Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí – Chương 216 – Botruyen
  •  Avatar
  • 10 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 216

Kỳ thật, có thể câu được một con cá lớn như Đòng Diệu Kỳ vậy, là người dự đoán của Đông Đình Phong “Mấy ngày nay, tôi sở dĩ dễ dàng tha thứ, có hai nguyên nhân. Một, ta muốn tra rõ ràng Đông Diệu Kỳ. Thực ra ngay từ đầu, ta cho rằng Thi Thúc cũng là kẻ đồng mưu, đó là lí do liên quan đến việc điều tra tình hình kinh doanh mấy năm nay của Thất Thúc, về sau mới phát hiện vấn đè tất cả là ờ Đòng Diệu Kỳ. Sau đó, vì tra hắn, tôi phí không ít thời gian.

“Hai, ta muốn hiểu rõ cô bố trí giả như vậy cuối cùng là thựchiện mục đích gi? Vừa vặn chỉ là muốn để cho người bắt gian đon giản như vậy sao. “Tôi cảm thấy được cò là có mục đích riêng… Hiện tại, cô giấu đầu lòi đuôi rốt cục lộ ra đến đây…”
Ánh mắt Đông Đình Phong lạnh lùng và đầy chán ghét, lại càng khinh thường.
Đúng, Khinh thường
Loại xem thường này khiến An Na cả người như lảo đảo sắp đổ. Đêm qua, khi đó cô ta bị ngất trong lòng đã hết hi vọng.
Tinh lại trời đầ sáng, tại một nơi xa lạ, mấy vệ sĩ nhìn cô, toàn thân như nhũn ra, nghĩ đến anh ta nói muốn bỏ đứa con của cô, liền vô cùng sợ hãi, muốn chạy trốn, trốn không thoát được. Khoảnh khắc kia, cô đột nhiên hiểu một việc. Bây giờ người đàn ông kia đối với cô thật sự rất tàn nhẫn. Muốn giữ lại người đàn ông này, gần như không thể.
Cha mẹ biến mất vĩnh viễn, cô đơn cùng cực, bây giờ cô đã hoàn toàn rơi vào bước đường cùng
Giờ phút này, còn bị đàn ông xem thường như vậy, cái loại chán ghét này không có che dấu.
“Không cần!”
Cô cúi đầu cầu xin, nước mắt lã chã chảy, chảy qua khuôn mặt đáng sợ.
Lúc này, cô đã nhìn thấy ánh mắt thương xót, thất vọng của Lôi Lôi. Tất cả mọi người ờ Đồng gia khác đều như nhau chung một loại ruồi bọ, một dạng ghê tờm…
Tại thời điếm này, cô đầ hoàn toàn bị ghét bỏ nếu video clip được công khai – – cô không thể thừa nhặn ánh mắt khác thường như vậy
Giờ khắc này, cô rõ ràng minh bạch một việc: cô vĩnh viễn mất đi người đàn ông này-Cô không cam tâm a!
Vậy thì nói rõ với tôi vì cái gì muốn hãm hại tỏi… Là ai sai khiến
cô?”
Đông Đình Phong từng bước một dỗ dành, muốn để cho cô ta nói ra chân tướng
“Em… Em chỉ là muốn giữ lại anh…”
Hai mắt cô đẫm lệ, thất thanh mà khóc:
“Em chi là không nghĩ muốn mất đi anh… Em đã không có cha mẹ, nếu là lại mất đi anh, còn sống còn có cái gì ý nghĩa…”
Âm thanh hoàn toàn là ám khàn, là bi thương, là thống khổ.
Cuộc sống của cô đã rất khổ sờ như vậy, cô nhìn bằng đôi mắt sương mù, đôi mắt đầy thù hận – cô bất lực không biết hướng như thế nào nhưng, thu được đếu là ngồi yên không lỷ đến vẻ thất vọng.
“An Na, không có ai bời vì mất đí người nào, mà sống không nổi. Nếu cô còn sống, chỉ là bời vì vì người nào đó, mà không phải vì chính mình, vậy cuộc sống của cô mới hoàn toàn ko có ý nghĩa.
“Cuộc sống là cuộc sống riêng của mỗi người, mỗi người chúng ta đang sống cho bản thân và tích cực sống cho mỗi một ngày, sẽ làm cho cô hấp dẫn hơn, đơn giản phụ vào, hoặc là xoay chung quanh một người nào đấy mà sống, không nhận ra giá trị chính mình, đó là một người thất bại. Phụ nữ cũng có thể sống với niềm kiêu hãnh của người phụ nữ, sờ dĩ một phụ có thể là một giá trị duy nhất để giành được sự tôn trọng và tình yêu những người đàn ông.
