng hỏi một câu:
“Đánh nhau với ai? Có bị thương hay không? Bây giờ đang ở đâu?”
Từng câu từng chữ tràn đầy yêu thương, chiều chuộng.
“Anh về nhà một chuyến nhé, em có chuyện muốn nói. Đừng lo lắng em rất khỏe!”
Cô cất giọng dịu dàng đáp lại hắn..
Giọng nói ôn nhu tới cực điểm làm cho Cố Đan bất ngờ không nhịn được liếc mắt một cái.
Nó rất kinh ngạc, bởi vì nó vừa thấy được người phụ nữ ôn nhu này phát ra một sức mạnh cường đại mạnh mẽ đến cực điểm. Loại sức mạnh này, cùng với biểu hiện của cô ấy bây giờ cực kỳ đối lập.
“Làm sao mà anh không vội cho được, bây giờ trong cơ thể em còn có một sinh linh bé nhỏ khác đấy nhé!”
Bên kia, Đông Đình Phong vẻ mặt khó có thể gật bừa, vừa mới mang theo Đông Kì đi lấy máu. Tổng cộng lấy hai phần.
Hắn cười với bác sĩ hắn vừa mời về nói:
“Tôi nhận được tin tức, có người bóp méo số liệu được kiểm nghiệm ở bệnh viện trung tâm. Bây giờ, tôi lấy hai phần máu, rồi gửi đến hai bệnh viện khác nhau để tiến hành kiểm nghiệm. Nếu điều tra ra kết quả, xuất hiện chênh lệch nghiêm trọng. Tôi sẽ truy cứu trách nhiệm theo pháp luật. Ông nhắc nhở bọn họ một chút. Đừng mong lừa dối tôi lần nữa ….”
Giờ phút này, trên tay hắn đã có được một hộ máu hàng mẫu.
Vốn là hắn đang nghe Trần Tụy báo cáo, lại nhận được điện thoại của cô, làm cho hắn vội vàng đứng tại chỗ nghe điện, đang định gọi điện thoại cho cô, cô lại gọi trước, hắn rất hài lòng nhìn điện thoại —— nha đầu kia, bây giờ càng ngày càng nhận thức được hắn chính là chồng của mình, biết chủ động liên hệ với hắn.
“Em biết rồi, anh nên mau chóng về nhà. Em có việc quan trọng muốn nói với anh! Vậy nhé! Tạm biệt!””
Ninh Mẫn phát hiện chồng của cô càng ngày càng cưng chiều cô quá mức rồi thì phải!
“Chờ một chút, anh lập tức về! Nếu anh thấy em để bản thân bị thương, xem anh làm thế nào trừng trị em. . . . . .”
Xét về lời nói ngoan độc, hắn giàu to rồi.
Cô lại cười, biết hắn đang lo lắng cho mình.
Điện thoại treo.
“Về đây sao?”
Đông Lục Phúc hỏi.
“Đúng vậy!”
“Vậy dặn bảo mẫu làm thêm đồ ăn!”
“Vâng!”
Ninh Mẫn vào phòng bếp.
Cố Đan đang chuyên tâm nghiên cứu ảnh chụp của bọn họ, dường như đã quên hết mọi thứ xung quanh.
Trong ảnh, Ninh Mẫn cười dương quang sáng lạn.
Nụ cười rất có sức cuốn hút, làm nó nhịn không được nhìn chăm chú. Cảm thấy được lúc này không biết là cảm giác gì, một mỹ nhân như vậy, tại sao lại kết hôn cùng bộ đội đặc chủng?
“Tiểu Đan, bây giờ cháu đối với ta có thể có bao nhiêu phần tín nhiệm?”
Từ phòng bếp đi ra, nàng cười hỏi.
Cố Đan quay đầu, kéo kéo khóe môi:
“Kỳ thật cháu cũng không biết có thể tín nhiệm dì hay không. Cháu nới rồi, tín nhiệm cần thời gian để chứng minh. Bây giờ cháu chưa ở với dì lâu không thể chứng minh được có tín nhiệm hay không, vì vậy chỉ có thể được ăn cả ngã về không, thử mạo hiểm một. . . . . . Nếu mất đi cơ hội lần này, sau khi trở về, bọn họ khẳng định sẽ canh chừng cháu càng nghiêm. Không biết tới bao giờ mới có thể lại được tự do.”
Ninh Mẫn nghe thế, tươi cười, đứng lên.
Hắn dựa vào bức ảnh chụp, vẻ mặt bất cần đời:
“Nhiều năm như vậy, cháu cùng ta mẹ có thói quen tự mình phấn đấu. Cháu nghĩ, nếu bà ấy cảm thấy được dì có thể giải cứu cháu và bà ấy, thì đã sớm xin sự giúp đỡ từ mọi người, căn bản bà ấy không tin tưởng năng lực của dì cùng mọi người, hoặc có thể nói kẻ địch của chúng ta quá mạnh. “Vốn là cháu sẽ nghe theo lời bà ấy an bài. Nửa giờ trước, mẹ cháu muốn mang cháu lên phi cơ, cháu đã trốn thoát, bởi vì cháu không muốn cứ mãi bị nhốt trong lồng. Mẹ cháu quá quá bảo thủ. Mà cháu theo sự tiến bộ, dù cho đổ máu cũng không muốn bị khống chế . . . . .”
Ninh Mẫn đến gần, nhìn thấy đứa bé này bề ngoài trẻ con nhưng suy nghĩ lại rất thành thục, muốn làm chủ sinh mệnh mình:
“Tiểu Đan, dì không có khả năng khẳng định rằng cháu không thua, nhưng nhất định đem hết toàn lực, giúp cháu tranh thủ thoát ra khỏi bàn tay giam cầm của kẻ kia!”
Ánh mắt Cố Đan lóe lên ánh sáng nhu hòa, hành động này làm nó trông càng giống Hoắc Khải Hàng.
Nó cúi đầu thanh âm ôn hòa nói:
“Cháu biết dì rất có thực lực. Đêm qua cháu có tra tư liệu về dì. Đúng vậy, Tư liệu của dì cũng không dễ tra. Cũng may cháu phá dịch hồ sơ JM. Cháu cũng có chút hiểu biết về nó. Săn phong tổ trưởng, một tài năng ở địa bàn của kẻ điên đào thoát đi ra, tuyệt đối là có năng lực.”
Cố Đan giải thích cho cô biết một trong những nguyên nhân.
Ninh Mẫn lại ngẩn ra, đứa nhỏ này thật đúng là có khả năng phi thường, cư nhiên có thể phá dịch hồ sơ JM?
Nàng xoay người, cầm điện thoại, liền gọi điện trực tiếp cho Trưởng quan Nhuế hỏi:”Trưởng Quan, hôm qua hồ sơ JM đã bị công kích phải không?”
Trưởng quan Nhuế ngẩn người, giật mình: “Ninh Mẫn? Sao cô biết?”
Ninh Mẫn nhìn Cố Đan kiều kiều ngón cái, nói:
“Hồ sơ JM hồ sơ cần có nhân tài đổi mới nó!”
Đứa nhỏ này có thể phá được hồ sơ tuyệt mật của quân đội, chỉ cần bồi dưỡng tốt, sau này chắc chắn sẽ là một nhân tài kiệt xuất của quốc gia.