“An Na, tôi chưa bao giờ yêu cô. Cô ờ trong mắt tôi, tối đa chỉ giống như một em gái, cần tôi bảo vệ. Bời vì ờ trên thản cô, tôi tìm không thấy nửa điểm có thể để cho tôi động lòng đặc biệt…”
Đòng Đình Phong nhạt nhạt nói, vô cùng lạnh lùng xé toác lòng của cô, linh hồn của cô.
Nước mắt cò rơi càng thêm hỗn loạn “Cuối cùng hỏi cô một câu, đứa bé là của ai?”
Cô ngập ngừng cười và khóc, nước mắt tựa như một chuỗi hạt
vỡ ra: “Anh sẽ không tin, tôi cũng sẽ không nói.”
“Tôi sẽ không hỏi!”
Anh quay đầu nhìn về phía Hà Cúc Hoa:
“Mẹ, người hãy làm cho cô ta ra khỏi Đông viên, từ nay về sau, Đông viên không mở cửa đối người này.”
Bị đuổi đi không thương tiếc An Na bật khóc lần nữa, vội vàng kêu
“Đừng… làm…”
“Trần Tụy, đuổi người này ra ngoài cho tôi! Lát nữa chờ phu nhân tới xử lý…”
Trần Túy kêu hai cái vệ sĩ tiến vào, mạnh mẽ đem người lôi đi, kéo theo tiếng thê thảm, một đám người hầu đang đứng xung quanh nhìn:
Này An Na làm sao thế, khóc điên dại, bi thương như vậy?
Bên trong thư phòng, Đông Đình Phong xoay người nhìn về phía mặt Đông Diệu Kỳ:
” Bây gi ờ đến I ượt ông- Lụ c Thú c, có chu yên tôi thực sự rất tò mò a, sáu năm trước, cuối cùng là ai mua chuộc chú. Sáu năm sau, là ai cho chú làm chuyện thất đức này… Vì tiền bạc, một lần nữa chú liền như vậy bán đứng tôi?”
Đông Diệu Kỳ há miệng thờ dốc, nghĩ muốn nói lại bị cắt ngang “Như thế nào, chú còn muốn phủ nhận sao?
“Dược, vậy chú nói rõ nguyên nhân cách đây sáu năm trường ban họ Na kia mỗi một tháng gửi qua đáy hai trăm ngàn là như thế nào?
“Đừng nói cho tôi, đó là thu nhập thường xuyên, khoản tiễn mập mờ kia toàn bộ thay chú hoàn trả những khoản vay nặng lãi.
“Gần đây còn có, lợi nhuận buôn bán không ghi chép thừa hơn ba trăm ngàn, năm trước là năm trăm vạn. Sau đó còn khoản tiến 2500 vạn được chuyển qua ngân hàng… Khoản tiền này, hiện tại có khoảng 5 triệu sau một vài vòng đã vào túi của chú và đâ bị chú dùng để trả nợ. Mặt khác chú dùng tiền mua vật liêu đã gửi sang Thụy Sỹ, tất cả căn bản đều là trên giấy tờ còn thực tế không có nghiệp vụ phát sinh… Toàn bộ đều lấy ra đổ vào cái hang không đáy kia…”
“Tiền vốn này có nhiều lỗ hổng, không phải là một trùng hợp ngẫu nhiên. Chú Lục tòi sớm tra rõ ràng. Không có chuyện gì thực tế, tôi sẽ không làm.”
Một lời nói, anh từ từ nói ra từ đại thiếu ra nhà họ Đông thể hiện vô cùng cay độc, vô cùng sâu sắc.
Đông Diệu Kỳ không nói vẻ mặt cực kỳ phức tạp thật lảu không nóỉ.Sau đó, cúi đầu nờ nụ cười một cái:
“Đông Đinh Phong, cháu làm sao đáng sợ như vậy?
“Đây là trước Minh Hạo nói với tòi
“Tòi đột nhiên cảm thấy được, thật là có đạo Iỷ: Nét mặt ngầm ẩn dấu cung đă đem những thứ này che dấu toàn bộ bí mật đầ hiện ra.
“Không sai, ta là đã từng cho vay nặng lãi, ta đã lợi dụng người khác
“Nhưng người nọ là ai, thật có lỗi, ta không biết “Bất kể là sáu năm trước hay sáu năm sau, rốt cục ngươi đắc tội người nào, người nọ vì cái gì nghĩ muốn tất cả biện pháp đùa chơi ngươi, nói cho ngươi, ta điều tra qua nhưng không ra.
“Ta là vì mạng sống, mới phối hợp với bọn hắn
“Mỗi khi ta làm một chuyện cho bọn họ, sẽ gửi cho ta một tấm
thẻ điện thoại.
“Ta liên hệ với bọn họ thông qua tấm thẻ điện thoại dùng duy nhất một lần này. Làm xong việc, các thẻ sẽ được bỏ đi “Cho nên, ta căn bản cũng không biết người nào đang âm thầm thao túng ta… về điểm này, cháu làm sao lợi hại như thế được, chỉ sợ điều tra cùng khó có thể ra…”
Ông ta đã thừa nhận rồi
Một khi bị Đông Đinh Phong để mắt, liền khó tránh khỏi kiếp nạn
Đây là kinh nghiệm thu được trong các bài học
Vậy Ông ta liền rõ ràng thoải mái thừa nhận
Hon nữa bằng chứng rành rành, cung tưỏng dựa vào cũng
không được
“Đông Diệu Kỳ, chú họ Đông, nhà họ Đồng cho chú ưu đãi không đỏ sao? Mà cuối cùng chú lại muốn phản bội như vậy?” Đông Lôi tức giận nhào đí lên, đưa ra một cái tát Cô không bao giờ có thể hiếu người này quá dụng tâm, đã lãng phí tiêu tiền như nước, lại không có nhiều thành tích.
Đông Diệu Kỳ không nói lời nào, quả thật Đồng gia cấp cho quá nhiều, chính xác có thể hường thụ không ít phúc lợi.
Nhưng trái tim không có.
Tiền bạc không có chừng mực, có tiền lại muốn càng nhiều thèm, kết quả đầu tư thất bại, vay nợ xung quanh, bề ngoài thì nổi tiếng, cơng không thể làm cho người ta biết dưới ông ta có bao nhiêu năng lực, Tiền bạc của Đồng gia càng ngày càng không thể lấp đầy cái hang không đáy kia, hắn chi có thể khác nghĩ cách.
Vì vậy, đã thế liền đi vào một con đường không có lối thoát. Chuyện cho tới bây giờ, ông ta xem như hiếu rd, mọi thứ này tất cả đều là người thần bí kia hạ bẫy ” Đứa bé trong bụng An Na là của người nào? Chuyện này, chú biết không?”
Hà Cúc Hoa từ trong cơn khiếp sợ tinh thần phục hồi lại, nhẹ nhàng hỏi. Tuy nhiên đối với đứa bé nhà họ Na kia cực kỳ thất vọng nhưng mặc kệ như thế nào, sau khi cô ta bị đưa vào nhà họ Đông mới có thai. Chuyên này, bà dù sao cung phải tra ra manh mối dù sao một cô gái điưa chồng, chưa kết hôn mà có con cũng phải để cho người đàn ông kia đứng ra dìịu trách nhiệm!
“Tôi không biết. Tôi dii muốn để cò ấy có cơ hội gần gơi với người khác… Cái khác thật sự không biết!”
Đông Diệu Kỳ lắc đầu
Lúc này khiến Đòng Đình Phong nhíu mày, chính mình tính sai cái gì rồi hả ?
Ninh Man Man vẫn một mực nghe, càr£ nghe càng cảm thấy sợ hãi, nếu không phải là người đàn ông cua mình thấy bao lâu với tình hình hiện nay sẽ quật ngã cô vào bước đường cùng nhưng cũng lại hoàn toàn tin tưỏììg ờ anh Không tồi không tồi…
Cô cảm thấy nhẹ nhõm
“Đông Diệu Kỳ trước chú làm rất nhiều chuyên thất đức, gây chuyện này cũng không phải là ít, nhiễu tai nạn vẫn lại là giúp chú xử lý. Mà lúc này, chú lại lấy oán trầ ơn. Muôn đời không để lại loại người ăn cây táo, rào cây sung. Dông viên cũng dưỡng không được loại này. Từ nay về sau, chú không hề là người Đồng gia chúng ta. Sự sống chết của chú không có quan hệ gì với Đồng gia… Mời chú ngày hôm nay liền đóng gói rời khỏi đây. Còn có mấy tháng này, tôi cho chú ờ khu nhà trọ thành thật suy nghĩ. Chờ hôn sự của Đình Phong tiến hành, ta liền thông báo… Nếu chú dám gây chuyện thị phi, liễn chờ bị xử lý…”
Dây là lão gia tử đối Đông Diệu Kỳ làm xử trí
Sau khi kết thúc xong cuộc họp gia đình Dông Diêu giúp ông ta
chuẩn bị hành lý, tự mình lái xe đưa ra khỏi Dông viên.
An Na cũng cùng lúc rời đi, bỏi vì như thế nào vẫn là Hà Cúc Hoa mang vè, đuối vè biệt thự ngự cung.
Chuyện này, tạm thời đa ổn định
Nhưng đứa bé trong bụng Anna là của ai vẫn còn là một bí mật. Không biết vì sao, Hà Cúc Hoa luôn cảm thấy chuyện này đúng là quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào đưa tới một thảm họa không thể glảl quyết được.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.